Chương 46: Chương 46

Cả đêm hôm trước Sở Dụ nằm mơ thấy ác mộng, khi ngồi xe xuống núi, người cậu mệt mỏi ngủ gà ngủ gật.

Cậu cố gắng chống đỡ tinh thần, nhất định phải kể xong giấc mơ ngày hôm qua với Lục Thời.

“Chính là trong hang núi ấy, tôi nằm mơ thấy tôi ở bên trong không ra được, cũng không có lớp trưởng ở đó. Sau đó, một màn sương mù đen rống lên một tiếng, không biết từ chỗ nào xuất hiện rất nhiều ma quỷ! Lục Thời cậu có thể tưởng tượng được không? Bọn họ không coi ai ra gì bắt đầu bò sấp dưới đất! Ma nhảy ma múa không dễ nhìn chút nào! Còn có tay trống, còn có DJ, DJ đứt tay đứt cổ, hình ảnh quá cay mắt!”

“Cho nên không phải không buồn ngủ mà là không dám ngủ?”

Bị Lục Thời vạch trần, Sở Dụ cũng không buồn, chỉ lẩm bẩm gật đầu, “Có lẽ là tôi còn chút di chứng, không biết lớp trưởng có hay không, tới trường rồi có thể giao lưu một chút.”

“Di chứng gì?”

Sở Dụ tổng kết lại, “Thứ nhất đó chính là di chứng ma quỷ, tôi thật sự, sẽ không bao giờ tham gia đại hội kể chuyện kinh dị kia nữa! Thứ hai đó chính là sợ tối. Thứ ba chính là, trong hang núi tôi đã xuất hiện ảo giác, luôn cảm thấy có người cứu tôi ra ngoài, nhưng sau khi tỉnh lại phát hiện ra là giả. Bây giờ tôi có chút…….”

Bản thân Sở Dụ cũng không biết nên miêu tả thế nào, “Chính là, tôi luôn cảm thấy, bây giờ tôi đang nằm mơ, mà giấc mơ ngày hôm qua mơ thấy tôi vẫn còn bị mắc kẹt trong hang động mới chính là thật. Có hơi không thể phân rõ được hiện thực và cảnh trong mơ.”

Cậu ủ rũ dựa đầu vào cửa kính xe, giọng nói đè ép có chút nhỏ, “Anh tôi đã liên hệ bác sĩ tâm lý cho tôi, tôi không muốn đi gặp. Không phải nói bác sĩ tâm lý đều rất giỏi thôi miên sao, nếu như tôi không cẩn thận nói ra bí mật nhỏ của mình thì phải làm sao? Có lẽ sẽ bị bác sĩ kia cho rằng tôi là kẻ điên, mắc chứng hoang tưởng.”

Khi mới xuất hiện tật xấu hút máu này, Sở Dụ tự mình xem sách về phương diện tâm lý học, trong tâm lý học còn thực sự có mấy cách giải thích về hành vi hút máu này của cậu.

“Vậy thì không đi.”

Lục Thời vươn tay ra, ôm cổ Sở Dụ kéo lại, áp lên vai mình, “Ngủ thôi.”

“Không ngủ, kiên quyết không ngủ, ngủ rồi lại mơ thấy đám quỷ xấu xí bò sấp trong hang động thì phải làm sao?”

“Không đâu, sẽ không mơ thấy đâu.”

Không biết có phải vài ám hiệu tâm lí của Lục Thời có hiệu quả hay không, Sở Dụ ngủ thẳng một giấc tỉnh dậy, phát hiện mình chẳng nằm mơ thấy gì cả.

Đợi khi xe dừng lại ở cổng ký túc xá, Sở Dụ vừa mới nhảy xuống xe bằng một chân, đã bị vây một vòng.

Mộng Ca đập một cái lên vai Sở Dụ, “Cuối cùng cũng về rồi, cậu không có ở trường, tôi luôn cảm giác thiếu đi một phong cảnh nào đó!”

Sở Dụ cười lớn, “Mộng Ca, cậu đi đâu học gấp cái trò nịnh hót 180 cách này?”

Mộng Ca vuốt vuốt gáy, “Từ trước tới giờ tôi vẫn biết có được không!” Cậu ta lại khẽ cười hai tiếng, “Chẳng qua, bây giờ tài nịnh hót của tôi có giỏi hơn một chút? Tôi luôn cảm thấy tôi nói chuyện với mấy bạn nữ không phát huy được tốt. Trên mạng có chỉ phải luyện tập trong cuộc sống hằng ngày thường xuyên hơn.”

Sở Dụ cảm thấy xác thực có chút tiến bộ, lại quan tâm tới đời sống tình cảm của Mộng Ca, “Cậu vẫn chưa theo đuổi được?”

“Lấy đâu ra nhanh như vậy? Cô ấy bảo tôi chăm chỉ học tập, không được lúc nào cũng phân tâm. Tôi chăm chỉ học tập rồi, nhưng vẫn nhớ tới cô ấy, chuyện tình cảm, thực sự không thể khống chế được.”

Chương Nguyệt Sơn lười nghe tâm tư rối rắm thiếu nam thanh xuân của Mộng Ca, đưa bàn tay quấn đầy băng vải cho Sở Dụ xem, “Có giống ninja không? Ngầu không?”

Sở Dụ nhìn tay Chương Nguyệt Sơn, sau đó lại nhìn chân mình, cảm thấy Chương Nguyệt Sơn thực sự dễ nhìn hơn mình gấp bội, tức thật!

Trên tầng, Sở Dụ bị Mộng Ca và Lý Hoa một trái một phải hộ giá đi lên, căn bản không có cơ hội cho chân cậu chạm đất. Tới ký túc xá, Sở Dụ đổ một đống đồ ăn vặt ra, cả đống người ồn ào tới đêm mới đi về.

Buổi tối, Chúc Tri Phi cũng chạy tới gõ cửa, nhìn thấy Sở Dụ, mắt cậu ta lập tức đỏ lên.

Sở Dụ chỉ chỉ chân của mình, “Trừ chân ra thì không còn chỗ nào khác bị thương cả, người cũng khỏe rồi.”

Chúc Tri Phi hít một hơi, lại không nhịn nổi cười, “Tôi còn chưa hỏi, sao cậu đã giành đáp lời rồi?”

“Tôi đây trả lời nhiều quá nên có kinh nghiệm, không phải sao?” Sở Dụ cười cong cong đôi mắt, cậu ra vẻ thở dài, “Ai, thiện có thiện báo, có lẽ tôi rất lương thiện, nên ông trời mới luyến tiếc thu tôi.”

Chúc Tri Phi cười nói, “Còn có một câu, người ngốc có ngốc phúc!”

Sở Dụ thuận tay lấy hộp giấy bên cạnh đập qua, cười mắng, “Có người thăm bệnh như cậu sao?”

“Tôi đây lần đầu tiên đi thăm bệnh.”

Chúc Tri Phi quăng hộp giấy ăn lại, nhìn xung quanh, “Anh Lục đâu?”

“Anh Lục của cậu đi ăn cơm rồi, thuận tiện đóng gói đồ ăn mang về cho tôi.”

“Vậy được, tôi về trước nhé. Suốt ngày học thêm, bận tới nỗi tôi còn chưa làm xong bài tập.” Chúc Tri Phi xác định Sở Dụ không sao, cũng yên tâm, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.

Mọi người đi rồi, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Sở Dụ.

Cậu ngồi trên thảm ngây ngốc một lúc lâu mới chống người dậy, nhảy một chân, mở hết tất cả đèn lên. Đợi khi cả gian phòng kí túc đều sáng lên, cậu nghĩ nghĩ lại đi tìm một chiếc đèn pin từ rương đồ linh tinh, nhét vào trong cặp sách.

Mang theo cặp sách đặt bên cạnh, lúc này Sở Dụ mới ngồi xuống, tùy tiện lấy một quyển truyện tranh ra đọc.

Buổi tối, Sở Dụ trả lời lại mấy lời an ủi khắp nơi, gọi điện thoại cho Sở Hy và Sở Huyên báo cáo tình hình, lại nghe dì Lan ở trong nhà gọi điện tới càm ràm hơn nửa tiếng đồng hồ, Sở Dụ nhìn thời gian, giật mình nhận ra đã sắp mười hai giờ, cậu nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, cậu lại ngồi dậy, lấy cặp sách qua, đặt cẩn thận cạnh gối đầu.

Mơ mơ màng màng ngủ đi, Sở Dụ đột nhiên cảm giác như giường đang lay động dữ dội, trên trần nhà giống như có cát đá không ngừng rơi xuống.

Cậu đột ngột mở mắt ra, theo bản năng nhảy xuống giường, lại nhanh chóng phản ứng lại, …….không, không đúng, là ảo giác.

Dưới ngọn đèn sáng rực, Sở Dụ đứng dựa vào vách tường, nuốt nước bọt.

Nhìn xung quanh một vòng, Sở Dụ vẫn thở gấp như cũ, tim đập ngày càng nhanh hơn, không thể nào bình tĩnh lại.

Lấy điện thoại qua, Sở Dụ vô thức gọi điện thoại cho Lục Thời, trong giọng nói còn mang theo sợ hãi mà bản thân cậu còn không nhận ra.

“Lục Thời, cậu, cậu có thể qua đây không?”

Chưa tới hai phút, tiếng khóa cửa vang lên, Lục Thời cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Sở Dụ đứng dán vào tường, nhìn chằm chằm anh, không nhúc nhích một cm nào.

Lục Thời không hỏi tại sao quá nửa đêm rồi mà vẫn mở hết đèn, cũng không hỏi tại sao lại đặt cặp sách bên cạnh gối đầu, tại sao lại không nằm trên giường mà lại đi chân trần đứng dựa vào tường.

Anh chỉ đi qua, nằm xuống giường của Sở Dụ, “Tới đây, ngủ thôi.”

Nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thời, trái tim của Sở Dụ dần đập ổn. Sở Dụ bình tĩnh lại, nhảy một chân qua đó, nằm xuống trên giường lần nữa.

Sở Dụ tìm đề tài, “Ban nãy cậu đã ngủ chưa?”

“Chưa ngủ, tắm xong, đang làm đề.”

“Làm đề? Môn nào?”

“Vật lý.”

“Ờ.” Sở Dụ hỏi xong, lại nói, “Đề có khó không?”

“Không khó.”

Sở Dụ còn muốn hỏi, nhưng Lục Thời nâng tay lên, che mắt cậu lại, “Nên ngủ thôi.”

“Được.”

Sở Dụ lắp bắp một chút, lại nhỏ giọng nói, “Tay của cậu…..có thể không bỏ tay của cậu ra sao?”

“Được.”

Nghe thấy Lục Thời trả lời, Sở Dụ lại thấp thỏm, “Liệu cậu có cảm thấy tôi một ngày mà lắm chuyện như vậy không?”

Cậu có hơi sợ Lục Thời chê cậu phiền.

“Sẽ không đâu.”

Lúc này, tiếng di động vang lên.

Sở Dụ chống nửa thân trên lên, thò đầu ra nhìn, “Di động ở trên bàn học, có lẽ là của cậu, có cần tôi lấy giúp cậu không?”

“Nằm im đấy.”

Lục Thời đứng dậy, đi chân trần trên thảm, lấy điện thoại, nhưng không thấy ấn nghe.

Sở Dụ ôm lấy chăn, nhìn góc mặt Lục Thời càng ngày càng cứng lại, không nhịn được nói, “Nếu như không muốn nhận thì không nhận? Hoặc là tôi nhận thay cậu, nói cậu không có ở đây, thế nào?”

“Không cần.”

Lục Thời ấn nghe, đặt điện thoại bên tai.

Cách gần, trong phòng lại rất yên tĩnh, Sở Dụ loáng thoáng nghe được có một người đàn ông đang nói chuyện, ngữ khí không được tốt, dường như đang chỉ trích Lục Thời sao mấy ngày trước không nhận điện thoại.

Lục Thời mặc quần thể thao rộng màu đen, áo phông xám, dáng vẻ lười biếng, tay trái cắm ở túi quần, mắt nhìn xuống, biểu tình không hề có một chút dao động.

“Rốt cuộc con có đang nghe hay không?”

Lúc này Lục Thời mới mở miệng, “Đang nghe.”

Bên đầu kia im lặng một lát, đổi thành một giọng nữ.

Lục Thời thấy Sở Dụ dựng đứng tai lên, hai chữ tò mò đều nhanh chóng viết lên trên mặt, dứt khoát ấn loa ngoài.

“Lục Thời, con dừng cãi nhau với bố con, mấy ngày nay con không nhận điện thoại, ông ấy rất lo cho con.”

Sở Dụ vừa mới nghe đã nhận ra, là người mẹ nói chuyện kỳ quái của Lục Thời!

Cậu ôm lấy chăn, cảm thấy logic này cũng rất kỳ lạ, ban nãy Lục Thời đâu có cãi nhau với bố?

Phương Vi Vân tiếp tục nói, “Lần trước con đã đồng ý với bố con, tiệc mừng thọ của ông nội con nhất định sẽ về, bố con muốn hỏi con, khi nào thì con về nhà?”

Giọng Lục Thời lạnh lùng, “Ngày mừng thọ tôi sẽ trực tiếp tới đó.”

Trong giọng nói của Lục Thiệu Chử tràn đầy tức giận, “Bảo con quay lại một chuyến là muốn lấy mạng của con hay sao? Trực tiếp đến tiệc? Vậy con đừng về nữa!”

Giọng nói Lục Thời không chút sợ hãi, “Thật sao?”

Rõ ràng là đợi Lục Thiệu Chử đồng ý, anh sẽ thực sự không về nữa.

“Lục Thời!”

Lục Thiệu Chử tức giận, lại được Phương Vi Vân khuyên mấy câu, miễn cưỡng có thể áp chế cơn giận, “Tới nơi sớm một chút, con là đứa cháu trai duy nhất, khách khứa đều tới, con vắng mặt thì còn ra thể thống gì?”

“Biết rồi.”

“Ngữ khí này của con, con cho rằng con đang nói chuyện với ai? Con……”

“Thiệu Chử, đừng nổi giận với con, để em nói.” Phương Vi Vân giành lấy điện thoại, giọng nói dịu dàng, dặn dò, “Lục Thời này, đừng so đo với bố con. Một mình con ở bên ngoài, mẹ không chăm sóc được cho con, tự mình con phải chăm sóc bản thân mình, đã biết chưa? Trời lạnh rồi, mặc nhiều quần áo hơn một chút, đừng giống như mẹ, bệnh không dậy nổi giường. Nếu như con ốm rồi, mẹ sẽ đau lòng thế nào, có phải không?”

Sở Dụ cảm thấy người phụ nữ này ngay từ đầu đã nói mấy lời kỳ quái, cố gắng đổ cái xấu cho Lục Thời.

Cậu có chút lo lắng Lục Thời sẽ giận, hoặc là buồn, nhưng khi cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lục Thời, lại phát hiện ra bên môi Lục Thời hơi mỉm cười, trong mắt đều là sự lạnh lùng, ngữ khí không hề để ý, “Nói xong chưa?”

Phương Vi Vân sững sờ, “Lục Thời, tại sao con lại nói với mẹ như vậy? Tâm tình của con không tốt sao, có phải là ở bên ngoài gặp chuyện oan ức nào không?”

Sở Dụ ngồi bên cạnh nghe ngóng, có một loại cảm giác như Lục Thời đang lặng lẽ ngồi xem kịch.

Trước khi Lục Thiệu Chử nói chuyện, Lục Thời mở miệng nói, “Tôi muốn ngủ rồi.” Nói xong, trực tiếp tắt máy.

Quăng điện thoại đi, Lục Thời hỏi Sở Dụ, “Có thú vị không?”

Sở Dụ gật đầu, “Rất thú vị, mẹ của cậu nói chuyện……rất kỳ quái.”

Lục Thời nằm xuống lần nữa, kéo chăn, thỏa mãn sự tò mò của Sở Dụ, “Bà ta không phải là mẹ tôi.”

Quả nhiên.

Sở Dụ gật đầu, “Ừ, nghe ra được.”

Phát hiện Lục Thời không muốn nói nhiều, Sở Dụ cũng không hỏi thêm, bản thân lặng lẽ não bổ một ít kịch, thuận tiện đau lòng Lục Thời là một người đáng thương bị mẹ kế âm thầm xa lánh, cuối cùng không thể không rời khỏi nhà, tự lực cánh sinh.

“Đang nghĩ gì thế?”

Sở Dụ thẳng thắn, “Nghĩ chuyện của cậu.”

Lục Thời nâng tay, che khuất ánh mắt Sở Dụ, “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”

Sở Dụ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sở Dụ bị đánh thức.

Cậu cảm thấy đầu ngón tay vuốt qua môi mình, hơi ngứa ngứa, đối phương chậm rãi vuốt qua đường cong môi, cuối cùng dừng lại ở giữa, di chuyển xuống dưới, đưa ngón tay vào trong miệng cậu.

Sau đó rất nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn không để cho cậu từ chối, cạy mở hàm răng cậu ra.

Sở Dụ đột nhiên tỉnh, cũng không dám mở mắt.

Cậu có thể cảm nhận được khi đầu ngón tay Lục Thời chạm vào đầu lưỡi mình, giống như trêu đùa, áp lên xuống. Sau đó được đà lấn tới, đặt sâu vào khoang miệng mềm mại.

Sở Dụ nhớ tới cuộc điện thoại mà Lục Thời nhận trước khi đi ngủ kia, trong lòng thầm đoán, cảm xúc hiện tại của Lục Thời có lẽ không được bình thường.

Cậu cố gắng thả lỏng, không giãy giụa, mà hơi ngậm ngón tay anh, để anh tùy ý làm gì thì làm.

Chờ tới khi tay còn lại của Lục Thời nhéo vành tai cậu, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cậu, “Nếu như tỉnh rồi thì cắn đi, sau đó nói cho tôi, có thích vị máu của tôi hay không.”