Chương 1: Cẩm Y Phi Ngư

Cẩm Y Phi Ngư.

*Tình ái tựa như vò rượu ngon cất giữ lâu năm, tới khi mở nắp thưởng thức, hương thơm quấn quít quanh chóp mũi, chưa uống đã e say, chìm đắm trong mộng tưởng. Dù có say tới đâu, khi tỉnh lại vẫn muốn được thử lại cảm giác ấy thêm một lần nữa.

Giá như người thư sinh đừng vì trời đổ mưa mà trú chân trước cửa Hoa Lâu, thà cứ thế đi qua, đừng lưu lại tâm ý.

Tháng bảy, thất tịch tới, như thường lệ mưa vẫn rơi xuống, có điều trận mưa này còn lớn hơn lần trước. Khách khứa đi vào hoa lâu càng tấp nập.

Gác Ái Túy vẫn chưa ai lên nổi, một thiếu nữ mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng đẹp tựa thiên tiên, bóng dáng yểu điệu mơ hồ đứng dựa người vào lan can, vẻ cô tịch, u sầu không kể xiết.

Có tiếng cãi nhau léo nhéo dưới lầu, nàng ghé đầu xuống nhìn.

Một thư sinh cả người ướt sũng nước đang bị đám côn đồ Hương mama thuê ném ra ngoài. Người này quen quá, chính là nam nhân chạy theo kiệu của nàng đưa trả chiếc khăn tay trong chuyến đi lên chùa cầu phúc.

Nàng vẫn giữ gương mặt xinh đẹp mà lạnh bạc, tưởng như không thèm để ý nhưng lại nhấc gót ngọc xuống bậc thang. Tiếng ồn ào náo nhiệt dừng lại, đám nam nhân đang trêu đùa mấy cô nương như hoa như ngọc trong lòng giống như bị điểm huyệt, hít một hơi sâu, ngắm nhìn nàng đến quên cả thở. Mấy lão quan già nước miếng chảy xuống ướt cả bộ râu rậm.

Hương mama vội vã chạy tới xoay người nàng lên lầu, giọng trách cứ :

"Ây dà, khuôn mặt này của con đáng giá nhường nào chứ, sao có thể tùy tiện cho mấy tên nam nhân đó nhìn ngắm. Muốn con rót trà tiếp nước cũng phải nôn bạc ra, không thì làm sao xứng? Thật hồ đồ quá!"

Ánh mắt trong veo của nàng chuyển động, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, bà ta coi trọng nàng cũng chỉ vì tiền thôi mà.

"Chiếc khăn tay ấy chẳng còn quan trọng, cũng chỉ vất vả thêu thùa một chút thôi, việc gì mà phải tốn công năn nỉ cho hắn ở lại đây trú mưa." - Nàng thầm nghĩ, nhưng lòng còn áy náy. Đúng lúc ấy giọng nói vội vã ngoài cửa xen lẫn tiếng ồn vừa mới bắt nhịp lại vang lên :"Mama, ta có tiền, có bạc, có bạc đây!"

Hương mama nhìn ra ngoài khinh bỉ :"Chẳng biết có nổi mấy đồng mà lớn giọng." - Sau đó quay đầu bảo nàng :"Ẩn Nguyệt, lên lầu đi con."

Vâng lời mới có thể sống tốt đẹp, Ẩn Nguyệt đành hạ quyết tâm bỏ mặc chàng thư sinh kia, quay gót lên lầu.

Chưa đầy một khắc, khi nàng đang chải tóc, Hương mama lại tất tưởi chạy lên phòng, chưa thấy người mà đã thấy giọng.

"Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!"

Ẩn Nguyệt buông lược xuống, vội mở cửa. Hương mama nhìn lướt qua nàng, chạy vào trong phòng, đặt xuống giường một bộ xiêm hoa cùng với mấy lọ phấn, son, trang sức mới, mồm miệng nhanh nhảu giải thích cho Ẩn Nguyệt hiểu :

"Nguyệt nhi, cái công tử thư sinh kia ấy à, gia thế chẳng tầm thường đâu. Vừa nãy ta nói hắn, có bạc mới được hầu hạ tốt, hắn liền nhét ra một túi bạc lớn đưa ta, còn hỏi có đủ chưa, kiếm đâu ra tên ngốc như vậy chứ. Nguyệt nhi à, nhân lúc này con phải tân trang lại kĩ lưỡng, biến hắn thành khách quen, chỉ ôm lợi vào mình thôi chứ chẳng thiệt thân. Ta nói với hắn rồi, hắn đồng ý chỉ xem tài nghệ của con chứ chẳng dám làm gì con đâu."

Rồi chẳng để Ẩn Nguyệt từ chối, bà ta chạy ra ngoài tiếp đãi khách.

Nàng nhu thuận ngồi xuống trước gương tân trang lại, thay xiêm y mới. Có tiếng bước chân tới gần, Hương mama cười giả lả hỏi to :"Nguyệt nhi, con chuẩn bị xong chưa?"

Ẩn Nguyệt thưa một tiếng, tú bà đẩy cửa bước vào.

"Con gái ơi, có khách quý này! Nguyệt nhi hãy gắng hết sức hầu hạ tốt vị công tử này nhé! Đây là lần đầu tiên công tử này đến đây, chắc chắn còn ngại ngùng, e dè!" – Tần ma ma vừa bước vào đã lớn giọng mời chào.

Ẩn Nguyệt nhìn nét mặt tươi như hoa của Hương mama lại ngạc nhiên nhìn vị khách mới tới lần đầu, ngượng nghịu đứng mãi ở bậc cửa. Tú bà lành nghề, nhanh chóng đi mất, nhường lại không gian riêng tư cho hai người.

Lần đầu tiếp một vị khách rụt rè đến vậy, hoa khôi của Tuyết Mãn Lâu cũng đâm ra bối rối. Mặt chàng thư sinh đỏ rực, cúi xuống nhìn chân mình, không dám ngó nhìn lung tung, giống hệt thiếu nữ bước vào phòng tân hôn còn e ấp.

Bản năng nghề nghiệp thúc đẩy Ẩn Nguyệt, nàng nũng nịu ôm lấy cánh tay của chàng, cả người dựa sát lên ngực chàng, không nghĩ tới phép tắc, lễ tiết đã ăn sâu vào người thư sinh khiến chàng hoảng sợ đẩy nàng ra, rồi lại thấy mình thất lễ, luống cuống xin lỗi.

Ẩn Nguyệt lấy chiếc quạt tròn che miệng cười, ánh mắt long lanh chứa đầy tình ý làm thư sinh đỏ mặt.

"Chàng đã tới đây, lẽ nào còn sợ Nguyệt nhi sao?"

"Ta... ta..."

"Nào, chàng ngồi đây, ta kính chàng ly rượu."

"Trước đây ta chưa từng uống rượu."

Lại thêm một thoáng sững sờ, nàng cười mị hoặc :"Vậy để ta mời chàng chén trà thơm."

"Công tử tên họ là gì?"

"Tại hạ họ Thời, tên Khang." - Thư sinh nho nhã từ tốn đáp lời.

"..."

Cứ như vậy nửa canh giờ qua đi, một người vừa e ấp, vồ vập, một người lại cẩn trọng tránh né. Ẩn Nguyệt cảm thấy sức thu hút dường như giảm sút mạnh, hờn tủi trách cứ :"Không lẽ người lại chê thiếp hay sao?"

"Không, không có!" - Hắn luống cuống, chẳng biết giải thích ra sao -- "Chỉ là... chỉ là ta lên kinh đi thi, lần trước lên chùa cầu khấn phật tổ có gặp qua cô nương đây, không ngờ lại gặp lại ở chốn này."

"Chốn này" ám chỉ điều gì lòng hai người hiểu rõ, nụ cười khuynh thành của nàng đượm buồn, Thời Khang có cảm giác mình đã vô lễ, chạm vào vết thương lòng của người thiếu nữ.

"Ta đàn hát cho chàng nghe nhé?" - Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân của nàng phá tan sự im ắng buồn tẻ khi nãy.

Thấy chàng im lặng không từ chối, nàng ôm cây tì bà để đầu giường lên, ngồi tựa cột giường đàn lên những âm thanh "tinh tang" sâu lắng.

"Nếu bụi trần chưa từng dung hòa với đất trời, kinh niên sau liệu có tự lớn lên? Nếu không có biệt ly, ta như cỏ dại chẳng biết tiếc nuối, chẳng biết tình si là gì..."

Khúc nhạc đã dứt, người đàn thầm rơi lệ, Thời Khang cứ si ngốc nhìn nàng. "Đêm khuya rồi...", nàng ngập ngừng - "Để Nguyệt nhi bồi công tử ngủ nhé?"

Hắn không trả lời câu hỏi e lệ của nàng, hàng lông mày kiên nghị hơi co lại :"Nàng tin ta chứ?"

"Công tử trêu chọc thiếp rồi, chốn trăng hoa này, một đêm qua đi hai ta thành người lạ, nếu không thì chỉ là khách quen, nói gì đến chuyện tin tưởng đây?"

Thời Khang không từ bỏ, bày tỏ với nàng :"Nếu nàng tin tưởng, giao số mệnh cho ta, ta sẽ nghĩ cách chuộc nàng ra ngoài."

Ẩn Nguyệt cười bi thương :"Đã vào nơi đây, nói trắng ra là làm thiếp cho đàn ông khắp cả thiên hạ, bán nghệ không bán thân có khác gì nhau đâu? Danh dự đã bị vấy bẩn cũng như bông hoa cành mềm bị gãy, đổ rạp xuống đất, hết người này đến người khác đi qua vô tình rồi cố ý dẫm lên, hoa đã nát úa rồi còn ngóc đầu dậy được ư? Thôi, đêm muộn rồi, mau lại đây với thiếp, thiếp bồi chàng ngủ."

Người con gái mình thầm thương đã chủ động như vậy mấy ai chịu nổi, nhưng Thời Khang lại đứng lên dứt khoát cầm một chiếc gối và chiếc chăn mỏng, trải xuống đất nằm.

Quá đỗi ngạc nhiên, lần đầu tiên có người coi trọng nàng như vậy khiến nàng luống cuống :"Hà cớ phải vậy..."

Chàng cứ một mực quả quyết rằng nàng là nữ tử, cần phải yêu quý bản thân, đáng được quý trọng chứ không phải trưng ra cho bọn nam nhân háo sắc sờ soạng, nhục nhã.

Đêm đó Ẩn Nguyệt có giấc ngủ an lành hơn bao giờ hết, sáng ra tỉnh dậy chỉ còn thấy lá thư để ở bàn trà vỏn vẹn vài nét chữ đầy khí phách :"Ta sẽ quay lại."

Từ đó bẵng đi nửa tháng, ngày nào Thời Khang cũng đến trò chuyện với nàng, mua điểm tâm bên ngoài cho nàng, còn có khi mang đến vài món trang sức tinh xảo khiến Ẩn Nguyệt tươi cười mãi.

Đổi lại, nàng đàn, hát, múa cho hắn xem, cùng hắn ngâm thơ, tản bộ.

Hương mama coi Thời Khang hơn cả quốc bảo, mỗi lần gặp là nịnh nọt không thôi, tươi cười như nhặt được vàng, mà thực tế số bạc chàng đem đến không nhỏ.

Chàng tôn trọng, giữ đúng chừng mực, chưa từng đòi hỏi gì ở nàng, trái tim thiếu nữ tưởng như đã khép kín, hóa đá từ lâu nay bị lấp đầy bởi những rung động, ấm áp.

Thời Khang cũng đã hoàn toàn bị chinh phục bởi sự dịu dàng, tâm hồn thanh khiết của nàng, nhiều lúc đã bạo dạn nắm lấy bàn tay trắng ngần, thon thả mà nói :

"Nguyệt Nguyệt, nàng đúng là tri kỉ thần tiên ban xuống cho ta."

Rồi ngày thi cũng đến, đêm hôm ấy hai người vẫn nồng ấm như trước, Thời Khang cao hứng uống vài ly rượu Ẩn Nguyệt rót cho.

"Nàng biết không, "bầu bạn" là tình ý dài nhất thế gian. Ta lên kinh đi thi, đợi đến lúc đậu làm quan nhất định sẽ chuộc nàng ra ngoài. Nguyệt Nguyệt... nàng, nàng nguyện ý cùng ta se tơ kết tóc, đầu bạc răng long không?"

Vừa uống rượu nên sắc mặt nàng ửng hồng, e thẹn, những ngày qua đã quen được chàng nâng niu, trân trọng tầng tầng lớp lớp phòng ngự trong lòng nay cũng bị phá vỡ, Ẩn Nguyệt nhận ra đã dựa dẫm vào chàng quá nhiều.

Nàng đã yêu thư sinh Thời Khang này!

Toàn thân yêu kiều đổ xuống lòng chàng, đầu nàng dựa lên ngực chàng, khép mi lại nghe nhịp tim trầm ổn kia, thốt lên :"Nguyện ý."

Thời Khang vui sướng đến phát điên, ôm chặt giai nhân trong lòng hơn một chút, cố gắng bình tĩnh hỏi lại lần nữa :"Nàng nói gì?"

"Thiếp nguyện ý."

Cúi xuống ngắm nhìn nàng, hắn bắt gặp đôi mắt đẹp mơ hồ đang nhìn lên hắn. Thời Khang thận trọng hôn lên môi nàng, từng chút, từng chút một như thưởng thức hũ rượu quý ngàn năm có một.

Sau đêm hôm ấy, Ẩn Nguyệt lấy lí do thân thể suy nhược không tiếp khách, Hương mama cũng chưa làm khó gì nàng.

Phòng của nàng không trang trí giống phòng tân hôn như bao phòng khác nữa, Ẩn Nguyệt học nấu ăn, gia công nữ chánh ngày qua ngày đợi chàng về.

Cho đến một tháng qua đi, một tiểu muội mới vào Tuyết Mãn Lâu qua chào hỏi mới phát hiện nàng ngất đi trên đất lạnh liền vội vàng gọi người tới giúp.

Hương mama mời đại phu đến bắt mạch, Ẩn Nguyệt cũng mơ màng tỉnh dậy.

Ánh mắt mọi người nhìn nàng đều kinh ngạc khi đại phu kia kê thuốc an thai. Ẩn Nguyệt vuốt ve cái bụng phẳng lì, tràn đầy hạnh phúc.

Mọi người đều chắc như đinh đóng cột rằng vị thiếu gia tuấn tú kia sẽ chuộc mẹ con nàng về.

Thậm chí Hương mama còn ôm nàng khóc lóc, tiếc hận cả buổi :"Con gái à, ta nuôi con lớn lên xinh đẹp như vậy không dễ dàng, nhưng con lại sắp lấy chồng rồi, ta đâu có phải là không tim không phổi nỡ để con đi cơ chứ. May mà cậu ta tử tế, nhà khá giả, giao con cho hắn mama cũng an tâm."

Những lúc ấy nàng chỉ thẹn thùng :"Ma ma và các tỷ muội cứ làm quá. Chắc gì người ta đã đến đưa Nguyệt nhi đi chứ?", nhưng trong lòng lại hoan hỉ chờ mong.

Lại thêm nửa tháng, tin tức Thời Khang đậu bảng vàng làm quan to đã sớm lan khắp kinh thành, nhưng nàng đợi mãi vẫn chưa thấy ai tới rước đi.

Một hôm Hương mama mang thuốc dưỡng thai cho nàng uống, nhìn ánh mắt của bà sao nàng cứ thấy bất an, chưa đầy một khắc bụng đã quặn đau, máu chảy ra ướt đẫm váy áo. Ẩn Nguyệt khóc không thành tiếng nhìn vẻ mặt không đành lòng của Hương mama, chỉ còn cách dùng khẩu hình mà tra hỏi :

Sao lại làm thế? Trả con cho ta, trả con cho ta!

Hương mama khóc lóc giữ chặt vai nàng :"Mama không cố ý đâu, nhưng con à, con đừng đợi nữa, người ta sắp thành hôn với tiểu quận chúa rồi, còn được phong làm quan lớn cai quản cẩm y vệ, ban mũ cánh chuồn, Cẩm y thêu hình phi ngư kia kìa! Đây là ta giúp con từ bỏ gánh nặng thôi, đứa nhỏ này tuyệt đối không được sinh ra, con nghĩ tiểu quận chúa kia biết được còn không đánh sập Tuyết Mãn Lâu sao? Con gái à, ta cũng phải tính toán cho cái thân già này thôi..."

Bà ta nói nhiều lắm, nàng nghe không lọt tai, ngất đi trong vô thức, hai mắt nhắm lại chìm vào khoảng không tối đen bất tận, không có đường lui.

Bẵng đi một thời gian, ngoài đường xá đã giăng hoa kết đèn, trải thảm đỏ chờ ngựa của tân lang đi qua. Màu đỏ chưa từng chói mắt đến vậy, rèm châu bên cửa sổ Hương mama luôn khép kín vì sợ đả kích đến nàng.

Ngày đại hỉ của tiểu quận chúa, kèn pháo chúc mừng vang lên rầm rộ, cánh hoa hồng bay bay đầy trời như tiên cảnh.

Hương mama vẫn như thường lệ sắc thuốc đem cho Ẩn Nguyệt uống. Nhưng hôm nay vừa vào cửa đã thấy nàng mặc váy áo đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn, trang điểm y hệt tân nương.

"Ôi trời, con làm gì thế? Sao không nằm nghỉ?" - Bà kêu lên một tiếng đầy lo lắng.

Ẩn Nguyệt tươi cười, coi như chẳng có chuyện gì, ôm lấy cây tỳ bà thủ thỉ :"Chàng thích nhất là tiếng đàn của Nguyệt Nguyệt, hôm nay con sẽ đàn thật hay cho chàng nghe."

Hương mama khuyên không được đành phải ưng thuận, xuống lầu loan báo tin hoa khôi Tuyết Mãn Lâu hôm nay biểu diễn.

Đợi mãi mà nàng không xuống, đám nam nhân tưởng bị trêu đùa tức giận bỏ về, ngờ đâu vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy giọng nói nũng nịu vang lên từ trên đỉnh đầu :"Mọi người bỏ Nguyệt nhi đi đâu thế?"

Họ ngẩng lên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của nàng đang đứng trên lan can, ôm đàn tỳ bà.

Chưa kịp sửng sốt đã nghe nàng tiếp lời :"Hôm nay Nguyệt nhi sẽ múa điệu múa đẹp nhất cho mọi người xem, vừa múa vừa đàn, có được không?"

Dứt lời, nàng dùng tay gảy đàn, vừa gảy vừa chuyển động linh hoạt trên lan can bằng đôi chân ngọc đi giày hỉ. Đám nam nhân si mê ngắm nhìn, chỉ có Hương mama đột nhiên sáng tỏ nàng muốn làm gì vội vã chạy lên lầu muốn đem nàng xuống, nhưng phòng đã cài then làm sao mà mở, bà đành gọi thất thanh bên ngoài :"Con ơi, con ơi! Ta xin con đừng làm bậy mà, con ơi có đáng không?"

Nàng vẫn mải mê đàn hát, múa may không trả lời. Hương mama chạy đi tìm mấy tên côn đồ được thuê tới phá cửa.

Tiếng kèn tiếng pháo cưới ngày một gần, phía xa xa tân lang mặc hỉ phục cưỡi con tuấn mã đeo hoa cưới trên đầu đi trong muôn vàn lời chúc phúc, không nhìn rõ nét mặt.

Mắt phượng của nàng ướt nhòe lệ, hắn có biết nàng đau lắm không?

Tuấn mã đi tới gần Tuyết Mãn Lâu, đồng thời điệu múa bên trên cũng kết thúc.

"Rắc."

Đàn tỳ bà rơi xuống đất gãy làm đôi, dây cước cũng đứt.

"Rầm!" - Tiếng cửa phòng bị đạp đổ, Hương mama cùng vài nam nhân to khỏe chạy vào nhưng không kịp nữa.

Ẩn Nguyệt như một đóa hoa hồng diễm lệ buông mình rơi xuống, mọi người sững sờ ngỡ tiên giáng trần.

Máu chảy lênh láng, hoa khôi Tuyết Mãn Lâu ngã xuống trước ngựa tân lang Thời Khang, ra đi hình như rất thanh thản, khóe miệng còn vương nụ cười dịu dàng khiến người ta tưởng lầm nàng chỉ ngủ mà thôi.

Mưa bụi bỗng đổ xuống, tân lang kinh hoảng vội vã xuống ngựa, ôm ghì lấy xác nàng khóc nức nở.

"Nguyệt nhi... Nguyệt nhi..." - Hắn ngửa mặt lên trời gào to, hai hàng chảy xuống gò má không rõ nước mưa hay nước mắt.

Khăn tay thêu cá chép bơi quanh đóa hải đường dưới nước ướt đẫm máu, từng hạt mưa đang cố cuốn trôi đi sắc đỏ thắm tươi đầy nỗi đau.

Ngay cả ông trời cũng bật khóc, cho mưa bụi đổ xuống đưa tiễn nàng.

Từ đó vị quan trẻ luôn xuất hiện trong bộ quan phục có vá thêm hình cá chép bơi lội quanh đóa hải đường dưới nước cắt từ chiếc khăn tay lần đầu gặp gỡ nàng.

Ẩn Nguyệt, như vậy là ta và nàng luôn khảm sâu vào nhau, mãi mãi không rời có đúng không?

Ẩn Nguyệt, mặt trăng đẹp như thế mà cứ lẩn trốn mãi, chỉ trách lúc nàng xuất hiện hắn không biết quý trọng, để rồi Nguyệt nhi cứ ẩn nấp mãi khỏi cuộc đời hắn.

Thà người cứ như cơn gió, đến vội vàng mà đi cũng thật nhanh, hà tất phải hứa phải thề làm chi để rồi cứ làm ta tổn thương mãi.

Tình ái là rượu ngon, mà cũng là kịch độc, chỉ trách thân ta đã tham lam uống quá nhiều lần.

_Ẩn Nguyệt Trường Ca_