Chương 8: Chương 8: Thanh La viện - Cô nương trắng

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả Tự: Banlonghoi.com

Trong thành Thanh châu mặt trời rực rỡ cao chiếu. Bởi vì hôm trước mưa lớn, hôm nay thái dương vừa mới lên, đã khiến cho sương mù bốc hơi, thiên khí đặc biệt có vẻ oi bức, thời tiết như vậy đối với loại người mập mạp như An viên ngoại mà nói là vô cùng gian nan nhất. An viên ngoại hận không thể lột da chính mình, rồi đem cả người ngâm vào trong nước giếng mới cảm thấy thoải mái.

Sau giờ ngọ, âm thanh ve sầu như dệt, nằm trên một tấm chiếu dưới bóng cây hậu viện. An mập mặc áo lót, lộ ra hai cánh tay đầy thịt, nằm ở trên gối trúc lật qua lật lại ngủ không yên. Hai tiểu nha hoàn cầm quạt ngồi chồm hổm ở một bên lau mồ hôi như mưa mà quạt, quạt trên thân thể cũng không thấy mát mẻ ngược lại càng khiến cho hắn bực bội.

Tâm tĩnh thì mới có thể mát, An viên ngoại tâm một chút cũng không tĩnh.

An viên ngoại hối hận, hối hận không nên lúc trước quỷ mê Tâm hồn, chết sống gì cũng muốn gia nhập cái gì Cẩm Y vệ.

An viên ngoại gia là thừa kế quân hộ Cẩm Y vệ, nhưng mà thân phận Cẩm Y vệ của cha hắn là ca ca do hắn kế thừa, hắn là thứ tử, là quân hộ dư đinh, chỉ có thể tự tìm đường ra, thế là hắn dựa vào thế lực của ca ca mà buôn bán. Đừng xem đại ca của hắn quan nhân không lớn, nhưng mà vài năm đó đúng là Cẩm Y vệ như mặt trời ban trưa, chỉ cần là Cẩm Y vệ, cho dù là một Giáo úy, Lực sĩ nho nhỏ ở trong Ứng Thiên hoàng thành cũng đã hoành hành dọc ngang.

Dưới sự chiếu cố của huynh trưởng, An Lập Đồng buôn bán tơ lụa mỗi ngày kiếm cả đống vàng, tuy tiền có kiếm đầy hòm nhưng hắn vẫn cố kiếm tiền nhiều hơn nữa, cuối cùng vẫn là một thương nhân không thân phận, khảo công danh mà nói, hắn học vấn lại không đủ dùng, mắt thấy Cẩm Y vệ uy phong bát diện, mình đơn giản là so với đại ca sinh muộn vài năm, sẽ không có cơ hội như vậy, An viên ngoại nóng mắt không thôi, hắn cũng muốn lấy một viên chức, liền đem tiền để đại ca đi vì hắn khơi thông, cuối cùng rốt cuộc như nguyện đã trúng tuyển làm Cẩm Y Giáo úy.

Đáng tiếc, hắn vận khí thật sự không tốt, vừa mới làm Giáo úy, Cẩm Y vệ quyền liền bị cắt giảm trên diện rộng, thành một nha môn nước trong không có việc gì, hơn nữa hắn còn có một thân phận thương nhân, sở dĩ được chọn như vậy, là vì hắn thích hợp làm Cẩm Y vệ ngầm. Lúc Cẩm Y vệ đang đắc thế cũng không tới phiên hắn mặc Phi Ngư phục, phối hợp Tú Xuân đao, đi trên đường cái Ứng Thiên phủ đầy uy phong.

Khóc trời không thấu, gọi địa mất linh, vốn đã đủ xui xẻo, cuối cùng lại bị phái đến Thanh châu, lợi dụng thân phận thương nhân tại đây mở hiệu buôn, để tiện việc dò xét tin tức. Hôm nay Dương Húc bị người ám sát, cái tiểu tử nông thôn gọi là Hạ Tầm kia thật có thể giả mạo được Dương Húc sao? Nếu làm không tốt tiết lộ thân phận, chính là tội xét nhà chém đầu, làm một ông chủ nhà giàu không làm, lại muốn làm Cẩm Y vệ, đây là tự mình chuốc khổ vào thân mà?

An viên ngoại càng nghĩ càng phiền muộn, đúng lúc này, lão gia nhân dẫn một hán tử đầu đội trúc lạp áo xanh đi về phía hắn: “Lão gia, vị này chính là người nhà của Dương Húc công tử, có một phong thư muốn giao cho lão gia”.

“Dương Húc?”

An viên ngoại giống như gặp phải quỷ vậy, thoáng cái đã ngồi dậy, tiếp đó mới ý thức tới Dương Húc này chính là Hạ Tầm kia. Hắn vội vàng tiếp nhận thư, mở ra xem một lần, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Lão gia nhân thử thăm dò nói: “Lão gia..."

An viên ngoại khoát khoát tay, yếu ớt nói: “Chuẩn bị xe, thay quần áo, lão gia ta muốn đi ra ngoài”.

Hộ viện Dương gia cười bồi nói: “An viên ngoại, công tử nhà ta vẫn chờ ngài hồi âm”.

An viên ngoại tức giận mắng: "Nói nhảm, ngươi cho rằng lão gia ta trời nóng vậy chạy ra ngoài làm gì? Còn không phải chính là vì công tử nhà ngươi mà làm việc sao! Ngươi cứ ở lại phòng phía sau nhà ta là được”.


Minh triều, quan ở kinh thành đã ngoài tam phẩm thì được ngồi kiệu, tại kinh, quan viên dưới tứ phẩm chỉ cho phép cưỡi ngựa, không cho phép ngồi kiệu. Chế độ cũng dần dần thay đổi hình thức, đầu Minh chế độ vẫn chấp hành rất nghiêm khắc, An viên ngoại không dám chọc thêm phiền toái, hắn gọi người chuẩn bị xe lừa, lại từ trướng phòng lấy chút ít tiền, rồi đi ra cửa.

Thanh La là một kỹ phường lớn nhất Thanh châu, kỹ phường này là dân doanh, mà giáo phường ti là quan doanh, dân doanh kỹ phường cùng giáo phường ti cùng cấu thành chủ thể kỹ nữ nghiệp Đại Minh, về phần gái giang hồ đi lậu, đó là quan phủ nghiêm khắc đả kích, cũng không thuộc về phạm trù hợp pháp, bởi vậy không ở trong đó.

Giáo phường ti ưu tiên xướng kỹ (kỹ thuật ca hát), nhạc sư cũng quy vào trong đó, không thể thay đổi thân phận. Mà xuất phát trong đó một là mẹ truyền con nối, hai là gia quyến phạm nhân bị đày tới đây, bởi vì xuất phát có hạn, hơn nữa chất lượng không được tốt, cho nên làm ăn bình thường.

Mà dân doanh kỹ phường hành nghề có thể nói tương đối tự do, có thể từ dân gian hấp thu rất nhiều thứ. Bởi vậy so sánh với Giáo phường ti làm ăn thịnh vượng hơn nhiều, An viên ngoại là khách hàng cũ của Thanh La viện, chỉ là sau khi tiến vào mùa hạ thời tiết vô cùng nóng bức, An viên ngoại không có hào hứng tầm hoa vấn liễu, đã một thời gian không có tới.

Mùa này, nhất là ban ngày, thanh lâu làm ăn kém, trước cửa xe ngựa vắng vẻ, không thấy có bao nhiêu khách, quy công rỗi rãnh cực nhàm chán, mắt lim dim ngái ngủ, tránh ở dưới lầu hóng mát. Xe lừa sau khi dừng tại cửa ra vào kỹ viện, An viên ngoại khó nhọc hoạt động thân thể mập mạp xuống xe, hắn thở hồng hộc leo lên bậc thang, vừa thấy quy công còn đang mộng chu công, liền tức giận ở trên mông đít của hắn đạp một cước.

“Ai ui, có khách đến cửa, đại gia mời vào bên trong”.

Quy công còn chưa có mở mắt ra đã theo thói quen kêu lên, An viên ngoại hừ một tiếng, cứ thế đi vào bên trong. Quy công mở mắt ra, chỉ thấy một cái bóng lưng rất là to lớn.

Tú bà Thanh La viện Phùng má má nghe được tiếng la vội vàng ra đón, vị Phùng má má này tuổi cũng không lớn lắm, bất quá chỉ chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tư thái làn da bảo dưỡng thỏa đáng, hơn nữa trang điểm hợp thể, giống như một vị giai lệ hai mấy mà thôi, dung nhan trang điểm, khí chất phong tình, nhìn không ra một điểm phong trần.

Vừa thấy An viên ngoại, Phùng má má liền cười duyên kêu lên :“An viên ngoại, ngài cũng đã một thời gian không có tới, các em út đều rất nhớ nhung, nhanh nhanh, trời rất nóng nực, viên ngoại mau mời vào bên trong ngồi, người đâu? Chạy nhanh lấy cho An lão gia một chén trà ngon”.

Một gã sai vặt nhanh chóng chạy tới, nhanh nhẹn châm cho An viên ngoại một ly trà lạnh, An viên ngoại đem cái mông to lớn của hắn khó nhọc chen vào một cái ghế, vẫy tay nói: “Được rồi được rồi, nơi này ta cũng không phải lần đầu đến, bớt nói nhảm đi, nhanh, nhanh đem... trong chỗ các người... rột rột...” Nói còn chưa dứt lời, một ly trà lạnh liền biến mất như trâu uống nước vậy.

Phùng má má nhẹ lay động quạt lụa, che miệng cười nói: “Viên ngoại hôm nay tại sao lại gấp như vậy, không biết viên ngoại muốn vị cô nương nào phục thị ngài, bằng không ta đem các cô nương nhà ta đều gọi ra để cho viên ngoại người xem? Những ngày này, Thanh La viện ta có vài vị cô nương mới tới, mỗi người đều thiên kiều bá mị..

An viên ngoại đem chén trà dừng lại, cắt đứt lời nói: “Không cần không cần, lão gia ta chỉ cần cô nương nào làn da trắng nhất, tốt nhất trong chỗ các người, có hay không?”

Phùng má má kinh ngạc nói: “Làn da trắng nhất tốt nhất?”

“Đúng, trắng nhất, ai làn da trắng nhất, thì kêu tới đây”.

Phùng má má cười nói: “Làn da tốt, tự nhiên là có, cô nương Thanh La viện chúng ta cô nương mà nào da chẳng trắng trong, nhưng mà muốn nói trắng nhất, thì có Tụ Nhi cô nương, nhưng Tụ nhi... Tại Thanh La viện ta cũng không xem như là cô nương đệ nhất”.

An viên ngoại quả quyết dứt khoát: “Chính là nàng”.

“Viên ngoại, mời vào bên trong".

Tụ Nhi cô nương vui mừng đưa An viên ngoại chiến thắng trở về khuê phòng của mình. Hai tay đem cánh cửa ở sau lưng nhẹ nhàng khép lại, mị nhãn ngập hướng về phía hắn liếc mắt đưa tình, hàm răng nhẹ cắn lên môi dưới đầy đặn, xuân tình lên mặt, mị ý trêu người.

Đáng tiếc mị nhãn vứt cho người mù xem, nàng lần này làm ra vẻ, An Đại lão gia toàn bộ đều không xem vào được, vừa vào phòng An viên ngoại đã đi thẳng đến ấm trà.

Thật ra Tụ Nhi cô nương trông cũng không xấu, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn, chỉ là chân mày của nàng có chút rậm, mà khi đó các cô gái lấy chân mày mảnh là mỹ, chú ý là chân mày như núi xa, Tụ Nhi cô nương nhịn đau nhổ chân mày tân trang, nhưng chân mày của nàng lại giống như lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi qua đã sinh vậy, nhổ tới nhổ lui mà chân mày không những không mảnh đi, ngược lại còn khó nhìn hơn trước.

Mặt khác chính là Tụ Nhi cô nương dáng người hơi đẫy đà, cặp mông tròn như châu ngọc, đường cong nổi cao, nếu đặt ở tại nông thôn, loại cô nương này thân thể đúng là bộ dáng mắn đẻ, các lão thái thái tuyển con dâu cũng là khó kiếm. Nhưng mà tại nơi nhân duyên như sương sớm này, thì các cô nương mông thon dài như vầng trăng lại được hoan nghênh hơn.

Vào mùa này làm ăn rất kém, mà ngay cả các cô nương đẹp hơn cũng không có bao nhiêu khách tới cửa, An viên ngoại lại điểm danh muốn nàng phục thị, Tụ Nhi cô nương cảm thấy phong quang, một đường rêu rao uy phong khắp nơi. Chờ vào gian phòng của mình, nàng thuận tay đóng cửa phòng, đang cân nhắc thi triển thủ đoạn phong lưu của nàng, tốt nhất đem An viên ngoại này mê tới thần hồn điên đảo, từ nay về sau trở thành khách quen của nàng, An viên ngoại sau khi uống nước no bụng đã ở trước bàn đem thân thể ngồi xuống, cũng không nói lời nào, thuận tay liền từ trong tay áo lấy ra một chồng tiền giấy vỗ lên trên mặt bàn.

Lúc này tiền thông hành của Đại Minh là tiền giấy, triều đình không cho phép dùng ngân lượng giao dịch, bằng không một khi bị bắt đó chính là tội chém đầu, cũng may tiền giấy bị giảm giá trị là chuyện Minh triều hậu kỳ, hiện tại tiền giấy Đại Minh vẫn là tiền thật, Tụ Nhi cô nương mắt tỏa sáng, thấy chồng tiền giấy trước mặt chí ít có mười tờ không khỏi hết sức vui mừng, mười xấp tiền giấy thì cho dù cô nương nổi tiếng nhất của Thanh La viện bất quá giá cũng chỉ chừng đó.

Tụ Nhi cô nương trong lòng vui mừng, càng xuất hiện lòng phụng bồi nên liền đem vòng eo uốn éo, dứt khoát xà vào trong ngực An viên ngoại, nũng nịu nói: “Viên ngoại nếu muốn chơi với thiếp kiểu nào, thiếp cũng nhận được, chỉ là còn cầu viên ngoại thương tiếc chút ít, chớ có làm thương tổn thân thể của người ta”.

An viên ngoại trừng mắt nói: “Vô duyên, vô cớ ta thương thân thể của ngươi để làm gì?”

Tụ Nhi còn tưởng rằng hắn có chút cổ quái gì đó, muốn chơi chút ít quất roi lên mông trắng, trên vú làm trò, lại lo lắng các cô nương hồng bài không chịu đáp ứng, lúc này mới tìm tới mình, nghe hắn vừa nói như vậy, Tụ Nhi cô nương yên lòng, trong lòng càng vui mừng, nhân tiện nói: “Đã như vậy, viên ngoại là muốn chơi những thứ gì, nếu là muốn đường thủy hay đường bộ, thiếp nhất định đều phụng bồi, nhất định khiến cho viên ngoại hài lòng vui vẻ”.

An viên ngoại lại là khẽ giật mình: “Cái gì đường thủy, đường bộ?

Tụ Nhi lôi kéo tay hắn mập mờ về phía sau mông mình cười nói: “Các ông đại Minh đi ra ngoài phong lưu, nếu không trước sau đồng tiến, mở một phen thủy bộ đàn tràng, sao coi như là hào kiệt trên mặt trận phong lưu, tao khách với phấn hồng? Viên ngoại gia tốt xấu, rõ ràng là khách quen trên trận, còn muốn giả vờ với người ta nữa”.

An viên ngoại ngược lại hiểu rõ mấy trò này, nhưng mà hắn gần đây không đi, tất nhiên cũng không biết ví dụ trong thanh lâu, lúc này tỉnh ngộ lại không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, hắn tay rút về, ngẩng khuôn mặt béo lên nói: “trời rất nóng, đừng dựa vào trong ngực ta nữa, ra đối diện ngồi đi, lão gia ta hôm nay đến Thanh La viện không phải là vì đến tìm cô nương".

Tụ Nhi khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Viên ngoại không là tầm hoan tác nhạc, thì vì sao mà đến?”

An viên ngoại chính khí nghiêm nghị nói: “Chỉ vì cô nương da trắng như tuyết, trong Thanh La viện có thể nói thứ nhất, lão gia ta muốn biết rõ, cô dùng biện pháp gì bảo dưỡng?"


Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt khắp gian phòng.

Một cái bình phong, đem phòng ngủ một phân thành hai, đèn để lại tại đầu giường nội thất, ngọn đèn đem thân hình của người trong phòng hắt rõ ràng lên trên bình phong.

Đó là thân thể một người nam nhân, một nam nhân trần trụi, hắn lưng rộng eo thon, cơ thể to lớn, dáng người kiên cố có hình, cánh tay tráng kiện có lực, kiện mỹ phảng phất như một pho tượng điêu khắc chiến thần cổ Hy Lạp...

Hắn có chút hơi nghiêng thân, hai khối cơ ngực cực lớn mà no đủ liền chiếu rõ lên trên bình phong.

Eo thu như bó, xuống chút nữa là cái mông rất tròn vểnh lên rất to lớn gợi cảm, tiếp theo là hai cái đùi thẳng tắp cường tráng...

Sau đó, lại một bóng người xuất hiện, từ thân hình mà xem, cũng là một người nam nhân. Hắn cúi người, từ trên kỷ trà lấy một cái chậu chứa cái gì đó, tựa như là chất lỏng sền sệt, từng nhỏ xuống, hắn đem chất lỏng bôi lên trên lòng bàn tay, đi đến sau lưng nam nhân dáng người cao lớn kia, hai bàn tay nhẹ nhàng áp lên trên lưng hắn, từ từ, từ từ truợt xuống dưới...

Thật là quỷ dị! Một màn này thật con mẹ nó quá cơ tình bành trướng!

Tự nhận là trong lòng bằng phẳng, Hạ Tầm đang trần trụi cũng không khỏi rùng mình, vô ý thức sáu khối cơ bụng trật tự rõ ràng căng thẳng co lại, cơ trên đùi cũng kéo căng lên, thế là... cái mông càng vênh lên.

Trương Thập Tam đứng ở phía sau hắn, hai tay đều áp lên trên lưng hắn, dọc theo trên lưng hắn thong thả di động tới, bàn tay lực đạo phi thường đều, hắn rất có kiên nhẫn di động bàn tay, không ngừng xuốt lên, cho đến khi sau lưng Hạ Tầm hiện ra màu hồng nhàn nhạt, hai tay mới dọc theo eo truợt xuống, sau đó hắn liền thu tay, đi đến chậu nước bên cạnh góc tường để rửa tay.

Hạ Tầm vẫn đang đứng không nhúc nhích ở đằng kia, trần trụi không mảnh vải che thân, thân thể kiện mỹ phát ra ánh sáng vàng óng, trơn sáng...

Từ khi hộ viện kia mang theo một phong thơ cùng một đống lớn thứ gì đó từ Thanh châu trở về, Hạ Tầm chuyện phải làm mỗi ngày lại phải thêm một thứ.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan

Quyển 1- Sát Thanh Châu