Chương 56: Chương 56: Ân oán gia tộc

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu

“Trần quận dương hạ Tạ thị!”.

Hạ Tầm vội vàng làm ra bộ dáng cả kinh, trên thực tế hắn căn bản không biết cái Trần quận dương hạ Tạ ứiị này rốt cuộc là có ý tứ gì, chỉ có điều Tiếu Kính Đường làm ra bộ dáng như vậy, hồng quang đầy mặt, chỉ cần không phải người mù. cùng nhìn ra được gia đình này nhất định là có lai lịch lớn, hắn không thể không phối liợp một chút.

Tiếu Kính Đường đầy mặt sùng kính nói: “Không sai, Trần quận dương hạ Tạ thị! Tạ thị đệ nhất gia trong ộ y hạng, Tạ An, Tạ Thạch, Tạ Huyền, Tạ Diễm, Tạ Linh Vận, Tạ Đạo uấn... danh sì Trần quận dương hạ Tạ thị xuất hiện lớp lớp, tuy nói rừ Tùy mạt đến nay, gia tộc Tạ thị dì nhiên suy tàn, nhưng thân phận người ta đây chính là danh môn thế gia truyền thừa ngàn năm, xuất thân cao quý, đây là có tiền cùng mua không được.

“Từ Tùy mạt đến nay đã suy tàn?”

Hạ Tầm thật sự không nghĩ ra một khi đã như vậy, Tiếu Quản sự còn thối phồng làm cái gì, hắn lại không biết người xưa đối với lịch sử kế thừa cùng tiếp diễn hầu như không có khái niệm thời gian gì, mấy ngàn năm truyền thừa, phảng phất chỉ là chuyện của ngày hôm qua.

Chẳng hạn như tại hiện đại, những năm 80, một vị giáo sư ngoại quốc viết bản Trung Quốc du ký, trong đó đề cập tới, hắn đến một thôn miền núi hẻo lánh, dân bản xứ bởi vì tò mò, đều chạy đến nhìn quái nhân tóc vàng mất lam là hắn, hắn cười hỏi người trong thôn: “Các người là lần đầu nhìn thấy người như tôi sao?” Ai ngỡ lão nhân trong thôn lại đáp: “Không, trước kia đã từng có người tóc vàng mắt lam đến qua thôn chúng ta rồi” Giáo sư hiếu kỳ hỏi tới. lão nhân rất tự nhiên trả lời: “Vào triều Nguyên, từng có ngươi như vậy đến chỗ chúng ta” Giáo sư lập tức tức cười, lào nhân đáp là đương nhiên như vậy, chuyện hơn ngàn năm trước của một quốc gia cố, đối với một thôn trang nhỏ đời đời tương truyền này mà nói tựa như chính là chuyện của ngày hôm qua vậy.

Ngoại trừ nguyên nhân này, một nguyên nhân chủ yếu khác là người lúc ấy trải qua dị tộc hơn trăm năm thống trị vừa mới khôi phục giang sơn người Hán. theo trên tâm lý có một loại nguyện vọng rất bức thiết cùng tổ tiên một lần nữa liên hệ, mà ngay cả đương kim hoàng đế chỉnh gia phố, đều có một đám đại thần khiên cường gán ghép khảo chứng một phen, làm ra một cái kết luận Chu Nguyên Chương là hậu nhân Chu Hi, ngoại trừ là vì hoàng đế trên mặt thiếp vàng, thì cùng là do loại tâm lý này tác quái.

Nếu không phải Chu Nguyên Chương một mực phủ nhận, tộc phố Chu gia phải từ Đại Tống Chu Hi bắt đầu ghi lên. Những đại thần vỗ mông ngựa kia đánh giá thấp khí phách cùng trí tuệ của Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương căn bản không quan tâm đến tố tông như thế nào, Chu Nguyên Chương hắn chính là một kẻ chăn trâu nghèo, chính là một kẻ áo vải, đã không có huyết mạch cao quý, cùng không có truyền kỳ chém bạch xà, hắn cùng không cho rằng muốn được người khác tôn kính là phải dựa vào huyết mạch hắn, mà là dựa vào hành vi cùng thành tựu của hắn.

Nhưng khấp thiên hạ lại có mấy người có tự tin cùng đảm phách như Chu Nguyên Chương? Hạ Tầm mặc dù không cho là đúng, nhưng khi nhấc tới Trần quận dương hạ Tạ thị, hào môn quyền quý lúc ấy vẫn là phần lớn sinh lòng hâm mộ, nhất là tại vùng phủ ứng Thiên, ảnh hưởng của Tạ gia càng lớn. Người thời nay nếu như đến Kim Lăng, lại có mấy người không tới xem Ô Y hạng? Chỉ cần đi Ô Y hạng, ai không ngâm một câu “Tích nhật vương tạ đình tiền yến, kim phi tầm thường bách tính gia” để tưởng nhớ sì tộc đệ nhất gia ngày xưa này?

Tiếu Quản sự đắc chí nói: “Lại nói tiếp, vẫn bởi vì lão gia năm đó trên đường buôn bán, cứu phụ thân vị cô nương này, vì báo ân cứu mạng, người ta mới đáp ứng cùng chúng ta kết thân, bằng không với bộ dáng của chúng ta lúc ấy, có trèo cao cùng không nối. Người ta chỉ cần lộ ra danh hiệu Tạ gia, không biết bao nhiểu công khanh hào môn nguyện ý cùng Tạ gia kết thân”.

Hạ Tầm vốn tường rằng nương tử tiện nghi kia của mình cùng lắm là nữ nhi con nhà giàu nào đó, bởi vì hơn mười năm trước Dương gia cùng coi như không phải là cao gì, lúc này đại đa số người ta đều nói đến môn đăng hộ đối, đối phương gia thế tất nhiên cùng nên không sai biệt lắm mới đúng, không thể tưởng được lại là hậu nhân của danh môn, không kliòi khởi lên vài phần hiếu kỳ.

Hắn đã muốn lấy thân phận của Dương Văn Hiên, lại muốn coi đây là cớ quay lại Giang Nam, vị Tạ cô nương này đã nhất định phải lấy. Bỏ vợ rất phiền toái, không có lý do chính đáng, muốn Bỏ người ta là không có khả năng, trừ khi nàng phạm vào bảy lệ, hoặc là nàng cùng không nguyện gả cho chính mình, hai người hiệp thương giải quyết. Trong suy nghĩ của hắn, nếu như thê tử này mặt mùi tính tình không tệ lắm, vẫn có thể cưới vào cửa. nhưng hắn không ngỡ vị hôn thể của hắn lại có lai lịch lớn, nhất thời có điếm phát mộng.

Tiếu Kính Đường chỉ nói thiếu gia nhà mình là vui mừng mà quên mất cả bản thân, lại vui sướng giảng thuật một phen những tin đồn có quan hệ tới Tạ tình huống gia, lúc này mới nói về ân oán của lão gia nhà mình cùng Dương ứiị gia tộc, vừa nhấc tới Dương ứiị gia tộc, Tiếu Quản sự tâm tình lập tức thấp xuống.

Thì ra, lão gia Dương Húc tại phủ ứng Thiên trấn Mạt Lăng, cùng trấn Giang Ninh, trấn Kim Lăng, hợp xưng Kim Lăng tam trấn, là chỗ xung yếu qua lại, buôn bán phồn vinh. Dương gia là đại gia tộc đệ nhất trấn Mạt Lăng, gia tộc dùng nghề nông làm nghiệp.

Phụ thân Dương Húc là Dương Đinh Khôn trong gia tộc chỉ là tiểu nhân vật, bởi vì tổ tông cha hắn là xuất từ chỉ thứ của Dương gia, cho nên địa vị trong gia tộc cùng không cao, hơn nữa tồ tiên phân hạ mộng đồng không nhiều lắm. cho nên ở đó chỉ có thể xem như là thường thường bậc trang.

Nhưng mà trấn Mạt Lăng là chỗ giao thông xung yếu. thường có lữ khách nam lai bấc văng đi qua, cho nên Dương Đinh Khôn từ nhỏ đã kiến thức rộng rãi, hắn đọc qua sách, đầu óc linh hoạt, dần dần không an phận tại vài mẫu đất cần cỗi này. Hắn phát giác trông coi vài mẫu đất này, tuy không đói chết, Thực sự khó cầu phú quý, mà điều kiện ở địa phương, nếu như có thể mở lữ quán khách sạn, hoặc là ở vùng ven sông làm chút ít chuyện làm ăn vận chuyên buôn bán, nhất định tiền thu không thiếu, liền muốn vứt Bỏ nông mà buôn bán.

Hành động của hắn lập tức khiến cho Tộc trưởng Dương thị Dương Vanh mành liệt bất mằn, phải biết rằng buôn bán là tiện nghiệp, mà Dương gia là đại gia tộc đên nhất trấn Mạt Lăng, là đại địa chủ địa phương, một mực theo nghề nông cùng đọc sách, đọc sách mà thành thì có thể giành công danh, đọc sách không thành thì cùng không làm mất thể hiện người trong nhà. Tộc trưởng Dương Vanh nắm giữ ruộng đồng nhiều nhất Dương gia, hắn không thiếu tiền, Dương Đinh Khôn nếu như đi buôn bán. không thể nghi ngờ là bôi đen trên mặt hắn, hắn càng lo lắng những người khác sẽ học theo, cuối cùng làm cho tộc trướng là mình mất đi lực khống chế đối với người trong gia tộc.

Bởi vậy Dương Vanh kiên quyết phản đối, lợi dụng thế lực gia tộc đối với hắn gây áp lực rất lớn, nhưng Dương Đinh Khôn là người ý chí rất kiên định, hắn không để ý gia tộc ngăn trở, cố ý đi làm ăn buôn bán. Đến lúc này trong gia tộc vốn đã xa lánh hắn. tình cảnh càng khó chịu. Tộc trưởng không muốn gặp người, tộc nhân nào có không đi khi dễ?

Những chuyên nhỏ vụn vặt trong sinh hoạt khó có thể nói rõ ra. mà ngay cả Tiếu Quản sự cùng không có biện pháp giải nghía rõ ràng, nhưng khi dễ cùng thương tốn tích lùy lên, đối với một gia đình lại là một loại tra tấn không ngừng dừng lại, cái này loại tra tấn không dứt trên tình thần này, rất đả thương người.

Từ đó quan hệ giữa Dương Đinh Khôn cùng toàn gia tộc càng ngày càng khẩn trương, đám nhỏ trong tộc cùng bắt đầu học người lớn ăn hiếp Dương Húc còn nhỏ tuổi, Dương Húc mỗi lần rời nhà luôn bị các đường huynh đệ đánh khóc trở về, mà mẫu thân hắn đi tìm tới nhà phân rõ phải trái, cùng thường thường bị người làm cho tức giận đến sắc mặt trắng bệch trở về.

Lại về sau, Dương Đinh Khôn bởi vì đúng là giai đoạn gây dựng sự nghiệp, thường thường rời nhà ra ngoài, người trong thôn ưa thích dùng nhất cùng là thủ đoạn công kích ác độc nhất cùng xuất ra, trong trấn dần đần truyền nổi lên tin đồn có quan hệ tới nương tử Dương gia. Bại hoại danh tiết, đây là cách nói mà người không cách nào dễ dàng tha thứ, mà lại không cách nào có thể biện bạch. Nữ tử nhu nhược này, dùng lực lượng bản thân chống đờ với cả gia tộc đối với nàng lăng nhục cùng ăn hiếp, nhẫn nhịn chịu bọn họ châm chọc khiểu khích, ô ngôn uế ngữ, rốt cục có một ngày, nàng nhịn không nổi nữa. nàng đã bệnh mà qua đời.

Dương Đinh Khôn cực kỳ bi thương, mấy năm này làm ăn vì tu bổ vết rách cùng gia tộc, các huynh đệ xa lánh hắn, hắn nhẫn cùng im hơi lặng tiếng, gia tộc muốn tu từ đường, hắn quyên tiền nhiều nhất, gia tộc có người đọc sách, hắn gánh chịu toàn bộ phí tốn. hắn đã cố gắng tới mức lớn nhất. Nhưng tất cả cố gắng, đều không đối được thiện ý của bọn họ, ngay cả vợ cùng bị bọn họ nhố nước bọt mà bức chết.

Dương Đinh Khôn khóc lớn một hồi, sau khi mai táng thê tử, liền dẫn con nhỏ cùng trung bộc Tiếu Kính Đường duy nhất một nhà rời cố hương. Hắn bán sạch những cửa hàng mà mình vừa mới dựng nên, chỉ để lại tòa nhà tố tiên truyền thừa này. Hắn một lần cuối cùng ứiắp hương cho bài vị cha mẹ, lần đầu tiên thắp hương cho phu nhân mình, tự tay khóa lại cửa chính, ứiề một ngày nào đó, sẽ dùng quyền thế địa vị bao trùm trên toàn bộ tất cả mọi người trong gia tộc, phong quang mà quay lại cố hương...

Tiếu Kính Đường hàm chứa nước mắt đem đoạn kinh nghiệm này kể lại một lần, Hạ Tầm nghe được xúc động phẫn nộ không thôi, tuy hắn không phải Dương Văn Hiên nhưng hắn cùng cảm động lây, hắn có thể tưởng tượng ra được, những người kia ti tiện như thế nào, những bộ mặt kia ghê tởm đến thế nào, ăn hiếp người một nhà thiện lương mềm yếu.

“Phần trách nhiệm này của Dương Húc ta thay hắn gánh vác!”

Hạ Tầm hai hàng chân mày dần dần dựng lên, thần sắc trịnh trọng đối với Tiếu Kính Đường nói: “Tiếu thúc, không cần phải thương tâm. chúng ta sẽ trở về, chúng ta sẽ áo gấm về làng, chúng ta sẽ trùng tu nhà cù. chúng ta sẽ nói cho những tiểu nhân lòng dạ hạn hẹp, tầm nhìn hạn hẹp kia biết, từ nay về sau chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chúng ta, ngay cả tư cách nói chuyện cùng không có!” ~ •

Tiếu Kỉnh Đường vui vẻ gật đầu: “Lão Tiếu tin tường, thiếu gia nhất định sẽ làm cho lão gia cùng phu nhân mỉm cười nơi cửu tuyền”.

“Còn có Dương Húc nữa!” Hạ Tầm trong lòng lại lặng lẽ bố sung một câu.

Ngoài cửa số, Tiếu Địch cùng Bành Tử Kỳ lẳng lặng ngồi ở dưới gốc bồ đào, hai người vốn là đối với vị kia thiếu phu nhân tương lai của Dương gia có chút tò mò mới chạy tới nghe lén, không thể tưởng được lại nghe được một đoạn chuyện xưa như vậy. Tiểu Địch được hai tay nâng cằm lên, đôi mắt sáng lóng lánh, trong nháy mất, cùng không biết suy nghĩ cái gì. Bành Tử Kỳ trên mặt thì mang theo một loại thần khí cổ quái, qua hồi lâu, nàng mới hướng về phía Tiếu Địch ra dấu, hai người rón ra rón rén đi ra.

Đêm đã khuya, tối nay là đêm trăng tròn.

Trăng sáng nhô lên cao, sương xanh đầy đất, trong bụi cò côn trùng kêu vang.

Hạ Tầm chậm rãi bước đi thong thả qua giàn bồ đào, ở bên cạnh đình nghi mát dựa vào lan can đứng lại, cúi đầu nhìn sang nước ao sáng lóng lánh, trong nước có hình ảnh ngược của hắn, lại thấy không rõ bộ dáng của hắn.

Một bóng người chậm rãi từ bên cạnh giàn bồ đào xuất hiện, ỡ cách hắn không xa nhẹ nhàng đứng lại, lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu. đột nhiên nói: “Trong cuộc sống, khó lường nhất chính là nhân tâm. Vật không hề đủ. người có hiền ngu. có một số người, dùng cảm tình đạo nghía là đả động hắn không được, cho nên, cha ngươi dùng sai biện pháp rồi. Đối với hạng người tiểu nhân như vậy, ngươi dùng tiền tài quyền thế, chỉ có thể khiến cho hắn hâm mộ, mà ngoài hâm mộ ra càng nhiều lại là ghen ghét cùng gièm pha, muốn cho bọn chúng ngoan ngoằn cúi đầu, phải bày ra một bộ sắc mặt bá vương, những lù tiểu nhân kia chỉ kính sợ nắm tay!”

Hạ Tầm không quay đầu lại, chỉ là cười cười, nhìn hình ảnh của mình nhẹ nhàng chập chờn trong nước nói: “Có thể như vậy sao? Ngươi cùng là xuất thân từ một gia tộc cự phách, ngươi phải biết, một gia tộc mặc kệ làm cái gì, đệ tử gia tộc đều rất khó phản kháng, bởi vì một khi hắn muốn phản kháng, hắn sẽ đối kháng không chỉ là thế lực một gia tộc, mà là toàn bộ lực lượng thế tục mà người xem trọng trung hiếu không thể xúc phạm”.

Hạ Tầm buồn buồn thở dài nói: “Thân thân phụ vi thủ. tôn tôn quân vi thủ, quân phụ nhất thể, cố trung hiếu hợp nhất, thành tiêu chuấn đánh giá một cá nhân của cả thiên hạ hôm nay. Dòng họ khuếch trương cùng chính là quốc gia, cho nên kẻ mạo phạm gia tộc, không đếm xia trướng ấu tôn ti, cùng nghịch thần quốc gia cùng không có gì khác nhau, nghìn người chỉ vào, không nhanh mà chết.

Bành Tử Kỳ cười lạnh nói: “Chỉ cần có đủ lực lượng, chuyện gì không thể làm? Quốc gia nếu không chuyến dời, vậy hiện tại vẫn triều Đại Hạ, không phải là giang sơn Đại Minh? Quốc gia còn có thể đối dời, một gia tộc rất giòi sao? Ta nghe nói cả thiên hạ, không ai có thể khiến cho tất cả mọi người đều khen ngươi, có người khen ngươi, tất nhiên có người chống ngươi, kẻ mà không khen không chống, nhất định là bình thường tới cực điếm, người bên ngoài chẳng muốn đánh giá ngươi”.

“Ổ?” Hạ Tầm có chút ngoài ý muốn cười nói: “Bành công tử một gới vũ nhân, không thể tưởng được có thể nói ra đạo lý như vậy”.

Bành Tử Kỳ tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là người thô kệch sao? Ai nói cho ngươi biết người luyện võ sẽ không tập văn? Người tập văn sẽ không thể luyện được võ công thượng thừa? Ta chỉ là không có nhàn rỗi nghiên cứu kỳ những thứ như tứ thư ngù kinh kia. thi từ ca phú kia mà thôi!”

Hạ Tầm nở nụ cười: “Nói cùng đúng, chỉ là một khi thấy ngươi không rời chuôi đao kia, ta cùng quên mất ngươi cùng là người hiếu biết chữ nghía. Ha ha, gặp được chuyện, bản năng phản ứng của ngươi chính là rút đao ra. Nhưng mà... ngươi nói tựa như rất có đạo lý, khi nên rút đao, thì phải rút đao, khi nên cường thế, thì tuyệt không nên yếu thế!”

“Vậy mới đúng!” Bành Tử Kỳ mỉm cười đứng dậy: “Trẻ con dễ dạy!”

Nàng dưới chân cọ xát, thanh âm đột nhiên phóng thấp: “Ta... ừm... thời hạn ba ứiáng sắp đến rồi”.

Hạ Tầm bị nàng nhắc nhỡ, lúc này mới nhớ tới ước định ba ứiáng của Phùng Tây Huy cùng nàng lúc trước, trong lòng chợt cùng nối lên chút ít cảm giác không nờ, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hắn không chịu nói, Bành Tử Kỳ liền cố lấy dùng khí nói: “Cái hung thủ hành thích ngươi kia vẫn ở đâu không rõ”.

Hạ Tầm vội nói: “Đúng vậy, người này quá giảo hoạt chút ít, hắn không ra tay, muốn đào ra gốc rễ của hắn, thực là khó như lên trời”.

Bành Tử Kỳ do dự một chút, đột nhiên mặt giãn ra cười nói: “Đã như vậy, ngươi sao không ra số tiền lớn cùng trong nhà của ta thương lượng một chút, mướn ta đưa ngươi về quê có được không?”

Hạ Tầm có chút ngoài ý muốn nói: “Ngươi theo ta về quê?”

Bành Tử Kỳ có chút không được tự nhiên, nàng cùng không hy vọng phu quân mình là anh hùng cái thế, nhưng mà tuyệt đối không thể là loại người có tỳ vết đạo đức nghiêm trọng như Dương Văn Hiên này, nàng biết rõ mình không có khả năng cùng người nam nhân trước mắt này có kết quả gì, nhưng nàng lại nhịn không được, nàng không phục, nàng muốn biết Tạ gia cô nương gì đó kia, rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người.

Bút của Tạ gia nàng, có phải là thật mạnh hơn đao Bành gia của mình hay không!

Nàng có một loại xúc động, nàng muốn nhìn một chút nữ nhân từ khi vừa mới ra đời đã chú định sẽ phải trở thành thê tử của Dương Văn Hiên kia.

Nhưns Hạ Tầm vừa hỏi, nàng lại hoảng hốt, dưới bóng đêm che dấu, ữên mặt nàng có một tia quẫn bách, một tia chật vật, nàng cố gắng làm ra vẻ thoải mái mà nói: “Đúng vậy, tốt xấu gì cùng đã bảo vệ ngươi ba tháng, ta cùng không hy vọng ngươi cuối cùng lại vẫn bị người giết. Mặt khác, ta chưa từng đi qua Kim Lăng, nơi phồn hoa như vậy, ta rất muốn đi kiến thức một phen”.

“Nàng là một cô nương, thật ra nàng đã sớm hiểu rõ ta biêt rõ thân phận của nàng, nàng vì sao nguyện ý.

Nguyệt trắng gió thanh, Hạ Tầm nhìn người ngọc ở dưới ánh trăng này, trong mắt dần dần lộ ra một tia hiểu rõ cùng cảm động. Bành Tử Kỳ bị hắn nhìn đến không chịu nổi, nàng một đao nơi tay, vốn là cái gì cùng không sợ, hiện tại đối với một thư sinh văn nhược của Dương gia lại có một loại cảm giác chống đờ không được, nàng đột nhiên ngáp một cái, ra vẻ thoải mái mà nói:“ Ta nói dùa. ngươi còn tưởng thật sao? sắc trời không còn sớm. ngủ thôi”.

Bành Tử Kỳ nói, trái tránh phải né, đã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Hạ Tầm. Hạ Tầm nhìn về phía chỗ hoa cành chập chờn nàng biến mất. lẩm bẩm: “Nữ nhân, thật sự là một loại sinh vật kỳ quái.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan