Chương 498: Thần đở cho bệ hạ (1+2)

Án Song Tự thông uy cũng là án mà hoàng đế đang chú ý, Ngũ quân đô đốc phủ thẩm tra, theo thường lệ cần bẩm tấu lên Hoàng thượng, lúc sau Hoàng Thượng tuyên bố cuối cùng. Tư pháp độc lập, chúng ta cho tới nay còn đang cố gắng đứng giữa, niên đại hoàng quyền, chuyện này rất bình thường.

Nhưng bộ dáng Hứa Hử chỉ sợ là không kéo dài được đã lâu như vậy, lúc này, Chu Cao Sí động thân đứng dậy, ở tại chỗ quyết định thả Hứa Hử ra, tiến hành trị liệu trước, Hoàng Thượng bên kia do hắn đi báo cáo, thế là Hứa Hử lập tức được phóng thích, mời danh y làm việc trong kinh sư tiến hành trị liệu. Chu Cao Sí nhìn như nhu nhược, kì thực trong bông có kim, loại thời điểm này nếu không quyết đoán, vậy thật sự không đáng giá để người giúp đỡ.

Sau đó, Hạ Tầm liền cùng hai vị hoàng tử Chu Cao Sí, Chu Cao Hú cùng với Trịnh Hòa chạy về hoàng cung.

Chiến đấu kết thúc sao?

Không có! Trận chiến đấu này chấm dứt, chỉ là một cuộc chiến đấu khác bắt đầu, Hạ Tầm cũng muốn an ủi thương thế Hứa Hử, nhưng giờ đây hắn không thể phân thân.

Thay bọn người Hứa Hử rửa sạch tội danh chỉ là thành công tự bảo vệ mình, phải phản kích, hắn là chủ tướng.

Trong Cẩn Thân điện, Khâu Phúc đã tới trước một bước.

Khâu Phúc quỳ xuống dưới đất, một đầu tóc hoa râm, liên tục dập đầu, thống khổ nói: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Thần bất ngờ nghe chân tướng, đúng như ngũ lôi oanh đỉnh! Tuyệt đối không ngờ, bọn người Lạc Vũ sợ quân kỷ, vì trốn tránh trách nhiệm, lại hãm hại đồng liêu, làm ra đại sự oanh động thế gian bực này. Lão thần quân thuộc hạ không nghiêm, lại bị hắn lừa gạt, làm oan người tốt!”

Hắn quỳ xuống bò vài bước, nằm ở trước mặt Chu Lệ, nước mắt tung hoành nói: “Hoàng Thượng, lão thần đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, tuyệt đối không ngờ già rồi, người cũng hồ đồ, lại bị tiểu nhân lừa gạt như thế. Lão thần không cam lòng! Lão thần cầu xin Hoàng Thượng ban thưởng một đạo thánh chí, thần muốn đến Chiết Đông, dùng quân pháp trừng trị tất cả đám gian thần bại hoại quân kỷ này, sau đó trở lại kinh tiếp nhận Hoàng Thượng trị tội, Hoàng Thượng..

Mặt Chu Lệ âm trầm nói: “Bọn người Lạc Vũ vu hãm đồng liêu, trốn tránh trách nhiệm tiêu diệt bất lợi, ngươi... thật sự một chút cũng không biết?”

“Lão thần không biết lão thần thật sự không biết!”

Khâu Phúc nói: “Hoàng Thượng, thần không tập thủy chiến, sau khi xem thường chiến lực giặc Oa, chiến đấu thất lợi, đã bị Hoàng Thượng trách cứ, lão thần sợ hãi vạn phần, sau khi trở về lập tức triệu tập tướng lãnh hiểu thủy chiến và quen thuộc lũ khấu, một lần nữa định ra kế sách tiêu diệt, chư vệ Chiết Đông toàn lực ứng phó, cần phải để giặc Oa chịu thiệt hại nghiêm trọng, Cũng là lão thần nóng lòng vãn hồi xu hướng suy tàn, vì Hoàng Thượng được vui, trái đưa ra một đạo quân lệnh, phải một đạo quân lệnh, bức bách cấp dưới một chút, tuyệt đối không ngờ Lạc Vũ chỉ vì không có cách nào đánh giặc Oa, lại phát rồ, vu hãm người một nhà để báo cáo kết quả công tác!”

Khâu Phúc gấp gáp nói: “Hoàng Thượng, những công hàm này qua lại, Ngũ quân đô đốc phủ đều lưu trữ, nếu Hoàng Thượng không tin có thể để cho người đến điều tra!”

Ánh mắt Chu Lệ có chút lập lòe, cũng không lập tức trả lời. Lúc này, Mộc Ân bẩm báo tại cửa đại điện: “Hoàng Thượng, Đại điện hạ, Nhị điện hạ, Phụ Quốc công và Trịnh công công đến”.

“Truyền!”

Chu Lệ dứt lời, lại liếc nhìn Khâu Phúc, trách mắng: “Vào sau Thiên điện!”

“Vâng vâng vâng, lão thần tuân chỉ!” Khâu Phúc vội vàng dập đầu một cái, vội vàng đứng lên lui ra ngoài.

Chu Cao Sí, Chu Cao Hú, Dương Húc và Trịnh Hòa đến trước ngai vàng, do Trịnh Hòa thuật lại một lần việc thẩm tra xử lí hôm nay về phía Chu Lệ, chờ Trịnh Hòa nói xong, Chu Cao Hú sớm đã không kiềm chế được liền xông lên một bước, tức giận bất bình nói: “Phụ hoàng! Nhi thần thật không nghĩ tới, thủy sư Chiết Đông lại ăn tim hổ gan báo, làm ra việc gièm pha bại hoại triều cương bực này, những đồ khốn kiếp này đều đáng chết!

Phụ hoàng, quân đội Đại Minh ta còn chưa bao giờ phát sinh qua chuyện mưu hại đồng liêu, vì ham công muốn thưởng mà vu oan người khác, nhi thần cho rằng, phụ hoàng đối với sự việc này cần nghiêm khắc xử trí công bằng, buông tha một người nào! Luật pháp như sấm sét, triều đình phải công chính! Cho dù là Kỳ Quốc Công Khâu Phúc, chiến sự Chiết Đông là do hắn chủ trì, loại sự tình này xuất hiện, hắn cũng khó từ bỏ trách nhiệm, lần này cũng nên nghiêm trị!”

Chu Lệ liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn Chu Cao Sí, hỏi: “Cao Sí, ngươi thấy thế nào về việc này?”

Chu Cao Sí vội vàng di chuyển thân thể, kính cẩn nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, án Song Tự thông uy đã thẩm tra được chân tướng rõ ràng, Song Tự vệ xác thực bị oan khuất. Kể từ đó, nhất định có người cấu kết mưu hại, hai người Lạc Vũ, Kỷ Văn Hạ chỉ sợ là khó thoát tội. Nhưng mà, án này, liên quan đến rất nhiều người, nếu chỉ là hai người kia mà nói, chưa hẳn làm được đại sự này. Trong các vệ vùng duyên hải, nhất định còn có người cấu kết, cho nên không vội tử hình Lạc Vũ, Kỷ Văn Hạ, nên cắt cử chuyên viên, thẩm tra xử lí án này, để tìm ra người trong quân có liên quan đến vụ án, bắt hết sạch, để tướng sĩ đại quân ta trong sạch, về phần đề nghị nghiêm trị của nhị đệ đối với Kỳ Quốc Công Khâu Phúc, nhi thần không tán thành lắm”.

Đôi lông mày Chu Lệ nhíu lại, hơi có vẻ khác thường nói: “ô? Ngươi không tán thành?”

Chu Cao Sí nói: “Vâng, nhi thần cho rằng, giặc Oa Đông hải hoành hành, làm hại quá mức, Khâu lão tướng quân tuổi tác đã cao, vẫn có thể chủ động xin đi khiêu chiến giết giặc, đây là bởi vì một lòng trung thành đối với phụ hoàng! Chiến sự Chiết Đông bất lợi, Khâu lão tướng quân là chỉ huy có trách nhiệm, nhưng bọn người Lạc Vũ, Kỷ Văn Hạ không thể thủ thắng khi tác chiến với người Oa, lại phát rồ, mưu hại đồng liêu, việc này Khâu lão tướng quân có biết không?

Dựa vào nhi thần xem ra, Khâu lão tướng quân là công thần Tĩnh Nan, công huân lớn lao, việc này hắn chưa hẳn đã biết. Nếu kết quả xét xử, Khâu lão tướng quân thật sự bị người lừa gạt, như vậy phụ hoàng trị hắn tội trị thuộc hạ không nghiêm, người không biết không có tội, đó là danh chính ngôn thuận. Nhưng, nếu vội vàng dùng một án mưu hại đồng liêu thông uy để nghiêm trị Khâu lão tướng quân, thì có hơi mất công bằng.

Lan truyền ra, không chừng những người khác còn tưởng rằng Quốc Công Đại Minh ta, Thống Soái trong quân, lại cũng tham dự án này, vì trốn tránh trách nhiệm, hãm hại thuộc hạ, trị quân quá mức vớ vẩn. Kể từ đó, quân tâm sĩ khí ta nhất định rất bất lợi, sau này tác chiến, chư quân tướng sĩ không cầu chiến thắng, chỉ cầu tự bảo vệ mình, ai còn dám anh dũng tiến về phía trước, tranh giết địch? Cho nên, nhi thần cho rằng không ổn!”

Chu Lệ nghe xong, trên mặt không chút biểu tình, xoay người sang chỗ khác, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.

Hắn chán ghét đứa con lớn nhất, đây cũng là một nguyên nhân.

Muốn nói gì không nói thẳng, cứ phải vòng vèo, nói đường hoàng, thật ra vẫn vì mục đích kia. Muốn theo đuổi không bỏ, nhưng lại cứ vòng vòng vèo vèo, hắn không thích loại tính cách âm độc này, hắn vẫn yêu mến đứa con thứ hai nhiều hơn một ít, tính cách Cao Hú so với hắn, dám nói dám làm, có khí phách, mà con lớn nhất... lại là một bụng cong cong quẹo quẹo của người đọc sách.

Hừ! Lão tử nhìn ngươi lớn lên, người khác không biết ngươi, lão tử còn không biết sao!

“Nhưng con thứ hai này... ”

Chu Lệ lại quét mắt Chu Cao Hú đang làm hắn lòng đầy căm phẫn. Theo tình huống hắn đã nắm giữ, hắn đoán chắc, một chuyện mưu hại đồng liêu thủy sư Chiết Đông, mặc dù Khâu Phúc và con thứ hai Chu Cao Hú trước đó không biết rõ tình hình, sau đó nhất định cũng đã trợ giúp, ít nhất Dương Húc bị liên quan đến, bọn họ nhất định hạ độc thủ phía sau màn. Bọn người Lạc Vũ có thể vì trốn tránh tội chiến đấu bất lực mà vấy bấn Song Tự vệ, nhưng một ít người như bọn họ, không cần phải... cũng không có khả năng đi dính líu đến đẳng cấp Dương Húc.

Nhưng sự kiện này đã hàm hồ trôi qua, hắn thật sự không cách nào tiếp tục truy cứu tiếp, ít nhất... không thể ngang nhiên truy cứu tiếp.

Hai Quốc Công cắn nhau, hoàng tử cũng liên lụy trong đó, rất tốt sao? Tân triều vừa lập, những cựu thần quy phục kia đều là đám hổ rình mồi, trụ cột hắn chấp chính vẫn là công thần hệ Tĩnh Nan. Chu Lệ cũng không biết phía sau màn này còn có một bàn tay đen cố tình thao tác, nhưng hắn cũng rất tinh tường, giờ đây dựa vào căn cơ của hắn, vẫn dựa vào Tĩnh Nan công thần như cũ, cựu thần Kiến Văn quy phục và chịu giáo hoá còn cần thời gian.

Mà công thần Tĩnh Nan chủ yếu chính là võ tướng, nhân vật cấp Nguyên soái trong võ tướng chỉ có ba, Trương Ngọc, đã chết trận, chỉ còn lại có Chu Năng và Khâu Phúc, lúc này đánh hỏng Khâu Phúc, đó là tự cắt cánh tay. Huống chi trong này còn có con thứ hai của hắn lẫn vào, một khi truy cứu đến tầng Khâu Phúc, một ít người bên canh Cao Sí tuyệt đối không bỏ qua cơ hội, tiện đà sẽ liên quan đán đến Cao Hú

Tuy hắn hiện tại tuy rất thất vọng với lão Nhị, nhưng hắn lại càng không yêu mến lão Đại, hắn muốn lập thái tử, vẫn là Chu Cao Hú.

Tra, hay không tra?

Muốn tra đến cùng hay không?

Nếu thật sự Khâu Phúc là một trong những chủ mưu phía sau màn hãm hại Song Tự vệ, Khâu Phúc không thể so với Dương Húc. Thể lực Dương Húc trong triều rất đơn bạc, nhưng Khâu Phúc lại là cây lớn rề sâu. Qua nhiều năm như vậy, hắn không biết mang ra bao nhiêu thuộc cấp thân tín, hôm nay những người này đều là tướng lãnh trấn thủ một phương.

Khâu Phúc không lo ngã, vấn đề là, hắn trở thành người cực kỳ ủng hộ cho đứa con thứ hai, nếu suy sụp, phái của người con lớn nhất nhất định sẽ tận lực chèn ép nhân mạch Khâu Phúc lưu lại, mà những người này đều là người một hệ công thần Tĩnh Nan, phái con lớn lại là những người có tâm cơ nhất, hầu như tất cả đều là cựu thần Kiến Văn. Chu Lệ càng nghĩ càng bất an, Kiến Văn để Chu Duẫn Văn còn chưa tìm được, nếu quả thật có người lợi dụng tranh giành thái tử, mượn nhờ lực lượng hắn đánh lực lượng hắn, Chu Duẫn Văn lại đột nhiên ló đầu ra, đến khi đó...

Chu Lệ luôn luôn ôm ảo tưởng với đứa con thứ hai Chu Cao Hú mà hắn yêu thích, thân thể Chu Cao Hú cường tráng, có công lao, trong lúc Tĩnh Nan chiến công hiển hách, bên trong ba đứa con, chỉ có hắn ở trong hệ công thần Tĩnh Nan, có danh vọng cực cao, lập hắn làm thái tử, là thích hợp nhất, chẳng những đúng tâm ý mình, còn có thể khiển cho đội ngũ Tĩnh Nan công thần giữ gìn ổn định, nếu như...

Chu Lệ thở dài thật sâu, giờ đây hắn không lo lắng không phải là về án này, hắn là một người đứng ở trên đỉnh thống trị, cần lập thái tử và ổn định lo lắng phương diện triều chính.

Nhưng nếu bọn người Khâu Phúc thật sự liên quan tới sự kiện hãm hại thuộc hạ, với tính cách của hắn, làm sao có thể dung những loại người lừa gạt gần như phản bội này?

Trong lòng giãy Chu Lệ dụa thật lâu, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, phân phó nói: “Biết rồi, các ngươi đều trở về đi, bận rộn một ngày, nghỉ ngơi một chút! Dương Húc, ngươi lưu lại!”

Chu Cao Sí và Chu Cao Hú cùng ngân ngơ, tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng thực sự không dám hỏi lại, đành phải đáp ứng một tiếng, khom người lui ra ngoài. Trịnh Hòa cũng theo hai hoàng tử lặng lẽ lui ra ngoài, trong điện chỉ còn lại hai người Chu Lệ và Dương Húc.

Chu Lệ ngửa đầu nhìn khung trang trí đỉnh cung điện, ngẩn người nửa ngày, chậm rãi nói: “Dương Húc, ngươi nói án này, nên tra như thế nào?”

Những lời này của hắn là đột nhiên xuất hiện, không có lời mở đầu, không có từ ngữ phía sau, nhưng Hạ Tầm lại đều hiểu tâm ý hắn, thế là kiên quyết nói: “Tra, tra đến cùng!”

Chu Lệ thu hồi ánh mắt, chậm rãi xoay người, nhìn hắn, nói từng chữ: “Ngươi cho rằng, ta không thích ân oán rõ ràng, đánh giết toàn bộ người phạm đến ta, để người trong thiên hạ không cần phải lo lắng? Không lo gia đình không biết người nhà quý, nếu ngươi là ta, mới biết được từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, có quá nhiều việc phải cố kỵ, cho dù hoàng đế cũng không ngoại lệ. Tra? Nếu tra ra một lỗ thủng sập trời, ai đi chắn thay ta?”

Hạ Tầm rất khí phách đáp: “Tra, tra đến cùng! Nếu chọc ra một lỗ thủng sập trời, thần đỡ cho bệ hạ!”