Khám hợp trình lên, Phi Long lật qua lật lại nhìn hồi lâu, không thể nhận ra thật giả, lại truyền cho Trịnh Tứ, ba người Trịnh Tứ, Trần Anh tỉ mỉ phân biệt một phen, không có ý kiến gì, lại đưa cho hai vị hoàng tử Chu Cao Sí và Chu Cao Hú. Hai vị hoàng tử ngồi ở đằng kia, khám hợp lại để trên bàn, hai người cũng không liếc nhìn.
Giả?
Sao có thể là giả!
Triều đình Đại Minh ban khám hợp cho các quốc gia đều là do Lễ bộ chế tác, phần khám hợp trước mắt này, chính là Lễ bộ nhận thánh dụ chế tạo suốt đêm, hơn nữa do lão thợ thủ công kinh nghiệm phong phú nhất làm, thoạt nhìn dấu vết mồ hôi nước đọng nhàu nát đều có, rõ ràng là đã ban phát khoảng hơn hai mươi năm trước, cái đó là thật không thật hơn, người mấy năm liên tục nhìn vào cũng không thể nhìn ra sơ hở.
Trần Anh có chút kỳ quái, không rõ vì sao Chu Cao Hú đối với việc Dương Húc dường như đã thiếu hứng thú, nhưng trước mắt lại không tiện hỏi thăm. Trần Anh càng nghĩ, không chịu vì thế mà bỏ qua, lại bảo Phi Long tìm Chiếu Ma quan Ngũ quân đô đốc phủ, phân biệt thật giả.
Chiếu Ma ti có ở bất kỳ nha môn nào, chức năng trên thực tế tương đương với văn phòng hiện tại, quản lý công văn xử án và bảo lưu dấu gốc của ấn triện, tất nhiên cũng có người chuyên môn khám nghiệm bảo lưu dấu gốc của ấn triện, lập tức tìm quan kinh nghiệm phong phú trong Chiếu Ma ti đến đây kiểm nghiệm một lần nữa.
Lão kia cẩn thận kiểm tra một phen, nói với hai vị hoàng tử, ba vị bàng thẩm cùng với nha môn chủ thẩm quan bản ti, một lời khẳng định: “Hai vị điện hạ, các vị đại nhân, dựa vào kinh nghiệm khám nghiệm bảo lưu dấu gốc của ấn triện nhiều năm của tiểu nhân, phần khám hợp này là thật. Nếu hai vị điện hạ và chư vị đại nhân lo lắng, có thể mời người Lễ bộ đến, đây là khám hợp bọn hắn phát ra, có thể dễ dàng nhìn thấy mánh khóe”.
Chu Cao Sí thản nhiên ngồi, không nói một lời, Chu Cao Hú nhịn không được nói: “Không cần, nhiều vị đại nhân như vậy xem qua , ngươi cũng nghiệm qua, đã không còn vấn đề, không phải giả!”
Trần Anh không chịu hết hy vọng, hoài nghi nói: “Cho dù khám này hợp là thật, lúc trước vì sao các ngươi không lấy ra?”
Lữ Minh Chi chỉ vào một trong những tiểu giáo, hùng hồn nói: “Bọn họ như con sói con hổ xông lên thuyền chúng ta, căn bản không để cho chúng ta giải thích, bắt chúng ta buôn lậu, thảo dân nhìn ra kỳ quặc trong đó, nào dám lấy khám hợp ra? Nếu như bị bọn họ vứt xuống biển rộng, rốt cuộc không cách nào rửa sạch oan khuất”.
Con ngươi Trần Anh xoay động, lại âm âm nói: “Như vậy, bọn họ chưa từng lục soát qua thân các ngươi sao? Cho dù đã lục soát qua, tiến vào đại lao Hình bộ, vẫn cần lục soát một lần, nhốt phạm nhân vào trong ngục, bí mật gì cũng đừng mơ tưởng mang theo vào, khám này hợp làm sao có thể giấu ở trên người các ngươi?”
Thốt ra lời này, Hình bộ Trịnh Tứ đột nhiên biến sắc, không vui nói: “Đô ngự sử đại nhân ý muốn nói chuyện gì? Chẳng lẽ nghi ngờ Hình bộ ta vì việc tư mà làm trái pháp luật sao?”
Hôm qua có vài người ra ra vào vào đại lao Hình bộ, nhưng đều là người trong nội cung phái tới, người Hoàng Thượng phái tới, Trịnh Tứ lo lắng mười phần, căn bản không sợ chọc vào tổ ong vò vẽ chuyên duy trì trật tự bách quan của Trần Anh.
Trần Anh còn muốn nói nữa, Chu Cao Hú nhàn nhạt nói: “Được rồi, đã chứng minh khám hợp này là thật, tiếp tục thẩm xuống dưới là được, hai vị đại nhân cần gì làm phức tạp!”
Trong lòng Trần Anh càng thêm kỳ quái, đành phải nghe theo lệnh.
Tiểu giáo Kỷ Văn Hạ phái tới đây chủ yếu là làm nhân chứng, bởi vì sổ sách chính là hắn tìm ra, đương nhiên, lúc giam thương thuyền Lữ Tống hắn đã ở đấy, xem như là nhân chứng. Nhưng bây giờ chỉ có nhân chứng, không có chứng cớ, tất cả thương nhân Lữ Tống đều sửa lại lời cung, hơn nữa lấy ra chứng cớ cực kỳ có uy lực: khám hợp hàng thật giá thật.
Về phần vì sao bọn họ xuất hiện ở Song Tự, cũng có giải thích đầy lý lẽ, còn tát một phát vào miệng Ngũ quân đô đốc phủ: Bởi vì các ngươi không tiêu diệt được hải tặc, giặc Oa gây tai họa ở Phúc Châu, Nam Dương đạo tặc Trần Tổ Nghĩa cũng lăn qua lăn lại, chúng ta không có cách nào, mới đi vòng qua Song Tự. Song Tự đã là quốc thổ Đại Minh ngươi, đóng quân có quân đội Đại Minh, chúng ta đường xa mà đến, làm sao biết nơi đó xảy ra chuyện gì?
Thân binh của Kỷ Văn Hạ tuy chỉ là một tiểu nhân vật hèn mọn, nhưng có thể được chủ tướng coi là thân binh, nào không phải người tâm tư nhạy bén, giỏi về quan sát nét mặt? Vừa thấy tình hình không ổn, cứ theo sự kiện này lại truy xuống dưới chỉ có tự làm mình mất mặt, hắn lập tức sửa lại, nói Song Tự vệ vốn là hải tặc xuất thân, lúc ấy lại đã phản triều đình, sau khi bọn họ khống chế Song Tự, chợt thấy thương thuyền Lữ Tống xuất hiện, tất nhiên liền cho rằng đây là một loại thuyền buôn lậu, dù sao Song Tự vệ cũng không có thuyền buôn bán, xuất hiện thương thuyền ngoại quốc tất nhiên là không bình thường.
Đương nhiên, chuyện bọn họ tự xưng được Phụ Quốc Công Dương Húc bao che, cũng bị tiểu hiệu này đổ sang chuyện người trên thương thuyền chắc hẳn nghe nói qua tên Phụ Quốc Công, cố ý mang ra để đe dọa bọn họ đến nỗi hiểu lầm. Nhưng người trên thuyền này là ai tất nhiên hắn không nhớ rõ. Như vậy, hàm hồ suy đoán giải thích vốn căn bản không thông qua thẩm vấn, cho dù Trịnh Tứ, tiết phẩm thậm chí Phi Long cố ý nhường, Trần Anh trong mắt đầy hạt cát cũng không chịu bỏ qua.
Nhưng, làm cho người kinh ngạc là, hai vị hoàng tử vốn chỉ dự thính lại có thể không hẹn mà cùng thừa nhận giải thích này của tiểu hiệu. Trần Anh tựa như một con mèo bị khâu miệng, một bụng hoang mang lại không phát ra được, đành lấy cớ đi ngoài, Trần Anh rời khỏi công đường, Chu Cao Hú cũng nhân cơ hội đi theo ra ngoài, Trần Anh thế mới biết, Dương Húc đã có Hoàng Thượng hộ giá, không động vào được.
Nguyên nhân cụ thể, Chu Cao Hú không có cách nào để nói, cho dù Trần Anh là tâm phúc của mình, nhưng sự việc về Kiến Văn đế, vẫn nên để càng ít người biết càng tốt, hắn cũng không còn giải thích nhiều về phía Trần Anh. Cho nên Chu Cao Hú không nói cho hắn biết nguyên nhân, chỉ là nói cho hắn biết: Hoàng Thượng dùng lực bảo vệ Dương Húc, người này đã không thể động được, chúng ta cũng không nên tiếp tục dây dưa trên người hắn, nhanh chóng chấm dứt án này, chuyển sang án thông đồng với người Oa.
Trần Anh được tín hiệu, lúc đi về công đường, thái độ đã thay đổi biến dạng đến một trăm tám mươi độ, nhưng, hắn vẫn sầu, hắn vừa rồi sầu là vì: Làm sao mới có thể phá đổ Dương Húc, giờ đây sầu là vì làm sao mới có thể bảo toàn Dương Húc. Bởi vì tội danh thông đồng phiên quốc, tuy bởi vì khám hợp xuất hiện và người họ Lữ phản cung có thể tiêu tan, nhưng quyển sách kia...
Đây chính là người phía dưới bày mưu đặt kế, bào chế đạo cụ để công kích Dương Húc, giờ đây lại thành gông xiềng cuốn trên người bọn họ, trước mắt bao người, làm sao chứng minh quyển sách này cũng là giả?
Trên thực tế, quyển sách này là thật hay là giả, ngay cả Chu Lệ cũng không thể xác định, hắn cũng không thể bởi vì chỉ nghe Dương Húc nói, Dương Húc nói không phải là không phải sao?
Dương Húc nói nhờ thương nhân ngoại quốc giúp đỡ hắn tra tìm nơi Kiến Văn đế dừng chân, cho nên hắn mới thuận tiện buôn bán ngoại thương. Đột nhiên giật mình, người thân tín nhất của mình là Dương Húc hoặc Khâu Phúc, trong đó có một người đang lừa gạt mình, Chu Lệ thật không yên lòng, muốn phái Trịnh Hòa đi vào trong ngục đích thân xác nhận, chứng thật lời Dương Húc nói không sai. Quyển sách này là thật hay là giả, sao hắn có thể chỉ tin lời Dương Húc nói?
Chỉ có điều, đối với việc Dương Húc có nhận lễ vật hay không, Chu Lệ không quan tâm lắm. Hắn quan tâm là Dương Húc có thông đồng phiên quốc hay không, có lợi dụng chức quyền Quốc Công, tư thông rất nhiều phiên quốc, cùng những đại thương nhân có lực ảnh hưởng lớn trong các quốc gia khác kết giao vãng lai, bao che buôn lậu hay không, dám làm đến một bước này, sau này sẽ dám làm ra càng nhiều hoạt động không hợp pháp. Nếu chỉ là thu lễ mà nói...
Song Tự vệ là Dương Húc chiêu an, lúc trước Chu Lệ hắn còn chưa được giang sơn, Dương Húc đã có giao tình với những hải tặc này, chính ba đứa con của mình, khi đó cũng lợi dụng những người này chuyển nguy thành an, thuận lợi trốn về Bắc Bình. Từ nay về sau, Dương Húc lại từng vì thủ lĩnh Song Tự, cùng Ngũ quân đô đốc phủ sinh hiềm khích, xuất phát từ những lý do này, người Song Tự vệ đưa Dương Húc vài món lễ vật quý cũng không phải chuyện gì to tát.
Chu Lệ tuyệt đối không tin tưởng, nếu Dương Húc biết Song Tự vệ tư thông giặc Oa mà nói, còn có thể thu vài món lễ vật của bọn họ, bao che loại muôn lần chết không hết tội. Bởi vậy, dựa theo tâm ý Chu Lệ, chuyện thu lễ này thật cũng tốt, là giả cũng được, tất cả đều không sao, chỉ cần chứng minh Hạ Tầm không thông đồng phiên quốc, chuyện này sẽ không tính, vẫn muốn bảo vệ hắn!
Cho nên Trần Anh cũng không thể lợi dụng chuyện này để tố lên, tiến hành hành động lớn, thậm chí còn phải dốc sức bảo vệ Dương Húc.
Lúc này, vấn đề đã tới rồi.
Chính lúc Dương Húc và Kỷ Cương đánh cờ trong ngục, kẻ địch mở rộng hộp lớn ra, chỉ lo tiến công, hôm nay hãm quá sâu, tốt đã qua sông chỉ có tiến không thể lùi, không cách nào bảo vệ sân nhà.
Muốn nói quyển sách là giả, mới có thể rửa sạch sẽ tội trạng Dương Húc. Quyển sách là giả, chứng minh có người cố ý mưu hại, lợi dụng một chuyện Song Tự vệ thông đồng uy nhân vu hãm Phụ Quốc công, như vậy phải có người đi ra gánh chịu trách nhiệm này.
Người này có thể là một tiểu giáo sao?
Bọn họ hãm quá sâu, muốn quay thân phòng thủ, đã không kịp để toàn thân trở ra, lúc này chỉ có thể tráng sĩ cắt cổ tay, dùng để ổn định đại cục!
Tất cả, dựa theo Hạ Tầm bố trí, diễn từng bước một...
Tội danh thứ nhất của Hạ Tầm, cũng là một tội danh nghiêm trọng nhất, lúc này đã rửa sạch. Lữ Minh Chi và đoàn người được tuyên bố phóng thích đương trường, trả hàng hóa, những người này và hàng hóa của bọn họ đi ra hết, trên công đường thanh tĩnh hơn rất nhiều, lúc này rốt cuộc đã đến võ đài của Hạ Tầm ngồi ở đằng kia và thân binh Kỷ Văn Hạ.
Vừa rồi Hạ Tầm đối với lời buộc tội mình căn bản khinh thường không một lời phản bác, “tội thông phiên” từ thẩm tra xử lí đến kết án, làm một bị cáo, hắn không biện bạch mỗi chữ mỗi câu, thân thể cứ như vậy ngồi ở đằng kia, thẳng đến lúc tội danh được rửa sạch, bị cáo bực này coi như là đệ nhất nhân vô tiền khoáng hậu.
Mà Long Đoạn Sự quan làm là việc chính thẩm, lại có thể giống như tượng gỗ ngồi ở đằng kia, đến khi kết thúc tội thẩm này, căn bản không tới phiên hắn nói chuyện, từ đầu đến cuối hắn ngồi ở đằng kia chính là một vật bài trí, chủ thẩm như thế, tìm khắp cổ kim, cũng là trước chưa có ai, sau này cũng khó kiếm.
Vụ án này, xem như đã lập nên hai kỷ lục trong lịch sử xử án tại Trung Quốc: Chủ thẩm quan không phát ra một lời, bị cáo không phát ra một lời.
Giờ đây, Hạ Tầm một mực lẳng lặng ngồi ở đằng kia rốt cuộc cần trực tiếp đối mặt với chất vấn của quan chủ thẩm. Bởi vì Trần Anh, Tiết Phẩm, Trịnh Tứ cũng không nguyện ý trực tiếp đối thoại cùng hắn. Trịnh Tứ là khuynh hướng nghiêng về phía hắn, không muốn thẩm vấn hắn; Tiết Phẩm là phái lưng chừng, hắn còn đang tiếp tục lưng chừng; Trần Anh thì là đã tinh tường hiểu rõ, sự kiện này đã không có khả năng vật ngã Dương Húc, nếu bị người hữu tâm nắm chặt chuyện quyển sách không tha, còn có khả năng làm cho mình đại thương nguyên khí, cho nên Trần Anh giờ đây thầm nghĩ quấy nước đục lên, muốn giống như thẩm vấn tội thông phiên vừa rồi, nói nói vài câu liền chung kết án này.
Phi Long ho một cái, nói: “Dương Húc, bổn quan nhận thánh dụ, thẩm tra xử lí người được Song Tự vệ chỉ huy Hứa Hử tặng đồ tư thông giặc Oa…”
Hạ Tầm bắt chéo chân, hai mắt sáng ngời, nói: “Chủ thẩm đại nhân, ta phản đối!”
Những lời này vừa dứt, Hạ Tầm bỗng nhiên đứng lên.
Kế tiếp, hắn vì công đường sáng tạo kỷ lục thứ ba: Bị cáo, tự mình thẩm án của mình!