Ngày này, không có ai biết trong cẩn thận điện xảy ra chuyện gì, chỉ là có người chứng kiến, lúc người Binh bộ và Ngũ quân đô đốc phủ đi ra sắc mặt rất khó nhìn, so với chết cha chết mẹ còn khó coi hơn, mà Hoàng Ngự sử giống như uống rượu, sắc mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn, người khác hỏi gì hắn cũng không nói.
Vào lúc ban đêm, Hoàng Chân luôn luôn uống rượu trong nhà, sau khi uống rượu, hắn nói với lão thê một câu: “Nhân sinh một thế, cỏ sinh một thu! Lăn lộn như thế nào, thì cũng chỉ là một hồi, nhưng người ta sống, là phải lăn lộn, lăn lộn thật tốt, thật thoải mái!”.
Kết quả, vào lúc ban đêm, Hoàng Ngự sử đã mười tám năm bốn tháng lẻ mười lăm ngày không lăn qua lăn lại với lão thê, đã hào hứng bừng bừng giằng co một đêm, sáng ngày thứ hai vừa mở mắt, lão thê cực kỳ thoải mái liền mang nước súc miệng đến bên gối hắn, vẻ mặt ôn nhu nhiệt tình, tựa như ngày nào đó, hai người vừa mới chính thức làm vợ chồng...
Vài ngày kế tiếp, có tin tức bắt đầu lục tục truyền ra, có người nói lũ khấu tấn công Sơn Đông và Phúc Kiến, hai nơi chịu thảm họa, người người cũng biết Đại Minh đang dùng Chiết Đông là chiến trường chính, triển khai hành động tiêu diệt giặc Oa, giờ đây lũ khấu nhiều lần xuất hiện ở Sơn Đông và Phúc Kiến, chẳng lẽ là giặc Oa e sợ oai vũ Đại Minh, cho nên tránh chỗ thực, tìm chỗ hư? Kết quả, ngay sau đó đã có tin tức truyền ra, chiến trường Chiết Đông toàn là một mảnh thối nát.
Lúc người khác nghe được tiếng gió, trong Đô Sát viện đã có ít người nắm giữ chứng cớ càng tỉ mỉ xác thực, bắt đầu buộc tội!
Trần Anh mặc dù là Tả đô Ngự sử Đô Sát viện, lại còn một tay che trời, khống chế toàn bộ hơn trăm vị ngự sử Đô Sát viện ở trong tay mình. Với chức quan chỉ thấp hơn một bậc so với hắn, Thiêm đô Ngự sử Ngô Hữu Đạo cầm đầu, hình thành một tiểu đoàn thể khác, phái số ít đơn giản không dám nhúc nhích, nhưng một khi thời cơ chín muồi, bọn họ vẫn nhảy ra ném đá.
Có lẽ động tác Ngự sử không phải xuất từ Đại hoàng tử Chu Cao Sí bày mưu đặt kế, dù sao người bọn họ ủng hộ vài vị nội các Đại học sĩ và Trịnh Tứ, Hạ Nguyên Cát, các vị Thượng Thư đại nhân gia nhập đội ngũ buộc tội, sau lưng rõ ràng có thân ảnh Chu Cao Sí. Chu Cao Hú đối với việc này hận đến cắn răng, thực sự không có biện pháp, tập đoàn quan văn cơ hồ thiên về một bên ủng hộ Chu Cao Sí, quan văn hắn có thể tranh thủ tương đối có hạn.
Loại thời điểm này, Chu Cao Hú chỉ có thể mong đợi Khâu Phúc nhanh chóng giải quyết nguy cơ Chiết Đông, tập đoàn quan văn do Giải Tấn cầm đầu hiển nhiên là muốn thừa dịp loạn mở rộng chiến quả, lợi dụng nguy cơ này một mẻ hốt gọn một phần lực lượng phái ủng hộ Chu Cao Hú. Lúc này không thể thay đổi xu hướng suy tàn, đánh thắng một trận lớn, những ngày này những ưu thế hắn tranh thủ trên triều đều đem ra hết không còn sót lại chút gì, có rất nhiều người không phải hệ phái hắn đã phải xuống ngựa.
Trong lúc này, Vĩnh Lạc hoàng đế cũng đang quan tâm việc nuôi ngựa, hắn ban bố pháp luật mục mã, dân ngũ đinh nuôi một thớt ngựa đực, mười ngựa lập thành một nhân, năm mươi ngựa lập thành đàn, được phép quyên lương thực để bán. Mà phía đông Kế Châu lấy chư vệ Sơn hải, thổ địa rộng lớn, đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, chỗ đóng quân, người nuôi một thớt ngựa đực, miễn thuế. Ngựa mẹ một thớt sinh.
Ba con, mỗi năm trưng thu một cho quân sĩ, không phải trưng thu không được tự tiện dùng.
Thoạt nhìn ở mặt ngoài, Chu Lệ còn có lòng dạ thanh thản định ra mục mã pháp, giải quyết quẫn cảnh Đại Minh thiếu khuyết ngựa, tựa như đối với thế cục Chiết Đông không phải mười phần chú ý, nhưng người quen thuộc tính cách hắn hiểu rõ, Vĩnh Lạc hoàng đế nổi giận còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là hắn không nổi giận, sau đó lại như người bình thường không có việc gì, không đề cập tới việc này.
Lúc Chu Lệ ở Cẩn thận điện cũng không nổi trận lôi đình, sau khi hắn hiểu toàn bộ tình hình, lại cho thể mỉm cười nói với Khâu Phúc, thắng bại là chuyện thường của binh gia, bảo hắn chịu giáo huấn, đánh một trận thắng trận lớn để vãn hồi cục diện. Chu Lệ lúc này, tuyệt đối so với giận dữ càng thêm đáng sợ, không sai, thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng bại bù thắng, cũng là chuyện thường, Chu lão tứ đang cầm đao chờ kết quả, không thể cho hắn một kết quả hài lòng, có người sẽ hỏng bét.
Khâu Phúc biết rõ Chu Lệ làm người, trong lòng sợ hãi vạn phần, trước đây hắn đã hạ mật lệnh cho Lạc Vũ, phân phó Lạc Vũ, sắp tới nếu không thể đánh một trận thắng lớn, để giao cho triều đình, nhất định phải có người đeo trên lưng trách nhiệm chiến bại này, để bảo toàn mọi người. Lúc này vẫn không yên lòng, lại bí mật phái tâm phúc mình đến Chiết Đông, đích thân chủ trì chuyện này.
Hoặc là đánh thắng một trận lớn triệt tiêu thất bại, mà bắt hết lũ khấu lấy công chuộc tội trên cơ bản đã không có khả năng, ít nhất... Cho dù hắn lập tức điều chỉnh bố trí, một lần nữa định ra kế hoạch tiêu diệt người Oa, sắp tới cũng không có khả năng. Mà đao hoàng đế đã mài sắc, cho nên chỉ có thể tìm người chịu tội thay, người chịu tội thay ngoại trừ đám hải tặc đảo Song Tự vừa mới quy thuận triều đình kia, không còn có nhân tuyển thích hợp hơn.
Lúc Khâu Phúc tìm Chu Cao Hú thương lượng sự tình dùng Song Tự vệ chịu tiếng xấu thay cho người khác, Chu Cao Hú vẫn có một chút do dự, bởi vì hắn rất rõ ràng, sau lưng Song Tự vệ có Phụ Quốc Công, không nói đến quan hệ mật thiết giữa Dương Húc và Song Tự vệ, coi là tâm phúc, cho dù Dương Húc chịu bỏ qua đảo Song Tự, quân cờ đầu nhập dưới trướng hắn cũng không có khả năng, bởi vì Song Tự vệ là Dương Húc chiêu an, nếu Song Tự vệ gánh chịu trách nhiệm trọng đại như vậy, Dương Húc là người đề nghị chiêu an cũng không thoát được quan hệ, hắn và Song Tự là cùng vui cùng buồn, cần phải bảo vệ Song Tự vệ. Nếu để bọn họ làm vật thế mạng, là triệt để mất đi cơ hội mời chào Dương Húc.
Nhưng nhân mã Đại hoàng tử Chu Cao Sí gây sự, phụ hoàng nơi đó lại cầm ma đao mài soàn soạt, Chu Cao Hú đã không có lựa chọn nào khác, cho nên lúc Khâu Phúc sai tâm phúc Chiết Đông, hắn cũng vứt bỏ cơ hội chiêu nạp Phụ Quốc Công Dương Húc.
Một không làm, hai là làm không ngớt, Chu Cao Hú lập tức phân phó Kỷ Cương bắt đầu sưu tầm tài liệu trị tội Hạ Tầm.
Đã trở mặt thành thù, vậy không có đường dung nạp.
Hoặc là không làm, hoặc là làm dứt khoát đến cùng.
Hai đứa con trai tranh đấu gay gắt, Từ Hoàng hậu đã chẳng quan tâm. Đều là con nàng, bàn tay hay ngón tay đều là thịt, mặc dù nàng thiên vị trưởng tử nhiều hơn một ít, thực sự không đến mức xem con thứ hai như kẻ thù. Hai đứa con trai đều là nhi tử của Hoàng Thượng, hổ dữ còn không ăn thịt con, các con dù tranh thế nào, quyết định chỉ là đế vị rơi vào trên đầu ai thôi, loại mẫn cảm trước mắt này, nàng cũng không nên xuất đầu.
Ngược lại là hôn sự muội muội, giày vò Hoàng hậu nương nương quá mức, chứng đầu đau trải qua trị liệu đã lâu không phát tác nay lại tái phát.
Vị nhân tuyển quận mã thứ ba, lại lần nữa vinh quang xuống ngựa.
Cam Ngọc chơi gái, chơi gái đến mức một thân bệnh tật, bài bạc, thiếu rất nhiều khoản nợ, để người đến tận nhà đòi nợ.
Cam lão phu tử đi dạy học từ Tô Châu trở về, trở lại trước cửa nhà mình, nhìn thấy một đám cờ bạc kêu gào muốn thiêu nhà tòa nhà hắn, đùng đùng nổi giận trở lại trong phủ, nhìn thấy là một đứa con bị mắc bệnh đường sinh dục, Cam lão phu tử đúng như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Lão tiên sinh thật là một quân tử ngay ngắn, đích thân chạy đến nội cung, lão khóc lóc dập đầu thỉnh tội về phía Hoàng hậu nương nương, xin miễn hôn sự, sau đó về đến nhà, mở gia pháp, đánh cho đứa con đến hấp hối, trục xuất khỏi gia môn, từ nay về sau phụ tử không hề quen biết nhau!
Từ Hoàng hậu nghe xong, nghĩ mà sợ, thật sự phải hủy chung thân muội tử, nàng sẽ bứt rứt cả đời. Nếu nói trước hai người trước vẫn chỉ là phụ thân tham ô, bản thân hắn vẫn tạm qua được, như vậy vị thiếu niên quân tử học hành tốt, giỏi giang nhiều mặt không hề có tỳ vết này, thật sự là không cách nào đập vào mắt... Từ Hoàng hậu đã không mặt mũi một lần nữa tuyển phu quân cho muội muội.
Nương nương hết hy vọng, thật ra cho dù nàng chưa từ bỏ ý định, cũng không còn người nào dám làm thân với nương nương. Vị tiểu quận chúa này quả thực là dính đến ai liền diệt người đó, hủy người không biết mỏi mệt! Nàng mệnh cách cũng quá nặng, ai cũng không dám cam đoan mình có thể ở với nàng. Làm thân với Hoàng hậu nương nương vốn là sự tình dệt hoa trên gấm, nguy hiểm lớn như vậy, còn đáng giá sao?
Tiểu quận chúa cũng đã tức giận không chịu nổi.
Nếu nói vị nhân tuyển quận mã đầu tiên gặp chuyện không may, vẫn chỉ là trùng hợp, lần thứ hai thật là khiến người sinh nghi, đến lần thứ ba... Vẫn là trùng hợp sao?
Trong lòng tiểu quận chúa rất uất ức, lại nói tiếp, lúc trước tỷ tỷ tìm cho nàng quận mã, chỉ là tiểu nha đầu nổi nóng một câu. Dù sao nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi, có thể là nữ nhân năm mươi tuổi tính tình trầm ổn sao? Sau đó, nàng lập tức hối hận. Nhưng chính cô ta đổi ý cự hôn là một chuyện, Dương Húc nhúng tay lại có tính chất khác.
“Xú gia hỏa kia rốt cuộc muốn làm gì? Người ta thật tình với ngươi, đã bị ngươi biến trở thành lòng lang dạ thú, hôm nay tỷ tỷ giúp ta tuyển chồng, ngươi lại muốn chặn ngang một cước, ngươi là người thế nào của.
Ta! Tự nhiên tới quản việc của ta! Nhất là sửa trị Cam gia công tử, quả thực làm ta mất hết mặt mũi!”.
Tiểu quận chúa không thể nhịn được nữa, dưới sự xúc động, không chút nghĩ ngợi liền đến thẳng phủ Phụ Quốc Công, đến tận nơi hỏi tội.
Phủ Phụ Quốc Công, Hạ Tầm đang tụ tập trong thư phòng.
Những người ở đây đều là Phi Long hắn suất lĩnh ẩn hình chiến trường vào sinh ra tử vì Yến vương Chu Lệ, bộ hạ tâm phúc đại triển thần uy, hôm nay đều đã trở thành thành viên nồng cốt của Tiềm Long, Hạ Tầm đã hiểu hết chuyện huyện thành Tượng Sơn bị tàn sát, quan binh phong tỏa tin tức kiểu từ đầu đến cuối, loại sự tình này liên quan đến quá rộng, một khi bị người hữu tâm chú ý, sẽ rất khó giấu giếm, muốn nghe ngóng cũng không phải rất khó.
Hôm nay Hạ Tầm cần làm, chính là tận lực thu thập nhân chứng, vật chứng xác thực, người hắn muốn đối phó có năng lượng và quyền thế không hơn so với hắn, thậm chí ở loại tranh giành quyền thái tử, bách quan chen chúc hỗ trợ, đối phương có thể mượn nhờ lực lượng cường đại hơn so với hắn, nếu hắn không có chứng cớ đầy đủ, hữu lực, muốn vặn ngã đối phương, rất khó.
Hắn biết rõ, sau lưng Khâu Phúc còn có Chu Cao Hú, một khi quản việc này, sẽ triệt để đứng đối lập với nhị hoàng tử, khi đó muốn không lựa chọn một bên trong thế cục đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng không được, mà lựa chọn duy nhất cũng chỉ có phái đại hoàng tử. Hắn rõ ràng hơn, trải qua Chu Cao Hú hòa giải, mâu thuẫn giữa hắn và Khâu Phúc đã hòa hoãn, chuyện này hắn vốn có thể mặc kệ, một khi đã quản, vốn chỉ là mâu thuẫn, từ nay về sau lại biến thành cừu gia.
Nhưng, hắn không thể không quản, mồ hôi nước mắt nhân dân, triều đình địa vị cao, hắn không thể chỉ lo thân mình, thân thể có thể bình an, nhưng tâm hội hắn bất an.
“Việc giao cho các ngươi, đều rõ ràng chưa?”.
“Ti chức rõ ràng!”.
Vài tâm phúc cùng nói, bọn họ một mực đi theo Hạ Tầm thẳng đến hôm nay, rất rõ ràng hắn là một đại lão bản ngoài mềm trong cứng, tính cách lập tức hành quyết, kính sợ đối với hắn là phát ra từ nội tâm, ở trước mặt hắn, không dám lười biếng chút nào.
“Rất tốt, các ngươi...”.
“Quận chúa, Quốc Công gia đang bàn công việc! Mời đến phòng khách uống trà, chờ một chút nữa”.
Hạ Tầm vừa mới nói nửa câu, chợt nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói, đây là thanh âm hạ nhân nhà mình, thanh âm cố ý đề cao, hiển nhiên là tự báo tin cho hắn.
“Quận chúa?”.
Hạ Tầm hơi cứng lại, lập tức phân phó nói: “Được rồi, hiểu việc thì đi làm đi!”. Sau đó cất giọng nói vọng ra bên ngoài thư phòng: “Mời quận chúa tiến vào!
o O o