Hai mươi ba cúng ông táo.
Đến hôm nay, trong nhà Hạ Tầm cũng chuẩn bị vật cúng tế, hương nến, do Hạ Tầm dẫn cả nhà, ở trong bếp lò nhóm lò bếp Vương gia, hai bên dán câu đối “Thượng thiên ngôn hảo sự, hạ giới bảo bình an (lên trời nói chuyện tốt, hạ giới bảo vệ bình an)” lên, rồi bái tám lần.
Sau đó, Hạ Tầm ra cửa.
Hôm nay là thời gian một đám dịch phu cuối cùng xây Đại Báo Ân tự về qua hương, nhóm dịch phu này rời kinh thành trong thời gian gần nhất, cho nên an bài cuối cùng, Hạ Tầm cần đi nhìn, tránh việc chỗ này có cạm bẫy.
Trên đường đã có không khí ngày tết, bán hàng tết, mua hàng tết, bán pháo đốt pháo, câu đối tranh tết, vô cùng náo nhiệt vui sướng.
Có ít gia đình đã dán môn thần, câu đối và chữ phúc ngược lại, chủ quán thì treo từng chuỗi đèn lồng màu đỏ lên, ở trên chỗ bắt mắt cạnh cửa dán bức hoành phi “Khương thái công tại thử bách vô cấm kỵ” lên, người bán cơm rang, bán lò, bán mứt quả kín phố.
Lại mục chịu sự quản lý của Binh bộ ngũ thành binh mã ti, các chỉ huy mang theo tuần bổ dịch tốt gào thét đi theo ngự sử tuần thành chạy khắp nơi, đánh nhau ẩu đả, ăn cắp ăn trộm, đại tiểu tiện bậy bạ, chồng chất củi linh tinh, chuyện gì cũng được bọn họ quản. Lúc này, là lúc bọn họ bận rộn nhất. Mọi người đầy đường mang theo không khí vui mừng, cũng chỉ có bọn họ là thái độ hung dữ.
Ngày nghỉ Đại Minh vốn ít đi, Ngũ thành binh mã ti càng ít, đừng nói quan viên nha môn sinh bệnh có thể nghỉ bệnh, Ngũ thành binh mã ti là không thể, nếu quan viên bọn họ sinh bệnh không thể có người hầu, chỉ có thể về hưu để nuôi, không cho phép xin nghỉ bệnh, cho nên chỉ cần muốn ăn chút bổng lộc ngày tết, có chút bệnh nhẹ cũng phải nâng cao, khí thế cường thịnh.
Hạ Tầm ngồi trên lưng ngựa, vừa đi, vừa nhìn các loại không khí trên đường. Đến Đại Minh bảy tám năm, hắn đây là lần đầu tiên ăn tết với người nhà, cảm thụ trong lòng rất khác so với năm vừa rồi, trong lòng hắn cũng có một loại vui sướng không hiểu.
Đột nhiên, phía trước thét to mấy tiếng, rất nhiều dân chúng nghe thấy động tĩnh, đều chạy qua xem náo nhiệt, Hạ Tầm ghìm chặt ngựa, ánh mắt dò xét nhìn lại, thấy vài bộ khoái mặt quần áo công sai, mang mũ cối đang từ trong một ngõ đi tới, hai người phía trước vung mạnh xích sắt xua đuổi dân chúng vây xem, chính giữa có một bộ khoái lười biếng chắp tay sau đít, trong tay cầm một dây xích sắt, dây xích sắt buộc ở trên cổ một người, giống như dắt bò, thoải mái nhàn nhã đi về phía trước.
Phạm nhân trên dưới bốn mươi tuổi, ba chòm râu dài, diện mạo bình thường, lại không nhìn ra hình tượng kẻ xấu. Hắn ăn mặc quần áo vải bông Tùng Giang, màu tóc biến thành màu trắng do dính tuyết, lạnh run, lại cúi đầu, giống như sợ gặp phải người quen, nhìn cực kỳ đáng thương.
Hạ Tầm hơi hiếu kỳ, bởi vì dân chúng bình thường bị bắt, có thể trực tiếp khóa người, bỏ ngoại bào, mặc quần áo giống như vậy, cũng chỉ có một loại khả năng, người nọ là quan viên triều đình, quan phục là công.
Phục triều đình, khóa quần áo hẳn hoi chẳng phải làm nhục quốc thể?
Hạ Tầm kinh ngạc liếc nhìn người nọ, lúc này mới dục ngựa rời đi.
Phía sau, có người đang tại nghị luận: “Ai, đây không phải là Ngô đại nhân sao? Phạm vào chuyện gì vậy, tại sao lại bị bắt?”.
“Ngô đại nhân nào?”.
“Ôi, ngươi cũng không biết? Ta ở trong kinh thành, hắn chính là chủ quản nha môn, Lại bộ Khảo Công ti Lang trung Ngô Bút Ngô đại nhân, buổi tối hôm qua ta còn trông thấy không ít quan nhân lén lút mang đồ đến nhà hắn đút lót, hắc! Thật đúng là công dã tràng”.
Hạ Tầm chạy tới Đại Báo Ân tự, Công bộ Thị Lang Hoàng Lập Cung đã đến.
Triều đình sắp điều chỉnh nhân sự, quan viên ai cũng lên dây cót, ai cũng không muốn ở phía sau.
Có hành gia Hoàng Lập Cung này giúp đỡ, Hạ Tầm chỉ ở chỗ này tọa trấn, uống trà, dưỡng thần, Hoàng Lập Cung chạy vừa thấy hắn, liền tiến đến bẩm báo một tiếng, Hạ Tầm gật gật đầu.
Hạ Tầm uống trà, cực kỳ rảnh rỗi nhàm chán, chạy đến trong vài thiện phòng hoàn hảo của Báo Ân tự kia, tìm được Lão hòa thượng trụ trì, nói chuyện cùng hắn. Nghe Lão hòa thượng nói chuyện cũ năm xưa, lúc triều Nguyên hắn còn là một tiểu sa di ở chỗ này, lại một lão hòa thượng chạy vào, nói với phương trượng: “Sư huynh, bên ngoài có vị quan viên họ Hoàng, tìm kiếm Quốc Công đại nhân”.
“Họ Hoàng?”.
Hạ Tầm đánh giá vài phần, cười cười nói với lão phương trượng: “Đại sư, cho ta mượn thiện phòng dùng một lát, gặp vị khách”.
“Khách khí khách khí, mời Quốc Công ngồi!”.
Lão phương trượng vội vàng đứng lên, đi theo sư đệ lui ra ngoài. Bọn họ mới đi ra, Hoàng Chân uốn éo giống như con lươn tiến đến, cao hứng bừng bừng nói: “Quốc Công gia, người để hạ quan tìm khắp nơi. Đi phủ Quốc Công, nói Quốc Công đang ở Đại Báo Ân tự, hạ quan lại đi công bộ xem xét trong lều, nói là ngài đến trong miếu, ha ha...
Hạ Tầm ngồi ở trên giường không xuống, chỉ một ngón tay về phía đối diện, cười nói: “Ngồi một chút, vội vã tìm ta như vậy, chuyện gì thế?”.
Hoàng Chân hừng hực ngồi xuống chỗ đối diện hắn, lấy một phong tấu chương từ trong tay áo ra, cười nói: “Quốc Công, ngài nhìn một chút, hạ quan đã ghi được, người xem như vậy được không?”.
Hạ Tầm mở ra xem xét, khoan hãy nói, chữ Hoàng Chân viết công nhận phải nói là đẹp, lại xem tỉ mỉ nội dung một lần, Hạ Tầm ngẩng đầu hỏi: “Những sự tình đã nói trong này, tra được từ chỗ nào, là thật sao?”.
“Quốc Công! Hạ quan lại chưa từng phụng mệnh đi Đông Hải tra xét, nghe phong phanh tấu sự, nghe phong phanh tấu sự thôi! Năm phần thật, ba phần giả!”.
“Còn lại hai phần?”.
Hoàng Chân chỉ chỉ đầu mình: “Cái này, là cần tự mình bổ sung”.
Hạ Tầm không nói gì, nghĩ nghĩ, vuốt cằm nói: “Cũng được, trước hết ngươi cứ trình lên như vậy đi, sau đó, ta giúp ngươi điều tra thêm tình báo kỹ càng bên kia, lại cung cấp cho ngươi”.
Hoàng Chân mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó trơ mặt ra hỏi: “Quốc Công, chuyện kia của hạ quan...
Hạ Tầm lắc đầu: “Khó trách Hoàng Chân này lăn lộn cả đời cũng không nổi bật, không nhẫn nhịn như vậy, lại không hiểu giao tiếp kỹ xảo như vậy, khó trách Đô Sát viện đổi chủ quan giống như đèn kéo quân, lại không một ai để ý đến hắn”.
Đối với người không chút hiểu kỹ xảo nào, thật đúng là không thể nói lời hàm súc, Hạ Tầm đành phải bất đắc dĩ nói: “Ngươi yên tâm, chuyện này, ta đã thông báo giúp ngươi tới người có thể nói chuyện, ngày mai trên triều đình, không thể thiếu ngươi”.
“Đa tạ Quốc Công gia, Quốc Công đối với Hoàng Chân, thật sự là ân như tái tạo, Hoàng Chân chưa từng nhìn lầm người!”.
Hoàng Chân cảm động đến rơi nước mắt nói lời cảm tạ một phen, lại vui mừng nói: “Quốc Công, ngươi nghe nói chưa? Lại bộ Khảo Công ti Lang trung Ngô Bút, vừa bị Hình bộ bắt, ha ha ha...
Hạ Tầm khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Bi bắt? Không phải nói, hắn tác quái đủ việc, bách quan bực mình chẳng dám nói ra sao? Là vị Ngự sử Đô Sát viện của các ngươi buộc tội?”.
Hoàng Chân mỉm cười nói: “Quốc Công, đây cũng không phải là người Đô Sát viện chúng ta buộc tội, Tả đô Ngự sử Trần đại nhân và hắn, giao tình không phải là nông cạn, không nhìn thầy chùa thì xem mặt phật, vị Ngự sử ấy cũng không nên vì hắn, đắc tội bản Đô ti Đường đại nhân, ha ha, lần này, Ngô lang trung là phạm vào việc nhiều người tức giận!”.
Sịt sịt sịt.
“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư...”.
Xảo Vân giống như con bướm, một đường bay vào khuê phòng Mính Nhi.
“Nha đầu lớn như vậy, vẫn không biết từ tốn, đi không nhấc váy lên, hiểu chưa, kích động chuyện gì!”.
Mính Nhi tức giận răn dạy vài câu, Xảo Vân ủ rũ: “Vâng, tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi!”.
Mính Nhi nhàm chán sờ cằm, tự mình đánh cờ vây với mình, lười biếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”.
Vừa hỏi, tinh thần Xảo Vân lại hăng hái lên, bước một bước, kích động nói: “Tiểu thư, ngươi còn nhớ rõ vài ngày trước, vị Ngô lang trung Định Quốc Công gia nói qua kia không?”.
Mính Nhi nhặt một con cờ lên, vừa cẩn thận xem vị trí, vừa nói: “A, cái gì Lang trung, ai sinh bệnh?”.
Xảo Vân vội la lên: “Ai da, không phải Lang trung xem bệnh, là Lang trung Lại bộ Khảo Công ti, Hoàng hậu nương nương thay tiểu thư phối ngẫu với Ngô Tử Minh Ngô công tử kia, không phải là con của Ngô lAng trung sao?”.
Mính Nhi đè quân cờ xuống, bốp một tiếng, giương mắt lên, nhàn nhạt hỏi: “Thì sao?”.
Xảo Vân nắm chặt đôi tay nhỏ, kích động nói: “Bị bắt rồi, thật sự bị bắt rồi”.
“Hả?”.
Mính Nhi đảo mắt, hoài nghi hỏi: “Bởi vì tội gì, người phương nào buộc tội?”.
Xảo Vân nói: “Ha ha, hắn thật là có bản lãnh, một Lang trung Khảo Công ti nho nhỏ, đắc tội với người địa vị không nhỏ”.
“Là ai?”.
Xảo Vân lấy ngón tay đếm đếm: “Khai Phong Chu vương. Hình bộ Thượng Thư Trịnh Tứ, Lại bộ Hữu Thị Lang Kiến Nghĩa, còn có... Ai da, ta vụng trộm nghe thấy Định Quốc Công nói với người ta, nhớ không rõ. Hoàng Thượng nghe nói hắn nhân cơ hội khảo công, vơ vét tài sản của bách quan, giận tím mặt, muốn chém đầu hắn, còn cắt công danh của hắn, cả nhà đi đày đến Vân Nam rồi!”.
Nàng vỗ vỗ bộ ngực nói: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mắn tiểu thư chưa chính xác hứa gả cho hắn!”.
Một đôi lông mi thanh tú của mình Nhi hơi nhíu lại, nàng hiểu rõ Từ Cảnh Xương nghe được việc Ngô Lang trung tham của hối lộ là từ đâu, hôn sự cô cô, cần một tiểu bối như hắn quan tâm sao? Mính Nhi đã nổi lên lòng nghi ngờ, vừa hỏi, Từ Cảnh Xương sao lại dám lừa dối nàng?
Hôm nay...
Hai mắt thông minh của mình Nhi có chút mị lên: “Khai Phong Chu vương, và Dương Húc cực kỳ hữu hảo, đã không chỉ một lần nghe Cảnh Xương nói qua, Chu vương ở Khai Phong gửi cho hắn một đống đặc sản, một Vương gia, gửi quà tết, đây là giao tình gì? Hình bộ Thượng Thư Trịnh Tứ, là Dương Húc cứu từ trong đại lao đi ra, bằng không, lúc trước đã bị Trần Anh, Kỷ Cương giết chết.
Những người khác thì chức quan quá nhỏ, chỉ là cùng nhau hò hét. Một vị phiên vương cao quý, một vị Thượng Thư trong triều đình, đột nhiên không hẹn mà cùng đối phó vung tay với một Viên Ngoại Lang Lại bộ nho nhỏ? Trên quan trường, sao có thể vô duyến vô cớ, bọn họ làm như vậy... Không phải là bị Dương Húc giật giây chứ...
Mính Nhi nâng cằm lên, kinh ngạc ngồi ở đằng kia, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết là muốn khóc hay muốn cười.
.
Trong Đại Báo Ân tự, Hạ Tầm sao biết mình nằm cũng trúng thương, hắn thổn thức thở dài nói với Hoàng Chân đối diện: “Ài, những tham quan này tham đến tham đi, không phải là hy vọng để tử tôn mua một phần gia sản để hưởng dụng sao, kết quả, lại làm hại tử tôn. Công tử Ngô gia vốn là cử nhân, công danh bị tước, giáng chức nhập quân, trọn đời không thoát thân được. Ở Thanh châu, ta có vị Canh viên ngoại ở rể Tôn gia, cũng là bởi vì... Bất tất tự làm khổ mình, bất tất tự làm khổ minh!”.
Hạ Tầm cảm thán trong miệng, trong lòng cũng đang cười trộm. Hắn nhịn không được, tự khiển trách mình: “Quá không nên, tại sao lòng ta có thể âm u như vậy? Không đúng, ta đây là bởi vì thương tiếc bông hoa nhài không phải cắm bãi * trâu, nên vui vẻ. ĐÚng, ta đây là thương hoa tiếc ngọc, mọi người đều có! Ha ha, ha ha...
Nhưng, rất nhanh, may mắn không thôi, Từ hoàng hậu lựa chọn đệ tử quan lại thứ hai cho muội muội, mà gia đình vừa mới vui mừng không đến hai ngày, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lại bị bỏ tù. Hạ Tầm không cười nổi.
Mính Nhi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
o O o