Hôm nay là một lần đại triều hội cuối cùng của ba mươi lăm năm Hồng Vũ.
Muốn làm lễ mừng năm mới, cho dù là những cựu thần suy yếu ngày thường không cần vào triều cũng đều đến đây, lễ mừng năm mới chủ yếu là để cúi chào quân vương. Văn võ bá quan tụ tập dưới một mái nhà, Chu Lệ có vẻ rất cao hứng, hôm nay không có nghị quá nhiều công sự, chủ yếu chính là quân thần tự thoại, liên lạc cảm tình, tư thế có phần giống việc ngồi đàm luận trong tết nguyên đán hiện đại, chỉ là quân thần vẫn có chỗ khác, hình thức nghiêm túc hơn.
Nhưng mà, mặt ngoài hòa hợp êm thấm, phía dưới thật ra vẫn âm thầm dè chừng, bởi vì đã có tin tức truyền tới, chuyển lễ mừng năm mới thành Vĩnh Lạc nguyên niên, Hoàng Thượng sẽ khai đao với các nha môn. Nói cách khác, đại bộ phận chức vị đều phải nhúc nhích, cho dù là người hoàng đế muốn dùng, cũng phải bổ nhiệm một lần nữa, vua nào triều nào thì thần triều nấy, cũng không thể đổi tất cả thành mới người, nhưng hình thức tất yếu phải làm: Ngươi là người hầu của ta, mà không phải tiền triều lưu lại cho chúng ta.
Trình tự này thật ra các quan viên đã sớm hiểu rõ trong lòng, lúc Chu Lệ tiến binh đến Nam Kinh, tình thế lúc ấy chỉ có thể là cầu ổn định, cựu thần chẳng những tận lực lưu lại, hơn nữa phần lớn vẫn giữ chức vụ ban đầu. Qua hơn nửa năm ma luyện, ai thuận buồm xuôi gió, ai bình thường hoặc có khả năng, trong lòng hoàng đế đã có một quyển sách của riêng mình, điều chính là tất nhiên.
Nhưng mặc dù mọi người đều biết ngày này nhất định đã đến, liên quan đến tiền đồ con đường làm quan của mình, vẫn không khỏi hơi khẩn trương. Có người quan tâm mình còn làm quan hay không, có người quan tâm phải thay đổi làm quan gì, thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi.
Hơn nữa, Chu Cao Sí và Chu Cao Hú tranh giành đã từ từ ra ngoài sáng, thừa dịp cơ hội này, bọn họ cũng muốn xếp người một nhà vào trong nha môn trọng yếu, không hiểu Chu Lệ có biết hai đứa con trai phân cao thấp hay không, hay là trong tâm tính hắn đang lắc lư bất định, hoặc là muốn nhìn bản lĩnh hai đứa con trai một chút, hắn không áp dụng bất kỳ ước thúc gì đối với hai đứa con trai, việc này làm cho sóng ngầm dưới mặt nước, càng thêm mãnh liệt.
Lâm triều tan, Hạ Tầm bước chậm ra khỏi Kim Loan điện, Hoàng Chân Hoàng Ngự sử nhanh đuổi theo.
Trên triều đình, các quan viên lên tiếng kêu gọi, ân cần thăm hỏi một tiếng có khi có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, thậm chí đại biểu cho một hướng gió. Hôm nay tan triều, trước người vài vị Đại học sĩ nội các, liền vây đầy quan viên văn võ.
Hoàng đế làm mới quan tiền nhiệm ba hỏa lục bộ Cửu khanh, địa vị cũng không ổn định, nhưng hắn cũng xác nhận việc đề bạt thành viên nội các trên căn bản là không có khả năng, cũng chỉ có bọn họ, mới có thể hiểu rõ hoàng đế chuẩn bị động vào nha môn nào, cho nên vài vị nội các Đại học sĩ này chạm tay một cái là có thể rung động.
Nhàn nhã nhất chính là huân thích, bọn họ có tước lộc trong người, ở triều không có chức tước, rung chuyển trong triều ra sao thì cũng mặc ngươi, không hề liên quan đến bọn họ, cho nên những người này bước đi vô cùng nhàn nhã thong dong.
Hoàng Chân thật ra cũng muốn chen chúc bên người Đại học sĩ, làm.
Gì được, hắn chen chúc nhưng không bằng người ta, chỉ chớp mắt trông thấy Hạ Tầm, hắn liền chạy Hạ Tầm đến đây.
Hắn là một trong vài người hiểu rõ sự tương giao tâm đầu ý hợp giữa Hạ Tầm và nội các thủ phụ Giải Tấn.
Giải Tấn và Hạ Tầm, thuộc về giao tình quân tử, nhàn nhạt như nước. Hai người xưa nay không ở chung, Giải Tấn sẽ không tận lực tiếp cận Hạ Tầm, Hạ Tầm cũng sẽ không đặc biệt lôi kéo, nhưng gặp việc thực sự thì hai người lại có thể rất ăn ý chiếu cố giúp nhau. Người khác quan hệ là càng chạy càng gần, quan hệ hai người bọn họ là mỗi ngày uống rượu mà vẫn như thế; Mười năm không gặp mặt một lần, vẫn sẽ không đạm bạc, hai người đều là người có tính tình không màng danh lợi.
Hoàng Chân cân nhắc, đi một chút trên lộ tuyến Hạ Tầm, nếu Hạ Tầm chịu hỗ trợ, chỉ cần hắn ở trước mặt Giải Tấn nói một câu, với mình sẽ có chỗ tốt rất lớn, thế là nổi lên tâm ý đi theo Hạ Tầm: “Quốc Công, ngươi nói xem, hạ quan có thiệt thòi quá hay không! Chịu đựng cả đời ở Đô Sát viện, qua đời Hồng Vũ, đời Kiến Văn, đến hôm nay này là đời Vĩnh Lạc, cũng coi như nguyên lão ba triều? Nhưng hạ quan một mực ăn không ngồi rồi! . Hạ quan làm việc cẩn trọng, chịu mệt nhọc...”.
Hạ Tầm liếc nhìn hắn, Hoàng Chân có phần xấu hổ, hạ giọng cất lời giải thích: “Lần kia đi Tế Nam... Khụ khụ, trước mặt Quốc Công, hạ quan không dám nói dối, xác thực... Hạ quan xác thực là có điểm cam chịu, cân nhắc một chút, sau này vẫn không được người chào đón, được hưởng thụ thì hưởng thụ, chuyện này... Hơi hoang đường, hơi hoang đường. Nhưng mà... Từ đó về sau, vài viên quan trong Đô Sát viện thay đổi nhiều lần, hạ quan cảm thấy vẫn có thể làm việc, cho nên xác thực làm việc mười phần chăm chú”.
Hoàng Chân bực tức đầy bụng nói: “Quốc Công, hạ quan trong Đô Sát viện xem như tuổi khá lớn, nhưng liên tiếp vài đại án, hạ quan đều tham dự, Trần đại nhân phá án rất vội, hạ quan đêm ngày đều nhịn, có khi sẽ cư ngụ ở trong Đô Sát viện, liên tiếp vài ngày không về nhà, kết quả, đến cuối năm, Đô Sát viện khảo khóa, Lại bộ khảo công, hạ quan đều là chỉ được hạng trung đẳng.
Nếu người khác thật sự làm việc chăm chỉ hơn hạ quan, hạ quan cũng không thể nói gì. Nhưng được kiểm tra đánh giá loại ưu đều là những loại người gì? Sự tình xảy ra bọn họ làm được bao nhiêu, so với ai chăm chỉ hơn, dường như tất cả sự tình đều là hắn làm. Nếu không nữa thì chính là nịnh nọt, đưa quà cáp cho quan lại, mang theo vài hậu lễ đêm hôm khuya khoắt đến cửa sau nhà thượng cấp, quăng thiệp đến chỗ người gác cổng của quan viên Lại bộ, cúi đầu khom lưng như con khỉ...”.
Hoàng Chân nói nghiến răng nghiến lợi, Hạ Tầm vỗ vỗ bả vai hắn, kêu: “Lão Hoàng à!”.
“A?”.
“Có khả năng không bằng nói, nói không bằng thổi phồng, thổi phồng không bằng đến nhà. Loại sự tình này, quá khứ có, giờ đây có, tương lai còn có. Lúc làm việc thì bị đưa đến phía trước, lúc luận công ban thưởng thì bị chen chúc ở phía sau, chuyện này hiếm thấy sao? Ngươi đã ở Đô Sát viện nhịn cả đời, thủy chung không thấy ngày xuất đầu, chẳng phải kém ở trên mặt đó sao? Quan trên làm việc tinh tường công bằng, có lẽ sẽ không bạc đãi ngươi, bằng không... Ngươi đã qua tuổi tri thiên mệnh, còn muốn làm gì? Tính gì nữa!”.
Hoàng Chân ngẩn ngơ, lại chạy lên nói: “Quốc Công, tân triều vừa lập, ai không muốn trở nên nổi bật, cho dù hạ quan lớn hơn mấy tuổi, nhưng, còn muốn lấy vinh quang để về hưu, lấy thể diện chứ? Trần đại nhân nơi đó đã từng nói Lại bộ Khảo Công ti này, a, đúng rồi, Lang trung Lại bộ Khảo Công ti này thì ra là Chu Văn Trạch, trước đó bởi vì bao che thân gia Quy Đức Tri Phủ Biệt Quảng Hòa, tự vẫn ở trong ngục. Giờ đây lại được Ngô Bút viết lên trên, vốn là Lại bộ Viên Ngoại Lang.
Viên Ngoại Lang là quan khảo khóa phụ trách bên ngoài, Lang trung là phụ trách khảo khóa quan ở kinh thành, sau khi Ngô Bút đề bạt làm Khảo Công Lang, hắn càng tìm cách kéo vị trí đến Viên Ngoại Lang, lúc này ngoại quan lại khảo hạch, đã có thể nắm giữ toàn bộ trong tay hắn. Đến cuối năm khảo khóa, nhân cơ hội Hoàng Thượng muốn điều chỉnh tất cả bộ quan viên, người này sẽ đút một bụng lớn tiền riêng! Không có lợi, ngươi đừng mơ tưởng được thượng quan kiểm tra đánh giá, ngươi nói một người như vậy phụ trách khảo khóa, Vĩnh Lạc ta năm sau sẽ có những thứ quan nhân gì”.
Hạ Tầm liếc mắt nhìn hắn nói: “Đô Sát viện ngươi không phải giám sát bách quan sao? Đã như vậy, tại sao không buộc tội hắn?”.
Hoàng Chân dậm chân nói: “Ôi, công gia của ta, ngươi cho Đô Sát viện ta muốn xử ai thì xử luôn sao? Nếu người đó trong sạch thì sao? Đây không phải là tự tìm phiền phức sao...”.
Hắn nhìn mọi nơi, đè thấp tiếng nói: “Quốc Công, Trần đại nhân chúng ta, hôm nay đi lại rất gần với nhị hoàng tử”.
Hạ Tầm ung dung thản nhiên ồ một tiếng, nói: “Thì thế nào?”.
Hoàng Chân nói: “Ngô Bút này, hôm nay cũng đã đến làm môn hạ nhị hoàng tử, đều là môn nhân nhị hoàng tử, ngươi nói, bọn họ còn có thể không giúp nhau chiếu ứng? Không có Trần đại nhân, cho dù hạ quan buộc tội Ngô Bút, có thể có tác dụng sao?”.
Hoàng Chân càng thêm thần bí nói: “Còn nữa! Quốc Công có chỗ không biết, Ngô Bút này bởi vì phụ trách Khảo Công ti, có cơ hội tiếp xúc bách quan trong triều, quá mức được nhị hoàng tử coi trọng. Hắn sẵn sàng góp sức cho nhị hoàng tử, nhị hoàng tử bánh ít đi, bánh quy lại, cũng sẽ trả hắn một phần đại lễ, nghe nói, con của hắn là Ngô Tử Minh, lập tức sẽ trở thành Cảnh Quận mã!”.
Hạ Tầm đối với từ quận mã này đặc biệt mẫn cảm, lập tức truy vấn nói: “Cái gì quận mã?”.
“Hài, quận mã của tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ đó! Hạ quan nghe nói, nhị hoàng tử dùng thủ đoạn, trong số người được đề cử làm quận mã, khiến cho hoàng hậu nương nương đặc biệt chú ý tới đứa con của Ngô Lang trung. Hoàng hậu nương nương tuyển chọn cá nhân, hợp ý nhất trong đó chính là hắn.
Lại nói, Ngô Lang trung đầu quân đến làm môn hạ cho nhị hoàng tử, vậy đến Lại bộ Thượng Thư cũng phải nhường hắn ba phần, hôm nay lại có khả năng kết thành thân gia cùng Hoàng hậu nương nương, ngươi nói, ai dám đối phó hắn?”.
Hạ Tầm nhìn hắn chằm chằm hỏi: “Chuyện đó là thật sao? Tại sao ngươi rõ ràng như vậy?”.
Hoàng Chân cười hắc hắc hai tiếng nói: “Quốc Công gia, muội muội hắn vô tình tiết lộ cho hạ quan, bình luận lung tung, Hạ quan một mực dò hỏi tìm nhược điểm, đáng tiếc, người ta có chỗ dựa quá cứng, hạ quan cầm được nhược điểm cũng không dám động đến hắn”.
Hạ Tầm thở dài, những sự tình này hắn thật đúng là không biết, sự tình phát sinh mỗi ngày trong kinh thành cũng không biết bao nhiêu, Tiềm Long mật điệp cũng không phải mật thám ngàn mắt ngàn tai, chuyện gì cũng đều biết, sự tình bọn họ tìm hiểu cũng là có ý nghĩa nhất định. Việc này thật đúng là, người hiểu rõ nhất, nhất định là kẻ địch của ngươi. Ngô Bút đắc tội Hoàng Chân, Hoàng Chân liền nhìn chằm chằm hắn.
“Mính Nhi... Phải gả cho con trai một tham quan sao?”.
Nghĩ vậy, trong lòng Hạ Tầm đau đớn, nhưng hắn có tư cách gì can thiệp, chỉ có thể an ủi mình: “Chỉ có một đứa con, có lẽ nhân phẩm đạo đức Ngô Tử Minh này không đến mức quân tử, cũng bình thường...
An ủi chính mình như vậy, trong lòng vẫn hốt hoảng: “Không được, ta phải nhắc nhở nàng, nhưng ta... Đã quá đắc tội nàng, nàng chịu gặp ta sao? Đúng rồi, ta đi tìm Từ Cảnh Xương, thông qua hắn, lộ ra cho Mính Nhi biết...”.
Hạ Tầm đang tính toán, vẻ mặt Hoàng Chân đau khổ nói: “Quốc Công gia, ở ngài trước mặt, Hoàng Chân không hề giấu giếm, Hoàng Chân là coi mình trở thành môn hạ của ngài. Môn hạ cũng không dám cầu ngài điều gì, Trần Ngự sử và Ngô Lang trung nơi đó, cũng không chào đón hạ quan, nhưng mặt mũi Quốc Công gia ngài, ở trong kinh thành ai dám không cho, nếu Quốc Công gia nói hộ cho hạ quan vài lời...”.
Hoàng Chân dùng một nét mặt già nua, vì tiền đồ cũng không ngại dọa người, mắt đầy cảm xúc nhìn Hạ Tầm, vẻ mặt tha thiết.
Trong lòng Hạ Tầm khẽ động, cười nói: “Muốn để ta giúp ngươi nói vài lời, cũng không khó. Nhưng mà, ngươi trước kia vất vả như thế nào, không phải là đi theo đằng sau mông Trần Anh làm việc sao? Có công lao, ngươi cũng phải có vài phần? Khổ lao, cũng chỉ là công việc! Bản quốc công nghe nói, chiến sự tiêu diệt người Oa ở Đông Hải bất lợi, hôm nay Hoàng Thượng còn không biết việc này, không bằng ngươi dụng tâm nghe ngóng phương diện này, tấu một quyển lên cho Hoàng thượng, như vậy, một khi xét xử, bản quốc công cũng dễ thay ngươi nói chuyện”.
Hoàng Chân lưỡng lự nói: “Cái này... Để cho quan đưa tấu chương lên, chỉ sợ tất cả chuyện khảo công đều đã kết thúc...
Hạ Tầm hừ một tiếng nói: “Ánh mắt thiển cận! Cho dù sổ ghi chép khảo công bình luận chữ ‘kém’, bản công quốc không thể bảo vệ tiền đồ ngươi giống như gấm, tỏa sáng sao?”.
Hoàng Chân ăn viên thuốc an thần này, tâm trạng nhất thời ổn định, mặt mày lập tức hớn hở nói: “Có những lời này của Quốc Công gia, hạ quan an tâm, Quốc Công, hạ quan trở về, lập tức bắt tay vào điều tra việc này!”.
Hạ Tầm vẫy tay một cái, Hoàng Chân liền hấp tấp chạy đi, nhìn bộ dáng cao hứng bừng bừng, dường như quan chức đã thăng lên ba cấp vậy...
o O o