Một đội kỵ mã chạy tới bờ sông Hoài, trước miếu phu tử, một con thuyền hoa ngừng lại bên bờ sông.
Thuyền hoa rất lớn, ba tầng lâu, mái cong vểnh lên, xa hoa, phảng phất như một tòa nhà có thể di động, làm cho người vừa thấy đã kinh ngạc.
Trên biển treo “Kinh Diễm Lâu”, hơn nữa thuyền hoa lớn bực này chính là độc nhất trên sông Tần Hoài, cho nên đến cờ hiệu cũng không cần đánh.
Hạ Tầm ghìm ngựa xem xét tường tận, đây chính là địa phương Chu Cao Hú mời khách sao? So với sư huynh vẫn còn ôm đàn tỳ bà, Chu Cao Hú này thật là sảng khoái hơn nhiều, vị Nhị điện hạ này chẳng những công khai dùng danh nghĩa của mình phát thiệp mời ra, hơn nữa thời gian còn định dưới ban ngày ban mặt, là loại khí thế đường đường chính chính, so với Chu Cao Sí mạnh hơn không phải một bậc.
Trước mắt mặc dù đã đầu mùa đông, nhưng trên sông Tần Hoài lại như mùa xuân, hoa lan hoa hồng, chim kêu vượn hót. Tuy Kinh Diễm Lâu này không phải nổi tiếng dưới mười lầu sáu Kim Lăng, nhưng danh khí cực tốt, cho dù là ở triều đình cố đô kim phấn phồn hoa, Kinh Diễm Lâu cũng là nơi phần đông vương tôn công tử phú thương đi ra đi vào.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỗ này là giành cho người đẳng cấp cao. Chỗ này để cho lão ông uống rượu, không chừng có thể luận vài câu văn, ngâm hai thủ thơ cùng lão gia tiến sĩ cử nhân tú tài, một tiểu nha hoàn áo xanh bình thường tùy ý ca múa một phen, không chừng sẽ có một vũ đạo phong cách quý phái, cô nương chỗ này có khả năng không phải người đẹp nhất trên sông Tần Hoài, nhưng luận tài hoa, chắc chắn là có một không hai trên Tần Hoài.
Bởi vậy, không chỉ nói những thư đồng làm khách kia, quý nhân đi vào thì gọi món ngon mỹ nhân, đánh đàn thưởng nguyệt, danh sĩ quét tuyết pha trà, chính là những kỹ nữ đã từng bay tới bay lui trong đống hoa hoa công tử kia, thỉnh thoảng cũng nguyện ý đến nơi này đến tiêu dao một phen, loại địa phương này mới đại biểu cho phong nhã, mới đại biểu cho thưởng thức.
Hạ Tầm dò xét thuyền hoa một phen, vừa xuống ngựa, chợt nghe móng ngựa gấp gáp, lại là vài người cưỡi tuấn mã chạy đến như bay, ghìm ngựa dừng lại trước mặt, hai bên đối mặt với nhau, ngước nhìn lên, người đến đúng là Kỳ Quốc Công Khâu Phúc.
Hai bên hơi sững sờ, trên mặt Hạ Tầm liền chậm rãi hiện lên vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng chắp tay nói: “Khâu lão tướng quân, đã lâu không gặp!”.
Sắc mặt Khâu Phúc hơi trầm xuống, chỉ nhún hai chân, một câu cũng không nói, nhảy xuống ngựa.
“Ha ha, Khâu công, việc này ngươi làm không đúng rồi!”.
Chu Cao Hú đang đem hai người ra ngoài đón chào, cử động này đều nhìn ở trong mắt, lập tức cao giọng nói. Hôm nay, Chu Cao Hú đổi một thân mang phục tiêu sái, đầu đội mũ quấn khăn vàng, mặc áo bào màu trắng, bước chậm đi xuống thuyền hoa, tướng mạo nguyên bản oai hùng bất phàm, giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần khí thế phiêu dật nho nhã.
Chu Cao Hú tay trái một người, tay phải một người, kết nối Khâu Phúc và Hạ Tầm với nhau, cười ha ha nói: “Khâu công còn vì chuyện hai tiểu nhân Trịnh Kinh Lịch, Tạ Thiêm mà trách tội Phụ Quốc Công sao? Nhưng việc này chỉ có Khâu công ngươi không phải, tình hình ngày đó, Tiểu vương có nghe thấy, tình cảnh như vậy, đổi lại Khâu công ngươi, có thể chịu được sao? Phụ Quốc công cũng chỉ là không thể không làm thôi, bằng không mà nói, ngươi nghĩ Phụ Quốc Công chịu đắc tội lão nhân ngươi sao, có phải vậy không, Phụ Quốc công”.
“Điện hạ gọi thần là Văn Hiên được rồi, trước mặt điện hạ, thần cũng.
Không dám để hai chữ Quốc Công này ngoài miệng”.
Hạ Tầm cười nói với Chu Cao Hú, lại nhìn Khâu Phúc vẫn trầm mặt bên kia nói: “Dương Húc và Khâu lão tướng quân quen biết đã lâu, có chuyện gì không thể thương lượng, nếu lúc ấy Khâu lão tướng quân ở trong phủ đô đốc, Dương Húc làm sao có thể tự chủ trương? Đương nhiên, lão tướng quân ở đấy, cũng sẽ không dung túng tiểu nhân quấy phá, nhưng làm gì được, lúc ấy lão tướng quân đang ở phần đất bên ngoài, không biết bao lâu mới có thể trở lại kinh, trước mắt bao người, Dương mỗ cũng không có lựa chọn nào khác”.
Chu Cao Hú cười nói: “Nhìn xem, ta đã nói rồi, Văn Hiên không phải không để Khâu công ngươi vào mắt, mà là tình thế bất đắc dĩ. Hai vị xưng thần cùng một điện, đều là công thần triều đình, theo lý phải hòa thuận hữu hảo, đồng lòng hiệu lực vì triều đình, vì hai đại thần tiểu nhân cấu kết, vơ vét tài sản mà gây bất hòa, chẳng phải làm cho người khác đau lòng?”.
Khâu Phúc vuốt vuốt râu mép, hừ lạnh một tiếng nói: “Sau khi Lão phu trở lại kinh, thực sự không thấy hắn đến bồi tội!”.
Đây là hành động chịu xuống đài, Hạ Tầm lập tức thuận theo, cười hì hì nói: “Lão tướng quân đây chính là trách oan Dương Hú, Dương Húc cũng không phải không chịu bồi tội với lão tướng quân, thật sự là tính lão tướng quân nóng như lửa, một thân oai vũ, sợ lúc đến cửa phủ ngươi, cơn giận của lão tướng quân còn sót lại không tiêu, dùng quả đấm nói chuyện, thân cốt Dương Húc lại ăn không tiêu!”.
Khâu Phúc nghe xong lại hừ một tiếng, giống như cười mà không cười, sắc mặt cứng ngắc hòa hoãn lại chút ít, Chu Cao Hú mỉm cười nói: “Người thường nói, trong bụng Tể tướng có thể để thuyền, hai vị Quốc Công chắc không thể tôn quý hơn so với Tể tướng? Việc nhỏ bực này, không cần phải để ở trong lòng, hôm nay Tiểu vương làm chủ, chúng ta đến họp mặt. Nếu cơn giận của Khâu công còn sót lại chưa hết, lát nữa rót cho Văn Hiên nhiều hơn mấy chén, chúng ta so sánh tửu lượng, ha ha ha, mời hai vị!”.
Chu Cao Hú cầm lấy cánh tay hai người hồ, nhiệt tình kéo lên thuyền.
Trên thuyền có âm thanh ti trúc nhã nhạc mơ hồ truyền lại, vừa lên trên thuyền, thanh âm càng rõ ràng, đợi ba người vào buồng nhỏ trên tàu, thấy thuyền hoa rộng rãi như trong điện, hai hàng thiếu nữ tuổi trẻ, dao động bước đi, tay áo vung lên, hai chân đạp trên mặt thảm mềm mại, đang nhẹ nhàng nhảy múa. Buồng nhỏ trên tàu, hai bên buồng, bày một vài chiếc bàn nhỏ, sau bàn có mấy người ngồi rải rác, đàm tiếu nói chuyện, mười phần náo nhiệt.
Chu Cao Hú nói: “Được rồi, hai vị khách quý cuối cùng đã đến!”.
Mọi người đều đứng dậy chào đón, Hạ Tầm dời mắt quét tới, chỉ thấy Thành Quốc Công Chu Năng, Phò mã Vương Ninh, Hồ Quan, Phú Dương hầu Lý Nhượng, Đô sát Ngự sử Trần Anh, cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ Kỷ Cương đều đến đây, hôm nay tất cả những quan viên này đều ăn mặc y phục hàng ngày, ngoài ra còn có vài vị đại nhân không quen thuộc lắm, nhìn cử chỉ dáng đi của bọn hắn, đều là bộ dáng oai hùng vũ phu, chắc là tướng lãnh đã từng mang binh.
Trong nội tâm Hạ Tầm không khỏi có chút buồn cười, nhân vật hai vị hoàng tử này lôi kéo thật đúng là khác nhau hoàn toàn, người Chu Cao Sí mời không phải Học sĩ thì chính là Ngự sử, Thị Lang, toàn một loại quan văn, mà nhân vật Chu Cao Hú mời không phải vố tướng thì chính là công hầu huân khanh. Nếu nói đến văn thần, chỉ có một văn thần ai cũng không dám gặp mặt, ai cũng không muốn thân cận, Trần Anh.
Hai bên đều cho rằng mỗi người một chiến hào sẽ không xảy ra xung đột, có thể tiến hành lôi kéo, chỉ có chính mình, đây là ưu thế, nhưng cũng là hoàn cảnh xấu, một chuyện không tốt, vậy cũng không phải người nhìn xa trông rộng.
“Đến đây, mọi người ngồi, không cần phải dùng những lễ nghi phiền phức của đám văn nhân kia!”.
Chu Cao Hú cười sảng khoái, bảo mọi người nhập tọa. Hắn là tướng lĩnh mang qua binh, nói chuyện đều dùng đến thanh âm to, sạch sẽ gọn gàng. Đợi mọi người đều ngồi xuống, hắn liền vỗ tay sai người đưa món ăn lên, từng món ngon mỹ vị lập tức được một đám nữ nhân xinh đẹp mang lên. Những nữ nhân này đều là mỹ nhân Giang Nam chân chính, tư thái yểu điệu, dung mạo thanh tú, mặt mày ngũ quan chưa chắc là tuyệt sắc cấp một, nhưng mỗi người lại thanh lệ ưu nhã. Một vòng eo nhỏ xíu gập lại, cánh tay mềm mại trắng trẻo gọn gàng bày khay chia thức ăn, động tác đều được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ nhìn thôi đã làm người cảm thấy vui vẻ.
“Các vị!”.
Đợi rượu và thức ăn đưa lên xong, đám thị nữ sai vặt đều đứng hầu hạ một bên, nhã nhạc bên cạnh cũng chuyển thành nhu hòa, Chu Cao Hú liền đứng lên trước, giống như một mãnh hổ vồ mồi, một đôi mắt sáng ngời quét qua mọi nơi, dùng thanh âm vang dội hữu lực nói: “Gần đây trong kinh đồn đãi lộn xộn, nghị luận về việc phụ hoàng ta lập Thái tử. Tin tưởng các vị đại nhân cũng nghe thấy việc này, cho nên hôm nay Tiểu vương thiết yến mời, không khỏi đã âm thầm suy đoán, lo sợ bất an!”.
“Ha ha Tiểu vương tính tình sảng khoái, đem lời này nói trước, miễn cho mọi người không thể an tâm uống rượu!”.
Chu Cao Hú ưỡn ngực, nói: “Hôm nay mời các vị, đều là bằng hữu tính tình hợp với Tiểu vương, vì sao mở tiệc chiêu đãi các vị? Vì bốn chữ tính tình hợp nhau! Rượu gặp tri kỷ ngàn chén không say, muốn uống rượu, tự nhiên muốn tìm người hợp ý nói chuyện, về phần nghị luận trong kinh, việc lập thái tử, hôm nay Tiểu vương cũng muốn thổ lộ cối lòng với các vị hảo hữu tri giao, miễn cho việc bị người khác không ngừng phỏng đoán.
Trên Tiểu vương có huynh trưởng, nhân từ hữu ái, đạo đức tài hoa, chính là một nhân tuyển thái tử quốc gia, Cao Hú cũng vui lòng phục tùng huynh trưởng. Nhưng mà, thân thể huynh trưởng ta suy yếu, nắm giữ triều chính, trị giang sơn, sợ khó gánh trách nhiệm này. Bốn năm nay, tướng sĩ Tĩnh Nan ta tử thương vô số, mới có cục diện hôm nay, giang sơn không dễ cầm trong tay, sao có thể không quý trọng?
Tiểu vương quang minh chính đại, có thể bị người nói ra nói vào, nhưng huynh đệ nhường nhau, đó là tư tình, việc liên quan đến thiên hạ, chính là công nghĩa. Đang mang giang sơn xã tắc, tư tình bản thân, phải đặt ở một bên trước. Nếu phụ hoàng ta thực sự muốn tuyển thái tử, như vậy, vì thay phụ hoàng lo âu, vì giang sơn xã tắc không dễ có được này, Cao Hú không nhường việc nhân đức cho ai, muốn tranh một trận!”.
Mấy vị vố tướng dẫn đầu nâng chén nói: “Điện hạ, có những lời này của ngươi, mạt tướng chân thành ủng hộ điện hạ, lên núi đao xuống biển lửa, cũng không chối từ!”.
Phò mã Vương Ninh vuốt râu cười nói: “Điện hạ thật sự là người nói chuyện sảng khoái! Bốn năm Tĩnh Nan này, hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, điện hạ lúc nào cũng là mũi nhọn xông vào trận, lập nhiều chiến công hiển hách, hôm nay bệ hạ ngồi trên giang sơn, công lao của Nhị điện cực kỳ lớn, thân thể đại điện hạ yếu, có tật trong người, công bằng mà nói, xác thực không thể làm thái tử, nếu bệ hạ thực sự muốn lập thái tử, như vậy thần cũng sẽ ủng hộ Nhị điện hạ”.
Hạ Tầm không ngờ Chu Cao Hú lại không kiêng nể gì cả, ở trước mặt mọi người nói ra mong muốn trong lòng, tuy lời nói uyển chuyển, nhưng dã tâm đã lộ ra, không khỏi thầm giật mình, Thành Quốc Công Chu Năng là người lão luyện thành thục hạng, trong mắt cũng lộ ra chút dị sắc. Mắt hổ Chu Cao Hú quét qua, hai tay hơi ép xuống, ngừng thanh âm mọi người, mỉm cười nói: “Trong thiên hạ, là đất của vua, dân của vua, chẳng lẽ vương thần, nói ủng hộ, ta và ngươi đều là thần tử, người vĩnh viễn ủng hộ đều chỉ có một, đó chính là phụ hoàng ta!
Hành vi Cao Hú hôm nay, không phải kéo bè kết phái, cũng không phải mưu đồ làm loạn! Muốn tranh sao, cũng bất quá là tranh thủ tâm ý phụ hoàng thôi, Cao Hú thích rõ ràng rành mạch, che che lấp lấp chỉ có đàn bà làm, hơi bị khinh thường, nói rõ luôn, Cao Hú chỉ hy vọng nếu phụ hoàng ta thực sự muốn lập thái tử, lúc hỏi chư vị đại nhân, những người nào cảm thấy Cao Hú còn có thể làm thái tử, xin hãy nói tốt vài câu cho Cao Hú”.
Chu Cao Hú nâng chén nói: “Cao Hú tuyệt không mua được chư vị đại thần ý. Ha ha, có lẽ cũng không có người cho rằng, chỉ một tiệc rượu, có thể mua được chư vị đại nhân phải không? Ha ha, tốt lắm, nói rõ ra, mọi người sẽ không cần tự suy đoán, tâm thần có chút không tập trung? Vậy chúng ta có thể an tâm uống rượu, hôm nay chúng ta thoải mái chè chén, chỉ nói gió trăng, không nghị quốc sự, không say không về! Trần Ngự sử!”.
Trần Anh lên tiếng đứng dậy, chắp tay nói: “Có thần”.
Chu Cao Hú chỉ vào hắn cười nói: “Trần Ngự sử làm người vô cùng công chính nghiêm minh. Hôm nay, xin mời Trần Ngự sử làm giám rượu, ai phạm vào quy củ, phạt ba chén rượu!”.
Trần Anh cười hì hì lên tiếng, nói với mọi người: “Tất cả mọi người nghe kỹ, hôm nay điện hạ nói lời này, dừng ở đây. Mọi người thoải mái chè chén, chỉ nói gió trăng. Ai nghị luận quốc sự nữa, phải phạt rượu”.
Mọi người cười vang, hào khí nghiêm túc bị quét sạch.
Hạ Tầm chú ý, vừa rồi Chu Cao Hú mặc dù nói rất trịnh trọng, nhưng lời này đã nói rõ, hắn quả nhiên không đề cập tới nữa, trên tiệc, Chu Cao Hú tùy ý đàm tiếu, dùng bát lớn uống rượu, quả nhiên là vô cùng thoải mái, do đã nhập tiệc, chắc chắn là đem chủ đề hoàn toàn đặt sang một bên, cũng không nghị luận, cũng không bức bách người khác tỏ thái độ thuần phục, rất có khí khái cầm được cũng buông được.
Cái đó và loại muốn nói không dám nói, hàm hàm hồ hồ nói rồi lại sợ người khác không rõ cẩn cẩn thận thận của đại ca hắn hoàn toàn khác nhau, Khâu Phúc hôm nay tới: “Kinh Diễm Lâu”, bị hắn nói vài ba lời hời hợt mà bỏ qua hiềm khích với mình, rồi đến quá trình hắn cho mọi người thấy cõi lòng, hoàn toàn chính là một hình tượng lòng bằng phẳng, trời quang trăng sáng.
Hạ Tầm âm thầm cảm khái, hai người huynh đệ này thật sự hoàn toàn khác nhau. Chu Cao Sí tựa như một tú tài cầm kiếm, Chu Cao Hú tựa như một thanh đao võ sĩ.
Kiếm tú tài treo ở bên hông là một đồ trang sức, treo trên tường là một đồ trang sức, cho dù rút ra, vẫn là một trang sức như trước, chỉ làm cho người ta tăng thêm một loại khí chất nho nhã, do đó, đến cuối cùng, chú ý của mọi người sẽ chỉ là người kia, không phải là kiếm của hắn.
Mà đao võ sĩ lại khác, dù hắn còn đang ở trong vỏ, cũng đằng đằng sát khí, một khi ra khỏi vỏ, hào quang càng bắn ra bốn phía, mặc cho ai cũng không dám khinh thường mũi nhọn lộ ra, đao được cầm trong tay người, chú ý của người khác vẫn là đao, mà không phải là người cầm đao.
Nhân cách mị lực như vậy, xác thực càng hấp dẫn người khác hơn so với Chu Cao Sí. Dù là Hạ Tầm đã hạ quyết tâm không đếm xỉa đến, nhìn cử động Chu Cao Hú hôm nay, trong tâm lại âm thầm chuyển động, có phần thân cận hơn.
Tiệc rượu mở ra, nhã nhạc bên cạnh cũng liên tục hoạt động, tiêu địch tỳ bà tấu lên cùng một chỗ, thanh âm cao vút, nhưng tuyệt đối không chói tai, thanh âm uyển chuyển, mười phần êm tai. Trước có nữ ca “Kinh Diễm Lâu” giọng hát uyển chuyển, vừa ngâm lại hát, lại có vũ nương y phục rực rỡ nhẹ nhàng nhảy múa, mọi người buông lỏng tâm sự, tận tình hưởng lạc.
Một lát sau, nhạc khúc đột nhiên biến đổi, tràn đầy phong tình nước khác, yết cổ tỳ bà, hồ cầm khương địch, phảng phất làm cho người ta đặt mình trong đại mạc thảo nguyên, hai tiểu mỹ nhân ăn mặc diễm lệ, tư thái thướt tha, một đoạn cơ bụng tuyết trắng uyển chuyển, trên mặt lại che khăn mềm mại, mái tóc màu vàng, nhẹ nhàng đi vào, mọi người lập tức kinh ngạc, tiểu mỹ nhân dị vực bực này ở Kim Lăng cũng không nhiều, thanh âm mọi người đang đàm tiếu uống rượu nhất thời thu lại, đều nhìn về hướng các nàng.
Kỷ Cương mỉm cười, dùng thanh âm giới thiệu không lớn không nhỏ, lại đủ để cho tân khách cả sảnh đường nghe rõ ràng: “Hai tiểu mỹ nhân này là chính người Quy Tư, mọi người đều biết, từ sau khi quốc gia cổ Quy Tư diệt vong, người Quy Tư chính thức cho dù ở Tây Lương cũng không thấy nhiều, huống chi là xử nữ mỹ mạo như vậy. Ha ha, đây đều là Khương tướng quân hao tổn tâm cơ vơ vét đến tặng cho Nhị điện hạ, vũ đạo nước khác, phong tình khác, mọi người cứ thưởng thức!”.
Ý ở ngoài lời, mọi người vừa nghe đã hiểu, nhưng giờ đây cũng không vội vã thưởng thức, ánh mắt mọi người đều bị phong tình hai tiểu mỹ nhân dị quốc này hấp dẫn.
Người Quy Tư, là thuộc chủng người Nhã Lợi An, tóc vàng mắt xanh, màu da trắng tinh.
Nhưng bởi vì các nàng sống lâu ở Tây Vực, thói quen trang điểm như người dân tộc Hồi Hột, cho nên tóc vàng lúc này đều làm rối loạn, kết thành một bím tóc, đầu đội vương miện nhỏ, mặc váy gấm giày đồng, phụ trợ thêm chút phấn, mỹ lệ động lòng người.
Trên mặt tuy che lụa mỏng, nhưng một đôi mắt to màu xanh nước biển, đầu lắc, cổ chuyển động, có một loại vũ mị yêu dã khác, dù là các vị quen nhìn gái đẹp, cũng không nhịn được...
o O o