Chương 462: Tình khiên tâm tràng.

“Hồ Phò mã, xin dừng bước!”.

Hạ Tầm chờ văn võ bá quan đứng dưới Tụ Hiền lâu, đưa ba vị hoàng tử rời đi trước, các đại thần thì nhất nhất chắp tay cáo từ Hạ Tầm, Hạ Tầm trông thấy Hồ Quan, vội vàng gọi một tiếng, thần sắc Hồ Quan khó chịu, miễn cưỡng đứng lại.

Hạ Tầm hiểu rõ, hắn vì chuyện dân nữ kia nên mới tâm tồn khúc mắc với mình, liền mỉm cười đi qua nói: “Phò mã gia, xin dừng bước nói chuyện”.

Hạ Tầm kéo hắn đến một bên nói: “Phò mã, lần trước đó, chuyện người với nữ nhi tá điền...

Hồ Quan vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “A, chuyện này, ta đã nói với quản gia, khoản nợ tá điền thiếu ta không trả được, quản sự thúc giục mấy lần không có kết quả, liền muốn mang nữ nhi của hắn đến phủ ta làm nha hoàn gán nợ nần. Ngày đó ta đang ở Yến Tử Phàn chờ đón Hoàng hậu nương nương, không biết việc này, sau khi nghe nói quản sự tự chủ trương, đã khiển trách hắn một phen, vốn Hồ gia ta không mở thiện đường, thiếu nợ cần phải trả nợ. Hồ gia cho tá điền vay hơn ngàn, nếu một nhà đó phải chết thì ta sẵn sàng bỏ qua nợ nần, nhà này lại có sự nghiệp lớn, cũng phải bại hết. Nhưng Quốc Công gia đã nhúng tay, vậy không cần nói nữa, ta đã phân phó quản sự, bỏ qua nợ nần nhà hắn”.

Hạ Tầm thầm nghĩ một tiếng: “Quả nhiên là thế!”. Nụ cười thân thiết hơn nói: “Ha ha, Phò mã khách khí rồi, như vậy là nghĩ cho mặt mũi Dương mỗ, hổ thẹn hổ thẹn. Phò mã, chỗ này không có người ngoài, ta ở trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, nói thật, tình huống thực tế như thế nào, ha ha, tại hạ đã nắm chắc. Thật ra ngày đó Dương mỗ cũng chỉ trùng hợp đi ngang qua, chuyện này vốn không muốn quản, ai biết người nhà ngươi làm việc quá đường hoàng, khiến cho tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ nhìn thấy. Ngươi cũng biết, nữ nhi mềm lòng, nhất là đối với loại chuyện này, Dương mỗ đi đến, định mặc kệ, nhưng quận chúa tuổi trẻ khí thịnh, nói không chừng sẽ làm việc này lớn lên, đến lúc đó Phò mã không giữ được thể diện, cho nên ta đành nhúng tay vào”.

Hồ Quan nghe xong không khỏi có phần động dung, hắn nghe người nhà kể, biết lúc ấy bên người Hạ Tầm thật sự có một vị thiếu nữ xinh đẹp, lúc ấy dường như nàng không buông tha, một đường truy hỏi, chỉ là người nhà không biết thân phận nàng, ban đầu còn tưởng rằng là người Dương phủ, hôm nay nghe Hạ Tầm nói mới biết đó là ai, trong lòng vốn đang cảm thấy bất bình, bây giờ lại thật sự cảm kích.

Hạ Tầm nhìn mặt mà nói chuyện, càng thêm quan tâm nói: “Phò mã, ta và ngươi đều là nam nhân, chuyện này sao, ta có thể hiểu được. Nhưng mà, quân tử háo sắc, cần phải biết cách, ngoài ra, nhân phẩm, gia thế, địa vị Phò mã ngươi, dạng nữ tử nào không chiếm được? Lúc này đây, là bị tiểu quận chúa Từ phủ nhìn thấy, may mắn là bị ta bắt gặp, áp xuống dưới, nếu thật sự bị truyền ra ngoài, cho dù công chúa không truy cứu chuyện này, rốt cuộc là vẫn là chuyện mất mặt, sau này Phò mã nên cẩn thận một chút, chân trời rộng lớn, nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải tìm đoạt”.

Lời này của Hạ Tầm cũng không phải khen tặng, giống như luận tướng mạo, Hồ Quan người ta so với hắn còn anh tuấn hơn vài phần, người cao bảy thước, ngũ quan đoan chính, anh khí bừng bừng. Quan nhân thời Minh, tướng mạo dáng người đều là một trong trong những điều kiện tham khảo, tuyển Phò mã so với tuyển mỹ nữ cũng không khác nhiều lắm, điều kiện mười phần hà khắc, Hồ Quan này xác thực là một mỹ nam tử.

Biết được tình hình bên trong, oán khí Hồ Quan biến mất, nghe lời này của Hạ Tầm, lại cảm thấy dễ nghe, vội vàng hoàn lễ nói: “Đúng đúng, lời vàng ngọc của Quốc Công, Hồ mỗ nhớ kỹ. Thì ra bên trong còn có tình hình như thế, Hồ mỗ xác thực không biết, Quốc Công giữ gìn như thế, thật sự là... Thật sự là vô cùng cảm kích. Ngày khác, Hồ mỗ sẽ thiết yến đáp tạ Quốc công, Quốc Công nhất định phải đến đó”.

“Phò mã khách khí, khách khí rồi, ha ha...

Hạ Tầm vội vàng chắp tay hoàn lễ, mặc dù hắn không sợ Hồ Quan, thực sự không cần phải gây thù với người, hôm nay mở lời giải thích, nếu Hồ Quan vẫn canh cánh trong lòng như trước, đó chính là Hồ Quan không thức thời, Hồ Quan ra như thế đi, giải quyết một chuyện phiền phức, hắn cũng rất vui vẻ. Hai bên lại đàm tiếu vài câu, lúc đưa mắt nhìn Hồ Quan rời đi, Hạ Tầm quay người lại, đã nhìn thấy công bộ Thị Lang Hoàng Lập Cung và cẩm Y vệ Nam trấn phủ Lưu Ngọc Quyết đang đứng ở dưới cửa ra vào.

Hoàng Lập Cung là hắn cố ý lưu lại, Lưu Ngọc Quyết vì sao ở đấy, hắn cảm thấy hơi kỳ quái, đi trở về thuận miệng hỏi: “Ngọc Quyết, tại sao còn ở đây?”.

Lưu Ngọc Quyết đứng thẳng người đáp: “Quốc Công, ti chức cũng đang có việc muốn thương lượng với Hoàng Thị Lang, nên ở lại”.

Hạ Tầm chợt nói: “A, việc làm hỏa khí tượng sự phải không? Đi một chút đi, đây không phải địa phương nói chuyện, chúng ta đến Công bộ một chuyến”.

Thị vệ Hạ Tầm dắt ngựa tới, Lưu Ngọc Quyết vội vàng xông một bước về phía trước, tiếp nhận cương ngựa từ trong tay thị vệ kia, đem ngựa đến bên người Hạ Tầm, cung kính nói: “Quốc Công mời lên ngựa”.

Hạ Tầm cũng không khách khí, vươn tay lên yên, Lưu Ngọc Quyết đỡ cánh tay hắn, đưa Hạ Tầm lên ngựa, Hạ Tầm theo tiếp nhận cương ngựa trong tay hắn, Lưu Ngọc Quyết lúc này mới đi về tọa kỵ của mình, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên chiến mã, thúc mạnh ngựa đến bên người Hạ Tầm, rớt lại phía sau nửa thân ngựa, liền ghìm cương lại, không hề tiến lên, nghiễm nhiên là gia tướng bình thường của Dương phủ, hắn làm những việc này, lại vô cùng tự nhiên, dường như là việc bình thường.

Công bộ Thị Lang Hoàng Lập Cung nhìn ở trong mắt, không khỏi âm thầm sợ hãi than, cẩm Y vệ Nam trấn phủ này, không thể nghi ngờ, hẳn là thân tín của Phụ Quốc Công gia. Phụ Quốc Công không phải thủ trưởng bản nha của hắn, lại xưng ti chức mà không phải hạ quan, chuyện này đủ thấy quan hệ hai bên rất thân cận, hôm nay dùng thân phận một phủ nha trấn, cam chịu dắt ngựa cho Dương Húc... Ở trong lòng Hoàng Lập Cung, đánh giá với Phụ Quốc Công liền cao hơn vài phần.

Hạ nhân hắn dắt ngựa qua, Hoàng Lập Cung nhảy lên ngựa, vô ý thức cũng rớt lại phía sau nửa thân ngựa, cùng Lưu Ngọc Quyết một trái một phải, nơi đi vốn là Công bộ, hắn là Công bộ Thị Lang lại biến thành một tùy tùng.

Đến Công bộ, Hạ Tầm cũng không quấy rầy Thượng Thư Trịnh Tứ, mà là cùng Lưu Ngọc Quyết đi đến phòng của Hoàng Lập Cung, phân chủ khách ngồi xuống, người dâng trà lên, Hạ Tầm nhân tiện nói: “Chuyện Đại Báo Ân tự, tình hình kiến tạo hôm nay ra sao, Hoàng Thượng mười phần coi trọng chuyện này, không thể để trễ được. Ta hôm nay đến, là muốn nghe tình hình kỹ càng hơn một chút”.

Hoàng Lập Cung biết hắn tìm mình, hẳn là vì việc này, vội vàng gọi người mang bản vẽ tới, mời Hạ Tầm tiến lên, chỉ điểm lấy giới thiệu: “Quốc Công xem, Từ Ân tự cũ này, phạm vi chín trăm mười ba bước, đã hoàn toàn thanh lý hết, dựa theo quy hoạch trước mắt, đang đào móng. Nền đất này hoàn toàn kiến tạo dựa theo yêu cầu kiến trúc cung điện, chủ điện các nơi, nền tảng phụ điện, đều dùng cọc gỗ thô to, sau đó phóng hỏa đốt cháy, biến thành than củi, dùng đá lớn nghiền nát.

Mặt đất đều lột bỏ một tầng, trải than củi ra, bên trên lại trải cát, để ngừa nước phòng bọ gây hại, sau đó mới để phiến đá, dựng tường, dự định xây hơn hai mươi chỗ điện các, hành lang ngã rẽ hơn một trăm chỗ, phòng có hơn bốn mươi cái. Mặt khác, chính là hủy tòa tháp cũ này đi, xây một tòa tháp cửu cấp ngũ sắc lưu ly, tháp này dự định xây chín tầng tám mặt, cao hai mười sáu trượng, không chỉ nói cả kinh thành, cho dù là đứng ở cách bờ Trường Giang mấy chục dặm, cũng có thể thấy rất rõ ràng.

Thân tháp ghép sứ trắng, cổng vòm khảm ngọc lưu ly, khung cửa dùng sư tử, voi trắng, các loại thú phật gia, trên đỉnh khảm nạm vàng bạc châu báu.

Giác dưới xà nhà có một trăm năm mươi hai cái Phong Linh. Thành trong thân tháp điêu khắc phật tượng, xây đèn tháp một trăm bốn mươi cái, ngày đêm đều thắp, phỏng chừng một ngày hao tổn khoảng sáu mươi bốn cân dầu thắp...”.

Nói đến đây, Hoàng Lập Cung cười cười cất lời giải thích: “Tòa tháp này là Tăng Lục ti Tả Thiện Thế Đạo Diễn đại sư đề nghị kiến tạo, có thể trở thành đệ nhất tháp Đại Minh ta! Đại Báo Ân tự này, chi bằng chiếc tháp chí bảo độc nhất vô nhị, là có thể dương danh thiên hạ!”.

Hạ Tầm gật gật đầu, hắn cũng không ngờ, Tăng Lục ti còn đưa ra kế hoạch cải tạo bảo tháp, ban đầu còn tưởng muốn giữ lại tòa tháp cũ cao hơn mười trượng trong chùa này, theo lời Hoàng Lập Cung giới thiệu, Hạ Tầm không khỏi nhớ tới tòa thông thiên phù đồ trong phim Thông Thiên Đế Quốc kia, nếu tháp này hoàn thành, hẳn là rất đồ sộ?

Tuy Hạ Tầm đến từ đời sau nhưng không có ấn tượng gì với tòa tháp này, cho nên giờ đây chỉ có thể tưởng tượng. Trên thực tế, tòa tháp này hoàn thành, cũng xác thực dương danh thiên hạ, về sau thương nhân Âu châu, du khách và thầy tu đi vào Nam Kinh, sau khi trông thấy tòa bảo tháp to lớn đồ sộ, xưng là “Nam Kinh từ tháp”. Hơn nữa so sánh với đấu trường La Mã, Kim tự tháp, tháp nghiêng Pizza... Được xưng là một trong bảy đại kỳ quan của thế giới trung cổ.

Sở dĩ Hạ Tầm hoàn toàn không biết gì về một tòa bảo tháp nổi danh như vậy, là vì lúc nội chiến Thái Bình thiên quốc, bắc vương Vi Xương Huy lo lắng bộ đội Thạch Đạt chiếm cứ tháp này, từ trên cao nã pháo về phía trong thành, thế là hạ lệnh hủy tòa kiến trúc nổi tiếng to lớn trên đời. Hậu nhân căn bản không nhìn thấy sự đồ sộ của nó.

Hạ Tầm lại hỏi chút ít tình hình, dưới sự chủ trì của công bộ, Đại Báo Ân tự đang từng bước được tiến hành xây dựng, nói về kiến trúc, Hoàng Thị Lang người ta là nhân tài chuyên nghiệp, Hạ Tầm là người thường, cũng không muốn hỏi nhiều, ngoại trừ chú ý tiến độ, chủ yếu là muốn hỏi một chút trường hợp khó khăn gặp phải, lúc này mới đến phiên hắn ra mặt, làm một người chủ trì, tác dụng chủ yếu của hắn chính là câu thông phối hợp cùng các phương diện, bảo đảm tiến độ công trình tiến hành thuận lợi.

Lưu Ngọc Quyết một mực ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng lắng nghe, thẳng đến lúc Hạ Tầm hỏi xong sự tình, hắn mới nhắc tới việc của mình. Hỏa khí tượng nhân tuy thống nhất do cẩm Y vệ Nam trấn phủ tư phụ trách, thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì giữ bí mật, công nghiệp lại là hỏa khí Đại Minh là cơ mật quân sự, nhưng hỏa khí tượng nhân chỉ phụ trách nghiên cứu chế tạo, khai phá, chế tạo hỏa khí, rất nhiều vật tư, tài liệu đều cần những ngành khác phối hợp. Cả quá trình chế tạo luyện kim, rèn, hóa học, rất nhiều ngành ngành học, đây cũng không phải là chuyện thợ thủ công hỏa khí có thể độc lập hoàn thành.

Hạ Tầm cũng không chịu trách nhiệm về việc này, bất quá đối với ý nghĩa trọng yếu của hỏa khí, hắn so với bất kỳ kẻ nào trong thời đại này đều thấy sâu xa hơn, cho dù Vĩnh Lạc đại đế đã nhạy cảm nhận thức được sự sắc bén của hỏa khí, tận lực phổ biến phát triển hỏa khí, ở mặt này cũng không bằng hắn. Nghe việc nghiên cứu chế tạo hỏa khí, lỗ tai Hạ Tầm nhất thời dựng lên.

Lưu Ngọc Quyết tự giác, luôn đặt chú ý của mình ở trên người Hạ Tầm, vốn hắn còn lo lắng Hạ Tầm không có hứng thú đối với việc này.

Sợ trì hoãn hắn thời gian, muốn nói ngắn gọn, nói đơn giản tóm tắt rõ ràng, đưa ra nhu cầu của thợ thủ công hỏa khí, vừa thấy bộ dáng Hạ Tầm rất có hứng thú, liền cải biến chủ ý, nói rất tận tình cặn kẽ.

Tuy Đại Minh thịnh hành nam phong, nhưng Hạ Tầm hiển nhiên không hề hứng thú với việc này, Hạ Tầm không thích, hắn cũng không làm. Cho nên hắn không dám bắt Hạ Tầm cảm nhận cảm tình của hắn, hắn chôn tất cả thật sâu trong lòng, chỉ cần có thể lắng nghe thanh âm Hạ Tầm, hoặc là để Hạ Tầm nghe lời hắn nói, hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn và sung sướng, nếu hắn là một nữ tử, quyến luyến sâu như vậy, xem như là cảm giác yểu, đáng tiếc hắn là nam nhân, có lẽ tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn, chính là mình không phải một nữ nhân.

Sịt sịt sịt.

Lúc này, Từ Hoàng hậu đã đưa tiểu muội xuất cung, nàng càng nghĩ càng cảm giác sự tình nghiêm trọng, nhưng trượng phu đang ở cẩn thận điện phê duyệt tấu chương, lúc Chu Lệ xử lý quốc sự, Từ hoàng hậu biết không nên dùng việc gia sự tới quấy rầy hắn, nàng chỉ có thể lo lắng chờ đợi, chờ trượng phu trở về, cùng nhau thương lượng biện pháp, cứu vớt tiểu muội hồ đồ lâm vào lưới tình!

“Tiểu nha đầu này thật không thể nói nổi!”.

Nhớ tới muội muội, Từ hoàng hậu không khỏi thở dài thật sâu. Tiểu muội tử này còn nhỏ, hơn nữa tuổi chênh lệch quá lớn, tuy là muội muội, không khác gì mẹ con, nhưng lại không thể coi nàng là nữ nhi để đối đãi, bởi vậy Từ hoàng hậu rất thương nàng, sủng ái nàng, lại không nghiêm khắc giống như quản giáo nữ nhi, chỉ cần nàng muốn, Đại tỷ hận không thể thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.

Nhưng mà, yêu cầu quá hoang đường, không cách nào đáp ứng, việc này không chỉ quan hệ đến tôn nghiêm hoàng gia, tôn nghiêm Từ gia, lo lắng lâu dài, Từ hoàng hậu cảm thấy muội muội cũng không nên làm việc này, ý nghĩ nhất thời nóng lên, ở trong mắt thiếu nữ khờ dại, tự hồ chỉ cần có thể cùng nam nhân mình yêu mến ở chung một chỗ là được, cuộc sống nào có đơn giản như vậy, giờ đây không thể tưởng tượng được, sau này sẽ buồn rầu nhiều hơn.

Có lẽ chúng ta rất khó giải thích, ở lúc ấy, người ta cho phép tam thê tứ thiếp, chẳng những nam nhân cho rằng đó là thiên kinh địa nghĩa, đến nữ nhân cũng như vậy, Từ hoàng hậu không quan tâm Dương Húc có nạp thiếp hay không, cần gì phải quan tâm hắn có hai thê tử? Thật ra, bởi vì thiếp không có địa vị, trong quy củ lớn nhỏ, thiếp so với nô tỳ cũng không cao quý hơn mấy, nhưng dính một chữ thê, lại khác nhau.

Như vậy cũng tốt, giống như một người từng có bạn gái, hai người còn phát sinh quan hệ, đối với việc hắn thành gia cũng không ảnh hưởng lớn, nhưng hắn đã kết hôn hai lần, lại kết tái hôn ba lần, cho dù nhà gái không quan tâm, cha mẹ của nàng có thể không chú ý sao? Kết quả lại sau khi nghe ngóng, nam nhân này chẳng những kết hôn hai lần, hơn nữa thủ tục ly hôn với vợ trước cũng không làm tốt, nhà gái kia sao có thể chấp nhận...

Hạ Tầm có hai chính thê, Từ Hoàng hậu để ý, chính là chỗ này.

Mính Nhi vào cung lần này là dùng kiệu, ngồi trên cỗ kiệu, nhớ tới việc đã thổ lộ chân tình với tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng đáp ứng hỗ trợ, không khỏi vô cùng vui mừng.

Kiệu nhỏ lắc lư, tâm hồn thiếu nữ của nàng cũng từ từ trôi giạt, trong phút chốc, dường như mình đã mặc mũ phượng khăn quàng vai vào, ngồi trên kiệu hoa, bên tai còn có âm thanh tí tí tách cạch...

Tiểu nha đầu càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng ngọt ngào, nhưng loại cảm giác hạnh phúc này, không cách nào tìm người đến chia xẻ, tư vị trong tâm... Thật sự là khó chịu!

Nàng nhẹ nhàng nhấc một góc màn kiệu lên, nhìn người đi đường vội vàng qua và cảnh sắc đầu đường ngoài cửa sổ, càng ngày càng khó ngăn chặn khát vọng trong lòng mình, đột nhiên ma xui quỷ khiến phân phó nói: “Đi phủ Phụ Quốc Công!”.

Xảo Vân đi bên cạnh kiệu, nghe thấy tiểu thư phân phó, lập tức giương tay lên nói: “Tiểu thư phân phó, đi phủ Phụ Quốc Công!”.

Mính Nhi nhanh chóng buông màn kiệu xuống, mặt đỏ, tim đập nhanh trong ngực, tự nghĩ: “Ta... Ta là qua đó thăm Tư Dương và Tư Tầm, cũng không phải cố ý nhìn hắn, hẳn là không có vấn đề gì, ta cũng không biết hắn có ở nhà không, à... Chắc là ở nhà chứ?”.

o O o