Bốp! Bốp! Bốp! Roi da co lại một cái, liền có vài giọt máu rơi vào trong chậu gỗ lớn bên cạnh, nước trong chậu đã sớm trở thành một mảnh máu hồng, mỗi một roi đánh xuống, đều làm trán Trịnh Kinh Lịch nổi gân xanh, tuy đau nhức vào tận xương, nhưng hết lần này tới lần khác không thể cất tiếng nói.
“Quốc Công!”.
Ba người Hứa Hử, Nhâm Tụ Ưng, Vương Vũ Hiệp hàm chứa đầy nhiệt tình nhìn sang Hạ Tầm, một câu cũng không thể phát ra.
Hôm nay Hạ Tầm xuất đầu vì bọn họ như thế, với vài hán tử giang hồ ân oán rõ ràng này, đã một mực ghi ở trong lòng.
Hạ Tầm xoay người nói: “Tất cả đứng lên đi, Bản quan còn muốn vào cung kiến giá, sau khi trở về, sẽ nói với các ngươi!”. Hắn nhảy lên lưng ngựa, lại nói: “Lưu lại mấy người, chiếu cố cho bọn họ trước”.
Hạ Tầm giơ roi đánh ngựa, đi thẳng đến hoàng cung, ba người Hứa Hử cùng vài tên thị vệ Phụ Quốc Công còn ở lại tại chỗ, vài tên đao phủ vừa mới dụng hình với bọn họ bây giờ lại thay nhau ra trận, một người mệt mỏi thì đổi một người khác, Phụ Quốc Công bao che khuyết điểm như vậy, người dưới tay hắn còn đang ở bên cạnh nhìn, mấy người này cũng không dám dùng ít sức. Trên mặt Tạ Quang Thắng thoạt đỏ thoạt trắng, trong lòng xấu hổ phẫn nộ cũng không dám ngăn lại, đành phải phất tay áo vào phủ, nhắm mắt làm ngơ.
Hạ Tầm lên ngựa chạy một lúc, gió thu đập vào mặt, không khỏi thở ra một ngụm trọc khí thật dài. Hắn giờ đây xem như rõ ràng Phi tướng quân Lý Quảng nhất đại hào kiệt, vì sao đối với chuyện Bá Lăng úy ngăn cản hắn vào thành lại canh cánh trong lòng. Sau này phục quan nguyên chức, chuyện thứ nhất chính là giết chết Bá Lăng Úy.
Người trong giang hồ “thân bất do kỷ, một chén com đức phải đền”, có oán tất báo. Có đôi khi, chưa chắc là trong lòng nổi lên sát tâm, mà là không thể không giết. Hôm nay đã vậy, hắn dùng thân phận Quốc Công, so đo với một bát phẩm Kinh Lịch, giá trị con người tự giác đã rơi xuống, mặt mũi thật là không ánh sáng, nhưng hắn không ra mặt, giờ đây không người nào có thể thay hắn ra mặt.
Nhân vật như Trịnh Kinh Lịch, chỉ cần hắn động mồm mép, có thể khiến cho hắn chết đột tử. Nhưng đây là quan trường, khiến cho hắn chết đột tử, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Việc trên quan trường, phải dùng thủ đoạn trên quan trường, đấu là quyền, đấu là thế, càng cần đấu hơn, là cảnh tượng, vận dụng đến đặc vụ, vậy đã rơi xuống đẳng cấp thấp.
Hạ Tầm tự nghĩ: Có một số việc, không tiện lợi để ta ra mặt, xem ra, nên bồi dưỡng vài nhân vật trên quan trường ra mặt mới được. Nhưng mà, làm việc có lợi tất có hại, Hạ Tầm cũng không biết, những người đi qua nha môn Ngũ quân đô đốc phủ kia đã trở về cửa nha môn nhà mình báo cáo, quan trường cả Đại Minh không người nào không biết Phụ Quốc Công đặc biệt bao che cho người dưới, người khác không thể trêu chọc được.
Hạ Tầm chạy tới hoàng cung, đem lai lịch và hoàn cảnh xung quanh Từ Ân tự, các phương diện quan trọng hắn tìm kiếm được cẩn thận hồi báo về phía Chu Lệ, Chu Lệ vừa nghe vừa hỏi, vui vẻ nói: “Tốt, tốt tốt, Từ Ân tự, Từ Ân... Cải biến thành Báo Ân tự, rất hợp tâm ý trẫm, đây là thiên ý. Tốt, chuyện này có thể lập tức bắt tay vào làm, báo lên cho Công bộ đi”.
“Vâng, thần lập tức đi ngay”.
Hạ Tầm vái chào thật sâu về phía Chu Lệ, cáo từ đi ra ngoài. Sau khi Hạ Tầm đi một lúc, Mộc Ân liền vào bẩm báo: “Hoàng Thượng, Đô Sát viện Ngự sử Hải Thuần cầu kiến”.
Chu Lệ vừa phê duyệt tấu chương, vừa nói: “Gọi hắn vào!”.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần buộc tội Phụ Quốc Công Dương Húc, Dương Húc làm loạn chính sự, liên quan đến tính mạng, xin Hoàng Thượng nghiêm trị!”.
“A?”. Chu Lệ dừng ngòi bút lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, chấm bút vào trám mực, tiếp tục phê duyệt tấu chương, hàn nhạt hỏi: “Hắn làm chuyện gì?”.
Hải Thuần nói: “Thần đi qua Ngũ quân đô đốc phủ, nhìn thấy Phụ Quốc Công Dương Húc đang đứng trước cửa, người các nha môn chật ních xung quanh, thần tiến lên nhìn một chút. Thì ra...”. Hải Thuần đem sự tình trải qua nói lại một lần, người này chính trực, thật ra không thiên vị Ngũ quân đô đốc phủ, thị vệ phủ đô đốc nói việc xảy ra, hắn đều tự thuật một chữ không thiếu để hoàng đế hiểu rõ, Chu Lệ lại chấm trám mực, cười nhạt nói: “Dựa vào lời ngươi nói, phủ đô đốc, cậy vào việc quản quân quyền, khi nhục thượng quan, tình huống là thật. Bọn người Hứa Hử mạo phạm thượng quan, đã bị trừng phạt, Trịnh Bố này cũng đã bị phạt giống như vậy, có gì không đúng?”.
Hải Ngự sử tức giận nói: “Hoàng Thượng, Trịnh Bố mặc dù ứng chịu trùng phạt, cũng không nên xuất phát từ việc Phụ Quốc Công cưỡng bức, hành vi Phụ Quốc Công như thế, không phải là làm việc công, thật là vì bản thân. Nếu đại quan trên triều đình cũng đều như vậy, cậy vào quyền thế cưỡng bức người khác, kỷ cương triều đình ở đâu?”.
Chu Lệ nhàn nhạt nói: “Sự tình đã không có sai, cần gì phải hỏi tội hắn?”.
“Hoàng Thượng, Trịnh Kinh Lịch khi nhục ngoại quan, Tạ Thiêm sự có chỗ bất công, bọn họ còn có thủ trưởng, triều đình còn xem xét, vô luận như thế nào, không tới phiên Phụ Quốc Công đi quản, hắn đây là lấy lòng ngoại quan, bồi dưỡng thế lực bản thân, hành vi như thế...”, Chu Lệ cắt đứt hắn lời nói, nhàn nhạt nói: “Trẫm chỉ hỏi kết quả, không hỏi quá trình. Lui ra đi!”.
Hải Thuần ngẩn ngơ, đành phải nhẫn nại đáp: “Vâng, thần, tuân chỉ!”.
Sau khi Hải ngự sử lui ra ngoài, Chu Lệ ngừng bút, hơi xuất thần một hồi, lẩm bẩm: “Dương Húc... Bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình rồi sao...
Ánh mắt hắn lập lòe thần thái khó nói lên lời, sau một lát liền kêu: “Người đâu!”.
Mộc Ân ứng tiếng đi ra, khom người nói: “Hoàng Thượng!”.
Chu Lệ nói: “Đi Thái y viện, lấy chút ít kim sang dược tốt nhất, ban thưởng cho Vệ chỉ huy Song Tự Hứa Hử, Phó chỉ huy Nhâm Tụ Ưng, Vương Vũ Hiệp”.
“Nô tỳ lĩnh chỉ”.
“Truyền chỉ, giáng chức Ngũ quân đô đốc phủ Đô Đốc Thiêm sự Tạ Quang Thắng xuống vệ chỉ huy Lan Châu, lập tức đến nhận chức”.
“Nô tài lĩnh chỉ”.
Mộc Ân ngắm Chu Lệ liếc, thấy hắn phất phất tay, vội vàng điểm mũi chân lui ra ngoài.
Hạ Tầm đối với việc này đều không biết, sau khi rời khỏi hoàng cung, liền đi Công bộ. Thượng Thư Công bộ Trịnh Tứ dính vào nhóm gian bảng, bị Hình bộ giam vào nhà tù, là quan viên Hạ Tầm đi vào trong ngục phục chúng, chấp nhận tội được ra tù phục quan nguyên chức, bởi vậy mười phần cảm kích đối với Hạ Tầm, sau đó vẫn rất thân cận với Hạ Tầm.
Vừa thấy Hạ Tầm đến, Trịnh Tứ vội vàng đích thân ra nghênh đón, đưa Hạ Tầm vào trong nha môn, như kiểu nghênh thượng khách.
Hai bên ngồi xuống, hàn huyên vài câu, Hạ Tầm nói ý đồ đến đây cho hắn biết, đừng nói là ý tứ hoàng đế, cho dù chỉ là ý tứ cá nhân của Hạ Tầm, hắn cũng muốn tận khả năng phối hợp, miệng lập tức đáp ứng. Sau đó gọi Công bộ Thị Lang Hoàng Lập Cung, cho hắn toàn quyền phụ trách việc này, không chỉ phụ trách làm tốt tấu chương xin xây đại Báo Ân tự, hơn nữa sau này còn đại biểu Công bộ, phối hợp với Phụ Quốc Công toàn lực hoàn thành việc này.
Lúc hai bên trò chuyện với nhau thật vui, tiên hình trước cửa Ngũ quân đô đốc phủ đã kết thúc. Chín mươi roi, mỗi một roi đều muốn kéo theo một đống máu thịt, chín mươi roi đánh xuống, đã đem thân hình gầy gò của Trịnh Kinh Lịch co lại thành máu thịt mơ hồ, nhìn không ra hình người, khi hắn bị cởi xuống, dây thừng rút ra đã ăn sâu vào trong da thịt, bị thương nặng như vậy, chỉ sợ hắn thật là khó qua khỏi, mà hắn không chết ngay tại chỗ, vẫn còn nguyên một hơi thở, làm người đứng xem càng giật mình.
Vẫn là ở giữa căn phòng hôn ám, vẫn là chiếc bàn đặt giữa phòng, trước bàn ngồi một người, đối diện với hắn còn một người đứng.
Người ngồi hỏi: “Trịnh Bố bị tiên hình?”.
Đứng người đáp: “Đúng, chẳng ai ngờ rằng, Dương Húc đúng lúc chạy qua nơi đó, hắn không chỉ xem, mà còn cứu ba hải tặc Song Tự này, lại bức Tạ Thiêm sự vận dụng hình phạt giống như vậy với Trịnh Kinh Lịch”.
Người ngồi chậm rãi hít một hơi hỏi: “Trịnh Bố giờ đây thế nào?”.
“Đã đưa đi chạy chữa, nhưng mà... Với thương thế nghiêm trọng, chỉ sợ...”.
Người ngồi nhẹ nhàng khoát tay áo, người đứng lập tức lui ra ngoài. Người ngồi im miệng không nói một lát, nhẹ nhàng cười một tiếng, tự nhủ nói: “Vì ba hải tặc, vui lòng mâu thuẫn với Ngũ quân đô đốc phủ, vui lòng mâu thuẫn với Kỳ Quốc Công, Thành Quốc Công... Ta còn chuẩn bị rất nhiều ở phía sau, không thể tưởng được cũng đã vào tròng, một đám hải tặc đảo Song Tự, đã trọng dụng như vậy? Dương Húc ơi là Dương Húc, ta thật đúng là không hiếu”.
Sau khi Hạ Tầm rời khỏi công bộ, lập tức quay về Ngũ quân đô đốc phủ, bọn người Hứa Hử còn ở lại nơi đó.
Ba người Hứa Hử tuy gây ra chuyện ở Ngũ quân đô đốc phủ, nhưng cũng không coi là quá lớn, dùng thân phận một vệ chỉ huy, đại náo phủ đô đốc, cho nên chọc giận Đô Đốc Thiêm sự Tạ Quang Thắng, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn là quan tứ phẩm, quan ngũ phẩm, Tạ Quang Thắng mặc dù quyền lực rất nặng, luận phẩm trật cũng chỉ cao hơn một bậc so với bọn hắn. Thưởng phạt là thưởng phạt, thế nhưng không thể không vì phẩm hàm thấp hơn mà đánh chết, hơn nữa ba người dáng người.
Khôi ngô rắn chắc, thương thế thật ra không tính là nặng.
Cho nên Hạ Tầm mới an tâm để bọn họ ở lại nơi đó, để cho bọn họ quan sát việc hành hình, chính là để cho bọn hắn có một cơ hội hả giận. Những người này vừa mới quy phục, trong lòng vẫn là một đám hải tặc bất tuân, Hạ Tầm thật lo lắng bọn họ nhất thời tức giận, một lần nữa phản triều đình, dùng tính cách cường thế của Chu Lệ, có thể tiếp nhận bọn họ một lần, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận lần thứ hai, người thay đổi liên tiếp, sẽ không được Chu Lệ tiếp nhận.
Ngày nay sự tình đã xong, hắn nhanh chóng đi đến chỗ bọn họ, để giúp bọn họ chữa trị, an ủi thoáng qua để bọn họ yên tâm. Chờ lúc hắn chạy tới, đám người vây xem đã tản đi, cọc buộc ngựa trước cửa Ngũ quân đô đốc phủ còn có vết máu loang lổ, Trịnh Kinh Lịch không cánh mà bay, chỉ có ba người Hứa Hử và mấy thị vệ Hạ Tầm lưu lại.
Mắt thấy Trịnh Kinh Lịch bị đánh đến hấp hối được người khiêng đi, Nhâm Tụ Ưng và Vương Vũ cũng hết giận bảy tám phần, vừa thấy Hạ Tầm chạy đến, ba người vội vàng tiến lên chắp tay trước ngực hành lễ, Hạ Tầm đỡ Hứa Hử nói: “Miễn lễ miễn lễ, thương thế thế nào?”.
Hứa Hử nói: “Quốc Công yêm tâm, mấy thương thế đó đối với chúng ta không tính là chuyện gì”.
Hạ Tầm nói với bọn thị vệ: “Nhường ba con ngựa, ta cùng...”.
Hắn vừa nói đến chỗ này, phía sau có người cao giọng nói: “Khẩu dụ Hoàng Thượng, ban thưởng Vệ chỉ huy Song Tự Hứa Hử, Phó chỉ huy Nhâm Tụ Ưng, Vương Vũ hiệp kim sang dược”.
Hạ Tầm ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Mộc Ân dẫn hai nội thị, đang cười tủm tỉm đứng ở phía sau, Mộc Ân khoát tay ra, hai nội thị liền bưng kim sang dược thượng phẩm đưa lên trước, Hạ Tầm kịp phản ứng, vội vàng nói với bọn Hứa Hử: “Còn không mau tạ ơn thánh ân Hoàng Thượng”, Mộc Ân vội nói: “Ba vị tướng quân trên người có thương tích, sẽ không bắt quỳ, nhanh tiếp, còn trông mong ba vị tướng quân điều dưỡng tốt thân thể, nhằm báo ân quốc gia” Phất trần vung lên, hạ thấp người hướng Hạ Tầm nói: “Quốc Công, hoàng thượng hạ ý chỉ, giáng chức Đô Đốc thiêm sự Tạ Quang Thắng làm vệ chỉ huy Lan Châu. Chúng ta còn phải đến trong Ngũ quân đô đốc phủ tuyên chỉ, sẽ lưu lại đây lâu, cáo từ”.
Hạ Tầm kinh ngạc chắp tay: “Công công đi thong thả!”. Vẻ mặt hoang mang nhìn sang Mộc Ân đang đi vào Ngũ quân đô đốc phủ, Hạ Tầm quay người lại, thấy Hứa Hử cùng Nhâm Tụ Ưng, Vương Vũ hiệp đã đồng loạt quỳ trên mặt đất, kích động nói: “Quốc Công ra mặt cho chúng ta như thế, chúng ta không thể không báo, từ nay về sau, lên núi cao xuống biển lửa, chỉ cần Quốc Công gia dặn dò một tiếng, ti chức dù thế nào cũng tuân mệnh!”.
Người không hợp cần biện pháp không hợp để tranh thủ, như loại đạo tặc lưu lạc Đông Hải từ thủa nhỏ này, cộng đồng ích lợi hoặc là cùng chung chí hướng, đều không thể thu hết tâm ý, bọn họ quan tâm nhất là khí phách! Người tranh một khí phách, phật tranh một nén hương! Hạ Tầm cho bọn hắn mặt mũi, lại còn lên tận trên tố cáo, trong lòng bọn họ, từ giờ khắc này, mới thật sự coi hắn làm lão đại.
“Nói quá lời, nói quá lời, mau đứng lên, mau mau đứng dậy!”. Hạ Tầm vội vàng đỡ bọn họ lên, trong lòng kinh nghi bất định: “Hoàng Thượng tại sao lại biết nhanh như vậy? Lại còn ban thuốc, trừng phạt Tạ Thiêm sự, với tính cách cường ngạnh của Hoàng Thượng, đối với một đảo Song Tự, bày ra ân như thế, rốt cuộc Hoàng Thượng có ý tứ gì?”.”.
o O o