Một tiếng kêu sợ hãi, thân thể lại vững vàng rơi vào trong ngực Hạ Tầm.
Tiểu Địch kinh hồn bất định, vồ vồ ngực, may mắn nói: “Thiếu gia, nguy hiểm thật đó!”.
Hạ Tầm tức giận nói: “Ta hiểm gì, là ngươi nguy hiểm mới đúng!”.
Nhưng cái vồ này của Tiểu Địch, Hạ Tầm lại chú ý tới, vạt áo nàng hơi mở rộng, bên trong lộ ra một mảnh da thịt màu tiểu mạch, da thịt non mịn bóng loáng, chính giữa có một khe rãnh nhẹ nhàng thả xuống, một đôi ngực rất tròn, áo lót vải bông Tùng Giang liên tục phập phồng cao thấp.
Xuân quang trong tích tắc đập vào mắt, Hạ Tầm lập tức ý thức được, Tiểu Địch đã lớn lên, không thể sẽ coi nàng là tiểu nha đầu để đối đãi, vội vàng buông nàng xuống, hỏi: “Ngươi leo cao như vậy làm gì? Đen giờ này còn quét dọn trong phòng?”.
Tiểu Địch nói: “Thiếu gia còn nói sao, phủ Vương Phò mã phái tới mấy người kia chỉ là tạm thời, đâu chịu dốc sức làm việc, nhìn đại khái trên mặt, đều là sạch sẽ, thật ra, chồ nào cũng đều bấn thỉu, bọn họ khi dề thiếu gia dễ nói chuyện, không trộm dùng gian mánh mới là lạ...”.
Hạ Tầm cười nói: “Nơi này là tòa nhà Vương Phò mã để đó không dùng, bụi đất đương nhiên rất nhiều. Chúng ta đang ở nhờ, không cần phải lăn qua lăn lại như vậy”.
Tiểu Địch nói: “Nói cũng không thể nói như vậy, hôm nay Tiểu Địch cùng phu nhân đi xem phủ quốc công đang kiến tạo của chúng ta, lại đủ đồ sộ. Nhưng mà nhà cửa quá lớn, nhìn tiến độ, nhanh nhất cũng phải cuối năm mới có thể hoàn công, chúng ta muốn dời đi ít nhất còn phải non nửa năm, non nửa năm này, chúng ta phải ở tại đây, sao có thể hàm hồ cho qua...”.
Hạ Tầm lắc đầu nói: “Được rồi, ngày mai mướn vài người làm về, nhân thủ nhiều hơn thì dề dọn dẹp”.
“Ổ!”.
Tiểu Địch ứng tiếng, không nói chuyện gì nữa.
Hạ Tầm vốn xoay người phải đi, đột nhiên lại xoay người, kỳ quái liếc nhìn nàng.
Tiểu Địch thấy hắn quay đầu lại, con ngươi cũng có chút trợn tròn lên, trong con ngươi chiếu ra hai dấu chấm hỏi.
Hạ Tầm đột nhiên rõ ràng vấn đề ở nơi nào, Tiểu Địch rất trầm mặc. Trước kia, dù là chỉ có ba ngày không gặp mình, nàng sẽ truy đuổi theo bên người mình, phải đem tất cả sự tình phát sinh ba ngày nay hào hứng bừng bùng nói cho mình nghe, nhưng hiện tại đã hơn hai năm không gặp, nàng lại không làm vậy. Dường như bắt đầu từ khi hắn chạy tới đảo Song Tự, Tiểu Địch cũng chỉ đứng xa xa, mủn cười nhìn hắn, dường như không nói qua mấy câu với hắn.
“Là vì tiểu nha đầu lớn lên, hay bởi vì...”.
Hạ Tầm lại nhớ tới đảo Song Tự, cặp thân ảnh đã từng thấy dưới ánh trăng trên bờ biển kia.
Hạ Tầm nhịn không được hỏi: “Tiểu Địch, ngươi có tâm sự gì sao?”.
“Không có!”. Tiểu Địch kinh ngạc càng trợn mắt to hơn.
“Ừm... ở đây... Ngươi có thích không?”.
“Rất thích, rất đẹp. Bất quá...”.
“Hả?”.
“Bất quá, nhà này cuối cùng vẫn là nhà người ta, vẫn là nhà mình tốt hơn, dù nhỏ hơn chút ít, bấn hơn chút ít, ở vẫn an tâm, cảm giác kia... Không giống với...
Tiểu Địch nói, con ngươi lập lòe sáng lên, mang theo một loại sắc thái như mộng ảo.
Hạ Tầm chậm rãi nhấm nháp những lời này, nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn Tiểu Địch thật sâu, rồi nói: “Sáng mai ngươi cũng đi đi, thiếu gia đưa ngươi đi dạo phố”.
“A!”. Tiểu Địch đáp ứng một tiếng, con mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Hạ Tầm xoay người đi về phía nhà sau, người lớn lên, cần có nhà mình. Tiểu Địch... Tựa như thật sự yêu mến đứa con của Hứa Hử. Tiểu tử kia nhìn nhân phẩm cũng không tệ, hôm nay cha hắn lại là Đô ti, luận thân phận cũng không tính là hạ thấp Tiểu Địch. Quay đầu lại hỏi hỏi Tô Dĩnh một chút, chuyện này nàng hằn là tinh tường, nếu Tiểu Địch thật yêu mến Hứa Dật Lan này, ta sẽ thanh toàn cho nàng.
Hạ Tầm nghĩ trong lòng, thở thật dài. Cảm giác rất kỳ quái, dường như đã có một phụ thân giao trách nhiệm, mắt thấy ái nữ có chung thân cũng cảm giác vui mừng và thoải mái, lại có một loại đồ vật mình che chở từ nhỏ, như trân bảo tâm can, bây giờ rời đi khiến mình phiền muộn và thương tâm.
Yêu và yêu thương là hai việc khác nhau, đối với Tạ Tạ, Tử Kỳ, Tô Dĩnh, hắn là yêu, còn đối với Tiểu Địch, lại là yêu thương. Loại yêu thương này, so với Tư Dương và Tư Tầm lại khác nhau, hắn cũng không biết trong lòng mình đinh vị như thế nào đối với Tiểu Địch, có lẽ cảm giác trở thành muội muội nhiều hơn một ít, nhưng cũng không phải toàn bộ.
Lai lịch chân chính của hắn không có ai biết, nhưng hắn lấy thân phận Dương Húc này, hiểu rõ thật giả về hắn, chỉ có một mình Tiểu Địch, Tiểu Địch là người duy nhất trên đời này chia sẻ bí mật không thể nói rõ với người khác, mà hiện tại... Nàng lại tách ra khỏi mình.
Hắn đã nói với chính mình, nếu Tiểu Địch có người để yêu mến, hắn sẽ coi Tiểu Địch trở muội muội bình thường long trọng thành thân gả ra ngoài. Từ khi trở lại Kim Lăng, Tiểu Địch một mực cô đơn không vui, hắn không hy vọng nhìn thấy một Tiểu Địch không sung sướng. Nếu nói hắn tôn trọng lựa chọn của Tiểu Địch, không bằng nói là hắn muốn một lần nữa nhìn thấy tiểu cô nương khoái hoạt kia.
Tiểu Địch nhìn bóng lưng Hạ Tầm, trong mắt có chút giống như vui còn có cả lo lắng. Thiếu gia đối với nàng không thân cận giống như trước, điều này làm nàng rõ ràng từ nhận thức đến khoảng cách. Tạ Tạ, Tử Kỳ, các nàng ai cũng không coi nàng là nha hoàn, đều đối đãi như muội tử vậy, nhưng nàng cũng không dám tự cho mình như thế, nàng cố gắng làm việc, so với nha hoàn hạ nhân khác càng chăm chỉ nhiều hơn, chỉ vì để thiếu gia có thể chú ý nàng, gần nàng nhiều hơn, nhưng thiếu gia vẫn càng chạy càng xa.
Nghĩ đến đây, tinh thần Tiểu Địch không khỏi chán nản. Nhưng Hạ Tầm bảo ngày mai đưa nàng đi dạo phố, tuy nàng rất rõ ràng người đi theo sẽ không chỉ có nàng, nàng cũng sẽ không phải là diễn viên chính trong đó, vẫn cảm thấy rất hưng phấn. Nàng phảng phất lại trở về đoạn thời gian ở Thanh châu, một tiểu cô nương vô ưu vô lo, cùng thiếu gia nàng, khoái hoạt đi ở đầu đường...
“Thiếu gia, thật ra vẫn yêu thích ta?”.
Vì một lời của hắn mà vui, vì một câu của hắn mà lo.
Tiểu Địch lo được lo mất.
“Phụ thân đã về rồi!”.
Vừa mới đi vào hậu viện, Tư Tầm đột nhiên xuất hiện, vui tươi hớn hở chạy về phía hắn, Hạ Tầm vui vẻ ôm lấy nàng, cười nói: “Ô, bảo bối tâm can của ta hiểu chuyện quá, biết chờ phụ thân về nhà đấy”.
Tư Tầm hưng phấn nói: “Ừm, phụ thân đã trở lại, Tạ Tạ di làm thiệt nhiều món ăn ngon, tràn đầy một bàn lớn, nhưng nương nói phải đợi phụ thân trở về mới có thể ăn, ta đói bụng quá, bụng kêu ùng ục nè, may mà phụ thân đã về rồi”.
Hạ Tầm cười ha ha: “Xú nha đầu, thì ra là muốn ăn ngon mới ngoan như vậy, còn tưởng rằng đang chờ cha ngươi, xem ta phải đánh mông đít ngươi mới được!”.
Hạ Tầm vỗ nhẹ nhẹ mông đít nàng, Tư Tầm khúc khích cười rộ lên, lúc này Tư Dương giơ hai cái đùi gà từ dưới đám cây chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Tư Tầm, Tư Tầm, trốn người nào vậy, tỷ tỷ trộm hai đùi gà, chúng ta...
Đột nhiên trông thấy Hạ Tầm, Tư Dương ngại ngùng, vội vàng dấu hai cánh tay đến sau lưng.
Hạ Tầm cười mỉm nói: “Phụ thân cũng đói bụng, cho cha cắn một miếng trước nào”.
Tư Dương nhấp nháy một đôi mắt to, nhìn kỹ, cha nàng dường như không tức giận, lúc này mới rụt rè đưa một tay lên, Hạ Tầm cắn một cái ở trên đùi gà đằng kia, Tư Dương liền mỉm cười. Hạ Tầm buông Tư Tầm xuống, mỗi tay ôm một người, cười ha hả nói: “Đi, chúng ta đi xem Tạ Tạ di của con đã làm món ăn gì ngon”.
Hai cô nương gặm đùi gà, vui vẻ theo hắn đi đến.
Ngày hôm sau, cả nhà Hạ Tầm đồng thời ra ngoài, đi dạo phố.
Hạ Tầm thay đổi thân y phục hàng ngày, người một nhà đi ở trong phố xá sầm uất, ngó đông ngó tây, nhìn nhìn, cực kỳ vui vẻ.
Chuyện thuê hạ nhân đương nhiên là do Tạ Tạ làm chủ. Người nào xảo trá, người nào thành thật, người nào chịu khó, người nào láu cá, chỉ sợ khó có thể giấu giếm được cặp tuệ nhãn của Tạ Tạ, Tiểu Địch cũng giúp đỡ tham mưu, ở trên chợ tuyển chọn được mười tên nam bộc, mười hai nha hoàn, bốn mụ tử, cộng thêm hai đầu bếp.
Những người này vẫn chỉ là căn cứ vào diện tích tòa nhà Vương Phò mã để phối trí. Tương lai tiến vào phủ Quốc Công của mình, từng ấy người nhất định là không được, trong phủ mặc dù sẽ không khoa trương giống Trung Son vương phủ, nhưng ba bốn trăm hạ nhân cũng không thể thiếu.
Nhưng khi đó không cần tự mình đi mua nhiều nô tỳ hạ nhân như vây, vua mới đăng cơ, trong cưu thần tẩy trừ.
Gia quyến có lưu vong, có phân cho cẩm Y vệ, Giáo phường ti để sai khiến, cũng có người bị sung làm tập tượng, trong đó những người được phân tới nhà những công thần làm nô tài cũng có thể xem như là kết cục may mắn nhất, ít nhất cũng có chất lượng sinh hoạt đỡ hơn nhiều.
Làm Quốc Công đứng thứ sáu trong bảng công thần Tĩnh Nan, phủ Phụ Quốc Công cũng được phân phối hơn hai trăm gia quyến của những tù tội, chỉ là hiện tại phủ Quốc Công còn chưa xây xong, trước mắt những người kia còn đang ăn cơm tù, đang mong ngóng phủ Phụ Quốc Công sớm ngày hoàn thành, để được đi cải tạo lao động.
Chọn xong người hầu, người cả nhà liền thoải mái, tận tình thưởng thức cảnh tượng Kim Lăng. Phố xá sầm uất, rực rỡ muôn màu, các nơi trong ngoài, các loại kỳ trân dị bảo, cái gì cần có đều có, rất nhiều thứ gì đó đều là từ nhỏ ở hải đảo, Tư Dương và Tư Tầm chưa từng thấy qua, thẳng đường đi tới, rất nhiều vật đập vào mắt các nàng có thể đạt được độ hiếm lạ. Nhưng tiểu hài tử thích thứ gì đó hiển nhiên khác hoàn toàn với đại nhân thưởng thức, rất nhiều thứ gì đó các nàng xem cũng chỉ là vật hiếm lạ, nhưng lúc các nàng đi đến một cửa hàng bán động vật nhỏ, lại không thể nào rời bước chân đi khỏi chỗ này.
Các nàng chưa từng có gặp qua con thỏ, loại này trắng như tuyết, lông xù, một đôi lỗ tai dài, một đôi con ngươi đáng yêu, động vật nhỏ, đối với cô gái tuổi còn nhỏ này thật sự rất có lực sát thương. Thế là, trong nhà Hạ Tầm chẳng những nhập khẩu người hầu, bỗng chốc có nhiều hơn hai mươi miệng ăn, còn có thêm thật nhiều thỏ trắng. Chọn mua được thứ gì đó đều bắt hạ nhân ôm, hai con thỏ trắng nhỏ này các nàng rất không cam lòng cho giao cho người khác, mỗi người ôm một con vào trong ngực, một phút cũng không chịu buông xuống.
Lúc giữa trưa, Hạ Tầm mang theo người cả nhà dừng lại trước miếu Phu Tử, nhấm nháp một vài loại quà vặt, người một nhà com nước xong liền cảm thấy mỹ mãn đi về phủ, tắm rửa, đổi xiêm y, Hạ Tầm liền rời khỏi phủ đi vào hoàng cung. Lúc buổi sáng hoàng đế khai triều, lúc này hẳn là đã ăn trưa, nghỉ trưa cũng kết thúc, báo cáo kết quả khảo sát về phía hắn lúc này là phù hợp nhất.
Hạ Tầm cưỡi ngựa chạy về phía ngọ môn, đi xuôi theo ngự đạo, băng qua Ngũ quân phủ đô đốc, chợt thấy trước cửa phủ vây quanh một đống người, chỗ này tất nhiên không có khả năng có dân chúng, nhưng quan lại nhỏ đi ra đi vào làm việc quanh các cửa nha môn, sai dịch cũng rất nhiều, bọn họ đều chen chúc ở đằng kia, làm thành một vòng, đang xem chuyện gì đó.
Hạ Tầm có chút tò mò, đi đến trước cửa Ngũ quân đô đốc phủ, ghìm chặt tuấn mã nhìn thoáng về phía trong đám người, vừa xem xét không khỏi bị dọa cho nhảy dựng, trước cửa có cọt buộc ngựa, đang trói ba người, mình đầy thương tích, tóc tai bù xù, tập trung nhìn vào, đúng là ba người Hứa Hử.