Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Bờ Nam Trường Giang, một chiếc đại hạm đang hướng bờ bắc chạy đến, đầu thuyền đứng một phụ nhân trang điểm cung trang áo ngân lăng ngọc, phụ nhân này trên dưới năm mươi, một thân quý khí, chỉ là trong thần sắc hơi có chút lo lắng khẩn trương.
Nàng là quận chúa Khánh Thành, là một trong bốn con gái của đường huynh Chu Nguyên Chương, tuổi so với Chu Lệ lớn một chút, khi tại kinh Chu Lệ cùng bốn người chị quan hệ gần đây không tồi, mắt thấy đại quân Yến vương đã đến bờ bắc, một khi kiếm đủ thuyền bè liền muốn qua sông, mà các lộ cần vương chỉ sư còn chưa chạy đến, Chu Duẫn Văn liền dựa theo lời Phương Hiếu Nhụ, mời tứ cô của hắn ra mặt nghị hòa, dùng trì hoãn quân địch.
Quận chúa Khánh Thành chỉ là một người phụ đạo, lúc Chu Nguyên Chương còn chưa được thiên hạ, nàng liền đã là đại cô nương trưởng thành rồi, cho nên không có cơ hội đọc sách biết chữ, tuy quý vi quận chúa, thật ra chẳng qua là nữ nhà nông bản phận chất phác, đại sự quân đội quốc gia này...
“Không sợ không sợ, Hoàng thượng nói rồi, chuyện này chẳng qua là một chút tranh cãi giữa chú cháu ruột, để cho ta đi tìm tiểu Tứ nhi hòa giải chút cho hắn, người một nhà qua ngày, nào có đầu lưỡi không đụng răng, rốt cuộc là cốt nhục chí thân, tiểu Tứ nhi gặp ủy khuất, hiện cũng mang binh đánh đến nơi này, con tức này cũng phải ra rồi, ta khuyên nhủ để cho hắn về Bắc Bình, người một nhà vẫn là hòa thuận vui vẻ, thật là tốt biết bao”.
Quận chúa Khánh Thành nghĩ tới như vậy, đầu óc liền linh hoạt lên, bắt đầu tính toán nhìn thấy Tứ đệ nàng phải nói chuyện thế nào.
Trong kinh thành, trên Kim Loan điện Chu Duẫn Văn sốt ruột nói: “Mai Ân đâu? Hắn có bốn mươi vạn binh, cùng Yến nghịch gần trong gang tấc, là chỗ dựa lớn nhất của trẫm, tại sao đến nay vẫn không thấy động tĩnh?”.
Phương Hiếu Nhụ nói: “Mai phò mã có lẽ là còn chưa biết binh Yến nghịch đã đến Trường Giang, cho nên...
“Nói nhảm!”.
Chu Duẫn Văn giận tím mặt: “Trẫm kêu hắn đi Hoài Thượng là xem phong cảnh sao? Trẫm cho hắn bốn mươi vạn đại quân, không phải là vì ngăn trở Yến quân Nam hạ sao? Chẳng lẽ hắn có binh bốn mươi vạn, cả ngày núp ở trong quân doanh, việc bên ngoài một mực không biết sao? Tri phủ Tô Châu, tri phủ Ninh Ba, tri phủ Huy Châu, tri huyện Nhạc Bình các lộ trung thần đều dẫn binh chạy đến cần vương rồi, lúc Yến vương Nam hạ hơn mười vạn đại quân liền từ dưới thành Hoài An vượt qua, hắn có thể không biết sao?”.
Dưới tình thế cấp bách, Chu Duẫn Văn cũng bất chấp Phương Hiếu Nhụ gần đây đối xử trọng hậu, mắng chửi hắn một câu nói nhảm, còn không phát giác ngữ khí chính mình cùng ngày thường khác một trời một vực.
Phương Hiếu Nhụ lúng ta lúng túng nói: “Có lẽ, Mai phò mã lo lắng địch thừa dịp, cho nên muốn gia cố thành thêm kiên cố”.
Đánh trận bốn năm rồi, ngu ngốc cũng sẽ biết một chút đạo lý trên quân sự, Chu Duẫn Văn lại ngu xuẩn cũng không cách nào tiếp nhận lý do ấu trĩ như vậy, hắn giận không kìm được nói: “Hắn muốn cố thủ làm gì? Trẫm nếu không còn, giang sơn của trẫm cũng sẽ không còn, hắn có thủ Hoài An còn cái tác dụng gì? Yến nghịch đã đem binh qua Hoài An đến Trường Giang rồi, hắn có bốn mươi vạn quân, chẳng lẽ một cái thám mã đều không có sao? Quân đội điều động nhiều như vậy, vô số nạn dân chạy trốn, ngay cả Tô Châu, Ninh Ba, Huy Châu, Nhạc Bình các lộ cần vương đều nghe tin chạy đến kinh thành rồi, hắn còn ở Hoài An cái gì cũng không biết? Hắn là người chết sao!”.
Gò má Chu Duẫn Văn đột nhiên co rút một chút, khẩn trương bắt lấy tay Phương Hiếu Nhụ, có chút tố chất thần kinh hỏi: “Hi Trực tiên sinh, không phải là... Không phải là Mai Ân cũng đầu hàng rồi?”.
Phương Hiếu Nhụ vội nói: “Mai phò mã là cố mệnh trung thần, sao lại phụ Hoàng thượng, Hoàng thượng chớ lo lắng, có lẽ... Mai phò mã lúc này đã xua quân thẳng đến chận đường lui của Yến quân, Hoàng thượng không nên vội” Phương Hiếu Nhụ nói xong hướng Chu Duẫn Văn nháy mắt.
Chu Duẫn Văn đầu tiên là giật mình, tiếp đó tỉnh ngộ lại: “Không sai, mặc kệ Mai Ân là bởi vì cái gì án binh bất động, lúc này tuyệt đối không thể nhắc tới. Bách quan văn võ lòng người đã bàng hoàng, Mai Ân bốn mươi vạn tinh binh là mấu chốt đối kháng Yến vương, Yến vương lướt qua Hoài An binh đến Trường Giang, nếu như Mai Ân xua quân bốn mươi vạn khuynh thành mà ra, từ sau lưng hắn công mạnh, không những có thể giải vây Nam Kinh, nói không chừng loại đối kháng cứng đối cứng này, còn có thể đem tử chiến đến cùng tiêu diện toàn bộ Yến quân, cái này là chỗ hy vọng của thành Nam Kinh, không thể tự loạn lòng quân.
Chu Duẫn Văn lặng lẽ buông tay ra, quét mắt nhìn các văn võ một cái, giọng rung động nói: “Không sai, Bắc quân nhiều kỵ binh, đến như gió, nhanh nhẹn như điện. Mai phò mã còn không biết Bắc quân đã đến Trường Giang, trẫm phát thánh chỉ nữa, lệnh Mai phò mã sau khi tiếp chỉ lập tức xuất binh, giữ đường lui của địch, kìm chế Bắc quân nam hạ, bọn Thiết Huyễn Son Đông đã phát binh cần vương đi đoạn đường lui của địch, chỉ cần chúng ta dùng phép nghị hòa kéo dài mấy ngày nữa, các lộ cần vương vừa đến, vòng vây Kim Lăng tất giải”.
Trong đại doanh Yến quân, quận chúa Khánh Thành gặp được Chu Lệ. Từ năm Hồng Vũ mười ba Chu Lệ sau khi nhận phiên Bắc Bình, hai người không có gặp mặt qua, hôm nay qua hai mươi mấy năm rồi, lúc đó thiếu niên oai hùng đã biến thành một người trung niên, chính mình cũng từ một thiếu phụ vẫn còn phong vận biến thành một lão ẩu phát phúc, già rồi.
Nhất là Chu Lệ, mấy năm nay màn trời chiếu đất, có lúc máy ngày thân không cởi giáp, vài năm nay chiến trận lớn nhỏ vô số, đến nỗi mặt đầy phong sương, đang tráng niên hai bên tóc mai đã hoa râm, nhìn khiến người khó nhịn nổi.
“Tiểu, Tứ nhi!”.
Quận chúa Khánh Thành mềm lòng, một tiếng tiểu Tứ nhi hô ra, nước mắt liền rơi xuống. Chu Lệ nhìn thấy Tứ tỷ lúc còn nhỏ thường thường nắm tay hắn dẫn đi chơi trên đường phố, cũng không nhịn có chút động tình, vội vàng tiến lên nắm tay Khánh Thành quận chú, thương cảm nói: “Tứ tỷ tỷ, người già rồi”.
“Đúng vậy đúng vậy, năm đó trên Tứ nhi, như mệnh... Cũng sinh tóc trắng, chúng ta... Đều già rồi” Tỷ đệ cầm tay nhìn nhau, không dừng được thổn thức.
Chu Lệ đem Quận chúa Khánh Thành vào lều lớn, bày tiệc khoản đãi, sau khi một phen chuyện nhà, Quận chúa Khánh Thành mới đem lời nhắc đến trên chuyện chính sự, nàng trước tiên dùng cốt nhục chí thân lời lẽ một phen, lúc này mới nói: “Tiểu Tứ nhi à, cái này đều là việc nhà Chu gia chúng ta, dùng đến động đao động thương sao? Không nói cái gì khác, Hoàng thượng là cháu ruột ngươi, ngươi làm thúc thúc như thế này cũng có điểm không phải với hắn?”.
Chu Lệ cũng không có mười phần nắm chắc nhất định đánh qua Trường Giang, Trường Giang không dễ qua, triều đình còn có thủy sư, mà Bắc quân của hắn hoàn toàn không thiện thủy chiến. Ở sau lưng hắn, lo lắng có bốn mươi vạn quân phò mã Mai Ân cũng không biết xuất phát từ lúc nào, tựa như giống như không biết quân hắn đã đến Trường Giang, một mực án binh bất động, nhưng nếu như Mai Ân đột nhiên xuất binh, dùng bốn mươi vạn quân bức bách mà đến, kỵ binh hắn tại vùng sông nước Giang Nam lại không cách nào tận tình rong ruổi, không gian qua lại có hạn, cứng đối cứng đánh xuống khó bảo toàn không thiệt thòi.
Càng phía sau, Hà Phúc bị hắn thoát khỏi, cùng với Thiết Huyễn Tế Nam cũng đang điều binh khiển tướng, một khi bị bọn hắn chặt đứt đường lui, hậu quả càng là không thể nghĩ tới, cho nên hắn rõ ràng, chính mình tại lúc này không thể ở lâu, nếu như không thể nhanh chóng lấy Kim Lăng, kết quả cuối cùng vẫn là phải nhanh chóng trở về Bắc Bình, hắn biết Tứ tỷ lần này đến hẳn là nhận triều đình sai phái, mưu đồ “Nghị hòa” thật ra là hoãn binh, cho nên cũng sớm có một phen lo lắng.
Quận chúa Khánh Thành vừa nói xong, Chu Lệ liền nghiêm mặt nói: “Tứ tỷ tỷ, lăng phụ hoàng ta đất chưa khô, các huynh đệ ta liền bị tàn diệt, lòng hung ác hại người, còn có thể như thế nào nữa? Không sai, đây là việc nhà Chu gia ta, nhưng việc nhà này, lại là bị người ngoài một phen mê hoặc, khiến cho máu chảy đầm đìa! Hoàng thượng nghe tin lời gièm pha, đối với cốt nhục chí thân lòng như sắt đá, đệ đệ hôm nay đến tình trạng này, chẳng lẽ là cam tâm tình nguyện sao?”.
Nói đến đây, trong mắt hắn đã tha nước mắt ra, Quận chúa Khánh Thành nghĩ đến Tương vương Chu Bách một nhà tự thiêu, Đại vương, Tề vương, Chu vương đều trở thành tù nhân, nhất thời không nói ra lời. Lại nói, nàng chỉ là một thôn phụ chất phác hiền hậu mà thôi, nếu là nói phải trái, nào phải đối thủ của Chu Lệ, chỉ đành lúng túng nói: “Nhưng... Hắn dù sao cũng là Hoàng thượng, Hoàng thượng đã muốn hạ chiếu rồi, ngươi làm thúc thúc này còn có thể đem hắn thế nào? Tiểu Tứ nhi à, tỷ tỷ lúc đến, Hoàng thượng nói rồi, chỉ cần ngươi chịu lui binh.
Không đánh xuống nữa, Hoàng thượng nguyện cùng ngươi phân chia mà trị, chia nửa giang sơn...
Chu Lệ lập tức ngắt lời Quận chúa Khánh Thành: “Tỷ tỷ! Giang sơn này, là phụ hoàng ta một tay gây dựng cơ nghiệp, làm con cháu, sao có thể làm bại gia tử, trước đem gia sản tổ tông phân hết sạch? Đại Minh một phân làm hai, quá hoang đường! Đệ đệ không muốn nửa cái giang sơn này! Chỉ muốn lấy đầu gian nịnh trong triều kia!”.
Quận chúa Khánh Thành khó xử nói: “Tiểu Tứ nhi...
Chu Lệ thở dài nói: “Tứ tỷ à, người nghĩ xem, đệ đệ nhận phiên địa là được phong, nhưng mà Bắc Bình một thành kia, lại trở thành cái đinh trong mắt Hoàng thượng, cắt đất một nửa, Hoàng thượng thật có thành ý như vậy không? Đệ đệ ngày khởi binh, từng bố cáo thiên hạ, Tĩnh Nan khởi binh, chỉ vì thanh quân trắc, giết gian nịnh, điện tông xã, an thiên hạ, không tại ở đất đai. Hoàng thượng muốn thần bãi binh, chỉ cần giết gian nịnh, thần chắc chắn yết kiến Hiếu lăng, hướng thiên tử, cung kính xin chịu phiên phụ, không làm gì hắn nữa. Gian thần không trừ, ta tuyệt không thể đưa binh về Bắc Bình, đây là kế hoãn binh của Hoàng thượng, lừa được tỷ tỷ người, nhưng không lừa được Chu Lệ ta!”.
Quận chúa Khánh Thành bị một phen lời nói của hắn trợn mắt há mồm, căn bản không biết ứng đối như thế nào, nghĩ một chút chỉ đành nói: “Vậy... Tứ đệ ngươi muốn giết những gian nịnh nào?”.
Chu Lệ hướng trong tay áo vừa sờ, lấy ra một cái trát, hướng trước mặt Quận chúa Khánh Thành đẩy, nghiêm nghị nói: “Thần đệ ở đây, liệt vào gian nịnh đương triều có hai mươi chín người!”.
Quận chúa Khánh Thành lắp bắp kinh hãi nói: “Nhiều như vậy sao?”.
Chu Lệ nói: “Đầu đảng tội ác ba người, Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái. Dòng họ Đại Minh ta tự giết lẫn nhau, bốn năm đại chiến vô số tử thương tướng sĩ quân dân, toàn bộ bởi vì ba người này sai phái chia rẽ, là đầu sỏ gây nên, ba người này phải chết! Còn lại hai mươi sáu người, nếu chịu cúi đầu nhận tội, lại cũng không cần nhất định phải giết”.
Quận chúa Khánh Thành thở dài, tự nhủ: “Chỉ giết ba tên, so với mất nửa giang sơn tốt hơn. Tiểu Tứ nhi đã đều công khai nói như vậy rồi, Hoàng thượng chỉ cần giết ba tên khốn kiếp của nợ kia chia rẽ người một nhà ta tàn sát lẫn nhau, Tiểu Tứ nhi chung quy sẽ không thể không buông tha nữa”.
Chu Duẫn Văn ở trong triều trông mong chờ đợi, hắn mở ra điều kiện chia sông núi mà trị, cái này là ném cho Chu lệ một cái nan đề, Chu Lệ nếu là đáp ứng, liền định tội danh hắn soán nghịch, cái gì Tĩnh Nam thanh quân chắc, toàn bộ đều thành chuyện cười lớn, có thể hắn cũng không dám đáp ứng, nhưng điều kiện hậu đãi như thế, Chu Lệ lại không thể không động lòng, dù sao có thể không đánh hạ Nam Kinh còn đang giữa ngã rẽ, nhưng cái chia sông núi trị này lại là dễ như trở bàn tay, chỉ cần hắn do dự vài ngày như vậy, viện quân của mình liền đến rồi.
Không nghĩ tới Quận chúa Khánh Thành trở về, lại mang về cho hắn một phần danh sách, trên liệt kê đại thần hai mươi chín người, ngoại trừ Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái còn có Cảnh Thanh, Luyện Tử Ninh, Hoàng Quan bọn người cũng bất thình lình ở trong, từng người đều là đại thần chủ trương tước phiên. Chu Lệ không có đáp ứng điều kiện của hắn, ngược lại đem hắn một vấn đề, phần danh sách “tội phạm” này vừa công bố, lập tức ở trong triều dấy lên sóng to gió lớn.
Quan viên tên liệt “Gian thần bảng” từng người kích động tức giận lạ thường, quan viên chưa từng vào bảng cũng thở phào, mà bọn quan viên Lý Cảnh Long, Như Thường phái chủ hòa nhân cơ hội đánh trống reo hò, yêu cầu Hoàng thượng giết ba tên gian, để tạ Yến vương.
Phái trung gian rất nhiều đại thần đến tình trạng này, cũng không nhịn được vô cùng căm phẫn, chỉ ở bốn năm trước, ai sẽ nghĩ đến Yến vương có ngày hôm nay, Yến vương hôm nay uy phong, là ai cho hắn? Với triều đình giang sơn vạn dặm, trăm vạn hùng binh, đối phó một tên phiên vương tám trăm người lập nghiệp, đánh đi đánh lại đánh đến loại tình trạng hôm nay, ba người tên liệt đứng đầu bảng tội phạm của Yến vương kia không phải gian nịnh, chẳng lẽ là hiền thần hay sao?
Trong nhất thời, bọn hắn cũng từng người dâng thư buộc tội lên, bọn hắn ngược lại không có yêu cầu Hoàng đế giết Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng và Tề Thái, nhưng lại nói ba người này đưa ra ý kiến sai lầm mà ảnh hưởng tới quốc gia, phải đem cách chức làm dân, vĩnh viễn không bổ nhiệm, như thế, có lẽ có thể vãn con giận của Yến vương.
Phương Hiếu Nhụ mắt thấy tinh thần quần chúng náo nhiệt, muôn miệng một lời, không khỏi thẹn quá hóa giận, lập tức nghiêm giọng quát mắt lên, vị đại nho khó được tức giận này, tượng đất vừa tức giận râu tóc bay lên, nước bọt bay đương trường, tình trạng thực sự làm cho người ta sợ hãi, các đại thần nhất thời vậy mà không dám nói nữa.
Không ngờ các văn võ vừa mới yên tĩnh xuống, đột nhiên có một người động thân mà ra, giận dữ trách mắng: “Trên triều đình, vốn chính là chỗ bách quan thảo luận nói chính sự, quốc gia đã đến tình trạng này, còn không thể tiếp nhận người dám nói thẳng sao?”.
Phương Hiếu Nhụ trợn mắt nhìn lại, vừa nhìn thấy rõ người đến, không khỏi ngạc nhiên mở to mắt.
Luyện Tử Ninh! Lại là đêm tối đi gấp, vừa mới về kinh Luyện Tử Ninh, cùng liệt vào bảng gian nịnh, hắn lai có thể cũng đứng đến mặt đối lập chính mình. Luyện Tử Ninh là phái tước phiên, hắn cũng kiên trì chính sách tước phiên, nhưng đối với năng lực của hạng người Phương Hoàng thật sự là căm thù đến tận xương tủy, mắt thấy Phương Hiếu Nhụ còn đang ra oai bộ điệu đại nho của hắn, nhịn không được đứng ra.
Phương Hiếu Nhụ lập tức như ngũ lôi oanh đỉnh, phòng tuyến tâm lý của hắn cũng bị đánh tan, nhìn xung quanh bốn phía, chỉ nhìn thấy mỗi một đôi mắt đều tràn đầy cừu thị cùng khinh miệt, Lý Cảnh Long gõ gõ móng tay, rất nhàm chán nói: “Hi Trực tiên sinh luôn mồm nói.
Đại nghĩa, thiên hạ, Hoàng thượng! Khi Cảnh đế tước phiên, thất vương bức cung, thiên hạ tràn đầy nguy cơ, Triều Thác chủ động cầu chết dẹp an chư vương, cuối cùng vì Cảnh đế thắng được thời gian, Hi Trực tiên sinh đã lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, tại sao không dùng cái chết đến trả lời cho Yến vương đây? Yến vương ra điều kiện như vậy, chỉ cần các ngươi chết rồi, Yến vương không có lấy cớ, Yến vương, lại không dám thất tín đối với thiên hạ!”.
Sắc mặt Phương Hiếu Nhụ đỏ như tiết gà, tức giận quát: “Phương Hiếu Nhụ tiếc gì thân này, nhưng kẻ làm thần, sao có thể hãm hoàng thượng vào bất nghĩa!”.
“Phì!”. Lý Cảnh Long phì một cái về phía hắn.
“Được rồi được rồi, các khanh không cần tranh cãi. Trước mắt, Yến vương cự tuyệt điều kiện nghị hòa của trẫm, các khanh gia cho rằng, trước mắt nên như thế nào cho phải?”. Chu Duẫn Văn mắt thấy người một nhà tranh cãi đến túi bụi, chỉ đành đi ra hòa giải.
Lý Cảnh Long lập tức nói: “Xin giết ba gian thần!”.
Phương Hiếu Nhụ nói: “Một đạo trưởng Giang, có thể làm mười vạn hùng binh, thuyền Giang Bắc sớm đã sai người thiêu hủy toàn bộ, Bắc binh vũ dũng như thế nào đi nữa, còn có thể bay qua trời hay sao? Huống hồ thời tiết nóng nực, dễ nhiễm bệnh truyền nhiễm, chỉ cần chúng ta kiên trì thủ Trường Giang, không quá mười ngày, Yến nghịch tất nhiên lui bước. Nếu hắn dám phạt trúc làm thuyền nhỏ ngang nhiên qua sông, ở trước mặt thủy sư triều đình ta, chỉ có chịu chết mà thôi, có gì phải sợ!”.
Chu Duẫn Văn lưỡng lự nói: “Vậy thì, có thể phái người nào làm tướng, lĩnh thủy sư chống địch trên Trường Giang đây?”.
Binh bộ Thị lang Liêu Bình rời hàng tấu nói: “Bệ hạ, Đô đốc Trần Huyên, vốn lĩnh chính là binh mã thủy sư, kinh doanh thủy sư đều là bộ hạ cũ của hắn, gặp thời khắc nguy cấp này, chỉ có Trần Huyên lĩnh thủy sư xuất chiến, mới có thể ngăn lại giặc Yến nghịch kiêu ngạo!”.
Phương Hiếu Nhụ nghe xong bất giác có chút do dự, Trần Huyên là bộ hạ cũ của Từ Tăng Thọ, vốn trước đây bởi vì lo lắng hắn xoay lưng cất bước cùng Yến vương có quan hệ mới cách quân chức của hắn, để cho hắn lĩnh quân... Bất quá, bốn năm nay, hắn thi hành biện pháp chính trị thì thôi, tiến người thì thôi, hầu như là nhiều lần sai phạm, chút lòng tự tin kia sớm tổn thất gần như không còn rồi. Thủy sư tự có cách đánh của thủy sư, đổi một tướng lĩnh quân không tập thủy chiến khẳng định là không được, Trần Huyên là Binh bộ Thị lang tiến cử, hẳn là không kém, trong tay mình không có nhân tuyển thích hợp, nếu như lại một lần nữa tiến cử không thỏa đáng, vậy thật là mọi người tức giận khó bình rồi.
Nghĩ đến đây, Phương Hiếu Nhụ trầm mặc không nói.
Chu Duẫn Văn thấy Phương Hiếu Nhụ không có phản đối, liền vuốt cằm nói: “Được, lập tức truyền chỉ, để cho Trần Huyên lĩnh thủy sư, bày trận Trường Giang, bắc cự Yến quân!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 10: Kim Thiền Tử.