Chương 369: cắt đuôi.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Ở cực bắc thành Kim Lăng, trên đỉnh núi phía đông bắc, chính là kê Minh tự.

Tòa tự miếu đầu gọi Đồng Thái tự, xây dựng vào thời kỳ nam triều Lương Vũ đế, vì kiến tạo nên chùa, Lương Vũ đế bốn lần đến Đổng Thái tự “xuất gia”. Khiến cho các đại thần chuộc thân cho hắn, gom góp được rất nhiều tiền, có thể kiến tạo chùa miếu quy mô hùng vĩ. Đáng tiếc, không đến hai mươi năm, chùa bị sét đánh, thiêu hủy hơn phân nửa.

Đến sau khi Chu Nguyên Chương trở thành hoàng đế, vị hoàng đế đã làm tiểu hòa thượng ba năm này uống nước nhớ nguồn, hạ lệnh xây dựng lại, lúc này mới đổi tên là kê Minh tự. Vốn hương khói kê Minh tự cực kỳ cường thịnh, nhưng sau này Chu Duẫn Văn đăng cơ, tiểu hài nhi này phản nghịch khắp nơi và đối nghịch với tổ phụ hắn, chẳng những thay đổi quy chế triều đình đến nghiêng trời lệch đất, hơn nữa tổ phụ sùng phật, hắn lại bỏ phật.

Dân chúng cũng không quản là ai, vẫn tin phật như trước, tới dâng hương lễ Phật, nhưng quan viên thân sĩ gia môn nghiệp lớn trong thành Kim Lăng, không thể không lo lắng cái nhìn của hoàng đế, nhất là cái nhìn phi thường chán ghét phật giáo của Phương đại tiến sĩ, bởi vậy kê Minh tự quạnh quẽ hơn rất nhiều, mây người quyên quý không tới, tiên lộc ít đi rất nhiều. Hôm nay lại là thời gian tốt, sáng sớm, phương trượng kê Minh tự Vãn không hòa thượng chợt nghe nói sứ tiết Nhật Bản và sứ tiết Sơn Hậu đến đây, Lễ bộ muốn dẫn sứ tiết hai nước đến kê Minh tự thăm viếng Phật tổ.

Vãn không hòa thượng vui mừng quá đỗi, vội vàng gọi tăng nhân đến tiếp khách, an bài tất cả, tiểu sa di vẩy nước quét nhà khắp nơi, đem cả kê Minh tự chỉnh lý sạch sẽ.

Đợi lễ thiện Thị Lang Mạnh Phù Sinh dẫn đoàn người Đảo Tân Quang Phu và Hà Thiên Dương đi vào kê Minh tự, người Vãn không hòa thượng mặc áo cả sa đỏ thâm, đầu đội mũ bì lô, trang phục lộng lẫy ra nghênh đón, gọi tăng nhân tiếp khách, đích thân dẫn quý sứ hai nước thăm quan kê Minh tự.

Vì hoan nghênh quý sứ hai nước, Vãn không hòa thượng tỉ mỉ an bài một phen, cố ý cách ly một số khu vực quan trọng, cấm khách hành hương bình thường tiến vào, dân sứ tiết hai nước vào Đại Hùng bảo điện, Đảo Tân Quang Phu lập tức cung kính quỳ rạp xuống trên bồ đoàn lễ Phật, Hà Thiên Dương và Bình Nữ cũng học theo, thắp nén hương, cùng nhau dâng hương lê Phật.

Dâng hương xong, Vãn không liền dẫn bọn họ đi thăm chùa miều, thỉnh thoảng dừng lại, đích thân giải thích cho bọn họ. Đi dạo đến Yên Chỉ tỉnh, Vãn không chỉ điểm nói: “Tỉnh vốn tên là Cảnh Dương tỉnh, lại xưng Nhục tỉnh. Năm đó, Tùy binh xuôi nam, Trần Hậu Chủ Thúc Bảo và ái phi Trương Lệ Hoa chính là nấp ở trong giếng này, kết quả bị Tùy binh phát hiện, bắt sống”.

“Nạp ni?”.

Đảo Tân Quang Phu vừa nghe rất có hào hứng, vội vàng đi lên.

Phía trước, thăm dò nhìn vào trong giếng, đáng tiếc trong giếng không có tiểu mỹ nhân, chỉ chiếu ra một nhân ảnh giống như quỷ gì đó, làm hắn bị dọa cho nhảy dựng, tập trung nhìn vào, mới nhận ra là mình.

Đúng lúc này, vị tăng nhân tiếp khách bị phương trượng đoạt mối làm ăn kia đột nhiên dẫn đoàn người đi tới bên này, một đường đi cứ chỉ trỏ, mặt mày hớn hở. Vãn không vừa thấy, lông mi trăng nhíu một cái, hắn nhất thời không vui vội vàng cáo lôi một tiếng về phía đám người Mạnh Thị Lang, hai tay chắp lại, vội vàng chạy qua nghênh đón.

“Sư đệ, sư huynh đang cùng Lễ bộ thị lang và hai vị sứ giả dị quốc đi thăm chùa miếu, không phải đã nói cho ngươi, khách hành hương khác tạm thời...

Lời nói còn chưa nói xong, tăng nhân tiếp khách hứng thú hừng hực chào đón, nhỏ giọng nói: “Sư huynh à! , vị này cũng không nhỏ, đây là tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ đó!”.

“A?”.

Vừa nghe là vị quận chúa, vẻ không vui trên mặt Vãn không đại sư nhất thời quét sạch, nhìn lại, quả nhiên, đám người túm tụm, là một thiếu nữ trẻ tuổi tóc búi sang hai bên, mặc áo màu nước biển, dưới thân là một chiếc váy màu xanh biếc, một cái dây lưng tinh tế, quấn bên hông tạo thành đường cong nhỏ nhắn mềm mại động lòng người.

Không chút phấn son, không mang đồ trang sức, mặt mộc, lại có một khí cao quý đập vào mặt mà đến, một đôi mắt đẹp của tiểu cô nương không hề nháy mắt theo dõi hắn, Vãn không hòa thượng vội vàng chắp tay, cao giọng tuyên một tiếng phật hiệu, trên mặt liền hiển ra vẻ thân thiết hòa ái vui vẻ. Thế là, phương trượng đại sư đích thân tiếp đãi khách quý, lại nhiều thêm một vị khách nhân: Tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ.

Chúi tầng phù đồ bảy tầng tháp mười mặt kim phật, lúc thăm quan hơn một nửa tòa kê Minh tự này, ngâu nhiên tình cờ gặp gỡ tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ Từ Diệu Gấm và Sơn Hậu quốc vương thế tử phi Bình Nữ, mới quen đã thân, thành bằng hữu vô cùng tốt. Trong điện Quan Âm, đại sĩ ngồi mặt bắc, cửa điện viết một câu: “Vấn bồ tát vi hà đảo tọa, thán chúng sinh bất khẳng hồi đầu (hỏi Bồ Tát vì sao lại ngồi ngược, than chúng sinh không chịu quay đầu)”.

Từ Minh Nhi lúm đồng tiền như hoa, lôi kéo tay Bình Nữ nói: “Bình Nữ tỷ tỷ, ta và tỷ hôm nay có thể quen biết, là duyên phận lớn lao. Không bằng, ta và tỷ, hai người ở trước mặt Quan Âm đại sĩ, kết thành tỷ muội khác họ, đó là một chuyện tốt”.

Lần tao ngộ hôm nay, thật ra là do Từ Minh Nhi yêu cầu. Nàng muốn cùng vương thế tử phi Sơn Hậu quốc Bình Nữ kết bạn và kết nghĩa kim lan, sau này có cơ hội lui tới cùng nàng, như vậy vạn nhất Từ Huy Tổ thật và Phương Hiếu Nhụ đạt thành hợp tác, cơ hội Hạ Tầm đem nàng vụng trộm đưa đi sẽ có nhiều hơn.

Loại lo lắng này của Từ Minh Nhi cũng không phải là không có khả năng, Phương Hiếu Nhụ có hoàng đế tín nhiệm, khuyết thiếu là căn cơ ở trong triều, mà Từ Huy Tổ tại triều đã có rất nhiều nhân mạch, căn cơ hùng hậu, khiếm khuyết chỉ là người hoàng đế tin dùng như Phương Hiếu Nhụ, hai người nếu ký kết liên minh, đối với hai bên đều là rất là hữu ích. Chuyện này không cần. Là một chính trị gia thành thục, Phương Hiếu Nhụ chỉ cần. Hơi có ánh mắt, cũng không cự tuyệt ý tốt của Từ Huy Tổ.

Một khi ký kết liên minh, Phương Hiếu Nhụ tìm được một minh hữu cực kỳ cường đại, đạt được trợ lực thật lớn, mà hắn cần. Trả giá, chỉ là một môn sinh kết thân cùng Từ gia thôi, mà quyền lực của hắn bởi vậy càng được cũng cố, lý tưởng và khát vọng của hắn đều sẽ có khả năng áp dụng quán triệt lớn hơn. Hắn sẽ không đáp ứng sao?

Đang mang chung thân hạnh phúc của một nữ nhi, Hạ Tầm không dám khnh thường. Hắn giờ đây đã phát giác, đại thế thiên hạ gì đó không phải là hắn. Nhưng những người mang đại thế thiên hạ kia, vận mệnh bọn họ đang ở trình độ nhất định nào đó nhận lấy sự ảnh hưởng của hắn, hắn cũng không dám cam đoan chỉ một cánh bướm nhỏ của mình, cũng không ảnh hưởng tới Phương Hiếu Nhụ và Từ Huy Tổ, từ đó can thiệp đến tương lai Từ Minh Nhi.

Bình Nữ sớm đã được Hạ Tầm dặn dò, nghe vậy lập tức vui vẻ nói: “Ta cùng với muội tử mới quen đã thân, cũng đang có ý nghĩ này, dựa theo muội muội, thỉnh Quan Âm đại sĩ chứng kiến cho muội và ta, kết thành tỷ muội kim lan”.

Hai người vui vui vẻ vẻ quỳ gối tại trước mặt Quan Âm đại sĩ, đến khi hai người đứng dậy, Vãn không hòa thượng mang vẻ mặt tươi cười tiến lên phía trước nói, hai nữ cười hoàn lễ, trong lúc lơ đãng, một đôi mắt đẹp của Từ Minh Nhi liền dừng trên mặt Hạ Tầm, chân mày hơi nhảy lên, trong ngây thơ mơ hồ lộ ra một vẻ rất đặc sắc.


Ngày thứ tám sau tiệc rượu thơ Mạc sầu, kẻ rải “lời đồn” vẫn chưa bắt được, Phủ doãn ứng Thiên cùng đứng đầu ngũ môn binh mã ti bị Chu Duẫn Văn gọi vào tiến cung răn dạy một phen, hai người mặt mày xám xịt xuất cung, liền trắng trợn lùng bắt trong dân gian một phen, khiến cho gà bay chó chạy, ngoại trừ tiến thêm một bước mở rộng ảnh hưởng của bí điệp Yến vương, còn lại cũng không có tác dụng gì.

Người buôn bán giữa phường thị vẫn tương đối lo lắng, không biết khi nào thì phủ ứng Thiên bắt người hoặc là binh đinh tuần thành của ngũ môn binh mã ti sẽ giống như một cơn gió chạy tới đề ra một đống nghi vấn, lục soát kiểm tra, thì “Tùng Trúc Mai Tứ Bảo Điếm” của Trương Tuấn lại thanh tĩnh hơn nhiều.

Hắn mở cửa hàng này, mở tại bên cạnh cửa nách cổng viện, trong một cái ngách không bắt mắt. Cửa nách vừa mở, bên trong chính là thư viện, các học sinh ra khỏi cửa nách, đối diện chính là một tấm biển vẽ bức tranh tó bảo rất lịch sự tao nhã, đi vào, hương mực đập vào mặt, chính là cửa hàng văn phòng tó bảo của Trương Tuấn.

Trời đã dần dần lạnh, mùa đông Giang Nam, là ẩm ướt lại lạnh. Cũng không khiến người ta cảm thấy quá lạnh lẽo, ngươi vĩnh viễn cũng không có cảm giác gió lạnh giống như dao nhỏ cắt thịt, nhưng kiêu âm ướt này, không khí âm lãnh, dinh dính làm người rất khó chịu.

Một thư sinh ăn mặc áo bào vải bông màu xanh, ở trong trời lạnh khí hậu ẩm ướt này, cất bước đi vào “Tùng Trúc Mai”.

“Vị công tử này, ngài xem, đây là nghiên mực, chất liệu tinh.

Tế, ánh sáng màu vàng, tạo hình mới lạ, đường vân xưa cũ nhưng hào phóng, xem tạo hình của nghiên mực này, nhiều chỗ thuận tiện, nếu ngài mua, lại tặng ngài một cái hộp đựng, ngài xem hộp màu xanh ngọc này thế nào?”.

Thư sinh đang mua đồ kia rõ ràng cho thấy là thư sinh nghèo, ăn mặc đơn bạc, thời tiết âm lãnh, sắc mặt bị lạnh đến xanh trắng, bị Trương Tuấn lừa dối một phen, rốt cuộc hắn khẽ cắn môi, lấy ra một chuỗi đồng tiền nam đến đổ mồ hôi. Trương Tuấn nhanh nhẹn đóng gói hoàn hảo cho hắn, thư sinh này liền ôm nghiên mực giống như hộp bảo bối đi ra. Lúc này, thư sinh mặc áo bào vải bông màu xanh ở phía sau kia mới mỉm cười bước tới trước.

Trương Tuấn cười ha hả nói: “Vị công tử này, ngươi muốn mua những thứ gì, phòng tá bảo, trong tiệm này của ta có đủ mọi thứ...

Công tử tuấn tú kia nhẹ nhàng cười nói: “Ta không mua văn phòng tá bảo, chỉ là muốn mua một chút ấn mà thôi”.

Trương Tuấn khẽ giật mình đáp: “Xấu hổ, tiểu điếm chỉ bán đồ văn phòng tá bảo, không có bán ấn”.

“Ha ha, chỉ là đơn giản vài thứ gì đó, làm một lần cũng không làm nữa, ấn phường cũng không chịu tiếp vụ mua bán này, ta xem quý cửa hàng vẫn còn đang an nhàn, thật không muốn tiếp nhận vụ mua bán này sao?”.

Vị công tử kia nói, lấy từ trong tay áo ra một trang giấy, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Trương Tuấn nhặt lên xem xét, nhất thời trên mặt biến sắc, giấy nhiều nếp nhăn, đúng là yết thiếp phát ra hội thơ Mạc sầu đêm đó. Đối diện, vị công tử kia đã không cười, môi mỏng bĩu một cái, trong mắt lộ ra sát khí sắc bén.

Trương Tuấn hét lớn một tiếng, nhấc chân đạp một cái, một tấm chắn lớn bị hắn bị đá bay ra ngoài, thư sinh kia sớm đã có bị, nghiêng người tránh, một tấm chắn thoáng đâm sầm vào tường đối diện, cùng lúc đó, vài đại hán cẩm Y vệ đã nhào vào cửa, Trương Tuấn lui một bước, eo một con mèo, liền từ dưới kệ đặt tủ áo rút ra một thanh đơn đao.

Thư sinh anh tuấn nhẹ nhàng lui hai bước, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Bắt sống!”.

“Nghe nói, Tùng Trúc mai, đã xảy ra chuyện!”.

“Sao vậy, Trương lão bản là người của Yến vương?”.

“Phản nghịch triều đình? Không thấy được, một người rất hiền lành, không phải nói, binh tướng dưới trướng Yến vương, đều là người tái ngoại man rợ, môi người đều là hung thần ác sát sao?”.

Tin tác truyền ra, là do mấy người làm buôn bán nhỏ biết trước, sau đó ngoài ngõ nhỏ liền có rất nhiều dân chúng chạy vào xem náo nhiệt, nguyên một đám châu đầu ghé tai, nghị luận.

Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy Trương Tuấn trên người mang máu, bị người trói gô áp ra khỏi cửa hàng tá bảo “Tùng Trúc Mai”, mơ hồ có thể trông thấy trong tiệm còn có mấy người giông như đang phá hủy mọi thứ đê kiểm tra lục soát.

Trương Tuấn bị bắt giữ, hắn ủ rũ bị người áp giải, từng bước một đi ra ngõ nhỏ, dân chúng ven đường vây xem càng ngày càng nhiều, ai cũng không chú ý tới, trong đám người có một người bán hàng rong bán “Trạng Nguyên Cao”, chính đem hắn vác lấy rổ lặng lẽ nhắm ngay Trương Tuấn, trên rổ có một lỗ nhỏ, nhưng ai thèm chú ý tới hắn...

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan