Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Trên đường, có thật nhiều nữ nhân, tuổi trẻ, tướng mạo đẹp, đã từng là tiểu thư nhà giàu, rất nhiều người đều là khuê nữ hoa cúc trong sạch. Bắt đầu từ một tháng trước, ở trong thành thị, dùng một túi gạo nhỏ có thể đỗi một hoàng hoa đại khuê nữ ngủ cùng ngươi, nửa tháng trước bắt đầu biến thành chỉ cần một bữa cơm, giờ đây thì chỉ cần một vá. Nhưng đến lúc này, cho dù một vá cũng không còn người nào nguyện ý đỗi, ai cũng không biết Yến quân còn muốn vây hãm thành bao lâu, ai cũng không biết đại quân triều đình bao lâu mới có thể tới giải vây, mặc dù trong nhà giàu còn có lương thực dư thừa, lúc này cũng đã ăn mặc tiết kiệm, rốt cuộc không chịu lãng phí một hạt lương thực.
Đã đến mùa hè, người chết đói nằm ở đầu đường cuối ngõ, bởi vì đội quét dọn đã giải tán, không thể kịp thời thanh lý, có thi thể ở đằng kia vừa để xuống đã qua thật nhiều ngày, lúc này đúng là thời tiết tháng bảy nóng bức vô cùng, sau mưa to, những tử thi kia ngâm mình ở trong mưa, lại bị mặt trời phơi nắng, cả thân thể tựa như bánh bao lên men chậm rãi phình to, không biết khi nào thì, phốc một tiếng, bụng phát nỗ, bộ phận thối tràn ngập ra, người người muốn ói.
Nhưng những người cách đó không xa như bị tê liệt, hình như đều không có tri giác. Bọn họ chỉ nằm ở nơi đó, nguyên một đám trương bụng lên, bởi vì bên trong đó ngoại trừ nước ra thì chỉ có nước, ngoài ra chính là một vài thứ gì đó có thể ăn nhưng lại không hề có dinh dường, cách làn da bụng, ngươi người đều có thể trông thấy màu sắc bên trong.
Bọn họ không hề có cảm xúc, cứ như vậy nằm ở nơi đó, đang thẫn thở nhìn bầu trời, có khi còn có thể rên rỉ hai tiếng: “Đói, đói...”, lúc này ngươi chỉ biết, hắn còn sống. Lúc bọn họ không lên tiếng, ánh mắt đều trừng lên không hề nhúc nhích, ngươi căn bản không biết hắn đã chết hay vẫn còn sống.
Quân đội bắt đầu hành động, tất cả quy củ, pháp luật và kỷ luật bình thường, đều được thay đổi để phục tùng quân sự. Bọn lính đến các hộ gia đình điều tra lương thực, gia đình chỉ cần bốc lên khói bếp, lập tức cũng sẽ bị tên lính tuần phố phát hiện, bọn họ lập tức sẽ đến điều tra, bắt gọn đi. Thời gian chiến tranh tùy ý dùng quyền, tất cả lương thực, toàn bộ tập trung cung cấp cho quân đội.
Bảo vệ cho Tế Nam, có rất nhiều công lao và vinh quang, nhưng không thể tránh né, những dân chúng không tình nguyện kia bị trói lên chiến xa, phải gánh chịu hậu quả chiến tranh. Tế Nam mở một cửa thành, một đám dân chạy nạn được thả ra để tự mưu sinh. Bọn họ tựa như lúc trước may mắn trốn vào thành Tế Nam, bây giờ lại âm thầm may mắn trốn ra khỏi thành Tế Nam.
Bởi vì tướng sĩ Yến quân không rõ những dân chạy nạn xanh xao vàng vọt này đột nhiên chạy ra khỏi thành là vì chuyện gì, cho nên đám người thứ nhất chạy ra khỏi thành này có thể may mắn chạy trốn, càng may mắn, trong đó có ít người còn được đến một số binh lính bố thí, ném cho hắn một nửa cái bánh bao để gặm.
Nhưng khi Yến quân biết dụng ý quân coi giữ trong thành, Yến vương Chu Lệ ra lệnh một tiếng, binh doanh vây bên ngoài thành, nghiễm nhiên cũng biến thành một tòa thành khác, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi ra, trừ phi quân coi giữ trong thành đầu hàng, nếu không toàn bộ dân chạy nạn phải trở về thành.
Các nạn dân muốn trở về thành, lại trở về không được, khi bọn hắn bị đuổi ra khỏi thành, cửa thành đã lại lần nữa phong kín, những dân chạy nạn này tiến lùi không được, mặc cho bọn hắn đến cửa thành, khóc hô, cầu xin như thế nào, cửa thành thủy chung vẫn đứng sừng sững bất động; Tùy ý để bọn họ xông vào, quỳ xuống như thế nào, thậm chí có vài đại cô nương tiểu tức phụ bất chấp tu sĩ lõa lồ bộ ngực, hy sinh nhan sắc, ý đồ để Yến quân thương câm, nghênh đón bọn họ thủy chung là đao thương lạnh như băng.
Một ngày...
Ở địa phương này, đến nước cũng không được uống, để tỏ lòng quyết tâm trục xuất bọn họ, trên đầu thành tất nhiên sẽ không bỏ tủi nước xuống; Để tỏ lòng quyết tâm tuyệt đối không tiếp nhận, chiến hào Yến quân đương nhiên cũng không chịu đưa thứ gì, người đã cực kỳ suy yếu cứ như vậy nằm xuống.
Hai ngày, trong thành lại đuổi ra một nhóm người, lúc này, người bị đuổi ra ngày đầu tiên tới đây đã không có bao nhiêu người còn có thể đứng, ngồi, đại đa số mọi người nằm bệt dưới mặt trời đã khuất, cảm nhận sự kết thúc của sinh mạng.
Ba ngày, lại đuổi ra đến một nhóm người...”Thiết đại nhân... có mấy người mắt thấy tình cảnh thê thảm dưới thành, thật sự không nhịn được.
“Không cần phải nói! Nếu Thiết Huyễn có thể dĩ thay thế, vậy thì tiếc gì thân này? Nhưng... Vì đánh bại Yến nghịch, không thể không làm! Tình không dùng binh, tình không làm nên sự nghiệp! Các ngươi không cần phải nói! Tiếp tục mỗi ngày một đám, xua đuổi dân chạy nạn, không cho phép bọn họ mang theo lương thực ra khỏi thành!”.
Các Tiểu lại vâng dạ lui ra.
Thiết Huyễn sừng sững bất động, có lẽ lòng hắn đang nhỏ máu, nhưng mặt hắn lại như sắt đúc, nhìn không một tia gợn sóng tình cảm, hai mắt hắn nhìn thấy không chỉ là một tòa thành Tế Nam, hắn thấy xa hơn, hắn muốn kế hoạch của Yến nghịch thất bại, bảo trụ giang sơn cho Hoàng Thượng, các tướng sĩ có thể đỗ máu hy sinh, ai lại không thể hy sinh?
Yến quân đại doanh, trên vọng lâu, Chu Lệ vẫn không nhúc nhích.
Thiết Huyễn muốn sơ tán dân tập trung lương thực quân nhu, hắn làm sao không biết? Để cho Thiết Huyễn thong dong thi kế, muốn tăng thật nhiều thương vong quan binh khi hắn công thành, ai so với ai hung ác hơn? Chu Lệ cười lạnh.
“Van cầu các ngươi, để chúng ta qua đi, chúng ta không phải binh mã triều đình, van cầu các ngươi.
Tiếng cầu khẩn cũng không thật to, bởi vì bọn họ đã đói bụng đến mức không có khí lực nói chuyện. Những lính kia đều là sát thần bêu đầu chém đầu trên chiến trường mặt không đỗi sắc, nhưng chém giết trên chiến trường là một chuyện, hành hạ bình dân tay không tấc sắt đến chết như vậy, đó là một việc khác; Một đao chém xuống, thống khoái giết hắn là một việc, mắt thấy bọn họ kéo dài hơi tàn, kiên cường tiêu hao một tia sinh mệnh lực cuối cùng, đó là một việc khác.
Yến quân tướng sĩ đối với việc phòng thủ tại chiến hào, ngăn cản dân chạy nạn thoát đi mà nói, việc này là một loại dày vò khó tả, bọn họ tận mắt nhìn thấy những người kia chết dần chết mòn, hoặc là thật sự không cách nào thừa nhận quá đói và khát, tự vẫn mà chết, còn có một vài mẫu thân gần chết, mắt thấy không thể trốn thoát, liền đem hài nhi hấp hối, hoặc là đại hài tử vài tuổi đến bờ chiến hào, ngươi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi có thể vứt chúng trở về?
Chủ tướng khâu Phúc doanh tiên phong nhẫn nại vài ngày, bây giờ nhìn không nỗi nữa, hắn tìm được Chu Năng, Trương Ngọc Đẳng, vài hảo hữu tri giao nói chuyện, mấy người cùng đi đến trước mặt Chu Lệ.
Bọn họ còn chưa nói hết, Chu Lệ liền nhàn nhạt nói: “Chu Lệ là Yến nghịch, các ngươi là Yến không phải là triều đình, ta và ngươi tất cả đều là đại nghịch bất đạo, liên lụy phản tặc cửu tộc, nhưng việc này vốn nên do bọn họ đến bảo vệ dân chúng, bọn họ lại có thể biến thành con tin để gia tăng lợi thế thủ thắng, buồn cười không? Nhân từ không lãnh binh, thiện không xưng vương, bản vương chỉ vì quân binh và con dân bản vương phụ trách!”.
Chúng tướng nghe xong lập tức không có gì để nói, trầm mặc một lát, Chu Lệ tin một bề, Trương Ngọc bị ánh mắt chúng tướng giật giây một hồi, kiên trì tiến lên nói: “Điện hạ, Thịnh Dung, Thiết Huyễn, bọn người này lập gian mưu, mạt tướng tất nhiên rõ ràng, nhưng bọn họ tuy có dụng tâm hiểm ác, chúng ta lại không thể không tiếp chiêu”.
“A, tại sao?”.
Chu Lệ có chút động dung, lúc này mới quay đầu hỏi.
Trương Ngọc nói: “Điện hạ, trong thành xác thực thiếu lương, bọn họ bắt dân lương cung ứng quân nhu là sự thật, nhưng bọn họ tự cao là hoàng triều chính thống, nắm chỗ đại nghĩa, bất luận hành vi gì, cũng có thể quảng cáo rùm beng là vì giang sơn xã tắc. Bọn họ có thể nói, những người này ở lại trong thành sớm muộn gì cũng chết, thả bọn họ ra khỏi thành là để bọn họ tự sinh tự diệt, chúng ta nếu để tùy ý vô số dân chạy nạn chết ở dưới thành, thiên hạ dân chúng đều sẽ thóa mạ điện hạ, thóa mạ Yến quân”.
Chu Lệ nghe xong trầm mặc không nói, hắn từ từ bước đi thong thả trong trướng hồi lâu, mới đứng lại, thở dài một tiếng nói: “Thiết Huyễn, Xem như ngươi lợi hại! Lần này đọ sức, ngươi thắng!”.
Hai tháng, lương thực và dưa muối mà Hạ Tầm tồn trữ đã ăn hết. Hắn cũng hoảng hốt, cử tiếp tục như vậy, làm sao cho phải?
Hắn thường xuyên ra ngoài đi đi lại lại thám thính tin tức, mặc dù không cách nào nắm giữ tin tức ngoài thành, nhưng thông qua miệng dân chạy nạn, ít nhiều cũng có thể từ phản ứng trong thành hiểu được một chút. Thảm cảnh này như là địa ngục nhân gian vậy, hắn thấy vô cùng khó coi. Hắn cũng muốn trợ giúp người khác, nhưng hắn có thể trợ giúp ai? Quan binh vốn nên bảo hương vệ dân, lương thực trong kho còn có thể chèo chống mẩy tháng, cũng đã bắt đầu dùng vũ lực đoạt lương thực bảo vệ tính mạng từ trong tay dân chúng, hắn có thể làm gì?
Trong tay có lương, chỉ có thể nhìn người khác chết đi vô cùng thê thảm, lương tâm Hạ Tầm cũng nhận được một chút tra tấn, không biết bao nhiêu lần, hắn phải bừng tỉnh trong ác mộng, chuyện hắn duy nhất có thể làm, chính là giảm bớt thời gian đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ, thẳng đến lúc tâm hắn cũng bởi vì nhìn quen lắm rồi mà chết lặng không cảm giấc.
Đối với Tạ Tạ, hắn đã không dám suy nghĩ. Hắn đã từng đi khắp toàn thành, thủy chung tìm không thấy cô gái giống hệt Tạ Tạ kia, hắn giờ đây đã không muốn tìm, hắn chỉ trông ngóng Tạ Tạ không ở trong thành, nếu không, hắn tìm được có lẽ chính là một đống thịt thối và xương trắng, nếu không chính là...
Mỗi khi hắn đi ra ngoài, nhìn thấy một ít nữ nhân ngây ngốc ngồi ở ven đường, bất kể là ai, chỉ cần xuất ra một cái bánh bao, liền ngoan ngoãn đi theo hắn, mặc cho hắn bài bố, hắn sẽ không làm mà hưởng.
Đúng lúc này, trong thành vang lên một tiếng hoan hô, Hạ Tầm đang ngồi ở hậu viện Trường Xuân quan phát sầu liền nhảy dựng lên, trong nội tâm thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Yến vương lui binh?”. Nhìn xung quanh, tính toán dấu khắc tính thời gian chi chít cũng đã hơn hai tháng, hắn cũng nhớ không rõ thời gian Yến vương vây thành cụ thể là bao lâu, mừng rỡ vội vàng bay qua tường vây chạy đến trên đường.
Đối với dân chúng vô số xanh xao vàng vọt, suy yếu vô lực trên đường, Hạ Tầm quả thực có thể xem như rồng bay hỗ gầm, mặc dù gặm dưa muối hai tháng. Đương nhiên, khí sắc Hạ Tầm và kẻ có tiền không sai biệt lắm, vẫn có người, gia đình luôn luôn có một ít biện pháp. Tiền có thể mua thần, đây chính là tác dụng bất di bất dịch trong bất cứ thời điểm nào.
Hạ Tầm đi ra như bình thường, đi đi lại lại thám thính tin tức, nghe nói, công tử Tào Ngọc Quảng nha nội của Án Sát ti Tào đại nhân âm thầm trộm bán lương thảo, hắn bán lương thực đều là dùng vàng bạc đỗi, vì mạng sống, trong phủ lương tồn không nhiều lắm, những kẻ có tiền kia đều đi về phía hắn mua lương, dù là vì thế mà táng gia bại sản, còn phải mang ơn với hắn, dù sao... Lúc này, ngươi đang ở đây, là chỗ có tiền cũng không mua được lương thực.
“Yến vương thả người, Yến vương cho phép chúng ta rời khỏi Tế Nam”.
Ngôn ngữ này vang lên, trước kia phảng phất thành Tế Nam biến thành một tòa quỷ thành, giờ phút này rốt cuộc cũng có thể đào thoát khỏi địa ngục. Nước mắt sớm đã khóc khô, các nạn dân gầy như que củi, giờ phút này nước mắt như suối trào, rồi lại hưng phấn không hiểu, không hẹn mà cùng gặp, bọn họ đều tự động đi đến hướng cửa thành duy nhất có thể mở ra thông với bên ngoài - thành đông. Tuy là đi lại tập tễnh, nhưng cuối cùng vẫn có hy vọng.
Cửa thành đông, phảng phất giống như lúc trước các nạn dân tràn vào thành Tế Nam, vô số dân chúng, kể cả cư dân trong thành Tế Nam, đều dìu già dắt trẻ, liều mạng muốn chen đi ra ngoài thành. Nhưng cửa thành chỉ là mở một nửa, rất nhiều binh lính cầm trong tay binh khí tới gần cửa thành cường chế áp súc một loạt dân chúng, thoạt nhìn là vì phòng bị Yến quân xông vào thành, có thể bất cứ lúc nào đóng cửa.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”.
Nguyên một đám binh lính Quân Minh nói: “Ngươi, đứng sang bên cạnh. Ngươi, cũng đi qua!”.
Hạ Tầm hơi khó hiểu: “Vì sao có một số người có thể rời đi, có một số người không thể rời đi?”.
Hắn đứng ở trong đội ngũ chạy nạn, cẩn thận quan sát những người không cho phép ra thành, đột nhiên trong nội tâm nhảy dựng: “Không ổn! Những người này nam nhiều nữ ít, nhưng bất luận nam nữ, chỉ cần bị lôi ra, so với những người yếu đuối, đi đường đều lung la lung lay kia, thoạt nhìn khí sắc đều là khá tốt, còn có khí lực, bọn họ đem những này người đi ra, mịa! Bắt lính à! Đây là... Lão Thiết! Xem như ngươi lợi hại!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan