Chương 330: Ngươi có phục hay không?

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Sáng sớm hôm sau, Yến vương tập kết đại quân, chuẩn bị qua sông tác chiến, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ là, Lý Cảnh Long thoát thai hoán cốt chịu khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của chúng tướng, lại vượt lên trước phát động tiến công.

Tục ngữ nói, tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, lúc này đây trên dưới Yến quân rõ ràng đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của Lý Cảnh Long, hoặc là nói chỉ số thông minh của Lý Cảnh Long không đề cao, nhưng hắn chỉ cần thoáng khiêm tốn một chút, chịu nghe ý kiến người khác, quyết sách của hắn chính là kết tinh của trí tuệ tập thể.

Khởi xướng tiến công trước Yến quân đúng là doanh bộ đội nhân mã sở thuộc Cù Năng đêm qua bị Đông Phương Lượng phát hiện đang dời khỏi doanh trại, ngoài ra còn có vị hôm qua lập nhiều công, Bình Bảo Nhân, hai vị tướng quân này đều là hạng người có thể chinh chiến, Cù Năng lúc trước đánh Bắc Bình, nếu không phải Lý Cảnh Long tham công, lệnh cường chế hắn đình chỉ tiến tới, đã sớm công tiến thành Bắc Bình, bắt giữ Yến vương phi và thế tử Yến vương làm danh tướng đương thời.

Hai người kia vòng qua hạ du Bạch Câu Hà, qua sông, sau khi chuyển dời đến bên cánh Yến quân, đột nhiên phát động tiến công. Hậu doanh Yến quân có chủ tướng là Phòng khoan, thấy đám quân Minh này xuất hiện, hoảng hốt vội vàng chỉ huy quân đội ngăn cản, một mặt phát ra cấp báo về phía trung quân Yến vương. Bình Bảo Nhân xung trận thúc ngựa lên trước, dẫn quân phá tan hậu doanh Yến quân. Nếu nói Bình Bảo Nhân là một thanh đao nhọn, Cù Năng chính là một cây kìm, chỉ huy hai đứa con trai không ngừng mở rộng xé mở lỗ thủng Bình Bảo Nhân tạo ra, hậu doanh Yến quân sau nửa ngày khổ chiến, bắt đầu hiện ra hiện tượng sụp đỗ.

Tin tức rơi vào tai quân chủ lực đang chuẩn bị qua sông, các tướng nghe nói quân Minh đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình, không khỏi quá sợ hãi, đều thỉnh cầu về phía Yến vương đang chuẩn bị cự địch ven sông, trước tiên gạt bỏ kẻ địch phía sau, Yến vương Chu Lệ cũng bị biến hóa đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ ngây người, hắn vững vàng, bước đi thong thả trong trướng hồi lâu, rốt cuộc đứng lại, mặt hướng chúng tướng, trầm giọng nói: “Không cần lo cho hắn, hắn đánh là việc hắn, ta đánh là việc ta, tập trung chủ lực, công kích trung quân Lý Cửu Giang!”.

Mệnh lệnh này [hạ xuống, ngay cả Trương Ngọc Cù Nhiên cũng biến sắc, bọn họ chỉ nói Yến vương là vì trận thất bại hôm qua, phẫn uất mà không tiếc hết thảy muốn tìm lại mặt mũi, tất cả đều lên khuyên ngăn, Chu Lệ bước qua, bỗng nhiên xốc mành trướng lên, chỉ vào nhân mã quân Minh bên kia bờ sông nói: “Nhìn rõ ràng chưa, quân Minh sớm đã giữ lực mà chờ, sẽ chờ quân ta lui về phía sau, sau đó nhân cơ hội đánh lén. Một khi lui lại, Lý Cửu Giang dùng ưu thế binh lực đả kích, tất nhiên sẽ tan tác toàn bộ, tuyệt đối là bất hạnh!”.

Sương sớm lượn lờ, trong mông lung có thể trông thấy đại doanh quân Minh hàn khí bốc lên, ba quân sớm đã chờ xuất phát.

Chu Năng nói: “Mạt tướng biết, dùng công thay thủ, chỉ cần đánh vờ tung đại doanh quân Minh, nguy cơ hậu doanh ta, sẽ tự giải thoát”.

Chu Lệ quả quyết nói: “Không sai, cầu sống trong chết, chỉ có thể làm chuyện này mà thôi! Truyền lệnh xuống, lập tức qua sông chiến đấu”.

Chu Lệ này bình thường có thể nghe ý kiến người khác, nhưng lúc khẩn yếu quan đầu lại có thể chuyên quyền độc đoán, thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, thân là chủ tướng nếu luôn lâm trận do dự, lắc lư bất định, thật là tối kỵ. Chu Lệ đã hạ quân lệnh, đại quân như núi tuyết tan, nhất.

Thời phát động tiến công toàn diện về phía quân Minh đối diện.

Người chủ công, chính là Đại tướng khâu Phúc dưới tay Chu Lệ, khâu Phúc dẫn nhân mã đến trước quân.

Khâu Phúc này, có chỉ có dũng, về phương diện mưu kế không bằng Trương Ngọc Chu Năng, nhưng gặp địch dám chiến, hơn nữa cũng không tham công, bởi vậy được bộ hạ kính yêu, hắn hiểu rõ trận chiến này đối với Yến vương thật sự là quá quan trọng, bởi vậy cởi hết giáp trụ, hai cánh tay trần trụi, đích thân cầm đao lình quân công kích.

Nhưng làm gì được, quân Minh có bao nhiêu vạn người? Dùng binh lực hùng hậu như vậy lại đi áp dụng thế thủ, khâu Phúc lại dũng mãnh như thế nào, sao có thể một mình xoay chuyển trời đất, đại chiến từ sáng sớm đến lúc mặt trời lên cao, bộ hạ khâu Phúc tử thương vô số, bản thân hắn cũng bị thương vài chỗ nghiêm trọng, vậy mà không thể tiến thêm.

Nhưng Chu Lệ cũng không đem hy vọng hoàn toàn ký thác lên trên người khâu Phúc, hắn cũng biết, muốn chính diện đột phá trung quân Lý Cảnh Long là khó khăn bực nào, bởi vậy lúc khâu Phúc ác chiến say sưa, Chu Lệ đã đích thân dẫn trung quân, lặng yên chuyển dời đến bên cánh trung quân Lý Cảnh Long, muốn phối hợp với khâu Phúc phát động tiến công, nhưng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, đại cữu tử của hắn đã đến đây.

Binh mã Từ Huy Tổ đột nhiên xuất hiện ở bên cánh của hắn, đúng là gậy ông đập lưng ông, đối với việc hắn đến đây, định minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Chiến sách hôm nay, phần lớn là xuất ra từ trong tay Từ Huy Tổ, binh mã dưới trướng Lý Cảnh Long vô số, tiếc gì khi phái một quân đề phòng Yến quân đánh lén, dù sao không phải hắn đi mạo hiểm, bởi vậy vui vẻ đáp ứng Từ Huy Tổ, đến lúc này Chu Lệ lập tức lâm vào tuyệt cảnh.

Đại quân bắt đầu khởi động, như con cọp đầy răng sắc, Yến vương có trước sau trái trong phải tổng cộng năm quân, cũng không phải tất cả đều bị hãm trong vòng vây kẻ địch, nhưng nếu như ngồi đợi bọn họ đột phá quân địch, chỉ sợ thi thể đều đã lạnh, cầu người không bằng cầu mình, vốn Chu Lệ thích đích thân đấu tranh anh dũng liền đích thân lên ngựa nghênh địch, đầu tiên là dùng tên bắn nhanh, tên dùng hết, liền một tay dùng thương, một tay dùng kiếm, đích thân vật lộn tiến tới.

Một trận chiến này quả nhiên là khổ không thể tả, bảo kiếm tùy thân của Chu Lệ bị chặt đứt, chiến mã dưới háng kiệt lực, cờ lớn chữ Yến dính đầy tên của quân Minh, người tiên phong cầm cờ cứ bị bắn chết một người lại đỗi một người, đã thay đổi đến người thứ mười bảy, cũng may người cầm cờ cũng biết giờ phút này mà cầm cờ giống như cầm một lá bùa chiêu hồn, mục tiêu quá rõ ràng, cho nên không dám đứng quá gần Chu Lệ, nếu không Chu Lệ sớm đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

Chu Lệ vừa đánh vừa lui, may mắn hắn đột nhập trận địch không sâu, một phen khổ chiến đẫm máu, khó khăn lắm mới thối lui đến bên cạnh bờ, thình lình hai sát tinh Bình An, Cù Năng vừa mới giải quyết hậu quân Chu Lệ lại xông ra.

“Đại thể đã mất!”. Yến vương Chu Lệ thấy tình cảnh này, trong lòng hô.

To.

“Trời cũng giúp ta!”. Lý Cảnh Long thấy tình cảnh này hưng phấn gần chết, lập tức hạ lệnh, huy động soái kỳ của hắn, hạ lệnh tổng tiến công, quân Minh lập tức như thủy triều chen chúc mà đến, chuẩn bị đánh rắn giập đầu.

“Điện hạ! Điện hạ! Chuyện không thể làm, thỉnh điện hạ lập tức phá vòng vây, lui về Bắc Bình, sau lại tính kế!”.

Toàn thân Trương Ngọc đẫm máu, trên bả vai cắm một mũi lang nha tiễn, mặt đầy mồ hôi và máu chạy đến trước mặt Chu Lệ, Chu Lệ lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Thế Mỹ, toàn bộ của cải của bản vương đều ở đây, trận chiến này bại, ở Bắc Bình còn mấy vạn người già nua yếu ớt, có thể làm được chuyện gì nữa”.

Trương Ngọc cắn răng nói: “Để mạt tướng dẫn binh ngăn cản quân địch, thân thể diện hạ cao quý, không thể lại mạo hiểm, thỉnh điện hạ lùi về bên cạnh bờ, đến chỗ viện binh quân ta, hoặc là tìm một đường sinh cơ”.

Trong lòng Chu Lệ khẽ động: “Viện quân, viện quân”.

Hắn cũng không biết kế sách của mình có được hay không, hôm nay tràn đầy nguy cơ, dù sao cũng phải thử xem mới cam tâm, thế là lập tức dục ngựa, chạy về phía đê lớn, Trương Ngọc ngạc nhiên nói: “Điện hạ, ngươi muốn làm điều gì?”. Hắn sợ Yến vương luẩn quẩn trong lòng, vội vàng đuổi theo.

Yến vương leo lên đê dài, tay cầm roi ngựa, ngoắc về phía xa xa xa xa, dáng người ổn định, động tác phất tay càng thong dong vô cùng, dưới ánh mặt trời, động tác dáng người... khụ, tất cả mọi người quen thuộc chứ?

Lý Cảnh Long toàn thân mặc giáp trụ, tay cầm ngân thương, thầm nghĩ tự tay giết chết Yến vương, bị kích động đang xông về phía trước, chợt thấy Yến vương leo lên đê, tay cầm roi ngựa ngoắc về phía xa xa, Lý Cảnh Long đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó sắc mặt đại biến: “Không tốt, Yến vương sắp đặt phục binh!”.

Lúc trước Yến vương đích thân lĩnh giáo qua uy phong của năm nghìn tam vệ tinh kỵ Đóa Nhan đạp doanh, nếu chỉ kỵ binh này trong giờ phút này dùng sức khỏe đánh sức yếu, mai phục bên cạnh, đột nhiên xuất hiện giết tới, chết không phải là Chu Lệ, mà là Lý Cảnh Long hắn, Lý Cảnh Long quyết định thật nhanh, lập tức thúc ngựa, hô to nói: “Lui! Toàn quân lui lại! Yến nghịch đặt mai phục!”. Dứt lời không quan tâm đến ai, một ngựa xông tới phía trước, cứ thế mà đi...


Cực phẩm ngu ngốc, lại một lần nữa phô bày chỉ số thông minh cực phẩm của hắn.

Những đại tướng dưới trướng Lý Cảnh Long kia đều bị phái đi, không một người nào có thể ở bên người, cho hắn đề nghị, phỏng chừng có cho hắn đề nghị cũng không kịp nói ra, bởi vì lúc Lý Cảnh Long chạy trốn luôn luôn là “sát phạt quyết đoán”, căn bản không để cho kẻ địch và chiến hữu có bất cứ cơ hội nào.

Lý Cảnh Long kéo cờ chạy trốn, các bộ binh mã còn lại không hiểu chuyện gì, chỉ nói là phía trước thực sự có mai phục, đều thu lại nhân mã trước mặt cường địch, đến khi hai bên kéo dãn khoảng cách ra, Lý Cảnh Long đứng ở ngoài tầm bắn ba mũi tên, nhìn phía xa xa, lúc này sương mù đã tán đi, ánh mắt phi thường rõ ràng, hắn cũng không phát hiện bên người Chu Lệ xuất hiện thêm một người nào.

“Chẳng lẽ... Bị lừa sao?”.

Lý Cảnh Long vừa cẩn thận quan sát một lát, thấy Yến quân đang vội vã nhanh chóng thu nhân mã, kết thành trận hình phòng ngự, quả thật không có bất cứ viện binh nào, không khỏi thẹn quá hóa giận, lập tức hạ lệnh nói: “Tiến công! Toàn lực tiến công, thề giết Chu Lệ!”.

Quân Minh nhận được chỉ thị của chủ soái, đang muốn lại lần nữa phát động tấn công, lúc này ở xa xa có một đống bụi đất tung bay, một đám đại quân đạp trên bụi mù cuồn cuộn, giống như xuôi theo đê mà đi thành một hàng dài, nhanh chóng đánh tới, viện quân Chu Lệ cuối cùng đã tới. Nhánh viện quân này, đúng là Đóa Nhan tam vệ Chu Lệ coi là bảo bối, đầu lĩnh chính là con thứ hai của hắn, Chu Cao Hú.

Có nhánh kỵ binh này, mặc dù có thể đánh bại Yến quân, nhưng muốn ở trước trận giết Yến vương sợ cũng khó có thể làm được, Lý Cảnh Long mất cơ hội tốt giận không kìm được, lớn tiếng kêu gọi nói: “Tiến công, toàn thể tiến công, chém giết Yến nghịch cho bản Quốc Công!”.

Nói xong liền mang một gương mặt đỏ bừng như máu gà, thúc ngựa vọt lên, người tiên phong khiêng cờ lớn thở hồng hộc vừa chạy về đại doanh trung quân còn chưa thở một được ngụm, chợt nghe chủ soái hạ lệnh, vội vàng mở cờ lớn ra, nhanh huy động, hiệu lệnh ba quân tiến công, sau đó vung hai đùi thúc ngựa chạy theo Lý Cảnh Long đang chạy về phía trước.

“Huynh đệ, ta giúp ngươi khiêng một lát!”.

Nhạc Tuấn Hoằng tiến về phía người này cười cười, không đợi hắn trả lời, liền treo bội đao lên, đoạt lấy soái kỳ trong tay người tiên phong.

“Đa tạ, Tuấn Hoằng huynh đệ, ngươi... Ngươi không hiểu cờ tín hiệu, theo sát ta, đại soái có lệnh ban xuống, tùy thời ra lệnh ba quân”.

“Được!”. Nhạc Tuấn Hoằng lên tiếng cười tủm tỉm, nâng cờ lớn lên liền bỏ chạy. Đêm qua, hắn đã động tay động chân với cái cán cờ này, giờ đây muốn làm chỉ là khiến cho chỗ đã bị động thủ cước phát tác mà thôi, trong khi chạy, hắn đã không để lại dấu vết thúc động chỗ động thủ cước hôm qua.

“Mệnh lệnh, Bình Bảo Nhân, Cù Năng, vây hãm kỵ binh Yến quân! Mệnh lệnh, Từ Huy Tổ bày trận phía sau Bình Bảo Nhân, Cù Năng, chặn đường lui yến quân!”.

Lý Cảnh Long giận không kìm được liền hạ lệnh.

Hắn chạy đến chỗ cách Yến quân tầm bắn một mũi tên liền đứng vững bước, đối phương tuy không phải là chó cùng dứt dậu, nhưng hắn tuyệt đối cần lo liệu chuyện an toàn cho bản thân, người tiên phong nghe được phân phó của Lý Cảnh Long, lập tức đoạt lấy cờ lớn từ trong tay Nhạc Tuấn Hoằng rồi huy động, cờ lớn phần phật, đón gió uy phong, tất cả lính kèn tiên phong quân Minh đang nhìn chằm chằm vào cờ tín hiệu đến từ trung quân, soái kỳ chữ “Lý” rắc một tiếng, gãy đôi!

Cờ lớn gãy thực rất thiếu đạo đức, gãy lại sát với cờ, nếu như còn một đoạn ngắn, dựng thẳng nó lên trời cũng được, nhưng nó bị gãy thành ngắn như vậy, giơ lên còn có ai xem được?

Kỳ thủ (người cầm cờ) tất cả các doanh của quân Minh đều ngây người, soái kỳ quay ngược là có ý tứ gì?

Một là đầu hàng, hai là chủ soái chết trận!

Tào quốc công này không thể nào đầu hàng, đó chính là... chủ soái chết trận.

Chuyện này cũng có chút ít khả năng, tên lạc đạn bay lung tung, chủ soái cũng không có trời đất thần phật phù hộ, nếu không khéo một mũi tên làm trọng thương...

Lại chờ một lát, trong doanh chủ soái vẫn chưa dựng thẳng soái kỳ lên, kỳ thủ tất cả các doanh đều đánh ra tín hiệu cờ, thông báo binh sĩ của các tướng lãnh: Lý Cảnh Long... Đã chết!

Thật ra cũng không cần bọn họ đánh tín hiệu cờ, đừng nói tín hiệu cờ khả năng sẽ phức tạp hơn, binh lính bình thường xem không hiểu, nhưng soái kỳ quay ngược lại, ai không biết là có ý gì? Quân Minh nhất thời ồn ào một hồi, mấy chục vạn đại quân, dù là chỉ là một người hít vào một ngụm lãnh khí, phối hợp lại đều là một tiếng sét đánh kinh thiên động địa.

Yến vương Chu Lệ thấy đứa con dẫn quân đầy đủ sức lực đuổi tới, vui mừng quá đỗi, vội vàng thay một con ngựa, xách thương lên ngựa, đang muốn tái chiến, chợt nghe trong doanh đối phương xuất hiện dị động, định chuyển người nhìn lại, cờ lớn của Lý Cảnh Long không thấy, Chu Lệ đầu tiên là có chút ngẩn ngơ, tiếp đó liền biết tận dụng thời cơ, lập tức hô to ầm ĩ: “Lý Cảnh Long chết trận, quân Minh đại bại, quân Minh đại bại!”.

Bọn người Trương Ngọc, Chu Năng cũng phản ứng cực nhanh, đều cao giọng hò hét, nhất thời Yến quân cùng kêu lên hét to: “Lý Cảnh Long chết trận, quân Minh đại bại!”.

Âm thanh như lôi đình, xôn xao.

Quan tướng quân Minh ngờ vực vô căn cứ, sĩ tốt bối rối, vốn nhân tâm đang lúc cực không ổn định, vừa nghe tiếng hét lớn truyền ra trong quân doanh Yến, nhất thời liền có dũng khí mất sạch mà quay đầu bỏ chạy. Loại sự tình này giống như ôn dịch lây bệnh ra, tuy tất cả thuộc cấp quân Minh đều phản ứng nhanh chóng, bắt đào binh khai đao, nhanh chóng chém giết nhiều người, ngăn lại toàn quân bỏ chạy, nhưng Yến vương Chu Lệ giỏi về nắm bắt thời cơ chiến đấu không chờ bọn họ không công tự bại, mà là một mặt hô to, một mặt phát động tiến công toàn diện, lần này dùng mấy ngàn kỵ binh Đóa Nhan Chu Cao Hú mang đến làm tiên phong chính, tiến thẳng đến đại doanh trung quân của Lý Cảnh Long.

Quân Minh trong lúc bối rối đều không có ý chí chiến đấu, một khi bị tấn công, vốn có ý trốn lập tức hiện thực hóa thành hành động, kiểu bại này, như băng tan trên Thái Sơn, cho dù là ai cũng đừng mơ tưởng ngăn trở.

Phụ tử Cù Năng vốn xung phong liều chết ở trên đầu, cho nên cũng đứng mũi chịu sào, lâm vào cảnh bị Yến quân bao vây chặt, đúng là vừa rồi Yến vương bị bọn họ vây khốn. Biết làm sao được, Yến vương Chu Lệ có một chủ soái quân địch ngu xuẩn như heo, lại có một đứa con dũng mãnh thiện chiến chạy đến tiếp viện, bọn họ lại hoàn toàn khác biệt, phụ tử trong thiên quân vạn mã đỡ trái hở phải, mặc hắn dũng mãnh như thế nào đều là một cây làm chẳng nên non, nhanh chóng bị thiết kỵ Yến quân giết chết trong dòng nước lũ công kích mãnh liệt.

Du Thông Uyên, Đằng Tụ các tướng Minh vốn đang muốn tái chiến, làm gì được khi quân tâm đã không tan rã, hơi do dự một chút là không bỏ chạy được, thiết kỵ Đóa Nhan đạp doanh mà qua, gặp người liền giết, đâu thèm để ý hắn là binh là tướng, các đại tướng Du Thông Uyên, Đẳng Tụ cũng trước sau bỏ mạng trong loạn quân, tướng Minh còn lại mắt thấy thế không thể thay đổi, đành phải dẫn tất cả nhân mã bản bộ, hoảng sợ bỏ chạy.

Lão tướng quân Võ Định hầu Quách Anh từ Bảo Định chạy đến tham chiến, mắt thấy quân Minh bị bại một cách khó hiểu như vậy, tức giận đến mức muốn thổ huyết, lúc này hắn cũng thu liễm binh mã của mình rút lui. Vị lão huynh này đại khái là hận chết Tào quốc công, trực tiếp dẫn binh mã trốn về phía tây, trở lại Bảo Định, chẳng muốn cùng phế vật Lý Cảnh Long này nói lời thừa.

Một trận bại này, quân Minh kẻ chết đuối kẻ bị giết hơn mười vạn người, phơi thây hơn trăm dặm, quả nhiên là vô cùng thê thảm.


Bến tàu Đức Châu, trong phòng nhỏ, Hạ Tầm nói với mấy tên thủ hạ: “Trước khi nhân mã chạy tới Kim Lăng, đã vì chúng ta trải con đường tốt, Từ Thạch Lăng, Trương Tuấn, Tưởng Mộng Hùng, Vương Quan Vũ, những gì có quan hệ tới nhiệm vụ đã giao cho các ngươi rõ ràng, bốn người các ngươi giờ đây chạy nhanh đi”.

“Hạ đại nhân, vậy còn người?”.

Hạ Tầm trong Phi Long bí điệp, dùng tên kêu là Hạ Tầm, tất cả mật điệp Phi Long đều chỉ nhận thức tên, chỉ biết người này là thủ lĩnh cao nhất của bọn hắn, vậy cũng là một loại hoài niệm biến tướng Hạ Tầm giành riêng cho mình. Cho nên thuộc hạ nhân viên của hắn khi gọi hắn.

Cũng gọi là Hạ đại nhân, chính thức biết hắn còn có tên gọi Dương Húc rải rác không có mấy.

“Điện hạ mưu đồ Đức Châu, bản quan muốn vận dụng nhân thủ bên này làm nội ứng, đến lúc đó thân phận khó tránh khỏi bại lộ, về sau ta sẽ chuyển dời đến Kim Lăng, từ nay về sau, chúng ta phải cắm rễ tại Kim Lăng, đến lúc đó, bản quan sẽ bắt liên lạc với các ngươi. Cho nên, mọi sự cần cẩn thận. Các ngươi nhớ kỹ, lần đi Kim Lăng, các ngươi tách ra mà đi, sau khi đến nơi đó, bốn người các ngươi, không được liên lạc, không được thông báo thân phận mình ẩn núp với nhau.

Các ngươi và bộ hạ của các ngươi, cũng là một người tiếp một người liên lạc liên tục, bảo đảm không để bất kỳ một mắt xích nào sai sót, không đến mức bị triều đình bắt liền mất cả ỗ, thế lực cẩm Y vệ giờ đây tuy cực kỳ suy yếu, khó ra khỏi thành Kim Lăng, nhưng trùng trăm chân chết vẫn còn cứng, ở thành Nam kinh, bọn họ vẫn có thủ đoạn thông thiên như cũ, tuyệt đối không được chủ quan”.

“Ti chức rõ!”.

Bốn người Từ Thạch Lăng, Trương Tuấn, Tưởng Mộng Hùng, Vương Quan Vũ nghiêm nghị chắp tay.

Hạ Tầm đang an bài nhân viên tinh anh Phi Long bí điệp đi Kim Lăng, hắn làm như vậy, là vì trong thời gian bốn năm Tĩnh Nan, quân Minh đổi chủ vài lần, hắn không có khả năng mỗi lần triều đình đỗi chủ tướng, đều có biện pháp xếp gián điệp đi vào.

Ngoài ra, tin tức trong quân nhận được đều có tác dụng rất mạnh trong thời gian nhất định, chiếm được tin tức chưa hẳn kịp đưa đi, sau khi đưa ra ngoài chưa hẳn kịp phản ứng, nếu có thể để gián điệp cắm ở kinh sư Đại Minh, vậy một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nên biết quân đội tiền phương trên phương diện chiến thuật bất kể biến hóa như thế nào, chiến lược đều phải nghe theo kinh sư điều hành an bài, hoặc là bọn họ kịp thời đem chiến lược bố trí trình báo về kinh sư.

Nếu tại lúc khẩn yếu có tai mắt mình xếp vào, như vậy Yến vương có thể tùy thời hiểu rõ chiến lược triều đình bố trí, về phần vận dụng chiến thuật cụ thể, Yến vương Chu Lệ còn cần hắn đến chỉ điểm sao?

Đương nhiên, lý do này nghe thì đường hoàng, trên thực tế cũng hợp tình hợp lý, nhưng... hạ Tầm sở dĩ làm ra quyết định này, nguyên nhân nhất chủ yếu lại là: Hắn cũng không nhớ rõ đánh xong một trận ở Đức Châu, chủ tướng quân Minh thay đổi ai lên, lại càng không nhớ rõ vị chủ soái dẹp nghịch này trú đóng ở thành thị nào, hắn cũng không thể mỗi lần sau khi kết thúc tất cả, lại đi theo đằng sau mông người ta bố trí trạm tin tức, nếu làm như vậy, chỉ sợ hắn bên này còn chưa xây tốt, người ta đã sớm dời đi.

Những số liệu kỹ càng này, hắn thật sự không nhớ rõ, lúc trước chỉ cho là lịch sử chuyện xưa, chỗ hứng thì tùy tiện nhìn xem, giờ phút này đã không có baidu cũng không có google, ngươi có thể đến chỗ nào tra?

Đưa bốn người ra ngoài, Hạ Tầm lại tha thiết dặn dò vài câu, đang muốn để cho bọn họ rời đi, chợt thấy Từ khương từ đàng xa vội vã đi tới, ánh mắt Hạ Tầm ngưng lại, nhìn thần sắc Từ khương, Từ khương đi đến trước mặt, mặt đỏ bừng nói: “Đại nhân, điện hạ đại thắng!”.

Từ khương không kìm chế được hưng phấn, giọng nói hơi phát run, ánh mắt Hạ Tầm khẽ động, vội vàng nói: “Bình tĩnh, vào nhà nói sau” Bốn bộ hạ thân tín phải đi, vừa nghe Yến vương nơi đó đánh thắng một trận lớn, đều mang vẻ mặt đầy vui mừng theo sát trở về.

Lúc này, trong phòng bên cạnh, vị tỷ muội kia bưng cái chậu gỗ đi ra rót nước, liếc nhìn thấy năm nam nhân kích động theo sát đằng sau tướng công vào phòng nhỏ, nhất thời trừng lớn hai mắt, lần này, nàng không hâm mộ hay ghen ghét, nàng chỉ là ngơ ngác đứng ở đàng kia, đứng yên thật lâu, sau đó như nhìn thấy thần đồng, sợ hãi than một tiếng, khâm phục trở về phòng.

Nàng đã phục, tâm phục khẩu phục!

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan