Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
“Đại thúc biết ngươi không chê đại thúc già, nhưng mà... Nha đầu, ngươi còn nhỏ...”.
“Ta không nhỏ!”.
Tô Hân Thần cố gắng ưỡn ngực: “Ta có chỗ nào nhỏ?”.
Cổ áo có xuân quang vừa hiện, Hạ Tầm cố gắng dời ánh mắt, tiếp tục nói: “Ta không phải nói ngươi... Nhỏ, là nói tuổi ngươi... còn nhỏ...
“Tỷ tỷ nhà bên hơn ta một tuổi, giờ đây đều mang thai”.
Ánh mắt Tô tiểu muội càng nóng bỏng, lại hơi có chút vũ mị: “Ta... Ta sẽ hầu hạ chưởng quỹ, ta sẽ sinh con cho chưởng quỹ, ta... Yêu mến chưởng quỹ...”.
Đầu nàng bổ nhào vào trong ngực Hạ Tầm, ôm càng chặt hơn.
“Tiêu rồi...”.
Tuổi trẻ, non nớt, tươi sống, thân thể nữ nhi giống như là nụ hoa mới chớm nở, trong phòng tối, yêu thương nhưng nhớ, thậm chí chỉ cần ngươi muốn, không cần gánh chịu bất kỳ hậu quả gì, có mấy nam nhân chịu được hấp dẫn như vậy? Làm sao nhẫn tâm cự tuyệt một mảnh tình ý của nàng?
Hạ Tầm lại như bị điện giật, vội đẩy nàng ra, vẻ mặt đầy chính khí nói: “Hạ mỗ không dám tự xưng là chính nhân quân tử, đạo đức tốt, nhưng cũng là người đọc qua sách thánh hiền, quân tử không đi vào phòng tối, lễ giáo tại tâm, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, xử thế quang minh chính đại, chuyện hôm nay, đã không hợp lễ phép, lại là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, há lại là hành vi đàn ông trượng phu nên có sao?”.
“Hả?”.
Tô Hân Thần dường như cũng nghe hiểu, lại dường như không nghe hiểu, dù sao chuyện thánh nhân, quân tử, sau khi ngươi nghe chỉ cần cảm thấy hỗ thẹn là đủ rồi.
Không đợi nàng hoàn toàn hiểu được, Hạ Tầm lại hỏi: “Ngươi ăn chưa?”.
Tô Hân Thần gật gật đầu: “Rồi!”.
“Vậy là tốt, nằm xuống, đắp chăn”.
Hạ Tầm nhấn vai nàng xuống, đẩy nàng ngược lại, đắp chăn lên, Tô Hân Thần mở to đôi mắt mờ mịt nhìn hắn: “Chưởng quỹ, vậy người?”.
“Ta trở về lấy tiền”.
Hạ Tầm đột nhiên tức giận đứng dậy: “Vừa rồi đánh bài lá cây với chưởng quỹ ‘Thục Vị Hương’, thua, ta phải đi gờ vốn, suốt đêm nay, ngươi cứ ngủ ở đây, ta nhất định khiến hắn thua bỏ quần, buổi sáng ngày mai gặp lại!”.
Hạ Tầm gật gật đầu về phía nàng, sau đó tựa như một dân cờ bạc thua đỏ mắt, vội vội vàng vàng chạy mất.
Đèn trên bàn không tắt, Tô Hân Thần nằm ở trong chắn, mê hoặc nháy mắt, hơn nửa ngày cũng không suy nghĩ ra tại sao một người chính nhân quân tử quang minh chính đại và con bạc thua đỏ mắt vội vàng chạy đi, làm sao lại có thể chuyển đỗi thần tốc như thế. Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể thở dài sâu kín: “Cái sách thánh hiền này tại sao chán ghét như vậy? Ta... chưởng quỹ còn không yêu mến bằng lá bài sao?”.
Sáng ngày thứ hai, hàng xóm láng giềng giúp nhau vào nhà chúc tết.
Bọn tiểu nhị trăm tuyền đục đường đều đến đây, lão cỗ cũng tới. Lão cổ cực kỳ khổ cực tìm một đêm, không tìm được chỗ tiểu nha đầu kia chạy trốn, cho đến hừng đông, cuối cùng nhớ ra Hạ chưởng quỹ, đến nơi này nhìn lên, quả nhiên, cô em vợ ở chỗ này thật, hai người đã qua một đêm, cô nam quả nữ... Lão cổ nhất thời nghệt mặt ra.
Trong lòng Lão cổ bốc lên lửa giận vạn trượng, chỉ vào mũi Hạ Tầm quát: “Họ Hạ, ta muốn tố cáo ngươi, ta tố cáo ngươi bắt cóc con gái đàng hoàng!”.
Tô Hân Thần sợ hãi tránh ở sau lưng Hạ Tầm, nhẹ nhàng cầm góc áo hắn, Hạ Tầm vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn lão Cỗ: “Vậy ngươi đi đi, có tin ta tố cáo ngươi gian dâm con gái, bại hoại luân thường hay không?”.
“Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi là người nhà quê, lão Cổ ta ở Đức Châu hơn nửa đời người, hàng xóm, từ trên xuống dưới, ai không nhận ra!”.
Trong đêm hôm qua Hạ Tầm thật sự thắng nhiều tiền, lại nghe hắn nói rõ sự tình trải qua ‘Thục Hương Cư’, chưởng quỹ đứng lên, giống như cười mà không phải cười nói: “Đã nhận ra, cứ đi tố cáo đi, ta sẽ làm chứng cho Hạ chưởng quỹ, một đêm hôm qua, Hạ chưởng quỹ đều ở chỗ ta, em gái ta là người hầu trong nha môn, ngươi nói, hắn là tin ngươi, hay là tin ta?”.
Lão Cổ cấp: “Ta nói chưởng quỹ, ngươi sao có thể nói chuyện giúp người ngoài? Chúng ta có hương thân quê nhà.
Nói còn chưa dứt lời, Cận Chiến bước vượt qua, dùng bả vai đánh một cái, đẩy hắn sang một bên, ôm quyền về phía Hạ Tầm, lớn tiếng nói: “Chướng quỳ, huynh đệ còn phải đi nơi khác chúc tết, đi trước nhé. Chuyện lần trước, ta đã nói với đường huynh ta, đường huynh ta nói, chưởng quỹ là người trượng nghĩa, sau này nếu ngươi ở trong thành Đức Châu có chuyện gì phiền toái, một câu, lên núi đao xuống biển lửa, vì giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, nhăn mày cau đầu, không phải là hảo hán!”.
Lão Cổ thấy hắn thể hiện lòng hướng về phía Hạ Tầm, ngầm đe dọa hắn, mắt thấy tất cả mọi người giúp đỡ Hạ Tầm, sắc mặt mấy đại hán mới tới nhà tắm càng bất thiện, lão cổ cực kỳ tức giận nói: “Tốt, họ Hạ, ngươi chờ đẩy, chuyện này ta sẽ không để yên, không để yên!”.
Nói xong không đợi Hạ Tầm đáp lời, liền gạt đám người ra, chật vật rời đi...
“Đường đại ca, Tô tiểu muội ta van xin người”.
“Đàn ông trên đời, nghĩa khí đi trước, huynh đệ có ân trọng như núi với Đường gia ta, một mực muốn báo đáp, lại không cho báo, Tô cô nương sau này chỉ cần ở nhà ta, ta sẽ coi nàng là muội tử để đối đãi, ngươi yên tâm, đừng xem nơi này đều là mấy lão già, muội tử Đường Diêu Cử ta, không ai dám khi dễ!”.
Đường gia nương tử cũng nói: “Đúng vậy, huynh đệ, ngươi cứ yên tâm đi. Sau này có chúng ta, thì có Tô gia muội tử, tuyệt sẽ không để nàng bị bắt nạt”.
“Ha ha, đại ca nói như vậy, ta đương nhiên tin. Ban đầu ở Bồ Đài, vì cứu đại tẩu, có nhiều huynh đệ như vậy giúp đại ca, hôm nay ở trên công trường, ta xem những người ở đây đối với đại ca ngươi cũng rất cung kính, hiểu được đại ca nhất định là người trọng nghĩa khinh tài anh hùng hảo hán. Vậy đa tạ đại ca đại tẩu, chút tiền ấy, các ngươi cầm, đừng khách khí với ta, đây là có, ta mới đưa, nếu không có, ta cũng sẽ đến đây cầu cạnh đại ca đại tẩu, tẩu tử nhớ cất kỳ, trong thành còn có chút chuyện, ta xin đi về trước”.
“Chờ một chút!”.
Đường Diêu Cử nắm áo choàng lên, nói với Hạ Tầm: “Ta tiễn ngươi, có chút việc muốn nói cho ngươi”.
Hạ Tầm lại dặn dò Tô Hân Thần vài câu, chào Đường gia nương tử, liền cùng Đường Diêu Cử đi ra ngoài.
“Đường đại ca, người có lời gì muốn nói?”.
Hai người đi trên đê một lúc, Hạ Tầm không nhịn được lên tiếng hỏi. Đường Diêu Cử đột nhiên đứng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: “Dương huynh đệ, ngươi giờ đây không phải đang làm việc kinh thương buôn bán đúng không?”.
Trong lòng Hạ Tầm cả kinh, âm thầm đề cao cảnh giác: “Đường đại ca, đây ý tử gì?”.
“Vừa rồi nương tử của ta và Tô cô nương nói chuyện phiếm bên ngoài phòng, Tô cô nương từng lỡ lời xưng ngươi là Hạ đại ca, lại xưng ngươi là chưởng quỹ, mà nàng vốn làm việc ở một nhà tắm trong thành Đức Châu, như vậy, ngươi rốt cuộc họ Hạ hay là họ Dương, là thương hành hay chưởng quỹ?”.
Hạ Tầm nghe xong cười khổ không thôi, bắt một tiểu cô nương thay hắn che giấu thân phận, thật đúng là khó, trước khi đi đã luôn dặn dò nàng nên xưng hô với mình như thế nào, giới thiệu thân phận như thế nào, không thể tưởng được, một tiểu cô nương nhìn rất thông minh, vẫn nói linh tinh để lộ dấu vết.
Đường Diêu Cử lại nói: “Hôm qua sau khi gặp Dương huynh đệ, buổi tối cùng vài vị bằng hữu đến từ Bồ Đài nói chuyện, ta từng đề cập qua tên huynh đệ ngươi, có một người nói cho ta biết, triều đình hình như có một khâm phạm kêu là Dương Húc, ta hỏi vài câu, hình như tuổi tác tướng mạo người nọ, đều tương tự như huynh đệ người?”.
Hạ Tầm không cười, nghiêm nét mặt nói: “Không sai, khâm phạm của triều đình kia chính là ta, Dương Húc là ta, Hạ chưởng quỹ cũng là ta, bởi vì thân phận khâm phạm, cho nên có một số việc, tiểu đệ không có nói cho ca ca, tiểu đệ không muốn liên lụy Đường đại ca, tin tưởng Đường đại ca cũng sẽ không vạch trần thân phận của tiểu đệ. Vị Tô cô nương này, không có quan hệ gì với tiểu đệ, sẽ không liên lụy Đường đại ca, nếu như... Người vẫn có chỗ lo lắng, ta liền mang nàng đi.
Đường Diêu Cử chăm chú nhìn hắn hồi lâu hỏi: “Lúc trước ta chỉ biết ngươi là một tú tài, nhưng không biết ngươi làm quan bao lâu, tại sao lại thành khâm phạm. Khâm phạm, chỉ sợ không phải một loại tội danh làm trái pháp luật, ngươi làm những chuyện gì, đang êm đẹp sao lại thành khâm phạm của triều đình?”.
Bởi vì việc làm của Hạ Tầm, liên quan đến người và việc đều quá mức cơ mật, một khi công khai “hành vi phạm tội” của hắn, Hoàng Thượng nhân từ, chủ động phóng thích ba thế tử Yến vương không cách nào tự bào chữa, bởi vậy quan phủ dán bảng cáo thị chỉ nói người này là khâm phạm tội ác tày trời, về phần tội danh cụ thể, có lẽ là có, chỉ cần một câu “Có tội” là đủ, dù sao Chu Duẫn Văn làm vài thúc phụ tan cửa nát nhà, tội danh đều là có lẽ có, chỉ một Hạ Tầm có tính là chuyện gì, cái này khiến cho Đường Diêu Cử cũng không biết hắn rốt cuộc phạm vào tội gì.
Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Một lời khó nói hết, Đường đại ca biết cách ta làm người, tóm lại, sẽ không làm việc thương thiên hại lý là được”.
Đường Diêu Cử mỉm cười nói: “Như vậy ngươi làm chưởng quỹ nhà tắm ở đây, chính là vì trốn tránh quan phủ truy nã?”.
Hạ Tầm cảnh giác liếc nhìn hắn, Đường Diêu Cử hiểu ý cười rộ lên, liên tục khoát tay nói: “Dương huynh đệ, ngươi không nên hiểu lầm, ta không có ý tứ muốn lấy hành động của ngươi báo vào cung”.
“Như vậy, Đường đại ca sẽ không muốn hỏi nhiều như vậy, binh mã Đức Châu càng ngày càng nhiều, chỉ sợ ở đây sớm muộn gì cũng phải đỗi thành chiến trường, tiểu đệ lựa chọn ẩn thân ở đây là mười phần sai, ít ngày nữa, ta vừa muốn bỏ làm ăn đi ra ngoài, mai danh ẩn tích, kiếm nơi khác để đi, Đường đại ca nếu nhớ kỹ tình nghĩa huynh đệ giữa ta và người, xin hãy chiếu cố tốt Tô cô nương là được, về phần tiểu đệ sao, không cần phải lo lắng”.
Đường Diêu Cử vểnh ngón tay về phía hắn: “Dương lão đệ, ngươi là một hán tử. Tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, chủ động yêu thương nhưng nhớ, ngồi trong lòng mà huynh đệ ngươi vẫn không loạn, không làm việc xấu, quang minh lỗi lạc, ta đương nhiên không tin ngươi có thể làm được chuyện gì thương thiên hại lý...
Hạ Tầm bị dọa cho nhảy dựng: “Đường đại ca lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ta? Những sự tình này làm sao ngươi biết?”.
Đường Diêu Cử cười đắc ý: “Dương huynh đệ đừng lo lắng, ta chiếu cố lão bà hài tử còn không có thời gian, nào có thời gian rảnh rỗi đi nhìn chằm chằm vào ngươi, đây là Tô cô nương nói”.
Hạ Tầm tức giận thiếu chút nữa ngã đầu vào trong chiến hào: “Tại sao ta không biết... Miệng nàng lớn như vậy, cái gì cũng có thể nói với người ta? Trước khi đến ta còn cố ý dặn dò qua.
Đường Diêu Cử cười nói: “Dương huynh đệ, ngươi đang nghĩ oan uổng nàng, không phải nàng muốn nói, mà là nương tử ta muốn hỏi”.
Đường Diêu Cử ngạo nghễ nói: “Hắc, không chỉ nói nàng là tiểu cô nương không rành thế sự, cho dù nàng là bà mối kiến thức rộng rãi láu cá xảo trá, cũng mơ tưởng ở trước mặt vợ chồng ta, giữ được chuyện gì bí mật”.
Hai mắt Hạ Tầm hơi mị lên, Đường Diêu Cử này, hình như không chỉ đơn giản là vị hào kiệt hảo hán ở Bồ Đài?
Nghĩ vậy, hắn cơ tự nhiên muốn tát cho mình một cái: “Thật con mẹ nó váng đầu, nữ nhi Đường Đấu Nhân bảo bối của hắn sau này lớn lên lại là giáo thủ Sơn Đông Bạch Liên giáo, cái gì gọi là cha nào con nấy, trong đầu giấu đạo pháp vô thượng, từ nay về sau học được cách vung đậu thành binh, thần thông quảng đại, truyền thuyết cũng có thể tin sao, ai ngờ... Lão tử Đường Diêu Cử của nàng, chính là người trong Bạch Liên giáo?”.
Hạ Tầm còn chưa hỏi bằng miệng, thanh âm Đường Diêu Cử đã ngâm lên nói: “Bạch Liên triệu sinh, Nguyên Tôn thủy sinh, Vô Sinh lão mẫu, chân không quê quán, gặp nạn cùng chết, gặp nạn cứu giúp. Dương huynh đệ, đã phản triều đình, cùng đường, sao không đầu nhập Bạch Liên giáo, để lão mẫu phù hộ?”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan