Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
“Phanh!”
“Rầm!”
“Oành!”
Tằng Nhị suất lĩnh một đám thị vệ đứng ở xa xa, tuân theo Vương phi phân phó, không được gọi đến tuyệt đối không được bước vào gian phòng nửa bước, nhưng nghe được các loại thanh âm cổ quái không ngừng từ trong phòng truyền đến, Tằng Nhị cũng nhịn không được nữa, sợ Vương phi có gì sơ xuất, hắn một rút đao, liền dẫn đầu xông về phía cửa phòng. Cửa phòng vẫn đóng chặt, Tằng Nhị đẩy không thể đẩy ra, chờ đợi lo lắng nhịn không được kêu lên: “Nương nương?”.
Bên trong không có trả lời, chỉ nghe được ba tiếng rầm rầm rầm vang lớn, Tằng Nhị hoảng hốt, nhấc chân một cước đá tới, chốt cửa bị hắn đạp bật ra. Mang theo một ít bụi đất trên cánh cửa rơi xuống, Tằng Nhị định thần, lúc này mới trông thấy tình hình trong phòng.
Hạ Tầm ngồi ở trên một cái ghế, trong tay bưng lấy một ly trà. Bình tĩnh tự nhiên ngồi ở đằng kia, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, phảng phất như ngồi ở trong khu nghỉ dường, nhìn phong thái nhàn nhã, thản nhiên như không. Mà Vương phi nương nương, khuôn mặt nương nương hồng như một gà mái nhỏ đang đẻ trứng, mái tóc cũng hơi mất trật tự. Trong tay nàng mang theo một cái ghế, cái bàn lớn bên cạnh Hạ Tầm cũng không biết đã bị trọng kích bao nhiêu lần, giờ phút này đang rung rung rồi chậm rãi đổ xuống, rầm một tiếng rơi xuống đất phân thành từng mảnh nhỏ.
Trong phòng một mảng bừa bãi, tranh dán tường trên vách, bình bày trên bàn, ngoại trừ cái ghế Hạ Tầm ngồi và chén trà bưng lấy trong tay, có thể đập bể đều bị đập nát. Buồng trong màn cửa vãn còn giăng, một dòng nước trong sau cửa đang chậm rãi chảy ra. Tằng Nhị mang theo đao, giật mình nhìn Sa Ninh một chút, lại nhìn Hạ Tầm một chút. Không biết chuyện gì xảy ra.
Sa Ninh buông ghế, ung dung ưu nhã ngồi xuống, nâng ngón tay ôn nhu như hoa lan loại lên, nhẹ nhàng lướt thoáng qua những sợi tóc mất trật tự bên mai, phân phó với Tằng Nhị: “Đi ra ngoài, giữ cửa. Tìm thêm ít củi, lát nữa, đốt hết tất cả gian phòng này cho ta!”.
“Vâng... Ổ!? A!”.
Sa Ninh nói như nước chảy mây trôi, không mang theo một chút tức giận nào, Tằng Nhị lại trông thấy hai ngực cao ngất của Vương phi vươn cao lên, dường như có thể làm xiêm y nàng rách bung ra, thường nghe người ta nói người tức thì thở mạnh, hôm nay Tằng Nhị mới xem rõ ràng như thể, câu so bì này là anh minh như thế nào, hắn cũng không dám động chạm vào Sa Ninh, liên tục không ngừng đáp ứng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng vào. Trừng đôi mắt nhỏ về phía sau bọn thị vệ mắt to bên cạnh quát: “Thất thần làm cái gì, thu thập củi đi!”. Bọn thị vệ nhất thời như chim thú tán loạn.
Con ngươi Sa Ninh phóng hỏa nhìn về phía Hạ Tầm. Hạ Tầm ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chóp mắt, hắn duỗi ngón út ra, vót một lá trà nhỏ trong chén trà, giống như cha cố vẩy nước thánh, hướng không trang nhẹ nhàng bắn ra, ưu nhã cúi đầu thổi thổi mặt nước, lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Một luồng tức giận từ trong lòng Sa Ninh nổi lên giữ dội. Hai tay nàng kích động, rất muốn nhảy dựng lên, quơ lấy ghế dưới mông, hung hăng nện lên trên đầu Hạ Tầm. Đem hắn đầu đập bể thành dưa hấu nát.
Nghĩ tới bộ dáng dưa hấu nát, tâm tình Sa Ninh khá hơn một chút, nàng thở hổn hển mấy hơi, cũng ngồi thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, cứng rắn nói: “Ninh vương điện hạ có thể theo Yến vương cùng nhau khởi binh. Chúng ta, có thể được tam vệ Phúc Dư, Thái Ninh, Đóa Nhan trợ giúp. Ngoài ra, điện hạ nắm chắc triệu hồi được ba đạo binh mã hộ vệ của hắn. Nếu như, có thể loại bỏ Trần Hanh, Lưu Chân, điện hạ còn nắm chắc lấy được tám vạn thiết kỵ Đô Ti Đại Ninh, tất cả đều chiêu đến dưới trướng!”.
Hạ Tầm vui vẻ nói: “Như thế, thực lực chúng ta, sẽ tăng lên rất nhiều.
Triều đình càng khó thủ thắng”.
Mắt Sa Ninh vẫn đang nhìn về phía trước, hai người ngồi sóng vai, chính giữa cách xa hai thước, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lại cùng đối phương nói đại sự quan trọng, tình hình quỷ dị nói không nên lời. Sa Ninh nói: “Trong trường hợp đó, đã có hợp tác thì cần các ngươi hành động trước, nếu không. Tất cả đều là nước chảy bèo trôi”.
“Nương nương cứ nói”.
Sa Ninh hít vào một hơi thật dài, tâm tình bình tình một chút: “Điện hạ cần Yến vương giải vây trước cho điện hạ. Triều đình... Lập tức muốn động thủ với điện hạ, điện hạ giờ đây bị Chu Giám vây ở trong thành Đại Ninh, rất nhanh, Đô Đốc Trần Hanh, Tổng binh Lưu Chân còn có thề mang càng nhiều nhân mã đến, đem thành Đại Ninh thủ kín như nêm cối. Tam vệ Đóa Nhan, Thái Ninh, Phúc Dư ta không thiện công thủ thành trì, ba hộ vệ binh mã giờ đây đã ở trong tay Lưu Chân, mặc dù có thể điều động bọn họ, làm phản vừa lộ, Chu Giám cũng có thể lập tức động thủ với điện hạ, bởi vậy, khó có thể phát huy tác dụng. Ngươi có biện pháp cứu điện hạ ra sao? Điện hạ chỉ có thân thể tự do, mới có thể phát huy tác dụng của hắn”.
Hạ Tầm nghe xong, chân mày nhíu thật sâu: “Mẹ nó chứ, sách sử hại người! Nói cái gì Yến vương một mình vào phủ Ninh vương, cùng Ninh vương ôm đầu khóc rống, nấn ná mấy ngày. Ninh vương đưa tiễn ra khỏi thành, Yến vương mai phục nhân mã bên ngoài thành, đem trói Ninh vương lại, thế là theo đưa gia quyển Ninh vương và tam vệ Đóa Nhan, thần mã ba hộ vệ vương phủ tất cả đều cúi đầu áp tai, đầu phục Yến vương, thủ tướng Chu Giám đứng lên phản kháng. Chết trận.
Tam vệ Đóa Nhan có chỗ ở riêng của bọn họ, tại sao lại tự nhiên xuất hiện ở Đại Ninh, lại đồng loạt đem binh đến đây? Ba hộ vệ Vương phủ đã bị Lưu Chân mang đi, Ninh vương còn có binh ở đâu? Đến bản thân Ninh vương cũng thành đối tượng Đại Ninh vệ chỉ huy Chu Giám trông giữ nghiêm mật, Yến vương công nhiên bày tỏ phản nghịch với triều đình vừa đến, sớm đã bị Chu Giám bắt ngay tại chỗ, còn có thể chờ đến lúc Yến vương bị Ninh vương đuổi ra khỏi Đại Ninh thành rồi theo sát đi tiễn đưa, bị Yến vương tiên hạ thủ vi cường sao? Ninh vương không muốn đi theo Yến vương tạo phản, lại chiêu đãi, cho ngủ lại, rồi còn tiễn vị Yến nghịch này sao? Loại hành vi này cùng tạo phản có gì khác nhau? Mà hắn lại còn mang theo lão bà hài tử một đại gia đình tiễn hắn ra khỏi thành?
Trong đêm luận bàn sử sách xưa! Người biên đoạn sách sử này là người ngu, để độc giả chúng ta ngu ngốc theo, lão tử lại có thể thật thành ngu ngốc, lại có thể không ngờ đến điểm này, lần này chạy đến Đại Ninh cho rằng chỉ cần vừa đấm vừa xoa thuyết phục Ninh vương, có thể thoải mái hoàn thành sứ mạng, không thể tưởng được còn có vấn đề khó như vậy muốn ta giải quyết...
Sa Ninh sau nửa ngày không thấy hắn trả lời, nhịn không được quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy hai hàng chân mày Hạ Tầm nhíu chặt, trầm tư không nói, không khỏi lo lắng nói: “Sao vậy, ngươi cũng không còn biện pháp? Cũng không thể dứt khoát dừng lại, điện hạ chúng ta cần phải tìm nơi nương tựa tương trợ, nếu không chúng ta cũng đang trong tình cảnh gian nan, sẽ đi đến một con đường không đường về sao?”.
Hạ Tầm nói: “Nương nương đừng vội, để ta suy xét một lát”.
Hạ Tầm đứng người lên, chắp hai tay sau lưng, thong thả khởi bước đến một đống gia cụ vờ nát tung tóe ở giữa nhà. Ánh mắt Sa Ninh đuổi theo hắn một hồi, thở dài nói: “Ài! Điện hạ vốn đang nghĩ tới lúc sinh nhật. Tụ tập tam vệ thủ lĩnh, thị uy với triều đình. Không ngờ triều đình lại không kìm chế được, mà ra tay trước với chúng ta. Thật sự là...
Trong lòng Hạ Tầm khẽ động. Đột nhiên dừng bước, suy tư nói: “Nương nương. Ta thật ra đã nghĩ đến một biện pháp”.
Hai mắt Sa Ninh sáng ngời, vội vàng nói: “Ngươi nói đi!”.
Hạ Tầm nói: “Yến vương điện hạ có thể vì Ninh vương điện hạ mà giải vây, nhưng lại phải né được qua đại quân triều đình, nếu không dây dưa ở đó, thì đã không còn hiệu quả kỳ binh, quan ải Yến Sơn đều có trọng binh canh gác. Yến vương điện hạ muốn thần không biết quỷ không hay mang binh đến dưới thành Đại Ninh giết hắn trở tay không kịp, lại không thể cường công, Tùng Đình quan là không thể nào đơn giản tấn công được. Ta cảm thấy Lưu gia khẩu là một lỗ thủng lớn. Yến vương điện hạ nếu chọn tuyển đường đi Lưu gia khẩu, nhất định có thể mang binh đến dưới thành, còn không bị quân triều đình bên cạnh chú ý”.
Sa Ninh đầu tiên là ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Lưu gia?”. Tiếp đó vui mừng hẳn lên: “Không thành vấn đề. Thủ tướng Lưu Gia khẩu là... Chính là nghĩa huynh Lưu Khuê của ta, chỉ cần ta đi nói, hắn nhất định sẽ đứng ở bên ta!”.
Hạ Tầm nói: “Vốn đánh Lưu gia khẩu cũng không phải không được, quân coi giữ nơi đó không nhiều lắm, có thể đánh hạ. Nhưng chỉ sợ quân coi giữ đốt phong hỏa, tất cả lộ quan binh dọc đường sẽ lập tức biết tin tức. Tình cảnh Ninh vương đã đến trình độ này, một khi đả thảo kinh xà, khó bảo toàn Chu Giám sẽ không đưa Ninh vương bỏ chạy đến Tùng Đình quan. Cho nên nương nương có thể thuyết phục tướng lãnh thủ quan chủ động mở quan tất nhiên không còn gì tốt hơn. Nương nương thực sự nắm chắc?”.
Sa Ninh tràn đầy tự tin nói: “Tuyệt đối không có vấn đề. Hắn... Tuyệt đối sẽ không bán đứng ta. Nhưng...”. Chân mày Sa Ninh nhíu lại: “Yến vương xuất kỳ bất ý, binh khốn Đại Ninh. Có thể thành sao? Đại Ninh ở trong tay Chu Giám, hắn có thể dưới tình thế cấp bách...”.
Hạ Tầm chắc chắn nói: “Sẽ không! Thánh chỉ chưa hạ, tội danh chưa định, Chu Giám hắn dám làm gì một vị thân vương? Đến lúc đó các người chỉ để ý đóng chặt cửa phủ không ra, thủ thành đó là trách nhiệm của Chu Giám, hắn trốn lại trốn không được, có thể đem phủ Ninh vương ra làm vật thế mạng sao? Trong phủ Ninh vương ít nhất còn có chút thị vệ, thủ vững phủ Ninh vương hẳn là cũng có thể chống đờ một thời gian ngắn. Nương nương nếu như vẫn chưa yên tâm, có thể mật đàm với thủ lĩnh tam vệ Đóa Nhan, sắp tới lợi dụng việc chúc thọ, tiến vào chiếm giữ Đại Ninh, bảo vệ vương phủ. Mỗi người thủ lĩnh Tam vệ sao có thể không mang đến một hai trăm người hỗ trợ được, hơn nữa thị vệ vương phủ, thủ vệ vương cung không thành vấn đề. Đương nhiên, nhân tâm khó dò, khó bảo toàn Chu Giám sẽ không phát điên phát khùng...
Hắn đột nhiên quay đầu hỏi: “Ninh vương điện hạ đóng ở Đại Ninh lâu như vậy, trong quân bản vệ, hẳn là có người có thể dùng chứ?”.
Ánh mắt Sa Ninh lập lòe một chút đáp: “Điện hạ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày thân tộc tương tàn, làm sao âm thầm thu mua tâm phúc?”.
Hạ Tầm cười nói: “Làm sao có thể, Tần cối còn có ba bằng hữu”.
Sa Ninh tức giận nói: “Ngươi gọi cái này là so sánh sao? Ngươi hỏi Ninh vương điện hạ có người dưới tay có thể dùng hay không... Để làm.
Gì?”.
“Phá cửa thành!”.
Hạ Tầm trịnh trọng nói: “Nếu như Yến vương điện hạ nhanh chóng phá thành mà vào, sét đánh không kịp bưng tai, Chu Giám cho dù có tâm không đợi thánh chỉ, trực tiếp kéo vào phủ Ninh vương ngọc thạch câu phần, hắn cũng đã tới không kịp”.
Sa Ninh nghe xong cúi đầu suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Ta không có mười phần nắm chắc, nhưng, ta có thể thử xem”.
Hạ Tầm nói: “Vậy là tốt rồi, hôm nay vốn là cục diện cầu sống trong chết, ai cũng không dám cam đoan, mình có mười phần nắm chắc. Lúc nguy cấp, cần dùng biện pháp nguy cấp, càng do dự, càng tự hại mình”.
Sa Ninh khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Điện hạ nếu có thể nghĩ như ngươi, làm sao có thể...”.
Hạ Tầm không nghe rõ tiếng, hỏi lại: “Chuyện gì?”.
Sa Ninh thở dài một hơi, nói với Hạ Tầm: “Không có chuyện gì. Phá Lưu gia khẩu để cho ta đến lo liệu. Cửa thành Đại Ninh ta tận lực lo liệu. Nhưng, tất cả đều là phải làm việc âm thầm, trước khi các ngươi giải cứu phủ Ninh vương, tất cả cử động của các ngươi cùng phủ Ninh vương.
Chúng ta không quan hệ. Nếu như các ngươi thất bại, ta sẽ không thừa nhận có quan hệ với các người”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Ta rõ ràng!”.
Sa Ninh đứng người lên, phủi phủi quần áo. Đi về phía trước hai bước, bỗng quay đầu lại trừng mắt về phía Hạ Tầm, ánh mắt lại dấy lên ngọn lửa: “Tuy chúng ta hiện tại là minh hữu, nhưng ngươi làm ta nhục nhã, ta cũng không quên. Họ Hạ, ngươi nhớ kỹ. Ta và ngươi là ân oán cá nhân, một khi có cơ hội, Sa Ninh ta nhất định lấy trở lại!”.
Hạ Tầm ra vẻ kinh ngạc nói: “Chuyện tại hạ đối với nương nương xem như nhục nhã sao? Vương phi điện hạ không phải là thật lòng ái mộ Hạ mỗ, lúc này mới cố tình lấy thân báo đáp?”.
“Ngươi khốn kiếp!”.
Sa Ninh xấu hổ tức giận, nhưng đối diện với một nam nhân vừa rồi nàng còn không mặc gì, cho dù cá tính nàng hung hãn như thế nào, lúc này cũng không bày ra bộ dáng hung hăng được, nàng nhấc tay lên, cuối cùng chỉ có thể đem một đống lửa giận phát tiết ở cánh cửa đã chịu đủ chà đạp, đùng một cước, Sa Ninh tức giận đi ra ngoài.
Hạ Tầm nhìn sang ván cửa lung lay sắp đổ, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi...
Đại khái... Trong lòng cũng là có chút ít tiếc nuối.
Thân thể xinh đẹp như vậy, thân phận cao quý như vậy. Đối với bất kỳ nam nhân nào có một thể xác và tinh thần khỏe mạnh mà nói, đều là một loại hấp dẫn cực lớn.
Chỉ có điều, nam nhân chưa bao giờ dùng nửa người bên dưới để suy nghĩ, thì không phải là nam nhân, mà nam nhân một mực dùng nửa người bên dưới để suy nghĩ, thì đó là cầm thú.
Lúc bên dưới làm chủ nhân, bên trên phải nhường chỗ, dục vọng và lý trí cân đối như thế nào, đây là vấn đề cả đời tất cả nam nhân đều bận rộn giải quyết.
Lửa lách tách thiêu đốt. Hạ Tầm còn chưa ra khỏi phòng, nhà tranh mang theo nhục nhã không chịu nỗi của Sa Ninh này cuối cùng đã bị đốt trụi.
Lúc Hạ Tầm đi ra ngoài, Sa Ninh mang theo thị vệ đã giục ngựa đi xa, trước cửa để lại cho hắn một con ngựa, buộc ngựa tại một cây cọc. Con ngựa kia mắt thấy nhà tranh bốc lửa, đang bất an cọ cọ chân. Hạ Tầm cỡi bỏ dây cương. Xoay người nhảy lên chiến mã, xách cương nhìn nhìn phòng nhỏ sắp hóa thành tro tàn này. Đột nhiên quay đầu ngựa, cũng phi về phía phương xa.
Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí ước định gặp mặt tại một bộ lạc. Nhưng mà từ khe núi này xuất phát, hắn lại không biết đường đi. Cho nên Hạ Tầm đuổi phía sau đám người Sa Ninh. Trước đi về phía thành Đại Ninh, đến được quan đạo rộng rãi, phân biệt phương vị, lúc này mới tiến về phía bộ lạc kia.
Ước chừng đi mất một ngày, lúc sắp tới hoàng hôn, Hạ Tầm giục ngựa lên một chỗ sườn núi dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve trên bờm ngựa mồ hôi ẩm ướt hướng về phía dưới sườn núi nhìn lại. Hơn mười nóc nhà màu bạc, giống như đóa hoa sắp nghênh đón trời đông giết rét trên thảo nguyên.
Bầy ngựa đến đây, xa xa như mây, rất nhanh liền đến chỗ gần. Bởi vì đã là đầu mùa đông, thảo nguyên đã héo rũ. Cho nên móng ngựa tóe lên mảng bụi đất lớn, da rung động, bầy ngựa như nước vờ đê không thể ngăn cản, tiếng vó ngựa ầm ầm, bầy ngựa hí liên tục. Cộng thêm âm thanh mục nhân thét to, tụ tập thành một ca khúc đặc thù.
Những con ngựa này có màu đen, màu đỏ thẫm, màu nâu, còn có vài thớt ngựa trắng, da lông bóng loáng ở dưới ánh trời chiều lập lòe phản chiếu màu vàng, lông bờm thật dài và đuôi ngựa phất phới trong gió, càng hiện ra sự hùng tuấn và khôi vĩ của chúng nó. Hán tử cưỡi ngựa chạy đến, nhìn thấy người giục ngựa đứng ở trên sườn núi, cũng mặc một thân da bào Mông Cổ, Hạ Tầm đội mũ da, liền hữu hảo thổi một tiếng huýt sáo về phía hắn, sau đó lại theo bầy ngựa như dòng nước lũ chạy về phía trước.
Hạ Tầm chờ bầy ngựa kia đi qua, tro bụi cũng dần dần tán đi. Lúc này mới điều khiển ngựa, đi về mấy ngôi nhà bạt.
Bộ lạc này gọi là Ba Đặc Luân, lúc Tắc Cáp Trí và Hạ Tầm đi Đại Ninh đã từng đi ngang qua đây, hai người liền ước định, gặp trong này, Hạ Tầm giục ngựa đến nhà bạt, đang muốn hỏi người khác nơi Tắc Cáp Trí ở. Đột nhiên nhìn thấy bờ sông nhỏ phía trước có một người đang xoay người làm thịt một con dê, bên cạnh còn đứng cô nương mặc da bào, mang mũ da.
Hạ Tầm liếc mắt nhận ra người nọ đúng là Tắc Cáp Trí, vội vàng đạp ngựa chạy tới.
“A ha, đại nhân đã tới!”.
Tắc Cáp Trí nghe được tiếng móng ngựa vang lên, ngẩng đầu liếc nhìn, lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, dê đã làm thịt một nửa, một thanh dao nho nhỏ, thủ pháp phi thường lợi hại. Trên người trên tay vậy mà không có một giọt máu dê tung tóe lên. Hắn đưa tiểu đao cho cô nương thoạt nhìn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt hình cầu giống như như táo đỏ bên cạnh kia, dùng tiếng Mông cổ nói thầm cùng nàng vài câu, liền đi về phía Hạ Tầm nghênh đón.
Hạ Tầm đưa mắt nhìn vị cô nương đáng yêu kia, cười nói: “Vốn đang lo lắng ngươi không ở đây, lại nghĩ ngươi không chốn an thân, thoạt nhìn, ngươi ở đây quả thật cũng tốt, đến mấy ngày rồi?”.
Tắc Cáp Trí ha ha cười nói: “Thuộc hạ trong đêm ngày hôm qua mới chạy tới chỗ này, muốn an thân còn không dễ dàng sao”. Hắn lôi kéo Hạ Tầm đi lên phía trước: “Đại nhân không chú ý à, bộ lạc trên thảo nguyên. Trên cửa đều chốt một dây da, cửa này là không đóng, mặc kệ ngươi có quen biết chủ nhân ở đây hay không, buổi tối chạy tới đây. Ngươi cũng không cần đánh thức chủ nhân. Trực tiếp kéo cửa ra là có thể đi vào nghỉ tạm”.
“Đêm không cần đóng cửa?”. Hạ Tầm không ngờ tộc đàn dã man lạc hậu trong mắt người quan nội lại có tập tục như vậy, không khỏi có chút cảm thán.
Tắc Cáp Trí đi đến một lều phía trước. Kéo cửa ra đi vào. Bên trong đang có một đôi vợ chồng, Tắc Cáp Trí liền lên tiếng chào hỏi bọn họ, sau đó lại lôi kéo Hạ Tầm hướng về phía bọn họ lý lố giới thiệu một phen, nam chủ nhân mặt đầy đầy nhiệt tình mang theo nụ cười, xông lên cho Hạ Tầm một cái ôm thật chặt. Người này vóc dáng cao cao, dáng người rất khôi ngô. Xem ra đã hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt đỏ thẫm.
Tắc Cáp Trí lôi kéo Hạ Tầm không chút khách khí ngồi xuống, dùng Hán ngữ nói với hắn: “Hắn gọi Ô Ân Kỳ, lão bà vốn là bộ lạc khác. Bởi vì nam nhân thua tiền cho hắn, không trả được, phải đem người vợ gán cho hắn, lúc đến còn mang theo nữ nhi, việc mười mấy năm trước, giờ đây đã lớn lên gả cho người. Cô nương vừa rồi ngươi trông thấy kia là con thứ hai của bọn hắn, đó, còn có một nha đầu thứ ba, đi chăn dê, một lát nữa sẽ trở về đây. Chúng ta ở chỗ này ở một đêm. Sáng mai lại đi. Đại nhân. Sự tình đã làm được chưa?”.
Hạ Tầm cười nói: “Được rồi, bọn họ đã đáp ứng, đi theo Yến vương cùng nhau khởi sự, chúng ta nhanh chóng chạy trở về. Đem tin tức này nói cho điện hạ”.
“Thế mà lại thành công?”.
Đôi mắt Tắc Cáp Trí trừng lên thành hình cầu: “Chúng ta nói như vậy cũng không được, đại nhân ném một phong thư, mà đã thành công?”.
Hạ Tầm cười vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Ta nói rồi. Nếu vận dụng được diệu kế, có đôi khi một câu nói cũng có thể giải quyết sự tình mà thiên quân vạn mã mới có thể giải quyết”.
“Chậc chậc chậc...”.
Tắc Cáp Trí tấm tắc khen. Lão đại này của hắn, hiện tại hắn còn là chưa giải thích được những thứ này. Nhưng hắn cảm giác được lực lượng trí tuệ, người với việc không biết luôn tràn ngập kính sợ, cho nên Tắc Cáp Trí lúc này, trong lòng cũng tràn đầy kính sợ với Hạ Tầm.
Ô Ân Kỳ rất mến khách. Con dê nhỏ bị lọc sạch sẽ kia rất nhanh bị nữ nhi của hắn xách trở về, tách thành vài khối lớn ném vào trong nồi. Nấu lên làm mùi thịt tràn ngập bốn phía. Lúc bữa tối, hương trà sữa nồng nàn, thịt nóng hổi, trái cây tràn đầy, mùi sữa thơm bốc lên, hơn nữa Tắc Cáp Trí mang rượu mạnh đến, chính là thịnh yến người nhà này khoản đãi khách nhân.
Nữ chủ nhân và nữ nhi cũng uống rượu. Hơn nữa tửu lượng còn rất lớn, tiểu nữ nhân Ô Ân Kỳ chỉ nhỏ hơn một tuổi so với tỷ tỷ, tỷ tỷ gọi là Tác Bố Đức, muội muội gọi Ô Nhật Na. So với tỷ tỷ, khung xương Ô Nhật Na nhỏ hơn rất nhiều, tuy đường cong ngũ quan so với nữ tử Trung Nguyên ôn nhu cường tráng hơn một tí, bất quá rất đẹp. Nàng ngũ quan tuấn tủ, hơn nữa hoạt bát hơn so với tỷ tỷ, phụ thân nàng đi đến bên người Hạ Tầm mời rượu, hơn nữa hát lên ca khúc nâng cốc chúc mừng, nàng an vị ở cách đó không xa, giương một đôi mắt to đáng yêu, hướng về phía này rõ ràng đang buồn cười, Hạ Tầm còn phải nghiêm trang cười ngọt ngào.
Một chén rượu được Hạ Tầm ráng uống hết, lúc này chóng mặt hồ đồ ngã ra, Tắc Cáp Trí đẩy cánh tay đẩy hắn, lặng lẽ cười nói: “Này, đại nhân, Ô Nhật Na rất yêu mến đại nhân đấy”.
“Khụ, không nên nói bậy!”. Hạ Tầm vội nói, sợ bị chủ nhân nghe thấy sẽ khó chịu, hắn vụng trộm nhìn lướt qua, Ô Ân Kỳ đang thoải mái chè chén, hoàn toàn không nghe được thanh âm Tắc Cáp Trí, lúc này mới yên tâm.
“Đến đây, đại nhân, ăn cái này, đối với nam nhân rất tốt đó” Tắc Cáp Trí rất nhiệt tình đưa một thứ vòng tròn bóng bảy gì đó vào trong chén Hạ Tầm. Hạ Tầm hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”.
Tắc Cáp Trí nói: “Dái dê đó! Đại bổ”.
“A... Ta... Cũng không cần bổ?”.
Tắc Cáp Trí nói: “Cần bổ, cần bổ, nam nhân mà.
Thịnh tình không thể chối từ, Hạ Tầm kiên trì cắn một cái, ô, cũng khá ngon, Tác Bố Đức, Ô Nhật Na và các nàng trông thấy vẻ mặt bộ dáng của Hạ Tầm, cũng nhịn không được cười lên khanh khách.
Buổi tối lúc ngủ, Ô Ân Kỳ và lão bà ngủ ở phòng bên phải, Tắc Cáp Trí và Hạ Tầm đều được an bài ở bên trái. Nếu như buổi tối khách nhân mới đi ngang qua, vào cửa cũng phải ngủ ở vị trí này. Nếu quả thật có người, mọi người phải chen chúc cùng một chỗ, Hạ Tầm ngầm thở dài, khuya hôm nay phải chịu được tiếng ngáy kinh thiên quỷ thần của lão Cáp.
Ấn theo tập tục bộ lạc, nữ hài tử trong nhà chưa lập gia đình cũng phải ngủ ở vị trí bên trái, bởi vậy chăn nệm xa hơn một chút, chính là chỗ nghỉ chân của tiểu tỷ muội Tác Bố Đức và Ô Nhật Na, Tắc Cáp Trí nhìn Hạ Tầm, chớp mắt về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, Tác Bố Đức hôm qua chưa theo lão Cáp ta ngủ nữa, vốn đêm nay nghĩ nếm thử tư vị Ô Nhật Na, đại nhân đã đến đây, để cho ngươi đi, chờ một lát tắt đèn, người có thể đi qua đấy”.
Hạ Tầm giật mình nói: “Cái gì? Ngươi nói sao?”.
Tắc Cáp Trí hắc hắc cười nói: “Đại nhân không biết sao? Nếu như chủ nhà có cô nương chưa lập gia đình, ngươi yêu mến mà nói, có thể ngủ cùng nàng. Không có người can thiệp. Phụ thân cô gái cũng không thể”.
Tròng mắt Hạ Tầm đều muốn rơi ra: “Cái gì? Buồn cười, ngươi đừng hù ta. Làm sao có thể!”.
Tắc Cáp Trí nói: “Tại sao không có khả năng. Đời này, đây là quy củ ở chỗ này”.
Không biết là bởi vì cuộc sống trên thảo nguyên gian khổ, hài tử tỷ lệ sinh tồn thấp, hay bởi vì quan hệ nam nữ trên thảo nguyên một mực bảo trì thói quen tự do, Hạ Tầm thấy hắn không giống như là nói đùa, ngược lại hơi tin tưởng, nhưng hắn không cách nào tiếp nhận phong tục như vậy, hắn lắc đầu liên tục nói: “Thôi đi, thôi đi, ta thấy cũng không nên, vẫn nên ngủ đi. Sáng mai còn phải rời khỏi đây”.
Tắc Cáp Trí mừng rờ nói: “Đại nhân không cần, thuộc hạ muốn, ha ha ha, hai cô nương, ta đều muốn!”.
Hạ Tầm hít vào một hơi.
Trong đêm, Hạ Tầm phát hiện, đêm nay hắn không nghe được Tắc Cáp Trí khò khè, nhưng hắn căn bản là ngủ không yên, tiếng rên rỉ, tiếng cười hì hì, xen lẫn tiếng thở dốc, thậm chí trong bóng tối không biết là đại hay tiểu cô nương kia cởi bỏ quần áo chạy tới. Lớn mật muốn tiến vào ổ chăn của hắn, làm hại hắn sợ bị xâm phạm, chỉ có thể đem một giường chăn mền chăm chú khóa lại trên người: “Hoảng sợ” vượt qua một đêm không ngủ.
Thương cho Hạ Tầm...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan