Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Ninh vương Chu Quyền giục ngựa thẳng vào vương phủ, tới cửa phủ, liền thả người nhảy xuống ngựa, Sa Ninh phi ở bên cạnh cũng quay người nhảy xuống, Chu Quyền đờ nàng một cái, ôn nhu nói: “Đi thôi, đến hậu cung đi”. Dứt lời liền xoay người tự bước đi về phía trước, Sa Ninh theo sát phía sau, nhắm mắt theo đuôi, Chu Quyền chắp tay đi về phía trước, luồng gió thổi qua, thần sắc trở nên cực kỳ trầm ổn, dáng đi càng hiển thị rõ sự nho nhã, không mang theo một tia khói lửa.
Vừa rồi ở cửa thành thể hiện sự bá đạo, tư thái ngang ngược kiêu ngạo không ai bì nổi, chỉ là Chu Quyền làm bộ làm tịch mà thôi, Chu Quyền tuy còn trẻ tuổi, nhưng không phải một người xúc động lỗ mãng, hắn chẳng những tâm tư tinh tế, tính tình trầm ổn, hơn nữa học rộng tài cao, túc trí đa mưu. Người này học rộng, trong hai mươi sáu con trai của Chu Nguyên Chương bài danh thứ nhất, thật ra không chỉ là ở trong hoàng tử, cho dì là so sánh với tất cả bác học chi sĩ trong dân chúng, bì kịp Chu Quyền cũng không nhiều người.
Vị Vương gia này trài qua kinh tử, cửu lưu, tinh lịch, y bặc, hí khúc, âm nhạc, lịch sử, binh pháp... Cả đời viết ra hơn ba trăm bảy mươi bộ sách, đều là sách vở cực chuyên nghiệp, có rất nhiều giết trị học thuật đến hiện đại vẫn hiệu quả thật lớn, quả thực giống như là Đông Tà Hoàng Dược Sư, bác học tinh thông, không chỗ nào không thông.
Bất quá, đúng như Vương Liên Hoa và Trầm Lãng trong Võ Lâm Ngoại Sử, Vương Liên Hoa học rộng tài cao, thông minh hơn cả Trầm Lãng, nhưng Trầm Lãng chỉ chuyên tập trang ở võ học, mà Vương Liên Hoa bách gia chư tử không chỗ nào không thông, không chỗ nào không hiểu, một người tinh lực có thể có bao nhiêu? Cho nên hắn về tạo nghệ võ học, cuối cùng vẫn kém hơn Trầm Lãng một bậc. Ninh vương Chu Quyền cũng chính là như thế, Yến vương Chu Lệ chuyên tấn công binh pháp và mưu quyền, vị Ninh vương bác học này ở phương diện này lại kém hơn Yến vương.
Ngoài ra, Ninh vương Chu Quyền còn có một tật xấu lớn nhất, đó là hắn nhiều mưu mà do dự, mà không phải nhiều mưu mà thiện dùng thủ đoạn, bởi vậy tính tình ôn nhu, suy nghĩ nhiều đường, làm việc cố kỵ trùng trùng, suy nghĩ kết quả quá sâu, chính là không bằng Yến vương Chu Lệ làm việc cương nghị quyết đoán, có bá lực rất lớn.
Hai người đến trong thư phòng hậu cung, Sa Ninh vừa muốn mở miệng nói chuyện, Chu Quyền liền ôn hòa cười nói: “Không vội, một đường xe ngựa mệt nhọc, đi trước tắm rửa, trở về lại từ từ nói, ta ở chỗ này chờ nàng”.
Sa Ninh hiểu được tính tình hắn, cười xinh đẹp về phía hắn, liền xoay người rời đi, Chu Quyền thuận tay từ trên giết sách lấy ra một quyển sách, lẳng lặng đứng đọc.
Ánh mắt của hắn rơi vào sách vở, nhưng tâm thần căn bản không ở nơi.
Đó.
Gần một năm qua, triều đình đối với hắn mờ ám không ngừng, đầu tiên là thu binh quyền hắn, tiếp đó điều đi ba đội hộ vệ vương phủ hắn, đầu tháng hai vừa rồi muốn gọi hắn trở lại kinh, mắt thấy muốn bước vào con đường Chu vương, Tề vương, may mắn Tứ ca làm phản, triều đình bởi vậy buông lỏng áp bách với hắn, nhưng dấu hiệu triều đình muốn đối phó hắn đã hết sức rõ ràng, quân
đóng Đại Ninh căn bản không để hắn vào mắt, Trần Hanh, Lưu Chân đại quan triều đình lại càng bức người. Hôm nay, Vương phi mình phải về thành, ở phiên quốc hắn sở hữu, lại có thể phải tiếp nhận bộ hạ kiểm tra, có thể nhẫn nhịn hay không? Hắn tất phải làm ra một loại tư thái, nếu không ngay cả quân tâm mọi người trong Ninh vương phủ cũng muốn tan rã.
Hắn hôm nay canh giữ ở trong phủ Ninh vương, mỗi ngày đánh đàn luyện kiểm, hết sức phong nhã, một bộ dáng vô vi, nhưng đối với nhất cử nhất động trong thiên hạ, hắn đều chú ý, tìm kiếm sinh cơ của mình, thân là phiên vương, nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào tai mắt người khác, hắn muốn tiếp tục gây ảnh hưởng đối với chính phiên quốc mình, chỉ có thể mượn nhờ thân phận đặc thù của Ninh nhi, đường đường hoàng tử rơi xuống tình cảnh như vậy, làm sao không phải một loại bi ai?
Chính phi hắn là một nữ nhi của Đại Minh Chỉ Huy sứ Trương Thái. Mà Sa Ninh phi bên cạnh thì là muội muội thủ lĩnh Đóa Nhan Vệ, đúng là Sa Ninh lợi dụng thân phận đặc thù này, Chu Quyền làm ra tư thái đóng cửa tránh họa mới có thể bảo trì liên lạc mật thiết với bên ngoài như cũ.
Nghĩ đến tâm phiền ý loạn, Chu Quyền ném quyển sách sang một bên.
Sa Ninh cau lông mi mỹ lệ lại, hơi nghi hoặc nói: “Tại sao? Điện hạ không phải nói, gặp gian thần chuyên quyền, bại hoại triều cương, phiên vương có quyền lên án công khai gian thần, phát binh dẹp yên bên cạnh quân vương sao, người bảo thiếp liên lạc ba vệ binh mã, lúc đó chẳng phải đề phòng triều đình từng bước ép sát, hạ độc thủ với điện hạ? Hôm nay có Yến vương kìm chế đại quân triều đình, điện hạ chỉ cần khởi binh hưởng ứng, sơn hải quan ngoại sắp giao cho điện hạ rồi, tại sao lại muốn đổi ý?”.
Chu Quyền vỗ vỗ mông nàng, mỉm cười nói: “Không phải bất đắc dĩ, há có thể đi đến con đường một đi không trở về này. Triều đình cử năm mươi vạn đại quân, Tứ ca ta thế nào, sao có thể là đối thủ người ta?”.
Sa Ninh hơi thất vọng: “Vậy... Yến vương đã bại, triều đình chẳng phải còn muốn ra tay với điện hạ sao?”.
Chu Quyền đã tính trước nói: “Vốn triều đình tuyệt đối sẽ không buông tha ta. Phương Hiếu Nhu, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, lớp gian thần đầu độc Hoàng Thượng, ly gián hoàng thân, để cho chất nhi ta thời khắc đó thiếu tình cảm liền hạ độc thủ với thúc phụ, trong chư vương, bọn họ kiêng kỵ nhất đại khái chính là Tứ ca và ta. Nhưng Tứ ca đã phản, lại từng làm binh mã triều đình thiệt hại nghiêm trọng, ta nghĩ... Bọn họ dù ngu xuẩn, cũng phải lo lắng xem chư vương bị bức tạo phản sẽ gây hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Nàng xem, ta giờ đây đã giao binh quyền ra, đến ba hộ vệ binh mã đều giao ra ngoài, với triều đình còn có nguy hiếp gì? Bọn họ đã đạt mục đích, đợi bọn hắn tiêu diệt binh mã Tứ ca xong, có vết xe đổ phía trước, còn dám dùng cực đoan thủ đoạn bức ta phản sao? Ta cho ca ca nàng và thủ lĩnh Phúc Dư Vệ, Thái Ninh Vệ tham gia thọ yến của ta, chính là muốn hướng về phía Hoàng Thượng chất nhi của ta, còn có cả mấy gian thần, bày ra uy hiếp: Chu Quyền ta cũng không phải thực vật, không muốn làm cho ta bước theo gót Yến vương, ngươi đừng khinh người quá đáng!”.
Sa Ninh có chút không vui nói: “Điện hạ đây là dùng Yến vương để cầu tự bảo vệ mình? Điện hạ nghĩ Yến vương sau khi bị diệt, triều đình sẽ không phát binh đối phó điện hạ?”.
Chu Quyền nói: “Nàng cho rằng, mấy chục vạn đại quân, nói động là có thể động? Nàng biết triều đình phát động nhiều binh mã như vậy, muốn tiêu hao bao nhiêu tiền lương, vận dụng bao nhiêu nhân lực? Tiên đế lưu lại cho Hoàng Thượng của cải nhân lực lớn, cũng không chịu nổi hắn lăn qua lăn lại như vậy, hắn thực sự dư lực diệt Tứ ca sau đó lại tiếp tục phát binh đối phó ta sao? Bọn họ luôn mồm vì nước vì dân, chẳng lẽ không sợ dân chúng huyên náo lầm than sao?
Ta cũng hận mẩy gian nịnh bàn lộng thị phi, cũng muốn cho Hoàng Thượng nhìn mặt mũi, nhưng... Triều đình thế lớn quá, đối địch với triều đình, cửu tử nhất sinh. Bất quá nếu là ta dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, triều đình muốn đụng đến ta, vậy cũng phải trả giết một giết cực lớn. Bởi vậy, trải qua chuyện Tứ ca, ta nghĩ... Triều đình cũng sẽ tiếp nhận giáo huấn sửa lại chính sách, sẽ không ép chư vương lên tuyệt lộ. Ngươi muốn binh quyền, ta cho, để ta ở Đại Ninh làm thái bình Vương gia, khả năng này, so với đi theo Tứ ca khởi binh đối phó triều đình lại có khả năng thành công, muốn lớn hơn gấp trăm lần đó?”.
Sa Ninh thở dài buồn bã, không nói gì, thần sắc rất thất vọng.
Chu Quyền liếc nhìn nàng, lắc đầu bật cười nói: “Trữ nhi, đây là quốc gia đại sự, nàng không hiểu. Đây không phải đại hội trong bộ lạc Na Đạt các ngươi Mộ, thi đấu đua ngựa, bắn bắn tên, đấu vật, thắng được có thể trở thành Ba Đồ Lỗ tất cả nam nhân khâm phục, nữ nhân ngường mộ, đây là đang đánh cuộc vận mệnh, vứt bỏ ảo tưởng không thực tế, anh hùng, không phải tốt như vậy đâu!”.
Lúc này, Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí đã đứng ở trước cửa Ninh vương phủ, Tắc Cáp Trí kinh ngạc nói với Hạ Tầm: “Đại nhân, người không phải nói, sau khi đến Đại Ninh, lại quan sát xung quanh, rõ ràng kỹ càng tình hình Ninh vương, rồi mới cầu kiến, tại sao đã trực tiếp tới rồi?”.
Hạ Tầm nói: “Hôm nay có một màn trước cửa thành, ngươi cũng thấy đấy, Ninh vương đang bị chọc giận, lúc này cùng hắn bàn bạc, chẳng lẽ không phải là thỏa đáng nhất? Chúng ta giống như con nhiện, bất luận một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể buông tha, cơ hội, trôi qua tức thì!”.
Con mẹ hắn có triết lý, Tắc Cáp Trí từ đầu đến cuối không đọc qua sách vờ, nghe xong phi thường sùng bái nói: “Đại nhân anh minh!”.
Chu Quyền biến sắc nói: “Ai muốn gặp ta?”.
Quản sự Vương phủ lại nói một lần, Chu Quyền giật mình nói: “Người tử ca? Không gặp! Không gặp! Nhanh đuổi bọn họ đi!”.
“Chậm đã!”.
Sa Ninh gọi quản sự, nói với Chu Quyền: “Điện hạ ngại gì gặp mặt, nghe Yến vương nói một chút đâu có sao?”.
Chu Quyền nói: “Còn định hỏi sao, triều đình phát binh năm mươi vạn, Tứ ca tự biết khó địch, muốn khuyển ta cùng nhau khởi binh. Cho dù ta chịu đi cùng, làm sao đối kháng năm mươi vạn đại quân triều đình? Nếu đi, lại bị tai mắt triều đình phát giác, bản vương chẳng phải nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, không gặp, không thể gặp!”.
Mày ngài Sa Ninh nhảy lên, nhàn nhạt nói: “Dựa vào ý kiến của thần thiếp, điện hạ hẳn là nên gặp một lần”.
“A?”. Chu Quyền hiểu rõ, lúc vị vương phi bên cạnh này dựa vào thói quen Trung Nguyên tự xưng thần thiếp, có nghĩa là đang nổi giận, nhịn không được nhìn nàng một cái hỏi: “Vì sao phải gặp?”.
Sa Ninh nói: “Điện hạ đem hết lợi thế tất tháng toàn bộ áp đặt bên triều đình? Yến vương có thể đánh bại mười ba vạn đại quân triều đình, cũng chưa chắc sẽ không thể có khả năng đánh bại năm mươi vạn đại quân, nếu như vạn nhất Yến vương thắng, điện hạ hôm nay không giảng chút tình huynh đệ nào, khi đó làm sao ăn nói? Một vạn con dê, cũng không phải đối thủ của một con sói, thiếp lại không cho rằng, giờ đây có thể kết luận Yến vương tất bại, điện hạ chỉ là gặp qua bọn họ, có ngại gì, sao phải phá hỏng đường lui của mình? Bất kể thế nào mà nói, Yến vương tồn tại, đối với điện hạ người luôn có lợi?”.
Ninh vương chậm rãi bước đi thong thả trong thư phòng, sau nửa ngày trầm ngâm, miễn cường gật đầu nói: “Được... Đưa bọn hắn tiến vào, đến Tồn Tâm điện chờ bản vương”.
Sa Ninh nói: “Điện hạ, để thiếp thay xiêm y, cùng điện tiếp chuyện bọn hắn, xem bọn hắn nói chuyện gì”.
Sa Ninh là nữ tử trên thảo nguyên, vào cung mới hơn hai năm, thủa nhỏ ở trên thảo nguyên là nữ tử hoang dại, không lớn câu nệ lễ giáo Trung Nguyên, Chu Quyền cũng biết tác phong thói quen của nàng, bởi vậy không cho rằng là sai, chỉ gật đầu đáp ứng.
Tắc Cáp Trí đối với Sa Ninh đều không có ấn tượng, trên đời này có ít người lạc đường, có ít người lại nhận thức trí nhớ cực kỳ kém, Tắc Cáp Trí chính là một người như vậy, nữ tử chỉ thấy qua một lần không lưu lại ấn tượng gì, chỉ cần đổi bộ quần áo, đổi lại kiểu tóc, hôm sau gặp lại, hắn cũng không biết đã từng thấy qua. Huống chi ở Bắc Lưu gia Khẩu dung nhan Sa Ninh chỉ thoáng nhìn qua, toàn bộ chú ý của hắn lại đặt ở trên người Lưu Khuê rất có phong phạm quân nhân kia, cho nên căn bản không nhớ kỹ.
Hạ Tầm thì không phải vậy, hôm nay ở cửa thành hắn đã xác định vị Sa Ninh phi bên cạnh Ninh vương kia, chính là nữ tử hắn chứng kiến trên sườn núi Bắc Lưu gia Khẩu kia, lúc ấy đã từng đối mặt một lần, nói không chừng vị Vương phi này cũng còn nhớ rõ bộ dáng hắn, nhưng hắn đối với việc này không lo lắng chút nào, nữ quyển người thường còn không gặp người ngoài, huống chi đường đường là Ninh vương phi?
Cho nên, Hạ Tầm dậm bước chân bình ổn, thoải mái nhàn nhã tiến vào phủ Ninh vương...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan