Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Biên: conem_bendoianh
Hạ Tầm nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy cái gì “Đưa cái bàn đi”, “Đi mau đi mau...”, “Bố Chính Sứ đại nhân một thân đầy rượu và thức ăn”, “Nói thừa... còn bị cho ăn tát..“Đi đi đi.
Hạ Tầm hồ nghi nhìn trái nhìn phải, một thân sĩ Thanh châu cùng hắn vừa rồi bắt chuyện vội vàng đi lướt qua bên cạnh hắn, nhỏ giọng vứt lại một câu: “Vương gia giận, phá thọ yến, đi mau..
“A. Đỗ huynh...”
Hạ Tầm vừa định hỏi thăm rõ ràng, vị Đỗ huynh kia đã vội vàng đi ra ngoài, Hạ Tầm nghi lại một chút, đột nhiên nhớ tới lời Phùng Tổng kỳ nói, không khỏi thầm nghỉ: “Không thể nào? Tề vương này tính tình nóng nảy như thế sao? Chẳng lẽ hắn vừa nghe nói Hộ bộ ngừng tiền xây phủ của hắn, lại ỡ trước mặt khâm sai hạ sứ đại náo thọ yến?”
Hạ Tầm thật đúng là đã đoán đúng, chĩ bất quá hắn không ngờ Tề vương không chỉ là ở trước mặt khâm sai sứ đại náo thọ yến, mà còn lại thành thật không khách khí cho vị khâm sai kia một cái tát.
Minh sơ những vị Vương gia này, phần lớn là khi Chu Nguyên Chương còn chưa có đăng cơ xưng đế đã trưởng thành, cha bọn họ lúc ấy còn đang nam chinh bắc chiến giành thiên hạ, còn không có dám xem mình chính là chân mệnh thiên tử, cho nên cùng không có Thái Phó gì ân cần dạy bảo bọn họ về lễ quân thần. thế chế triều đình, nhiều lắm là mời giao thư tiên sinh dạy bọn họ đọc sách, viết chữ. Cho nên trong những hoàng tử này nhửng người chăm chú đọc sách, thành thật theo khuôn phép củ đương nhiên là có, nhưng mà đại bộ phận đều là lỗ mãng.
Đến khi Chu Nguyên Chương vừa đăng cơ, bọn họ lập tức đã thành thân vương, đối với một số thân vương trong đó mà nói, cha hắn chính là cha hắn, hoàng đế đó là xưng hô đối với bên ngoài, nhà chính là nước, nước chính là nhà, khởi phát tính tình thì đâu thèm ngươi có phải khâm sai chó má gì hoàng đế phái tới hay không, còn không phải là hỏa kế do cha ta phái tới tặng quà sinh nhật cho ta sao? Đánh thì đánh, tính là chuyện gì.
Tề vương đại náo thọ yến một phát, các lộ quan viên thân sĩ nguyên một đám bị dọa cho hết hồn, hoảng sợ chạy trốn, vị Bình Nhạc Dương Bình công công đến từ trong kinh kia, trên mặt nhận lấy phần thưởng của Tề vương đủ năm ngón tay xẩu hố và giận dữ không chịu nổi, nhưng lại không dám tranh luận, đành phải cáo từ, thọ yến tan rã trong không khí không vui. hạ sử các lộ phiên vương lại phần lớn nhìn có chút hả hê, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, xem Tề vương gia hắn làm như thế nào mà thôi.
Hạ Tầm vừa mới cân nhắc đến nguyên do xuất phát ra điều này, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, thoáng cái trong điện đã đi sạch sẻ, cùng chỉ còn lại có một mình hắn, thấy tình hình này, Hạ Tầm thầm nghỉ: “Được, đến mức này, ta cùng đừng ăn cái gì thọ yến, đi nhanh lên, kẻ lại đụng trúng vị Tề vương gia kia” Rồi vội vàng cùng đứng lên bước đi ra bên ngoài.
Nhưng hắn vừa mới đi xuống thềm son. trước mặt đã đi đến vị thừa phụng hoạn quan Thư công công kia, Thư công công vẻ mặt ôn hoà hướng về phía hắn hỏi: “Công tử đây là muốn đi đâu?”
Hạ Tầm nói: “Ổ, ta thấy tiệc rượu đã tan, đang muốn cáo từ rời đi”.
Thư công công cười khổ một tiếng nói: “Công tử đừng vội đi, Vương gia muốn gặp người, mời công tử đi theo chúng ta”.
Hạ Tầm âm thầm kêu khổ: “Nhanh như vậy? Vị Vương gia này thật đúng là cá tính nóng nảy”.
Rơi vào đường cùng, Hạ Tầm đành phải kiên trì đi theo đằng sau Thư công công, hai người đi vào qua lầu các một hồi, chốc lát sau, đi vào một tòa nhà nghĩ hai tầng. Nơi này có núi có nước có hoa có cây. Phía trước cửa điện chính là một khối đá núi cao ngất, trái phải có nước vờn quanh, xuyên qua một cây cầu nhỏ, giống như nhị long hí châu, Hạ Tầm đi theo Thư công công bước lên cầu nhỏ, qua cầu nhỏ là một cánh cửa, qua cánh cửa này, chính là An Thiện đường.
Thư công công dẫn Hạ Tầm vào An Thiện đường, trong điện này cực kỳ rộng rải, bên trong lợi dụng vách gỗ, bản gỗ, màn trướng cùng các loại khung giá chạm trỗ không gian lớn nhỏ không đều, cũng không để có cảm giác trống trải, lại không mất ung dung. Đèn, tranh, tranh chữ, lô đinh... các hình thức bày biện làm đẹp đều có, khí phái tự nhiên sinh ra.
Thư công công thấp giọng nói: “Công tử chờ một lát, chúng ta đi bẩm báo Vương gia”.
Một lát sau, chợt nghe bên trong một thanh âm nam nhân thô lỗ quát lớn: “Lăn ra cho ta. bà bà mẹ mẹ có phải nam nhân không! Đến đây thì đưa vào, còn quy củ cái con mẹ gì nữa?”
Thư công công cấm đầu chạy ra, cao giọng nói: “Vương gia truyền kiến!” Tiếp đó tiến đến trước mặt, áp thấp giọng dặn dò: “Vương gia đang nổi nóng, đầu lại bắt đầu đau. ngươi cẩn thận nói chuyện”.
Hạ Tầm gật gật đầu. hướng về phía Thư công công nói tạ ơn. cất bước đi vào trong nội điện, tiến đến cửa điện, chưa kịp nhìn kỷ, Hạ Tầm đi tới trước hai bước, quỳ gối trên mặt đất, cao giọng nói: “Môn hạ Dương Húc, ra mắt Vương gia”.
Chư vương thể chế dưới thiên tử một cấp, đối với các thần tử vẫn thuộc về lễ quân thần, coi như là đương triều nhất phẩm, thấy Vương gia cùng phải quỳ bái lễ, Hạ Tầm sao có thể ngoại lệ. Bộ lễ tiết này của hắn là từ Trương Thập Tam rèn luyện, hành lễ như thế nào, nói năng như thế nào, sớm đã nhớ kỷ trong lòng, động tác triển khai, hành vân lưu thủy, nam tử kia thanh âm lại không kiên nhẫn nói: “Bỏ qua bỏ qua. đứng lên mà nói”.
“Tạ vương gia”.
Hạ Tầm động thân đứng lên, lúc này mới thấy rõ trên giường La Hán nằm nghiêng một người, bên cạnh là một lão đầu râu bạc ngồi nửa mông trên mép giường, đang châm cho Tề vương. Tề vương trên đầu cắm đầy những cây châm nhỏ sáng loáng, xem có chút dọa người.
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Vị này chính là Tề vương gia? Khó trách hắn dữ dội táo ngang ngược, ngoại trừ thân là hoàng tử hậu duệ quý tộc, ngoài không kiêng nể gì cả ra, chỉ sợ bệnh đau đầu của hắn cùng là một nguyên nhân”.
Bởi vì Trương Thập Tam vô duyên được tiến vương phủ. chưa từng gặp qua bộ dáng của Tề vương, cho nên chưa từng vẻ qua bức họa cho hắn, đây là lần đầu tiên Hạ Tầm nhìn thấy Tề vương. Chĩ thấy vị Tề vương này chừng ba mươi tuổi, mày rậm mũi thẳng miệng lớn, thân hình cao lớn, nghi biểu đường đường. Con của Chu Nguyên Chương phần lớn tướng mạo đường đường, có rất ít lệch ra dưa nứt ra táo, vốn cha mặc dù xưng không được mỷ nam tử, nhưng cùng anh bằng bất phàm, mẹ của bọn họ mỗi người đều là mỹ nữ, những cái này họp thành thân vương thì sao có thể có bộ dáng khó coi được.
về phần đời sau dân gian thịnh truyền Chu Nguyên Chương như, trán dồ, cằm lồi, mặt đầy rỗ vô cùng xấu, quả thực như không phải người sinh vậy, chỉ là người Thanh cố ý nói xấu hoàng đế khai quốc Minh triều mà thôi. Những bức họa kia căn bản không phải Minh triều truyền thừa, vào Minh triều dám đến trước Chu Nguyên Chương hiếu lăng lớn tiếng cùng bị bắt bớ, thử nghĩ nhà ai sẽ ăn no không có chuyện gì, mạo hiểm tuyệt đại phong hiễm, giấu một bức họa hoàn toàn khác với hình tượng tiêu chuẩn của quan phương về Chu Nguyên Chương, một cái giấu đến ba trăm năm, tính chuẩn đến Đại Thanh mà lấy ra hiến vật quý?
Nói đến triều đại nhà Thanh đột nhiên xuất hiện những bức họa Chu Nguyên Chương kia, họa lên Chu Nguyên Chương mặc long bào mang long quan lại là hình thức thời Tần Hán, mức độ tin tưởng có thế nghĩ. Nghĩ đến Chu Nguyên Chương nếu thật là xấu như vậy, từ Hào châu khởi sự lành tụ nghỉa quân Quách Tử Hưng cùng sẽ không đem ái nữ gả cho một kẻ tiền không có mà tướng mạo cùng không như hắn, thiên hạ này về sau cùng chưa hẳn đến phiên hắn làm hoàng đế.
Còn nữa nói Chu Nguyên Chương có hai mươi bốn con trai, nhiều “long chủng” như vậy cùng không một ai phù hợp với bức họa người ngoài hành tinh kia, chăng lẽ hắn có nhiều con như vậy mà không có một ai kế thừa gien của cha hắn sao? Bởi vậy càng chứng minh những bức họa kia là hoang đường hư giả, ngược lại những bức họa Thái tổ do quan phương triều đình Đại Minh truyền thừa kia, hẳn là thật. đó là dùng để cho Chu gia hậu thế quỳ bái, còn có thể có bức họa không giống tố tông của mình sao?
Nhưng mà vị Tề vương gia này tuy tướng mạo đường đường, ăn mặc lại không quá chú ý, hắn đại khái là thay đối y phục, mặc trên người một thường phục mềm màu trắng bình thường, dây lưng lỏng lẻo, lộ ra ngực bụng đầy lông rắn chắc, chân mày cau lại, rất có vài phần khí phái giang hồ hào kiệt, nhưng lại không có một điểm ung dung hậu duệ quý tộc hoàng thất.
Thái y châm cưú xong châm, tới lui sang một bên cung kính cúi người, Tề vương phất phất tay, Thái y liền vội chuồn mất. lui ra bên ngoài điện. Tề vương Chu Phù hỏi: “Dương Húc, bốn vương gọi ngươi, là muốn hỏi ngươi một chút, dùng biện pháp gì, có thể vì bốn vương nhanh chóng kiếm được một số tiền tài lớn?”
Hạ Tầm cẩn thận đáp: “Vương gia, những cửa hàng kia của ngài, buôn bán đều rất tốt, nhất là đường hàng ra hải ngoại do Vương gia chiếu cố mở ra, hàng năm thuyền đi về lợi nhuận kiếm được..
Hạ Tầm còn chưa nói xong, Tề vương Chu Phù đã nói: “Những cái này không được, quá chậm, ta muốn lập tức gom góp một khoản tiền, đủ đế chèo chống tu kiến vương phủ”.
Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Vương gia, tiền chúng ta xây phủ cùng đủ mà, bổng lộc hàng năm của Vương gia, cộng thêm cửa hàng thu vào, lại thêm triều đình cấp, đủ để chèo chống..
“Đủ cái rắm!”
Tề vương giận không kềm được nhảy dựng lên. ngân châm trên đâu rối loạn, Tề vương đau đến ái ui một tiếng ôm đầu, Thư công công vội tiến lên đở, kinh sợ nói: “Vương gia bớt giận, Vương gia bớt giận, Vương gia chú ý thân thể...”
Tề vương đấy hắn ra, đùng đùng nối giận nói: “Ngươi biết bổn vương cần bao nhiêu tiền? Là tiền đủ trả cả phí tổn tu kiến vương phủ! Tiền Hộ bộ lại không đưa xuống, vương phủ của ta vừa mới khởi công, chẳng lẻ cứ như vậy giẫm chân tại chỗ? Ta còn mặt mũi nào!”
Hạ Tầm không thể biếu hiện ra bộ dáng mình đã hiểu rõ chân tướng, chỉ là làm ra vẻ kinh ngạc, thừa phụng thái giám Thư công công tiến sát chút ít. nhỏ giọng giải thích cho hắn: “Là như thế này, Vương gia vốn hướng Hoàng thượng thĩnh chĩ, xây vương phủ mới do triều đình gánh chịu hai phần ba, kết quả.
Chu Phù rít gào nói: “Kết quả, vương phủ vừa mới xây, Hộ bộ đã con mẹ nó nói không có tiền, đây không phải hãm hại người sao? Làm sao lại không có tiền! Làm sao lại không có tiền! Người khác đều cấp, đến bổn vương lại không cấp?”
Hắn giận không kềm mà đi vòng vòng, ngân chàm trên đầu lung la lung lay: “Tháng hai năm nay, thập thất đệ Ninh vương Chu Quyền thượng tấu phụ hoàng, nói kỵ binh tuần tra thì phát hiện có dấu hiệu của người Hồ ở trên đường, lo lắng có giặc. Phụ hoàng sắc lệnh Tứ ca Yến vương Chu Lệ chọn lựa tinh tốt tráng mã một đường đến Đại Ninh, Toàn Ninh, dọc theo sông dò xét kỵ binh Hồ, sẵn sàng xuất kích.
Lại lệnh Ngũ Ca Chu vương Chu Thu phái Hà Nam Đô Ti binh tinh nhuệ hướng vùng Bắc Bình tuần tra phòng ngự. Mà bốn vương thì phụng dụ tập kết Sơn Đông Đô Ti cùng với Từ châu, Bi châu binh mã các nơi, để phối hợp tác chiến. Đại đội binh mã của bổn vương tập kết ở đó, tiền xuất ra như nước chảy, nhưng đại quân bổn vương lại chậm chạp không nhận được điều lệnh.
Kết quả như thế nào? Thì ra Tứ ca xua quân Bắc thượng, tại Triết Triệt Nhi một hồi đại chiến, bắt giữ thủ lĩnh Hồ Bột Lâm Thiếp Mộc Nhi, lại đuổi theo không bỏ, đánh lén đến thành Ngột Lương Cáp, đại bại Cáp Lạt
Ngột đã đắc thắng khải hoàn. Tốt rồi, Tứ ca một người tựu đánh cho người Hồ quăng mù cởi giáp, đại xuất danh tiếng. Ta thì sao? Bốn vương ngược lại muốn hỏi một chút, rõ ràng không cần điều động nhiều binh mã như vậy, Binh bộ cùng đám ngu ngốc Ngũ quân đô đốc phủ kia rốt cuộc nghĩ như thế nào, vì sao đại động can qua như thế?
Binh của bỗn vương tuy không đi đánh giặc, nhưng tập kết, điều động, chuẩn bị chiến tranh, cái đó chỗ nào không tốn tiền? Tứ ca đánh thắng trận, khao thưởng tam quân, khích lệ tướng sĩ, vẫn được dùng tiền, đến lúc này tiền triều đình vốn nên cấp cho bổn vương xây Vương phủ lại phải áp lại sau, lảo tử chiêu ai chọc ai...”
Vị Vương gia này miệng đầy lời thô tục, mười phần giang hồ phi khí. không có nửa điểm Vương gia khí phái, nhưng cử chĩ tức giận trông rất dọa người, Hạ Tầm thừa dịp hắn thở phì phò thở, cẫn thận chen miệng nói: “Vương gia, cái này... là phía triều đình trễ tiền cấp xuống, cho dù thi công chậm một ít, vốn cùng không có gì, Vương gia xây cùng không ít năm. cùng không vội vã ...”
“Thúi lắm!”
Chu Phù tức giận nói: “Lúc trước chư vương gặp gỡ, bởi vì Tứ ca vương phủ là kế thừa hoàng thành triều Nguyên, quy mô, thể chế so sánh chư vương đều cao hơn một bậc, phụ hoàng cố ý hạ qua một đạo ý chỉ, hướng về phía các hoàng tử nói rõ chuyện Yến vương phủ không giống người cùng có nguyên nhân, bảo huynh đệ chúng ta không cần phải đi ganh đua so sánh Yến vương, bỗn vương tử phải năn nĩ một phen, phụ hoàng mới chuẫn cho ta xây dựng lại vương phủ!”
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Vì một chuyện như vậy, Chu Nguyên Chương còn phải chuyên môn viết thư cho các con nói rõ một chút, vị hoàng đế dùng tàn nhẫn trứ danh này đối với con mình thật đúng là một vị từ phụ kiên nhẫn quan tâm hơn nữa tâm tư tinh tế, phi thường lo lắng cảm thụ của bọn họ”.
Chu Phù nói: “Ngày đó ta hướng về phía phụ hoàng thĩnh chĩ xây dựng lại Tề vương phủ. tuy nói đánh trúng vương phủ nhân khẩu đông, mà phủ đệ nhỏ hẹp, khó mà ở đủ làm cớ, thật ra không chỉ là phụ hoàng, chính những huynh đệ kia của ta, có ai mà không biết ta là ngại vương phủ quá mức keo kiệt. Hôm nay triều đình ngừng cấp tiền, cứ như vậy mà trợn mắt nhìn đình công sao? Bổn vương còn mặt mủi nào!”
Hạ Tầm trong lòng thầm căng thẳng: “Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật đem những kế hãm hại người của Phùng Tống kỳ dạy cho Vương gia sao?”
Nếu như có khả năng, hắn tuyệt không nguyện ý đem ba biện pháp của Phùng Tồng kỳ nói cho Vương gia. Hắn cùng chưa quen thuộc Tề vương làm người, tuy nói Phùng Tống kỳ luôn cam đoan, ba kế này nghe thì hoang đường, xem ra lớn mật, nhưng mà với tính tình của Tề vương thì tuyệt đối sẽ chọn dùng, Hạ Tầm lại cảm thấy, chỉ cần cân não chẳng phải kẻ ngu dốt. thì tuyệt sê không tiếp nhận cách làm như vậy, nói không chừng Tề vương nghe xong, lập tức sẻ đem hắn đá ra chém đầu.
Cho dù Tề vương đầu bị lừa đá , thật tiếp nhận một chủ ý như vậy, Hạ Tầm hắn xâm nhập vào sâu như thế, sau muốn rút lui nói dễ vậy sao? Cẩm Y vệ đệ nhất nhiệm Chi Huy Sứ Mao Tương, thứ nhị nhiệm Chi Huy Sứ Tưởng Hiến là chết như thế nào? Là ở trong án Hồ Duy Dung, án Lam Ngọc bị lực lượng quan văn phản công mà chết, đường đường Chi Huy Sứ còn kết cuộc như thế, cho dù đám người Phùng Tống kỳ đối với hắn không có rắp tâm hại người, hắn cùng không có kết cuộc tốt.
Một đạo máu tươi từ trong đầu tóc Tề vương chảy ra. dọc theo trán chảy xuống sống mùi. Tề vương lại có thể không có phát giác, Thư công công bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng móc ra khăn tay, đưa lên nói: “Vương gia, Vương gia, ngài chảy máu.
Chu Phù vươn tay một vòng, một tay máu tươi, nhất thời mặt như nỡ hoa, hắn chẳng hề đế ý từ trong tay phụng thừa ứiái giám tóm lấy khăn tay, ở trên mặt lung tung lau hai cái, chi ngón tay vào Hạ Tầm, lạnh lùng nói: “Vương phủ của ta tuyệt không đình công, ngươi nghi biện pháp cho bổn vương!”
“Hử?”
Như Nguyệt
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu