Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Từ Tăng Thọ chậm rãi buông tay nắm chặt bả vai Hạ Tầm ra, chán nản thở dài nói: “Bỏ đi, việc này cũng trách không được ngươi. Chuyện muội tử của ta, dù sao cũng liên lụy tới đạo khẩu dụ nọ của Hoàng Thượng, ngay cả đại ca ta cũng... Người trong nhà còn như thể, thì khó trách ngươi có chỗ cố kỵ. Tiểu muội không có việc gì là tốt rồi, tạm thời ở tại bên ngoài cũng tốt, ha ha...
Từ Tăng Thọ liếc nhìn Hạ Tầm thật sâu, lại gật gật đầu nói: “Ngươi cũng rất tốt! Lão tử không giúp lầm người, đừng quên... Việc mà ta nhờ ngươi làm”.
Hai tay Hạ Tầm ôm quyền, trịnh trọng nói: “Đại đô đốc cứ việc yên tâm!”.
Từ Tăng Thọ gật gật đầu nói: “Tốt, rất tốt, ha ha.
Từ Tăng Thọ xoay người bước đi, nhìn tẩm lưng dưới ánh trăng, thậm chí có chút ít khí tiêu điều.
Hạ Tầm day day bả vai, lặng lẽ nhếch miệng: “Vị đại đô đốc này khí lực thật lớn, bả vai bị hắn nắm thật đau nhức”.
Hạ Tầm nhìn bụi hoa bóng cây xung quanh nhẹ nhàng bồi hồi nhớ lại chuyện sắp xếp cảnh y vệ vào trạm gác ngầm, khẽ thở dài, ngồi xuống trên một tảng đá ở một bên.
Chỗ này hắn đã từng tới, kiếp trước hắn đã từng du lịch xem qua, cũng có Trung Sơn vương phủ này. Nhưng trải qua mấy trăm năm sửa chữa cùng cải biển, đời sau xem lại hơi khác với Trung Sơn vương phủ hiện tại.
Hạ Tầm nhớ mang máng, tại đây chỗ vào cửa, vốn hẳn là có một lối vào khá lớn viết chữ “Hổ” trên bia. Chữ hổ này chính là được viết liền mạch, chữ viết là hỗ, hình chữ cũng như một mãnh hổ ngửa mặt lên trời rít gào, đầu hổ, miệng hổ, thân hổ, lưng hổ, đuôi cọp, rõ ràng như thật.
Nhất Hổ đứng đầu, hùng hồn sinh uy, phảng phất như đang ngửa mặt lên trời thét dài. Càng diệu hơn là, trong chữ hổ này còn giấu giếm huyền cơ, tinh tế xem kỹ, hổ trong chữ nơi cất giấu bút họa, rõ ràng có thể xếp thành bốn chữ “Phú giáp thiên hạ”, có thể nói chữ “Hổ” đệ nhất thiên hạ.
Nghe nói đây là sư phụ Lưu Bá Ôn Thiệu đạo nhân viết đưa cho Trung Sơn vương Từ Đạt, chỉ cần khắc lên đá đặt ở nơi này, bảo vệ vinh hoa muôn đời cho Từ gia. Lúc này, cửa vòm không có chữ bia “Hổ” này, bởi vì khối bia chữ “Hổ” này, trên thực tế là thời kỳ dân quốc mới xuất hiện, là Giang Kháng Hỗ thời kỳ dân quốc ở chính phủ Nam Kinh trong cuộc thi viện trưởng đề tại chỗ, Giang Kháng Hổ tuy là Hán gian, nhưng văn hoa của hắn đẹp đẽ nổi bật, thư pháp trình độ cao lại không thể phủ định.
Giờ phút này Hạ Tầm ngồi ở trên đá, phủ cổ trước mặt, đỉnh đầu là một vòng trăng sáng, ánh xanh rực rờ như nước, loại ý cảnh “Cổ nhân không thấy trăng lúc này, trăng nay đã từng chiểu cổ nhân”, cũng chỉ có mình Hạ Tầm, mới có thể khắc sâu lĩnh hội.
Nhưng hắn giờ đây lại chẳng quan tâm cảm khái hay thổn thức, hắn.
Cũng đang khẩn trương suy tư, an bài ba thế tử Yến vương rời đi như thế nào, kế hoạch này thành hay bại, không chỉ quan hệ đến tiền đồ của hắn, không chỉ quan hệ đến an nguy ba thế tử Yến vương, không chỉ quan hệ đến đại kế của Chu Lệ, hơn nữa còn liên quan đến thiên hạ.
Hắn đối với các việc Chu Duẫn Văn làm từ khi đăng cơ đến nay, đã cực kỳ thất vọng, vị hoàng đế này lấy việc tước phiên vương, phục cổ là chủ trương chính trị chủ yếu, nếu quả thật để hắn thành công, tất cũng đem thiên hạ thống trị đến vờ nát, đến lúc đó, đám chạy trốn tới Mạc Bắc kia giống con hổ bệnh nếu ngóc đầu trở lại, giang sơn Đại Minh này cũng chỉ sợ chỉ hai đời là đã tiêu vong.
Hắn muốn đưa ba thế tử của Yến vương an toàn về Bắc Bình, hắn nhớ rõ, sách sử ghi lại, hành trình ba thế tử của Yến vương ở Nam Kinh là hữu kinh vô hiểm, trên sách nói lúc Yến vương sắp khởi binh, ngụy tạo bệnh nặng hướng về phía hoàng đế thỉnh cầu để ba thế tử trở về thăm hỏi, lúc ấy bọn người Tề Thái cho rằng ba thế tử của Yến vương là con tin quan trọng, không nên để cho chạy. Mà Hoàng Tử Trừng lại cực lực phản đối, cho rằng ba thế tử của Chu Lệ không cần lo lắng, chính vì thế triều đình lập tức bố trí thỏa đáng, rất nhanh muốn ra tay với Yến vương, lại càng không sợ đả thảo kinh xà, áp bách hắn được ăn cả ngã về không, không bằng thả ba đứa con hắn trở về, chuyện này có thể để cho Yến vương nhận định sai lầm triều đình sẽ không ra tay với hắn, thế là Kiến Văn đế hạ chỉ, cho phép ba thế tử của Yến vương quay về Bắc Bình.
Bất quá, Ngụy quốc công Từ Huy Tổ sau khi phát hiện, lập tức tiến cung kiến giá, phân trần lợi hại, còn nói với Kiến Văn đế, phái hắn phi ngựa đuổi theo, cũng đã đuổi không kịp. Ba người Chu Cao Sí đã thoát khỏi giam lỏng, bình an về tới Bắc Bình.
Sách sử viết rải rác mấy lời như vậy, tiếc mực như vàng: Kiến Văn đế chấp thuận ba thế tử của Yên vương rời kinh, Từ Huy Tổ tiến cung phân trần lợi hại, Kiến Văn đế thay đổi, lại phái hắn đi đuổi theo, đuổi không kịp, kế tiếp chính là ba thế tử của Yến vương xuất hiện ở Bắc Bình.
Hạ Tầm đọc sách thì cười ngựa xem hoa, qua loa đại khái, lúc ấy vội vàng nhìn đến đây, chỉ là cảm thán một tiếng Kiến Văn ngu xuẩn thôi, lúc này bởi vì hắn muốn bày ra việc ba huynh đệ Chu Cao Sí quay về Bắc Bình, chăm chú suy ngẫm, mới phát hiện trong đó có trăm ngàn chỗ hở, căn bản không có khả năng đơn giản như thế, chân tướng tuyệt sẽ không chứa đựng những tình huống như trong sử sách.
Đầu tiên, bất kể là Vương gia hay thế tử vương tử, dựa vào quy chế, lúc quay về đều có triều đình phái người hộ tống, đồng thời bọn họ còn có đại đội thị vệ của riêng mình, phần đông nhân mã, tuyệt đối không thể có thể kỵ binh nhẹ mà đi ra, để người truy không thể đuổi.
Tiếp theo, sự việc ba thế tử của Yến vương rời đi Nam Kinh lớn như vậy, Từ Huy Tổ lại là cậu ruột bọn họ, về công về tư, làm sao có thể không biết trước đó? Cho dù Từ Huy Tổ biết muộn, cũng chỉ có thể là sau khi hoàng đế bên này hạ chỉ ân chuẩn, bọn họ lập tức lên đường ra đi, nhưng sự tình bên trong cũng không hợp, bởi vì điều bọn họ lo lắng duy nhất chỉ có thể là hoàng đế đổi ý, cũng không có khả năng trước đó đã nghĩ đến cậu ruột bọn họ muốn đại nghĩa diệt thân.
Hai tiểu vương tử đều thay đổi một thân tiễn phục, trang phục như vậy không chỉ thuận tiện xuất ngoại du ngoạn, hơn nữa có vẻ anh khí bừng bừng. Đứng ở đầu thuyền, nhìn ra xa hồ sóng như múa, cây liễu bên hồ như mây, khí hậu Giang Nam mềm mại đáng yêu quả nhiên khác Bắc Bình rất lớn, hai vị vương tử trước cảnh đẹp ý vui, không khỏi tạm thời bỏ xuống sự lo lắng với tiền đồ, hào hứng bừng bừng đứng dậy thưởng ngoạn.
Chu Cao Sí ngồi ở khoang thuyền thoáng mát trên tàu, nhìn hai người đệ đệ đứng ở đầu thuyền, bị kích động chỉ chỉ phong cảnh, không khỏi lắc đầu cười khổ: “Ài, hai đệ đệ của ta, ngược lại không biết sầu, hôm nay bơi hồ thì thôi, ngày mai còn muốn đi Ngưu Thủ sơn”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Đã đến Kim Lăng, danh lam thắng cảnh các nơi, tất nhiên nên xem một lần”.
Chu Cao Sí lắc đầu nói: “Không được đâu, ta không có tâm tư đó, thân thể này cũng ăn không tiêu, sáng mai ngươi và bọn họ đi là được rồi, ta ở trong phủ nghỉ ngơi”.
Trên mặt Hạ Tầm vẫn mang theo vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đã đến đây, sao lại an phận, thế tử ngại gì du sơn ngoạn thủy một phen?”.
Chu Cao Sí hơi liếc mắt nhìn hắn, mơ hồ nghĩ ra ý trong lời hắn nói, không khỏi vuốt cằm nói: “Như vậy... Ngày mai ta cũng cùng đi, chỉ sợ núi này ta trèo lên không được, ở chân núi thưởng thức cảnh tượng một phen mà thôi”.
Đang nói, chợt nghe oành một tiếng, thân thuyền hơi chòng chành, Chu Cao Sí từ nhỏ sinh ở phương bắc, không biết kỹ năng bơi, cũng không biết giữ thăng bằng, suýt nữa từ trên ghế té xuống, Hạ Tầm dùng một tay đờ hắn, ngẩng đầu hướng ra phía ngoài nhìn lại, gặp một con thuyền hoa nghiêng đầu đâm lái tới, đầu thuyền đâm vào đầu thuyền bọn họ.
Chật vật chụp lấy mép thuyền, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại vừa mới đứng vững gót chân nhịn không được đứng dậy chửi ầm lên: “Con mẹ nó, con chó chạy từ đâu đến, dám đụng thuyền chúng ta, ngươi mắt chó đui mù!”.
Chu Cao Sí vừa nghe, lo lắng hai đệ đệ gây chuyện sinh sự, vội vàng muốn đi ra ngoài khuyên can, Hạ Tầm lại ngăn cản hắn, mỉm cười nói: “Thế tử vội làm gì, có thể để người bắt được sai lầm, là tuyệt đối không thể phạm. Nhưng, ngẫu nhiên dẫn đến gây chuyện, không phải cố tình, thực sự chưa hẳn là chuyện xấu, thế tử ngại gì cho phép bọn họ đi”.
Chu Cao Sí là người cực thông minh, chỉ là lòng nhân hậu, ý chí rộng lớn, không hiểu được những âm mưu quỷ kế này lắm, Hạ Tầm vừa nói, hắn liền minh bạch, thế là cười mà dừng bước.
Lúc này người trên thuyền đối diện cũng không cam tâm tình nguyện, có người cao giọng reo lên: “Đây không phải thuyền tam gia sao, hai người các ngươi từ chỗ nào chạy tới lăng đầu thanh, dám can đảm lên tiếng! Không biết thuyền chúng ta đây là của Phò mã Hoài Khánh sao?”.
Chu Cao Toại đứng trụ lại trên thuyền, quát: “Quản ngươi là cái gì mã, chỉ để ý phóng ngựa tới, ta dùng quyền cước, đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!”.
Trong lòng Hạ Tầm khẽ động, vội nói: “Thế tử, nhanh, mau mau ra mặt cản trở”.
Chu Cao Sí ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải nói, cho phép bọn họ gây chuyện sinh sự sao?”.
Hạ Tầm cười nói: “Vậy cũng phải nhìn đối phương là ai, Phò mã Hoài Khánh là người tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, thế tử cùng hắn kết giao một phen thì có làm sao”.
Cho dù bọn họ thật sự nghĩ đến cái này, Từ Huy Tổ trở tay không kịp, có thể trì hoãn bao nhiêu thời gian? Từ Huy Tổ sau khi thuyết phục hoàng đế lập tức mang binh cười ngựa đuổi theo, bọn họ làm sao có thể không đuổi kịp đại đội nhân mã của thế tử Yến vương? Chẳng lẽ Nam Kinh cách Bắc Bình chỉ có nửa ngày lộ trình sao?
Bất quá có một loại khả năng, đó chính là ba thế tử của Yến vương bỏ qua hộ vệ triều đình và thị vệ nghi thức của mình, dùng kỵ binh nhẹ ra đi, nhưng dạng này mà nói vẫn có thật nhiều khó khăn không cách nào giải quyết. Đầu tiên chính là vấn đề ngựa mệt nhọc, kỵ binh nhẹ chạy gấp, dịch trạm ven đường cũng không có khả năng cung cấp ngựa cho bọn họ.
Dịch báo triều đình truyền thông, dịch tốt dùng phương thức tiếp sức, cho nên bọn họ có thể vĩnh viễn bảo trì tốc độ nhanh nhất, trên đường đi không tiêu hao thời gian ăn cơm uống nước nghỉ ngơi ngủ, chẳng lẽ triều đình truyền chỉ phía trước đứng ra chặn đường, tốc độ có thể so với Yến vương thế tử bọn họ đi còn chậm hơn? Huống chi Chu Cao Sí kia cực mập mạp có thể cười ngựa hay không, có thể xóc nảy vài canh giờ hay không cũng là vấn đề.
Còn nữa, trên đoạn đường này, đồn biên phòng là biện pháp phòng ngừa tiết lộ bí mật, thành lớn thành nhỏ, đều có thành cấm và đêm cấm, Yến vương thế tử bọn họ đã là vương tử phiên quốc, ban đêm cũng không có khả năng chạy đi, nhưng quan binh phụng lệnh khẩn cấp của triều đình mang ấn tín để giữ biện pháp phòng ngừa tiết lộ bí mật đặc thù lại có thể, loại tình huống này, bọn họ đuổi không kịp thế tử Yến vương sao?
Hoặc là, Yến vương thế tử lựa chọn lên núi cao vực sâu đi con đường nhỏ, tốc độ như vậy mà nói càng có khả năng rơi vào tay quan binh đằng sau, hơn nữa trên đường đi, không có khả năng tất cả đều là đường nhỏ, vài hộ vệ của bọn họ mang theo hầu như cũng chưa bao giờ rời khỏi Bắc Bình, lại có thể biết một ít đường nhỏ mà ngay cả quan phủ cũng không biết, không bố trí phòng ngự, từ Nam Kinh một mực an toàn đến Bắc Bình, đây cũng quá là mò trăng dưới nước.
Như vậy, trong sử sách nói: Từ Huy Tổ đuổi không kịp, ba thế tử của Yến vương thuận lợi đến Bắc Bình. Ở chính giữa hai câu nói này, đoạn thời gian giữa hai câu nói này, đoạn lộ trình kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vương tử Yến vương rốt cuộc làm sao trở lại Bắc Bình?
Hạ Tầm nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười quỷ dị, hắn đột nhiên cảm giác được, chuyện này xưa kia, phía sau màn hình như có một bàn tay nhìn không thấy, bài bố tất cả vận mệnh mọi người, đang quyết định tiền đồ bọn họ.
Hắn chậm rãi vươn tay, cẩn thận nhìn lên: Con mẹ nó, ánh trăng quá hôn ám, đường sự nghiệp, đường tình yêu, tất cả đều thấy không rõ lắm...
Dục tương tây tử mạc sầu bỉ, nan hướng yên ba phán thị phi. Đãn giác tây hồ thâu nhất trứ, giang phàm vân ngoại phách vân phi.
Giang Nam đệ nhất danh hồ, Kim Lăng đệ nhất danh thắng, bốn mươi tám cảnh đứng đầu là hồ Mạc sầu, hồ phẳng như gương, hồ mây giống như mộng, hồ gợn sóng đậm đặc do rượu.
Một con thuyền thuyền hoa, giương buồm phá sóng, hồ nước nhộn nhạo, sóng xanh nhè nhẹ, hai thứ tôn nhau lên, phảng phất như bầu trời nhân gian.
Chu Cao Hú, Chu Cao Toại đang tuổi hiếu động, Từ Huy Tổ đã giả câm vờ điếc, tận lực tránh liên hệ cùng ba cháu trai, cũng không cần biết hành trình mỗi ngày của bọn họ, hôm nay Từ Tăng Thọ đem cháu trai sủng ái đi chơi hồ Mạc sầu.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan