Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
“A, thì ra là Dương đại nhân”.
Hoàng Chân vừa thấy hắn, vội vàng dừng chân lại, miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, chắp tay về phía hắn.
Hạ Tầm hơi kỳ quái, thử hỏi: “Hoàng đại nhân có tâm sự, tại sao mang bộ dáng rầu rĩ không vui?”.
Hạ Tầm vừa hỏi, nhất thời khơi gợi lên chuyện thương tâm của Hoàng Chân, vành mắt Hoàng Chân hơi hồng lên hỏi: “Dương đại nhân, chuyện Yến vương phủ cháy lớn, người biết không?”.
Hạ Tầm nói: “A, biết, ngày đó hạ quan đang trực tại nha môn, nghe nói lửa cháy, còn không mặc quần áo rời giường, đứng trong sân nhìn trận náo nhiệt, hắc, lửa kia cháy lớn, nửa bầu trời đều đỏ, Hoàng đại nhân, người hỏi chuyện này làm gì vậy?”.
Vụ khí trong mắt Hoàng Chân mờ mịt, bắt đầu rơi lệ: “Lão phu... Nhà của lão phu tiếp giáp Yến vương phủ, cũng bị đốt, cháy sạch hết!”.
“A?”.
Hạ Tầm thật đúng là không biết Hoàng Chân dọn nhà, không khỏi ngạc nhiên nói: “Hoàng đại nhân, nhà ngài không phải tại Tam Sơn Môn sao, dời đến bên cạnh Yến vương phủ khi nào vậy?”.
Hoàng Chân duỗi ra ba ngón tay, hướng về phía Hạ Tầm dùng sức ngừng lại một chút, thanh âm đau đớn nói: “Ba ngày, trước khi Yến vương phủ xảy ra hỏa hoạn ba ngày”.
Hạ Tầm im lặng, cười khan nói: “Người có họa phúc sớm tối, cũng may... Đại nhân lông tóc không bị thương, vật ngoài thân, đừng quá để trong lòng!”.
Hoàng Chân ủ rũ nói: “Ài! Thế sự khó đoán trước, lão phu đã nghĩ thông rồi. Bỏ qua đi, chúng ta không nói chuyện này, vừa nói chuyện này, trong lòng lão phu lại tựa như đứt từng khúc ruột, khó chịu nói không nên lời! Dương đại nhân, người đây là muốn tiến cung?”.
Hạ Tầm nói: “Đủng, Hoàng Thượng triệu kiến. Hoàng đại nhân từ trong nội cung đi ra, chẳng lẽ cũng được Hoàng Thượng sai phái?”.
Vừa nghe lời này, trên mặt Hoàng Chân lộ ra một tia thần sắc khá tốt, hai tay hắn ôm quyền, hướng lên trời nói: “Nhận được tín nhiệm của Hoàng Thượng, hôm qua hạ chiếu, ủy nhiệm hai mươi bốn vị Phóng sứ phân đi tuần tra, trong đó có Hoàng mỗ, Hoàng mỗ vốn là Giám sát Ngự sử Hồ Bắc, lần này phụng hoàng mệnh, lại làm Phóng sử Hồ Bắc, một thân hai chức, cũng là thuận tiện”.
Hạ Tầm vừa nghe vội vàng chắp tay nói: “Ai da, thì ra Hoàng đại nhân cũng là một trong hai mươi bốn Thiên sứ, chúc mừng chúc mừng. Chỉ không biết, đại nhân lần này đến Hồ Bắc phỏng vấn, là phỏng vấn những thứ gì? Chẳng lẽ Bạch Liên giáo lại gây họa sao?”.
Hoàng Chân bĩu môi nói: “Bạch Liên giáo thì tính là cái gì, trong mắt đương kim hoàng thượng, giáo phái không phải là họa, bất quá chỉ là một cái tật nhỏ, không đáng nhắc đến, muốn nói họa lớn trong lòng, vẫn.
Hoàng Chân chợt im tiếng, Hạ Tầm chóp chóp mắt nói: “Hả?”.
Hoàng Chân cười ha ha, nói: “Trong lòng Hoàng Thượng, tất nhiên dân chúng là nặng nhất. Lúc này đây, hoàng thượng muốn ta tuần tra, hỏi dân khó khăn, khảo sát quan lại, khiển trách tham quan, lão phu vừa mới tiến cung nhận lệnh, sáng mai phải lên đường, cần trở về dọn dẹp một chút... Hài! Toàn bộ cháy rụi, cũng không còn gì để thu thập, Dương đại nhân, không trì hoãn người vào cung nữa, cáo từ, cáo từ!”.
Hạ Tầm như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Hoàng Chân vội vàng rời đi, trong lòng hiện lên nghi vấn: “Hoàng Thượng vào lúc này phái Phóng sứ đi, hơn nữa phái đến một lần đến hơn hai mươi người, chuyện này... Sẽ không quan hệ với việc tước phiên chứ?”.
“Ngươi đã đến rồi”.
Nhìn thấy Hạ Tầm, trên mặt Chu Duẫn Văn lộ ra nụ cười.
Hạ Tầm hạ thấp người nói: “Vâng, thần nghe Hoàng Thượng triệu kiến, lập tức chạy đến kiến giá, không biết Hoàng Thượng đối với thần có gì phân phó”.
Chu Duẫn Văn nói: “Dương Húc à, thế tử Yến vương và hai vị tiểu quận vương ít ngày nữa sẽ đến kinh. Trước đó, Yến vương vào kinh thành, kết quả gặp kẻ xấu hành thích, Yến vương phủ cũng bị thiêu, khiến cho trẫm rất khó ăn nói. Trẫm không hy vọng lúc này đây sự tình lại phát sinh ở trên người ba thế tử Yến vương. Lúc ba thế tử Yến vương ở trong kinh, an toàn của bọn họ giao cho cẩm Y vệ các ngươi”.
Hạ Tầm khom người nói: “Vâng, nhưng... Việc lớn như vậy, có... Nên triệu La Thiêm Sự, nghe theo Hoàng Thượng phân phó hay không?”.
“Trẫm sẽ thông báo cho hắn”.
Chu Duẫn Văn khoát khoát tay, hớp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Hạ Tầm, giống như cười mà không phải cười nói: “Dương Húc, gần đây ngươi và Trung Sơn vương phủ lui tới mật thiết, cùng ở chung với Yến vương phủ cũng coi như hòa hợp, trẫm nhớ rõ, vài ngày trước, cẩm Y vệ đến Bắc Bình tra việc không hợp pháp, cũng là ngươi và Yến vương phủ liên hệ, những người này ở trong kinh, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, có thể quan hệ với Yến vương phủ, thì chỉ có ngươi, chuyện này tự nhiên phải dặn dò ngươi làm”.
Hạ Tầm biến sắc, cuống quít cúi người nói: “Hoàng Thượng, thần và Trung Sơn vương phủ, thật sự có một ít chuyện tình, bởi đó, cũng bị Yến vương phủ biết rõ, nhưng thần và Yến vương phủ cũng không có chuyện cá nhân gì lui tới, lại càng không dám làm trái pháp luật. Thần đối với Hoàng Thượng trung tâm có trời chứng giám, thần từ khi nhậm chức cẩm.
Y vệ đến nay, luôn lo lắng cho Hoàng Thượng, vì Hoàng Thượng vui mà vui, vì Hoàng Thượng không từ mạng, tuyệt không bao che, tư thông với Yến vương phủ...”.
Nói xong những câu này Hạ Tầm liền cảm thấy buồn nôn, mặt Chu Duẫn Văn lại lộ vẻ vui mừng, khoát tay cười nói: “Dương khanh không cần kinh hoảng, trẫm đối với sự trang tâm của ngươi đương nhiên là không chút nghi ngờ”.
Đối với sự trung thành của Hạ Tầm, xác thực cho tới bây giờ Chu Duẫn Văn chưa từng có hoài nghi. Có người trang tâm, lòng trang tâm đương nhiên là trung với Hoàng Thượng, quân thần phụ tử, người đọc sách thánh hiền há có thể không rõ thiên hạ đại nghĩa ở đâu? Chu Duẫn Văn một mực giải thích từ đây, một mực cho rằng đây là thiên kinh địa nghĩa.
Hơn nữa, nếu Dương Húc không trung tâm, lấy lợi làm đầu, như vậy hắn sẽ càng không phản bội mình, ai sẽ không chọn thiên tử chính thống Thiên triều, mà đi lựa chọn một Yến vương ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai? Yến vương có năng lực gì cùng một thiên tử tranh cao thấp? Chỉ cần người có con mắt, ai không nhìn ra, Yến vương lập tức muốn ngã? Cho nên, Chu Duẫn Văn đối với Hạ Tầm rất yên tâm.
Hắn khẽ cười nói: “Là như thế này, Yến vương vừa mới nhập kinh, đối với trẫm có rất nhiều nghi kỵ, dẫn tới dân chúng nghị luận. Sau nữa, hắn lại bị người hành thích một cách khó hiểu, rất nhiều người đem món nợ này tính đến trên đầu trẫm. Trẫm cũng lo lắng, nếu như ba đứa con Yến vương ở trong kinh có chuyện gì nhiễu loạn, chẳng phải là trẫm khó lòng giãi bày sao?
Yến vương đối với trẫm có chút nghi kỵ, ba thế tử của Yến vương chính là bị ảnh hưởng của cha, chỉ sợ cũng thành kiến rất sâu với trẫm. Nếu trẫm tuyển người không thích hợp đi bảo vệ bọn họ, bọn họ sẽ sinh ngờ vực vô căn cử, lảng tránh khắp nơi, nói không chừng lại gặp chuyện không may. Cho nên trẫm mới nghĩ tới ngươi, ngươi và Yến vương phủ ít nhiều cũng luôn luôn có chút giao tình, do ngươi ra mặt, có lẽ có thể được bọn họ tín nhiệm”.
Trước đó một lần Yến vương gặp chuyện, Chu Duẫn Văn không ngờ đến, thật là có điểm sợ, trước khi hắn không tìm được lý do đàng hoàng để có thể ra tay với Yến vương, hắn cũng không muốn đề ba đứa con của Yến vương lại xảy ra chuyện gì.
Hạ Tầm nghe rõ nguyên do, không khỏi vừa mừng vừa sợ, tuy hắn đáp ứng Yến vương âm thầm trông nom ba vị vương tử, đã lường trước sự khó xử trong đó, không nghĩ rằng Chu Duẫn Văn lại có thể dặn dò phái hắn đi làm việc này, khiến cho hắn có cơ hội quang minh chính đại công khai tiếp xúc với ba thế tử của Yến vương, cẩn thận mà nghĩ, trong kinh thành người quan hệ cùng Yến vương phủ lác đác không có mấy, Kiến Văn đế lựa chọn hắn, mặc dù là ngoài ý liệu, vẫn là hợp tình hợp lý.
Hạ Tầm vội vàng khom người đáp ứng nói: “Vâng, thần rõ ràng, thần nhất định không phụ lòng bệ hạ, bảo đảm ba thế tử của Yến vương an toàn tại kinh”.
Chu Duẫn Văn vuốt cằm nói: “Rất tốt, Yến vương phủ vừa mới bị hủy bởi vụ cháy, chưa kịp xây lại, trẫm đã nói với Từ Huy Tổ, để ba thế tử của Yến vương tạm thời đến ở tại Trung Sơn vương phủ. Trẫm đã lệnh Ngô vương, Hành vương và Từ vương đi trước đón chào Yên Tử, ngươi ở lại trong cung, chờ sau khi bọn hắn kiến giá, hãy theo bọn họ đi Trung Sơn vương phủ, đoạn thời gian bọn họ ở tại kinh, toàn bộ hành trình ngươi đi cùng, cần phải cam đoan bọn họ được an toàn, còn nữa.
Ánh mắt Chu Duẫn Văn nhìn Hạ Tầm hơi ngưng tụ, Hạ Tầm ngầm hiểu, vội vàng vuốt cằm nói: “Thần đã rõ! Thần tin tưởng, phía dưới thiên uy Hoàng Thượng, tất cả thủ đoạn yêu quái, đều không có chỗ nào che dấu!”.
Chu Duẫn Văn mỉm cười, hắn rất thích thần hiểu ý vua.
“Thần đệ Chu Cao Sí, Chu Cao Hú, Chu Cao Toại, bái kiến Hoàng Thượng”.
“Ài, ba vị Vương đệ ở triều cũng không có chức vụ, không cần làm lễ quân thần trên điện, trong này sao, đó chính là người một nhà gặp nhau, lễ người nhà, không nên câu nệ, không cần hành đại lễ như vậy, ba vị Vương đệ, mau mau đứng lên, mau mau đứng lên”.
Chu Duẫn Văn mặt mày hớn hở, phi thường thân thiết đi đến phía trước nâng đường đệ Chu Cao Sí kém hắn một tuổi lên.
Chu Cao Sí thật sự là quá mập, so với Chu Duẫn Văn mi thanh mục tú, người dong dỏng cao, dáng người béo ụt ịt của hắn có thể đem hai Chu Duẫn Văn cộng vào nhau. Bởi vì quá béo, gương mặt cũng tròn trùng trục, hai má mập mạp trên khuôn mặt rũ xuống, trắng trắng mềm mềm, lộ ra sắc thịt màu đỏ.
Vừa thấy Hoàng Thượng đưa tay đến vịn, Chu Cao Sí vội vàng dập đầu lần nữa nói: “Thần đệ tạ ơn Hoàng Thượng”.
Nói Chu Cao Sí đã muốn đứng lên, nhưng lại không được, thân hình hắn thật sự quá nặng, một đôi chân bình thường của hắn hiển nhiên là không thể chống đỡ sức nặng thân thể của hắn, một lần quỳ xuống, nhất thời không đứng dậy được.
Chu Duẫn Văn vốn chỉ là làm bộ đến đỡ, thấy bộ dáng hắn như vậy, đành phải đi đến bên cạnh hắn đờ thật, vừa đờ cánh tay Chu Cao Sí, chạm vào chính là một đống thịt béo mềm nhũn, thậm chí Chu Duẫn Văn có loại cảm giác không chỗ lấy sức, Hạ Tầm đứng ở góc điện thấy thế, vội vàng xông về phía trước một bước, giúp hắn nâng Chu Cao Sí dậy.
Vừa thấy đại ca đứng lên, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại quỳ trên mặt đất liền đứng lên theo. Chu Cao Sí thở hổn hển mấy hơi lớn, lúc này mới hướng về phía Chu Duẫn Văn cười ngây ngô hai tiếng, hơi ngại ngùng nói: “Thần đệ kiến giá, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương, hai chân như nhũn ra, nhất thời lại... Để bệ hạ chê cười”.
“Ha ha ha, Vương đệ nói đùa, ta và ngươi là huynh đệ tong nhà, có gì cần khẩn trương. Tiểu Lâm Tử, nhanh dọn chỗ ngồi cho ba vị Vương đệ”.
“Tạ ơn Hoàng Thượng!”.
Chu Cao Sí chắp tay tạ ơn, khó nhọc chuyển về phía ghế ngồi, động tác đơn giản ấy, trán hắn đã chảy mồ hôi đầm đìa.
Chu Duẫn Văn lại liếc mắt nhìn Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, hai người này tuy kế thừa phụ thân, cực kỳ khôi ngô cường tráng, nhưng luận tuổi dù sao mới một người mười lăm, một người mười bốn, tuy vẫn cao lớn thô kệch, râu ria ở trên môi còn chưa mọc, cặp mắt vẫn trừng trừng nhìn Chu Duẫn Văn, không chút che giấu địch ý với hắn.
Chu Duẫn Văn cười cười, xoay người đi, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia thần sắc khinh miệt.
Lão tử anh hùng hảo hán, Chu Duẫn Văn lại hoàn toàn không cách nào cảm giác được tính chất đặc biệt như vậy trên người ba đứa con này của Tứ thúc. Trước kia mỗi lần thấy Tứ thúc, từ trong đáy lòng hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác kính sợ, cho dù là hắn giờ đây làm hoàng đế, Chu Lệ cúi đầu dưới chân hắn, hướng về phía hắn dập đầu xưng đế, loại cảm giác bất an trong lòng hắn cũng chưa từng biến mất.
Trên người Chu Lệ có một loại khí thế rất cường đại, khiến cho hắn tự nhiên sinh ra một loại kính sợ, loại cảm giác này, hắn chỉ cảm giác được trên người hoàng tổ phụ. Cho dù là Chu Nguyên Chương đối với hắn rất hiền lành, thậm chí không nói với hắn một câu nói nặng, nhưng loại cảm giác kính sợ này vẫn không mất đi được.
Nhất là hắn ở bên người Chu Nguyên Chương, cho dù là nhìn thấy Chu Nguyên Chương vì người khác, việc khác mà giận dữ, hắn cũng sẽ câm như hến, loại sợ hãi này, phảng phất là trời sinh, một loại sinh vật trời sinh nhỏ yếu kính sợ một loại sinh vật cường đại khác. Nhưng trên người ba đứa con của Yến vương này, hắn hoàn toàn không có loại cảm giác đó.
Mập mạp làm cho người ta có một loại cảm giác vụng về, Yến vương thế tử lại càng béo tròn, Chu Duẫn Văn cảm thấy, với chiến công hiển hách của Yến vương, trưởng tử này chỉ sợ đến binh quyền cũng chưa từng sờ qua, đừng nói chi là cười ngựa bắn tên, hắn đi vài bước cũng phải cần người ta đờ mới được.
Về phần Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, ngược lại mang một bộ dáng vũ phu oai hùng, thực sự chỉ là gần kề giới hạn của một kẻ vũ phu thôi, mà ngay cả phụ thân các ngươi, ở trước mặt trẫm cũng không dám lộ ra địch ý, các ngươi lại có thể dùng ánh mắt cừu hận nhìn trẫm, lòng dạ thẳng tuột như vậy, có thể làm được chuyện gì?
Trở lại ngự án ngồi xuống, nụ cười trên mặt Chu Duẫn Văn càng thêm thân thiết: “Ba vị Vương đệ đường xa đến, một đường khổ cực, trẫm đã bày gia yến ở trong nội cung, lát nữa Thái hậu cũng sẽ tới, chúng ta và Thái hậu lão nhân gia cùng ăn bữa cơm ở một chỗ, sau đó Dương Húc cùng đi với các ngươi đến Trung Sơn vương phủ nghỉ tạm”.
Chu Duẫn Văn nhìn Hạ Tầm đứng hầu một bên, nói: “Vài ngày trước Yến vương phủ bị hỏng, hôm nay còn chưa xây lại. Từ Huy Tổ là cữu cữu (cậu) của các ngươi, ngoại sinh (cháu trai) đi đến ở trong nhà cữu cữu, cũng là thiên kinh địa nghĩa. Vương tử chư vương còn có thể lục tục vào kinh thành, các ngươi khó được đến kinh thành một chuyến, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi một chút cho tốt, thăm cảnh quan Kim Lăng, Dương Húc sẽ chuẩn bị tất cả cho các ngươi, cũng hộ vệ an toàn cho các ngươi tại kinh thành”.
Chu Cao Toại không kìm chế được, mạo muội hỏi: “Bệ hạ, chúng ta khi nào thì có thể trở về Bắc Bình?”.
Chu Duẫn Văn liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Nơi này là thiên triều, Kim Lăng đế vương, cảnh tượng rất lớn, chẳng lẽ còn kém Bắc Bình sao? Vương đệ làm gì phải nóng vội như thế”.
Chu Cao Sí cười nói: “Mau thân sinh hạ, chỉ có ba đứa con chúng ta, hôm nay chúng ta đồng loạt vào kinh thành, từ mẫu rất tưởng niệm, lúc đi hết sức dặn dò chúng ta, sau khi đến kinh sư sớm gửi một phong thư về nhà, nói rõ ngày về, miễn cho mẫu thân hoài niệm, Tam đệ vừa hỏi, có chỗ lỗ mãng, kính xin bệ hạ chớ trách”.
Chu Duẫn Văn nói: “A, ha ha... Trẫm là nghĩ như thế này, trẫm là vua của một nước, cần lo liệu đại sự thiên hạ, vì giang sơn xã tắc, vốn nên vì tiên đế giữ đạo hiếu ba năm, lại chỉ có thể dùng ngày để tính, trong lòng trẫm đối với chuyện này một mực luyến tiếc, Mà chư Vương thúc ở các nơi, gánh trách nhiệm trọng đại, không thể tự ý rời khỏi phiên quốc.
Trẫm càng nghĩ, trách nhiệm giữ đạo hiếu vì tiên đế, cũng phải rơi vào trên người vương tử của mọi người. Đợi ngày giỗ tiên đế bắt đầu, sau khi trẫm dẫn bọn ngươi tế tảo Hiếu Lăng, trẫm định tu kiến nhà cửa mộng đất tại Hiểu Lăng, để tất cả vương tử phiên vương đều vào ở trong đó, thay mặt quân phụ giữ đạo hiếu, đồng thời tuyển chọn những đại nho nổi tiếng, tiến vào chỉ dạy học cho các vương tử”.
Chu Cao Hú, Chu Cao Toại nghe đến đó sắc mặt thoáng thay đổi, sắc mặt Chu Cao Sí cũng hơi trắng bệch, Chu Duẫn Văn liếc mắt nhìn bọn họ, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ba vị Vương đệ, chủ trương của trẫm có chuyện gì không ổn?”.
Trên mặt Chu Cao Sí chậm rãi nở ra một nụ cười, hơi chắp tay nói: “Hoàng Thượng hiểu đạo phục dân, thần đệ khâm phục vạn phần. Thần đệ đã là tử tôn tiên đế, nay phụng chỉ hoàng thượng, xây nhà ở Hiếu Lăng, tận hiếu ba năm, vô luận nói như thế nào, đều là cực kỳ thỏa đáng...”.
Nói đến đây, cặp mắt kia của Chu Cao Sí bởi vì mập mạp nên chỉ lộ ra một đường ke hở nhỏ, hướng về phía Hạ Tầm đứng ở góc điện quăng một cái nhìn ý vị thâm trường.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan