Chương 265: Tổ hành thích ba người.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu

“Giết Yến vương?”.

“Không sai, ba ngày, trong vòng ba ngày phải động thủ...”.

Nghe xong Tề Thái nói, La Thiêm sự im lặng thật lâu, mới nói: “Đại nhân, cẩm y vệ ta xưa đâu bằng nay, hôm nay chỉ có cấm vệ nghi thức, tạp dịch cung vệ, thật sự không hiểu việc ẩn giấu hành tung ám sát cao thu”.

Cảnh Thanh chen miệng nói: “Cẩm Y vệ hôm nay tuy tiêu điều, nhưng vẫn có người tài năng chứ? Ngươi yên tâm, làm thành đại sự này, ngươi chính là đại công thần triều đình, Hoàng Thượng chắc chắn khen ngợi hết lời, đến lúc đó đề bạt ngươi làm Chỉ Huy Sứ, một lần nữa trọng dụng cẩm.

Y vệ, còn không phải nhờ một câu của Hoàng Thượng?”.

La Khắc Địch hơi nhíu mày, lại nói: “Nhưng, Yến vương chết ở trong kinh, chẳng lẽ không phải sẽ ảnh hưởng đến danh dự bệ hạ sao?”.

Luyện Tử Ninh nói: “Thanh danh Hoàng Thượng và việc này làm gì có quan hệ, với thủ đoạn cẩm Y vệ ngươi, chẳng lẽ còn không làm được sao?”.

Tề Thái nói: “La đại nhân, ta biết, ngươi vì cẩm Y vệ bị triều đình để yên một chỗ không thèm dùng, một mực bất bình, đây chẳng phải là cơ hội của ngươi sao? Yến phiên là mối họa chính của triều đình, nếu ngươi có thề giải quyết chuyện này, Hoàng Thượng sao có thể không tán thưởng ngươi?”.

La Khắc Địch nhấp một ngụm trà, cúi đầu không nói.

Luyện Tử Ninh lại nói: “Chỉ cần ám sát Yến vương, lại tùy tiện vứt xuống một thi thể, ước lượng viết một phong di thư, nói bởi vì lúc Yến vương khóc lăng đã mắng mỏ, chỉ trích triều đình, trong mắt không có vua, đại nghịch bất đạo, kích thích khí phách người này, quyết tâm bỏ một thân, vì nước trừ gian, còn bao nhiêu người nghi ngờ đến Hoàng Thượng? Mặc dù có lòng nghi ngờ, nhưng điều tra không tìm được chửng cứ, ai dám nói bừa? Điểm này, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng”.

Cảnh Thanh nói: “Khẩu dụ Hoàng Thượng, La đại nhân ngươi sẽ không kháng chỉ chứ? Hoàng Thượng ngày mai sẽ bày gia yến khoản đãi Yến vương ở trong nội cung, sau đó một ngày, An vương ở kinh còn có thể thiết yến tẩy trần cho Yến vương. Ngày thứ ba, Phò mã Mai Ân Hội và Yến vương đi Đại Lý tự, kiểm tra thực hư chu đáo, Tề, thay mặt tam vương lấy khẩu cung mưu phản, chứng cớ. Cụ thể sắp xếp hành trình thế nào, sau đó chúng ta sẽ cho người đưa tới, Hoàng Thượng nói, chỉ cần ngươi hoàn thành đại sự này, đừng nói một lần nữa bắt đầu dùng cẩm Y vệ, phong ngươi là công hầu, cũng chỉ là một câu”.

La Khắc Địch dừng chén trà lại, trầm giọng nói: “Được, chuyện này, hạ quan nhất định an bài thích đáng!”.

Ba người Tề Thái mừng rờ, Tề Thái nói: “La đại nhân thật sự là lương thần quốc gia! , chúng ta lúc đi về sẽ đem việc này bẩm báo cho bệ hạ. La đại nhân, sự tình nhất định phải làm gọn gàng, vô luận là thành hay bại, việc này tuyệt đối không thể làm cho người khác nghi ngờ Hoàng Thượng!”.

La Khắc Địch mỉm cười, nói: “Đó là tất nhiên, các vị đại nhân cứ việc yên tâm”.

Rời khỏi nha môn cẩm Y vệ, Tề Thái nhổ ra một ngụm trọc khí, nói: “Thành rồi, bực đại sự giả truyền thánh chỉ này, ta và ba người các ngươi cùng nhau gánh chịu!”.

Cảnh Thanh nói: “Ra sức vì nước, lo lắng vì vua, chúng ta làm thần tử, bụng làm dạ chịu, nếu quả thật việc cơ mật bại lộ, chúng ta một mình gánh chịu, tuyệt không để Hoàng Thượng khó xử. Đại nhân, chúng ta trở về, tình tâm chờ tin tức tốt”.

“Tốt, Cảnh đại nhân đi thong thả, Luyện đại nhân đi thong thả”.

“Mời, mời”.

La Khắc Địch đưa ba người Tề Thái rời đi, lại trở lại phòng ngủ, Lưu Ngọc Quyết đang mặc một bộ quần áo màu trắng thu thập chén trên bàn, Lưu Ngọc Quyết khom người, ra vẻ khỏe mạnh, eo hơi cong xuống, mái tóc mềm buộc lại đơn giản, vòng ở trên đầu, lộ ra một đoạn cố trắng muốt, dưới đèn nhìn giống như răng ngà mài.

La Khắc Địch hơi nhíu lông mày, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ là trở lại chỗ ngồi khoanh chân ngồi xuống, trầm tư không nói, Lưu Ngọc Quyết bước nhẹ nhàng thu thập chén đĩa, trở về đã ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, liếc mắt nhìn bộ dáng hắn, muốn nói lại thôi.

La Khắc Địch nói: “Vừa rồi bọn họ nói chuyện, ngươi nghe được không?”.

Lưu Ngọc Quyết nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Có, ty chức ở mặt sau tấm bình phong cũng nghe được, muốn giết Yến vương, việc này cũng không dễ dàng, đại nhân nên ngàn vạn lần cẩn thận”.

La Khắc Địch nở nụ cười, mỉm cười lắc đầu nói: “Hài tử ngốc, ngươi thật sự tin bọn hắn là phụng khẩu dụ Hoàng Thượng đến đây sao?”.

Lưu Ngọc Quyết ngạc nhiên mở to mắt, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải?”.

Dưới ánh đèn, Lưu Ngọc Quyết vừa mới tắm rửa xong, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng, mang theo màu sắc như mỹ ngọc trơn bóng, trong lòng La Khắc Địch nóng lên, liền giang hai tay cánh tay ra, khuôn mặt Lưu Ngọc Quyết hồng lên, xấu hổ, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn đến trong ngực hắn.

La Khắc Địch nhẹ nhàng quàng lấy vòng eo hắn, lúc này mới cười nhẹ nói: “Chỉ có ngươi mới tin chuyện ma quỷ của bọn họ, việc cơ mật như thể, lại không người truyền dụ, không triệu ta vào cung, sai một nội thị đến thông báo cho ta là được rồi. Sợ người bên ngoài không biết sao? Cần ba vị triều thần dắt tay nhau đến? Hừ! Bọn họ ở giả truyền thánh chỉ!”.

“A!”. Cánh môi Lưu Ngọc Quyết khẽ nhếch lên, giật mình nói: “Bọn họ thật lớn mật!”.

“Bọn họ tự cho mình quyền lợi, vì quốc vi dân, tất nhiên không thẹn với lương tâm”.

“Như vậy... Đại nhân cũng không thể bị bọn họ lợi dụng”.

La Khắc Địch cười nói: “Ngươi yên tâm, ta đương nhiên sẽ không bị bọn họ lợi dụng, nhưng người này vẫn cần phải phái ra”.

Lưu Ngọc Quyết ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”.

La Khắc Địch nói: “Thứ nhất, bọn họ đều là tâm phúc của Hoàng Thượng, hôm nay nắm giữ triều chính, chúng ta không đắc tội được. Thứ hai, nếu như chỗ này của ta không có động tình, bọn họ khó có thể sẽ không nghĩ ra biện pháp khác, mà Yến vương... Không thể chết ở Kim Lăng. Ta phải phái mấy người đi phối hợp, đem sự tình náo loạn, kể từ đó, Yến vương mới như mặc lên kim chung cháo, bách tà bất xâm. Ngày mai, gọi Dương Húc tới gặp ta”.

Lưu Ngọc Quyết giật mình nói: “Đại nhân, ngươi muốn phái Dương đại ca đi sao? Hành thích Yến vương, việc này quá mạo hiểm, đổi một người khác được không?”.

“Hả?”. Ánh mắt La Khắc Địch ngưng tụ, giống như hai mũi tên nhọn, nhìn về phía Lưu Ngọc Quyết, nhàn nhạt nói: “Vì sao, ngươi sợ hắn gặp chuyện không may?”.

“Ta... Ta...”.

Lưu Ngọc Quyết trốn tránh ánh mắt hắn, thật sự không chịu được ánh mắt lợi hại của hắn, liền nhào vào trong ngực hắn, đầu cọ cọ vào đó nói: “Đại nhân, người ta và Dương đại ca thanh bạch, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ. Chỉ vì... Hắn cứu tính mạng cả nhà ta, mang Ngọc Quyết xuôi nam đến Kim Lăng cũng là hắn, Ngọc Quyết đối với Dương đại ca thực sự cảm kích, làm người không nên báo đáp sao?”.

“Ừm...”.

La Khắc Địch nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng loáng như gấm của hắn, thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, hiện nay cẩm Y vệ rất ít nhân tài, ta đối với Dương Húc cũng rất là coi trọng, cũng không muốn hắn có việc gì sơ xuất, lần này đi, chỉ là muốn hắn chủ trì chuyện này, đến lúc đó gây ra chút ít động tĩnh, quấy nhiễu Yến vương liền có thể rút về, không có gì nguy hiểm”.

Lưu Ngọc Quyết từ trong ngực La Khắc Địch ngẩng đầu lên, tung tăng như chim sẻ nói: “Đa tạ Đại nhân!”.

Dưới đèn, một ít sợi lông mày cong cong, hai bên môi hồng nhuận, uyển chuyển hàm xúc như xử nữ, ngón trỏ La Khắc Địch hoạt động, nhẹ nhàng nâng cổ hắn lên, liền cúi đầu xuống, ấn về phía môi hắn.

Thời cổ đại có rất nhiều văn nhân nhã sì, thậm chí nhiều võ tướng đế vương, đều thích nam, lúc tối thịnh, thậm chí thê thiếp cũng không để ý trượng phu yêu thích nam sủng, lại càng không có người nào cho rằng đạo đức bọn họ thoái hóa, ở một số đoạn lịch sử, đó là một loại xã hội mới. Ví dụ như “Dương Châu bát quái” Trịnh Bản Kiều, thi thư văn vẻ, đạo đức nhân phẩm, không có gì có thể bắt bẻ, nhưng hắn lại ham mê nam sắc.

Lại ví dụ như Minh triều, từng có một nam tử, vốn gia cảnh rất không tồi, chỉ vì ái mộ một vị quan viên tuấn dật phong lưu, liền đổi tên hoán họ, đến nhà hắn làm tôi tớ, quan nhân này không thích nam sắc, người hầu kia không dám nói ra, sợ bị hắn đuổi đi, liền chờ đợi ở bên cạnh hắn, chủ nhân thủy chung không biết hắn đối với mình vô cùng thắm thiết. Sau vài thập niên, lúc lão bộc sắp lâm chung, mới hướng về phía chủ nhân thổ lộ chân tình, chủ nhân nghe thấy liền khóc lớn. Tình thâm ý trọng kiểu như vậy càng mạnh hơn nam nữ yêu nhau, chúng ta đương nhiên là không cách nào giải thích.

Lưu Ngọc Quyết bất kể là tướng mạo, hay trên tâm lý, vốn cũng có chút khuynh hướng nữ nhi. Tự giác đem thân thể đưa ra cho đại nhân, đại nhân lại biết nóng biết lạnh, là nhân vật có nhân phẩm lại tuấn dật, một lời tình ý đều buộc ở trên người hắn, cam tâm tình nguyện, như nữ nhi gia bình thường phục vụ hắn.

Cá tính hắn mềm yếu, sau khi chịu La Khắc Địch, loại cảm giác an toàn lấn át cảm giác độc thân khi tha hương ở trong hắn cũng dẫn biến mất, Lưu công tử thân nam nhi tâm nữ nhi, liền coi La Khắc Địch là trượng phu để hầu hạ, trải giường xếp chiếu chắn, bưng trà dâng nước, cũng không cảm thấy có chuyện gì không đúng. Chỉ là, đối với Dương Húc, hắn luôn luôn một loại cảm tình khó có thể quên.

La Khắc Địch từ chỗ bọn người Tề Thái bất đắc dĩ muốn giả truyền thánh chỉ, sai hắn đi ám sát Yến vương, liền phỏng đoán ra Yến vương dùng đạo nghĩa và công luận “Bức vua thoái vị”, hôm nay đã sinh ra hiệu quả, Hoàng Thượng chỉ sợ là muốn phóng thích Yến vương trở lại Bắc Bình, kể từ đó, Cẩm Y vệ liền có cơ hội quật khởi, lòng vô cùng sung.

Sướng.

Lưu Ngọc Quyết vừa bị hắn hôn, mặt phấn liền biến đổi, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, La Khắc Địch mỉm cười nhổ ngọc trâm trên đầu hắn xuống, một mái tóc đen nhánh nhất thời như thác nước rơi xuống. Lưu Ngọc Quyết vốn là sinh nam tướng nữ, khuôn mặt lại bị mái tóc che giấu, lông mày nhỏ nhắn thật dài, môi thơm hồng nhuận, tóc đen mềm mại rủ xuống ở bên cạnh gò má, thấp thoáng một gương mặt trắng như tuyết, dung mạo mỹ lệ như một nữ tử.

La Khắc Địch dĩ nhiên buông lỏng tâm sự, bất giác động tình, hắn khẽ vươn tay liền quơ lấy đôi chân Lưu Ngọc Quyết, đưa hắn đến ngồi chỗ ngồi ôm lấy, ôn nhu nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi”.

Phốc một hơi thổi tắt nến, hành lang bên ngoài yên tình mông lung, tiểu mỹ nhân trong ngực, chính xác giống như ngọc...


“Dương Húc, Trần Đông, Hiệp An, ba người các ngươi, tối nay lẻn vào Yến vương phủ, hành thích Yến vương!”.

Hạ Tầm hơi kinh ngạc, không phải bởi vì lời nói của La Khắc Địch, mà là bởi vì dung mạo hai đồng bọn bên cạnh, bọn họ là hai sát thủ, nhưng từ trên người bọn họ, tuyệt đối nhìn không ra một điểm bộ dáng sát thủ. Người kêu là Trần Đông, tựa như tiểu nhị trong tửu lâu luôn nghênh môn tiễn khách, hơi khom người, trên mặt mang một nụ cười vô hại.

Một người khác gọi là Hiệp An, dáng người vừa phải, ngũ quan đoan chính, đôi môi cằn cỗi, da mặt nhiều nếp nhăn, trời sinh một bộ dáng khắc khổ. Đầu đội khăn vuông, mặc một bộ thanh sam được giặt trắng tinh, dưới chân một đôi giày vải mộc mạc, bộ mặt trắng như bột, thoạt nhìn tựa như một tiên sinh trong trấn nhỏ, bản phận thành thật.

Trông dung mạo không xinh đẹp thì thôi, vấn đề là, mặc dù La Khắc Địch phân phó bọn họ ám sát một vị thân vương, bọn họ lại có thể đến mí mắt không nháy lấy một cái, mỉm cười vẫn đang mỉm cười, mặt khổ vẫn đang mặt khổ. Hạ Tầm không khỏi hoài nghi, nếu La Khắc Địch nói cho bọn hắn biết người cần đi ám sát là hoàng đế, bọn họ vẫn có thể giữ bộ mặt này hay không.

La Thiêm sự âm trầm rốt cuộc cất giấu thế lực lớn cờ nào?

La Thiêm sự rất hài lòng biểu hiện của ba người, ngừng lại một chút nói: “Lần này hành động, do Dương Húc chủ trì. Trần Đông, Hiệp An, các ngươi xuống dưới chuẩn bị cho tốt, an bài cụ thể, Bản quan sẽ nói cho Dương Húc hiểu rõ”.

“Tuân mệnh!”.

Hai sát thủ hoàn toàn không giống sát thủ xoay người đi ra ngoài, Hạ Tầm chú ý tới, lúc đi đường, bọn họ đi bằng mũi chân, bước từng bước, khác với kiểu bước hình chữ bát (A), vô luận là ăn mặc, thần sắc, cử chỉ, trên người bọn họ tuyệt đối tìm không ra một điểm bộ dáng sát thủ.

La Khắc Địch đi đến trước mặt Hạ Tầm, thấp giọng nói: “Về việc hành thích Yến vương lần này, Bản quan chỉ có một việc giao cho ngươi!”.

“Đại nhân phân phó!”.

“Không cho phép thành công, chỉ cho phép thất bại!”.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan