Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Nhập ngọ môn, qua Phụng Thiên môn, Phụng Thiên điện, Cát Thành càng ngày càng nơm nớp lo sợ, như miếng băng mỏng.
Trên đường đi, cung khuyết nguy nga, tướng tá uy vũ, kỳ phiên phấp phới, pháp độ sâm nghiêm, đem hoàng gia khí phái hiển lộ không thể nghi ngờ, Cát Thành đã muốn thần phục tại loại không khí hoàng gia trang nghiêm thần thánh này.
Trước kia, hắn đã từng đại biểu Yến vương đến kinh chúc mừng qua tân niên, nhưng khi đó, hắn chưa từng có cơ hội xâm nhập đế cung. Khi đó, Thái tổ hơn hai mươi hoàng tử, đều phái sứ tiến đến, hoàng đế là ở Phụng Thiên điện tiếp kiến bọn họ, Cát Thành chỉ cần xen lẫn vào giữa các sứ, quỳ lạy, hô to, tiến thối theo nghi thức là được, nhưng lúc này đây, là hoàng đế một mình triệu kiến, hơn nữa là chưa ra nguyên đán, liền triệu kiến sứ thần phiên vương là hắn, trải qua cái đế cung uy nghiêm này hù dọa, Cát Thành không khỏi có chút kinh sợ.
“Hoàng Thượng, Trưởng Sứ Yến vương phủ Cát Thành đến”.
Tiểu Lâm Tử đẫn đường đi vào trong bên cạnh tế thanh tế khí bẩm báo một tiếng, bên trong truyền ra một thanh âm lạnh như băng: “Bảo hắn tiến vào!”.
“Cát đại nhân, Hoàng Thượng triệu kiến”.
Tiểu Lâm Tử quay đầu lại mời đến một tiếng, Cát Thành vội vàng chỉnh y quan, cất bước vào đại điện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cúi đầu xuôi theo lối đi bước nhanh về phía trước vài bước, thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, đầu rạp xuống đất, lo sợ không yên nói: “Thần Cát Thành, bái kiến bệ hạ!”.
Bên trên không có thanh âm truyền tới, Cát Thành thở mạnh cũng không dám, nằm ở trên mặt đất không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thẩm ướt.
“Đứng lên đi, đứng sang một bên”.
Bên trên rốt cuộc truyền đến một thanh âm trong sáng, Cát Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dập đầu nói: “Tạ ơn bệ hạ”.
Hắn đứng dậy, nhìn trộm lên trên, thì thấy Hoàng Thượng đầu đội Dực Long quan, tên có một dãi lụa trắng, mặc long bào, ngoài long bào khoác một cái áo tang màu trắng, Cát Thành không dám nhìn nhiều, chích thoáng nhìn một cái, liền vội mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thở mạnh cũng không dám, cẩn thận ngẫm lại, Hoàng Thượng là dạng người gì, hắn cũng không có thấy rõ.
“Hoàng Thượng quả nhiên chí nhân chí hiểu, tuy tiên đế từng có di chiếu, thiên hạ chỉ phục hiếu ba ngày, Hoàng Thượng lên triều, vẫn vì tiên đế để tang, phần hiếu tâm này.
Cát Thành chính miên man suy nghĩ, Chu Duẫn Văn đã nhàn nhạt nói: “Cát Thành, ngươi có biết trẫm hôm nay một mình triệu kiến ngươi, là vì sao không?”.
Cát Thành vội hạ thấp người nói: “Thần không biết, kính xin bệ hạ chỉ rõ”.
“Cát Thành, trẫm nhìn ngươi rõ ràng là giả bộ hồ đồ!”.
Chu Duẫn Văn nói một câu, Cát Thành hai đầu gối mềm nhũn, thịch một tiếng, lại lần nữa quỳ rạp xuống đất, lo sợ không yên nói: “Thần ngu muội, không rõ... Không rõ tâm ý bệ hạ!”.
Chu Duẫn Văn vỗ bàn bốp một cái quát: “Ngươi là Trướng Sứ Yến phiên, là triều đình đưa lên, ngươi ăn bổng lộc triều đình, tự nhiên trung tâm phụ tá Yến vương, vì triều đình tận trung, nhưng ngươi ngồi không ăn bám, không hề làm việc, Yến vương có ý định mưu phản, ngươi thân là Trưởng Sứ không thể khuyên nhủ hắn kính cẩn nghe theo triều đình, thân là thần tử không thể đem việc Yến vương làm việc xấu bẩm báo cho triều đình, như thế là bất trang bất nghĩa, ngươi muốn tra diệt cửu tộc sao?”.
“Bệ hạ, thần oan uổng!”.
Chu Duẫn Văn quát: “Oan uổng? Chẳng lẽ ngươi đối với ý phản cùng hành vi làm loạn của Yến vương lại hoàn toàn không biết gì cả sao?”.
Cát Thành sợ ngây người, chỉ lo dập đầu, nói năng lộn xộn: “Thần xác thực hoàn toàn không biết gì cả, hoàn toàn không biết gì cả”.
Chu Duẫn Văn cười lạnh nói: “Yến vương thu mua nhân tâm, lâu súc dị chí, lời nói cử chỉ trong lúc bình thường, sao có thể không chút nào lộ mánh khóe? Hắn tích phản, trẫm ở kinh thành đều đã nghe thấy, ngươi cũng không biết sao? Cát Thành, ngươi cũng biết, tội khi quân, cũng là tội giết cửu tộc nha”.
Cát Thành muốn khóc lên, hắn chỉ biết, hắn là một Trướng Sứ không.
May lại phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, Cát Thành sợ đến tay chân lạnh buốt, chỉ có tự nói trong sạch, nào còn nhớ rõ Chu Lệ dặn dò trước khi đi, nhân cơ hội thay hắn bộc bạch tâm chí một lần, cầu được hoàng đế giơ cao đánh khẽ.
Chu Duẫn Văn nói: “Nhìn ngươi một mảnh thành tâm thành ý, đối với những gì Yến vương làm, tựa như thật hoàn toàn không biết gì cả...”.
Cát Thành vội nói: “Vâng vâng vâng, Hoàng Thượng anh minh, thần xác thực hoàn toàn không biết gì cả.
Chu Duẫn Văn ngắt lời nói: “Nhưng, ngươi thân là Trướng Sứ Yến vương phủ, Yến vương có ý định mưu phản, ngươi một câu hoàn toàn không biết gì cả là có thể miễn tội sao? Thân là quan đứng đầu vương phủ, đại thần triều đình đưa tới, Yến vương mưu phản, ngươi lại không biết rõ tình hình, cũng khó trốn tử tội, vợ con gia quyến càng phải dựa vào lệ mà xung vào giáo phường ti, luật lệ Đại Minh ta, chẳng lẽ ngươi không biết?”.
Cát Thành thân thể phát run lên: “Thần biết, thần biết tội, không không không, thần không biết, thần có tội.
Chu Duẫn Văn thấy hắn sợ đến nói năng lộn xộn, trong lòng một hồi khoái ý, liền chậm lại thanh âm nói: “Ngươi chớ có hoảng sợ, trẫm sở dĩ một mình triệu kiến ngươi, cũng là bởi vì trẫm hiểu rằng, ngươi tuy không có làm gì, nhưng một phen trung tâm đối với triều đình lại không có đổi, trẫm không muốn để cho trang thần như ngươi lại chịu tội như nghịch tặc, cho nên muốn cho ngươi một cơ hội”.
“Hoàng Thượng anh minh, Hoàng Thượng nhân đức, thần... Thần cảm động đến rơi nước mắt, không lời nào có thể diễn tả được.
Cát Thành đầu dập đến vang lên bang bang, Chu Duẫn Văn trên mặt hơi chút lộ ra nụ cười nói: “Tốt lắm, ngươi đứng lên đi, trẫm hôm nay cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi tâm hướng về phía triều đình, trẫm cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ngày sau nếu có công lao, cái phong thưởng này cũng không thể thiếu”.
Cát Thành vội nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng, thần ngu dốt, đối với ý phản của Yến vương, thật sự là nửa điểm không biết”.
Nói đến đây, vì lấy lỏng tin của Kiến Văn đế, Cát Thành đem cử chỉ hành vi hằng ngày của Yến vương Chu Lệ vô cùng chi tiết hướng về phía Chu Duẫn Văn bẩm báo một phen, Kiến Văn đế sau khi liên tục tước ba phiên, Yến vương lo lắng không vui, tâm sự trùng trùng như thế nào, con của Yến vương ngập tràn phẫn uất như thế nào, thậm chí miệng ra câu oán hận, thị vệ tôi tớ của Yến vương phủ đồn đãi như thế nào, dù sao hắn nghe được, cộng thêm hắn tưởng tượng, tất cả đều hướng về phía Chu Duẫn Văn mà dốc tuộc ra.
Chu Duẫn Văn sắc mặt càng thêm tường hòa: “Người đâu, ban chỗ ngồi cho Trưởng Sứ”.
Cát Thành lo sợ không yên nói: “Không không không, trước mặt bệ hạ, vi thần nào có dám ngồi”.
Chu Duẫn Văn vẻ mặt tươi cười nói: “Bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi, không nên khách khí, trẫm luôn luôn là lễ ngộ thần tử, đối với trang thần hiếu tử, càng có kính ý. Ngươi đối với trẫm trang thành, trẫm sao có thể bất kính, ngồi đi”.
“Vâng, tạ ơn Hoàng Thượng”.
Cát Thành cần thận đem nửa cái mông ngồi lên ghế, Chu Duẫn Văn nói: “Cát ái khanh, Yến vương lâu súc phản chí, một khi phó chư hành động, trẫm là không sợ, dùng uy lực của triều đình ta, muốn tiêu diệt phiên vương làm loạn, chỉ là chuyện trong nháy mắt. Trong trường hợp đó, chiến loạn nổi lên bốn phía, khó tránh khỏi họa lan tới con dân của trẫm, trẫm cũng không đành lòng, vì tận khả năng đem tai họa cái phiên vương mưu nghịch này hạ xuống đến mức thấp nhất, trẫm có một chuyện, muốn ngươi đi làm, ngươi có đáp ứng không?”.
Cát Thành vội lại trượt chân lên trên mặt đất, hai đầu gối quỳ xuống, khấu đầu nói: “Thần vì bệ hạ, muôn lần chết không chối từ!”.
Chu Duẫn Văn vui vẻ đứng dậy, đưa hắn nâng lên, ôn hòa nói: “Yến vương đã tồn phản ý, vì giang sơn xã tắc, ngàn vạn bá tính, mặc dù hắn là thúc phụ của trẫm, trẫm cũng không thể không đại nghĩa diệt thân. Triều đình đã quyết ý tước phiên, trẫm muốn ngươi sau khi trở lại Yến vương phủ, âm tìm chứng cứ phạm tội của Yến vương, phối hợp triều đình diệt trừ Yến vương, sau khi chuyện thành công, ngươi chính là đệ nhất công thần tra nghịch, trẫm tất nhiên sẽ không quên ngươi, ngươi... Có nguyện ý không?”.
Cát Thành được thiên tử đỡ lên, chỉ cảm thấy chỗ eo đột nhiên nhảy dựng, hai dòng nước ấm bay thẳng đỉnh đầu, toàn thân huyết mạch sôi sục, hai đùi đều bồng bềnh rung động, lập tức kích động nói: “Thần nguyện vì bệ hạ vượt lửa quá sông, không phụ bệ hạ kỳ vọng!”.
Tư tạo binh khí thì còn dể nghe hơn.
Còn nói nữa, nơi này chính là Bắc Bình, đại bản doanh biên phòng phía bắc, trong thành có kho quân giới bốn phía, cái dạng binh khí gì mà không có? Cái nào mà chẳng phải là đao thương kiếm kích cung nỏ yên cương do Võ bị ti của triều đình chế tạo chất lượng thượng thừa, đã quyết tâm tạo phản, ngươi nói hắn là đoạt quân giới dễ dàng hơn, hay là ở trong vương phủ mở lò luyện sắt thép dễ dàng hơn? Cái lời đồn này cũng quá dễ dàng xuyên phá”.
Tiêu Thiên Nguyệt cười hì hì nói: “Ha ha, người biết chuyện như Bách hộ đại nhân, đương nhiên lừa gạt không được”.
Hắn hơi chút hướng về phía trước, thấp giọng nói: “Thật ra đây là ý tử của La đại nhân, triều đình liên tiếp tước ba phiên vương, dân gian dân chúng đều nghị luận, triều đình đã có chút ít không thể chịu được nhiệt, muốn làm cho bọn họ hiểu rằng, không phải triều đình muốn tước phiên, mà là chư phiên buộc triều đình không thể không tước phiên. Ta phát tán những tin tức này, đương nhiên lừa gạt không được người khôn khéo như quan viên thân sĩ, nhưng là dễ dàng lừa gạt được dân chúng”.
Tiêu Thiên Nguyệt dương dương đắc ý nói: “Những ngu phu xuẩn phụ kia sao có thể nghĩ đến rõ ràng như vậy, ngươi nói... Hắn sẽ tin sao! Cái lời đồn này để cho bọn họ ba truyền hai truyền, có thể biên ra rất nhiều lời dối người mới, khi người người đều nói như vậy, những ngốc tử đọc sách đọc đến choáng váng kia cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ, chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt!”.
Tiêu Thiên Nguyệt mới nói được chỗ này, thì kẹt một tiếng cửa phòng mở ra, Minh Nhi tiểu quận chúa cười dịu dàng đứng ở cửa ra vào, hai chân vừa bước vào phòng, đột nhiên trông thấy trong phòng có khách, Hạ Tầm cùng một người nam nhân cách một cái bàn, cúi người về phía trước, xì xào bàn tán chút ít chuyện gì đó, Minh Nhi trên mặt nụ cười nhất thời cứng đờ.
Tiêu Thiên Nguyệt nghiêng đầu, đem tiểu quận chúa từ đầu dò xét đến chân, có chút nheo mắt lại hỏi: “Ai vậy?”.
Minh Nhi con mắt lóe lên, lập tức rất cơ linh kêu lên: “Ca, hắn là ai vậy?”.
Hạ Tầm âm thầm kêu khổ: “Tiêu rồi, tiêu rồi, ta nào có muội tử, người bên ngoài không biết, Thiên Nguyệt lại hiểu rõ chi tiết của ta, nha đầu kia, lúc này lại thông minh quá mức”.
“Ca?”.
Tiêu Thiên Nguyệt quả nhiên rất là kinh ngạc, hồ nghi nói: “Ca, cái gì ca, đại nhân, người... Khi nào thì nhiều hơn một muội muội?”.
“A... A... Ha ha ha, là như thế này, đến đây, ta giới thiệu các người quen nhau”.
Hạ Tầm đứng lên, vẻ mặt tươi cười đi qua, một mặt liên tiếp nháy mắt về phía Minh Nhi, một mặt tùy tiện khoác lấy vai nàng, quay đầu chỉ vào Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Vị này, là bạn tốt của ta, họ Tiêu, Tiêu Thiên Nguyệt, vừa tới Bắc Bình, cố ý đến thăm ta. Thiên Nguyệt à, nàng là... Ha ha ha, ngươi biết mà, ha ha ha ha.
Tiêu Thiên Nguyệt mờ mịt nói: “Ta biết cái gì?”.
Trông thấy nụ cười trên mặt Hạ Tầm có chút ít quỷ dị, Tiêu Thiên Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “A, rõ rồi rõ rồi, ta lại đã quên, tập tục phía bắc, nữ nhi gia yêu mến gọi... Ha ha ha ha, ta vốn đêm nay muốn ở tại chỗ này của người, cùng người co gối nói chuyện, nếu đã như vậy, ta đi trước tìm khách điếm tìm nơi ngủ trọ, chúng ta có gì thì nói sau”.
Hắn nắm lên bao đồ, đi đến Hạ Tầm bên người chóp chóp mắt cười nói: “Thì ra đại nhân yêu mến dạng này, như thế này thì quá non nớt, đại nhân thật sự là háo sắc... Chậc chậc chậc.
Nhìn Tiêu Thiên Nguyệt hướng về phía Hạ Tầm bỉ ổi đưa đưa ngón cái, nhanh như chớp đi ra ngoài sân, Minh Nhi tiểu quận chúa hiếu kỳ hướng về phía Hạ Tầm hỏi: “Hắn đang nói chuyện gì, sao nghe cứ là lạ”.
Hạ Tầm ra vẻ mờ mịt nói: “Cái gì nghe là lạ?”.
Minh Nhi nói: “Chính là cái đó, ‘ta lại đã quên, tập tục phía bắc, nữ nhi gia yêu mến gọi... Ha ha ha ha...
Hạ Tầm “giật mình” nói: “A, cô nói hắn nói cái ‘ha ha ha ha’ à”.
“Đúng vậy, chính là cái ‘ha ha ha ha...’ kia”.
“Người này nói chuyện gần đây không được bình thường, quận chúa không cần để ý đến hắn! Ha ha ha.
Hạ Tầm trở lại phòng nhỏ mình thuê ở, đẩy cửa sân ra, liền phát hiện ra dấu lá cây mình trước đó đã dán lên cánh cửa đã mất, liền biết lại có người đi vào, không khỏi cười hiểu ý.
Từ đêm đó sau khi cùng tiểu quận chúa Minh Nhi cùng nhau đón giao thừa, co đầu gối tâm sự nói chuyện một đêm, tiểu nha đầu đối với hắn có ý thân cận, có hỉ nộ ái ố gì, đều nguyện ý chạy tới hướng về phía hắn kể ra. Hạ Tầm là một người nghe tốt nhất, hắn kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng trả lại cho nàng một ít an ủi cùng khuyên giải. Tiểu nha đầu sắp đi vào thời kỳ trưởng thành, hỉ nộ ái ố là hay thay đổi, tâm tư nghĩ gì cũng là đủ loại, cũng may Hạ Tầm kiến thức rộng rãi, đã từng là đại lừa đảo ở trong lòng Minh Nhi, vậy mà lại thành đạo sư tâm lý mà nàng tín nhiệm nhất.
Hạ Tầm đẩy ra cửa sân, cười dịu dàng nhìn về phía trước, chỉ cho là tiểu nha đầu Minh Nhi ở đó, ngẩng đầu trông rõ người nọ, thì lại sắc mặt cứng đờ. Mặc áo da dê, đầu đội mũ da chó, ăn mặc giống như một kẻ buôn lậu hàng da phương bắc, chỉ có khuôn mặt vẫn tuấn dật như trước, không ngờ lại là cẩm y Giáo úy Tiêu Thiên Nguyệt.
Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Thiên Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?”.
Tiêu Thiên Nguyệt mỉm cười nói: “Thế nào, không muốn nhìn thấy ta sao?”.
Lần trước hành trình Chu vương phủ, Tiêu Thiên Nguyệt làm việc rất đẹp mắt, có công nên được La Thiêm Sự triệu trở về, bởi vậy tâm tình hết sức vui vẻ, hắn đi tới nói: “Bách hộ đại nhân, ta xem ngươi suốt ngày thoải mái nhàn nhã, ta cũng thay ngươi sốt ruột, thế nào, có bắt được nhược điểm gì của Yến vương hay chưa?”.
Hạ Tầm thần sắc phát khổ, thở dài nói: “Nói dễ vậy sao? Ta đây mấy ngày nay tựa như một con chuột, Yến vương quý phủ cao thấp đều bị ta đi dạo lần, nhưng chỉ có lấy chứng cớ không đủ lực”.
Tiêu Thiên Nguyệt cùng hắn đi vào trong phòng nói: “Ừm, đại nhân cũng dự liệu được, Yến vương nếu như dể đối phó như vậy, triều đình cũng không cần như lâm đại địch, dù sao ngươi chằm chằm vào hắn, luôn luôn có cơ hội bắt được cái chân đau của hắn”.
Hạ Tầm hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại tới đây, đại nhân bảo ngươi tới chỉ là vì an ủi ta vài câu?”.
Tiêu Thiên Nguyệt cười nói: “Tất nhiên không phải, ta tới Bắc Bình, là để phát tán tin tức”.
Trong phòng lò lửa dùng than lại khởi lửa, nước đã được nấu, Hạ Tầm ngâm chén trà vào nước cho hắn, đưa đến trước mặt, ngồi xuống hỏi: “Phát tán tin tức, phát tán tin tức gì?”.
Tiêu Thiên Nguyệt cười nói: “Ha ha, nói ví dụ như, Yến vương từ mười mấy năm trước đã lòng mang dị chí, chủ mưu tạo phản. Yến vương hiện nay đang ở trong vương phủ ngày đêm chế tạo binh khí, chuẩn bị khởi binh, đại khái như thế đi”.
“Cái gì?”.
Hạ Tầm có chút dở khóc dở cười: “Thiên Nguyệt, ngươi cũng không nên tự chủ trương, rải những tin tức vụng về không chịu nổi một kích này, có thể nên chuyện gì sao”.
Tiêu Thiên Nguyệt nâng chén nơi tay, nháy mắt mấy cái nói: “Tại sao?”.
“Tại sao? Yến vương từ mười mấy năm trước đã trong lòng có ý phản? Hắn phản ai, hơn mười năm trước Thái tử còn sống, Tần vương, Tấn Vương hai vị Vương huynh cũng còn sống, mặc kệ nhân luận từ chỗ nào, cũng không tới phiên hắn có tư cách làm hoàng để, hắn có thể biết trước, biết được mấy vị ca ca này khẳng định sớm mất sao?
Nói đến, ở trong Yến vương phủ chế tạo binh khí? Vậy lại càng không hợp lý. Muốn tạo phản, đầu tiên phải có binh, có vũ khí giáp trượng, binh đâu? Hắn đã đem binh quyền quân biên cương phía bắc giao ra rồi, ngay cả ba đạo quân hộ về Yến Sơn cũng đã giao ra, dựa vào cái gì tạo phản? Muốn tạo phản mà nói sẽ giao ra những binh này sao? Binh đều giao ra đi, chế tạo binh khí cho ai dùng? Tinh binh huấn luyện có tốc chất không cần, hắn muốn tạm thời chiêu mộ chút ít nông dân cùng tiểu thương hay sao?
Nói đến, Yến vương đã hơn mười năm trước đã bắt đầu chuẩn bị tạo phản, giờ đây mới ở trong vương phủ đốt lò luyện sắt thép chế tạo binh khí sao? Vậy hắn nhiều năm như vậy đi làm cái gì? Hắn thật muốn ở trong vương phủ tạo đao tạo thương, ngày này phải hướng vào trong vương phủ vận bao nhiêu than củi, mướn bao nhiêu công tượng, mua bao nhiêu sắt thép? Hắn có nắm chắc trong vương phủ có nhiều thị vệ hạ nhân như vậy, không có một người nào là tai mắt của triều đình sao? Ngươi đó, còn không bằng nói hắn ở trong rừng sâu núi thẳm trong thuê rất nhiều thợ rèn.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan