Chương 246: Rối loạn đầu trận tuyến

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu

Công bộ Thị Lang Trương Nhuế, Hà Nam Thiêm sự vệ chỉ huy Tạ Quý một đám quan viên quan lại thay thế đã phụng chỉ rời kinh đến Bắc Bình, Hạ Tầm vẫn chưa có động tình.

Bởi vì triều đình một lần định tội mưu phản bắt Chu vương, thủ đoạn quang minh chính đại trở nên vô dụng, còn giống trống khua chiêng nói Tào Quốc Công Lý Cảnh Long muốn bắc tuần biên phòng, đây là xuất kỳ bất ý, đánh lén trá thành, đường đường là triều đình hỏi tội một vị phiên vương, lại có thề dùng thủ đoạn như vậy, không khỏi làm cho người khác chế nhạo, hơn nữa thanh danh Chu vương gần đây rất tốt, cho nên loại hành vi này càng làm người khác phản cảm, nhân gian với chuyện này nghị luận rất nhiều, đồng tình với Chu vương có khối người.

Bọn người Chu Duẫn Văn và Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ cũng cảm nhận được áp lực dư luận, lúc này đây, bọn họ đã áp dụng rất nhiều thủ đoạn với Bắc Bình, cướp đoạt quân quyền, rút binh mã đi, thay đổi quan viên, liên tiếp dùng biện pháp xuống, tự nghĩ cần phải quang minh chính đại chế phục Yến vương, cho nên không nghĩ đến việc lại dùng Cẩm Y vệ gán ghép một xú danh lớn, làm xấu thanh danh bọn họ, bởi vậy đối với kế hoạch của La Khắc Địch bị từ chối cho ý kiến, kéo dài tới cho bây giờ còn chưa quyết định Hạ Tầm có đi hay không.

Hạ Tầm còn chưa đi, trong kinh lại xảy ra một đại sự.

Tề vương Chu Phù bị đoạt tước, phế làm thứ dân.

Dựa theo sách lược của bọn người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ, bọn họ đầu tiên muốn tước bỏ dần quyền hành của Yến vương, điều hết binh của Yến vương đi, sẽ đổi lại tất cả lộ quan viên, quân chính pháp tư khắp Bắc Bình, để Yến vương phải bó tay bó chân, không dám vọng động, lúc này lại quay đầu nhìn đến những người đồng tình kia, phiên vương hưởng ứng hoặc trợ giúp Yến vương đều bị bắt, cuối cùng lại nhất cử diệt trừ Yến vương, mối họa lớn trong lòng.

Dựa theo kế hoạch của bọn họ, Tề vương Chu Phù vốn ít nhất còn có mẩy tháng thời gian thoải mái sống khá giã, nhưng Tề vương Chu Phù rõ ràng lại không thể chờ đợi được, tự mình đưa đến tận cửa, hắn chủ động xin ý chỉ trở lại kinh, muốn yết kiến hoàng đế.

Hắn một Vương thúc, Chu Duẫn Văn ngược lại không muốn bắt hắn, liền một lời đáp ứng.

Ai ngờ, Chu Phù vào kinh, nhưng thật ra là đến đây đòi tiền.

Hắn xây tòa vương phủ, vốn Hộ bộ chỉ nói muốn chỉ hoãn một chút, chuyện này vừa chậm, liền trì hoãn từ ngày cha của hắn là Chu Nguyên Chương mất đến nay, Chu Nguyên Chương vừa chết, Chu Duẫn Văn “trăm phế đợi hứng”, dù sao cũng bất kể là cái gì, hắn thậm chí suy nghĩ khá lập dị, cùng hoàng tổ phụ có chỗ khác nhau, tiền địa phương đã có thể nhiều hơn, hắn lại cắt giảm một lượng lớn thuế từ quan viên, trốn lậu thuế càng nhiều, ngay sau đó lại miễn giảm thuế phú của Giang Nam, đến nỗi tài chính triều đình có phần căng thẳng, bộ hộ thu không đủ chi, điều hành không thông, tiền thiếu nợ Tề vương Chu Phù đành phải kéo dài vô hạn.

Chu Phù giận giữ, hắn trở về kinh, chuyện thứ nhất chính là đi hiểu lăng khóc than, đến hiếu lăng, Tề vương khóc cha khóc mẹ, sau đó nước mắt dàn dụa, chạy đến nội cung cùng chất nhi hoàng đế của hắn cãi lộn đòi tiền.

Chu Duẫn Văn rất buồn bực: Trước kia ta là Hoàng thái tôn, đối với các ngươi, những thúc phụ khách khí một chút còn chưa tính, giờ đây ta là hoàng đế, các ngươi hiểu đạo quân thần phụ tử hay không, tôn ti cao thấp? Cãi lộn với ta, ta đang thay hoàng tổ phụ ngồi ghế rồng, ngươi dám sao?

Nhưng lần này lại làm cho La Khắc Địch bắt được cơ hội, Tề vương lúc trước trọng điểm bồi dường “đối tượng tạo phản”, các loại chứng cứ phạm tội La Khắc Địch đã sớm vơ vét đầy đủ hết, chỉ là không có được cơ hội trình lên, hôm nay vừa thấy Tề vương ở trước mặt Kiến Văn đế chơi xỏ lá, lại còn khóc cha khóc mẹ làm cho Kiến Văn đế khó xử, La Khắc Địch lập tức đem tất cả hành vi không hợp pháp của Tề vương lúc ở tại Thanh châu bẩm báo cho Chu Duẫn Văn, đưa lên một chồng dày tài liệu.

Chu Duẫn Văn vừa thấy liền mừng rờ, hắn rất quyết đoán, cũng không gọi người nhiều mưu trí lên thương nghị, liền hạ lệnh bắt Tề vương Chu Phù cách chức làm thứ dân, cẩm Y vệ tạm giam, ít ngày nữa áp giải đến Phượng Dương tường cao trông giữ, đồng thời phái người đi đến nhà hắn ở Sơn Đông phủ Thanh Châu, đem toàn bộ một nhà già trẻ đưa đến Phượng Dương ngồi chồm hổm trong nhà tù, chiêu thức ấy của Chu Duẫn Văn quả nhiên là mạnh mẽ vang dội, rất có phong phạm giệt gian trừ ác, loại thủ đoạn lôi đình của Hồng Vũ đại đế, chờ bọn người Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng nhận được tin tức, thánh chỉ của Chu Duẫn Văn đã ra khỏi thành Nam Kinh.

Hạ Tầm cả ngày ở cẩm Y vệ chờ tin tức phái hắn Bắc thượng, kết quả hắn còn chưa đi, Tề vương lại như tù nhân bị đưa tới. Hạ Tầm tự đánh giá hồi lâu, tuy nói hắn và Tề vương chỉ là lợi dụng lẫn nhau, dù sao vẫn là cố nhân, lần trước đi hắn Thanh châu, Tề vương cũng đã dùng lễ đối đãi, đã biết thì không thể không làm, liền khẩn cầu La Khắc Địch: “Đại nhân, ty chức ở Thanh châu, từng được Tề vương quan tâm, hôm nay Tề vương mặc dù thành tù nhân, nhưng đã nhốt ở cẩm y vệ ta, ty chức không thể không nghe thấy không hỏi thăm, ty chức muốn... Đi thăm Tề vương”.

La Khắc Địch nhíu mày nói: “Ngươi cảm kích trọng nghĩa, chuyện này tất nhiên là tốt, nhưng mà...

Hắn trầm ngâm một lát, rồi nói: “Vậy đi đi, thân phận của ngươi, không so được với những đại quan trong triều kia, mặc dù đi gặp Tề vương, cũng không có hậu quả gì lớn”.

“Đa tạ Đại nhân”.

Một tiếng tạ ơn này của Hạ Tầm, thật sự là chân tâm, hắn biết rõ, tuy Tề vương Chu Phù giờ đây nhốt ở trong cẩm y vệ, La Thiêm Sự có thể một tay che trời, nhưng đáp ứng cho hắn đi gặp một Vương gia bị phế, vẫn ít nhiều gánh chịu chút ít phong hiểm, Hạ Tầm tuy đã có quyết định với tương lai của minh, nhưng với sự một lòng coi trọng, đề bạt hắn của La Khắc Địch, thật sự là rất cảm kích trong lòng.

Hạ Tầm đi gặp Chu Phù, mang theo ít đồ ăn, còn mang theo ít chăn màn. Nhà tù là địa phương âm lãnh, dù là ngày hè chói chang, chỗ kia cũng không ấm áp nổi, huống chi lúc này là cuối mùa thu, tiết trời ẩm ướt lạnh lẽo, mà nhà tù cẩm Y vệ nhiều năm không có người quan trọng, giường chiếu chăn đệm bên trong hư thối không chịu nỗi, cho dù là tù nhân tầm thường sợ cũng rất khó ở lại, Chu Phù mặc dù từng là vương gia, có lẽ giờ phút này cũng chỉ ăn mặc qua loa, với hắn mà nói những thứ này là thực dụng nhất.

“Tề thứ, Bách hộ đại nhân của chúng ta có chuyện hỏi ngươi, nhớ phải đáp!”.

Lao lão đại cũng mặc kệ ngươi có phải là phượng tử long tôn hay không, cao giọng thét to một câu, sau đó liền hướng về phía Hạ Tầm cúi người gật đầu, nịnh nọt nói: “Đại nhân, thỉnh ngài, ở đây tối tăm ẩm ướt, mặt đất cũng không bằng, cẩn thận dưới chân”.

Hạ Tầm cẩn thận đi vào, nói với Lao lão đại: “Được rồi, ngươi đi ra ngoài trông coi”.

Lao lão đại vâng lệnh lui ra ngoài, Hạ Tầm đi đến trước hàng rào nhà tù, chỉ thấy Tề vương Chu Phù đã bị lột áo mãng bào của Vương gia, tóc tai bù xù, ăn mặc một bộ quần áo lót bẩn bẩn, ngẩn ngơ ngồi trên một đống rơm rạ.

“Dương Húc, là ngươi!”.

Nương theo ánh sáng yếu ót của ngọn đèn, Chu Phù đột nhiên thấy rõ người đến là Hạ Tầm, không khỏi vui mừng, vội vàng nhảy dựng lên, bổ nhào đến bên cạnh cửa lao, nắm chặt hàng rào.

Hạ Tầm thấy hắn một thân chật vật, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, thở dài một tiếng nói: “Vương gia, đang êm đẹp, ngươi vào kinh làm gì, hôm nay rơi vào tình cảnh này...”.

Gương mặt Tề vương Chu Phù vặn vẹo một hồi, âm thanh nghẹn ngào nói: “Ai mà biết được tiểu.

Hắn đè nén nộ hỏa, hung dữ nói: “Ai mà biết được Hoàng Thượng tâm ngoan thủ lạt, vì tội danh nho nhỏ, đem ta phế thành thứ dân”.

Hạ Tầm im lặng một lát, đem chăn đệm ấm áp ôm trong lòng cùng thức ăn đưa đến, nhẹ nhàng thở dài nói: “Những tội lỗi này của Vương gia, muốn tước vị, xử trí thực sự chưa hẳn là thỏa đáng, Vương gia hãy tạm thời thả lỏng tâm tình, coi như đi Phượng Dương nhàn cư vài năm, nói không chừng có một ngày Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý, có thể để Vương gia trở về”.

Chu Phù cười một tiếng, lắc đầu, ánh mắt lại mơ hồ nổi lên lệ quang: “Thủa hàn vi biết tùng bách, hoạn nạn gặp chân tình. Chất nhi ta miệng đầy nhân nghĩa, còn không bằng...

Hắn cắn răng, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng đã tràn đầy hối hận, hắn hận chính mình, hắn là một người câm điếc ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà nói không nên lời.

Chu Phù hối hận, không vì cái gì khác, đơn giản là hắn vào kinh đòi hỏi tiền xây vương phủ, là hắn cố ý nhảy vào, những đứa con này của Chu Nguyên Chương có thiện có ác, có hung tàn có anh dũng, nhưng không có một tên ngu ngốc, Chu Duẫn Văn tước Chu phiên, ý định thật sự là Yến vương, điểm này Chu Phù đã ẩn ẩn nhìn ra một ít mánh khóe, hắn vào kinh đòi tiền, như là cố ý đùa giờn, nhưng lại là một thủ đoạn mà các các vương hầu công khanh đối phó với sự kiêng kỵ của đế vương: Tự đưa đầu vào rọ.

Tiêu Hà vì muốn bỏ đi sự cảnh giác của Lưu Bang, cố ý nhận hối lộ, ép mua mộng đồng, xúc phạm vương pháp, hắn làm như vậy, muốn cho Lưu Bang cảm thấy hắn thích an nhàn, không ôm chí lớn. Chu Phù làm như vậy, chính là vì tiêu trừ sự cảnh giác của Chu Duẫn Văn đối với hắn, cho là Chu Phù hắn tầm nhìn hạn hẹp, căn bản không có dã tâm mưu đồ thiên hạ.

Nhưng hắn làm sao biết khẩu vị Chu Duẫn Văn lớn như vậy, tính toán không chỉ một mình Yến vương, mà là tính toán cũng hết cả đời này. Ngươi không phản, hắn lo lắng con của ngươi phản, con của ngươi không.

Phản, hắn lo lắng tôn tử của ngươi phản, tóm lại, hắn muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, trừ Chu Tiêu nhất mạch truyền thừa cốt nhục là hắn ra, tất cả tử tôn của Chu Nguyên Chương, hết thảy đều cách chức làm thứ dân, vĩnh viễn mất đi cơ hội lên đỉnh hoàng quyền, chỗ kém chỉ là tước quyền của ai trước mà thôi.

Giờ đây Chu Phù hắn tự mình đưa đến cửa, lại có chứng cớ phạm pháp triều đình nắm giữ trong tay, đây không phải là tự gây nghiệt không thể sống sao?

Hai người một người trong lao một người ngoài lao, một người tâm sự trùng trùng, mỗi người có nỗi khổ có nói, trầm mặc sau nửa ngày, chỉ có thể song song thở dài, trong đại lao tịch mịch âm lãnh, tiếng thở dài bất đắc dĩ, thật thê lương...


Tề vương Chu Phù bị giáng chức làm thứ dân, tin tức đã chọc giận Đại vương Chu Quế, Đại vương Chu Quế và Tề vương Chu Phù từng cùng nhau nghe lệnh của Yến vương Chu Lệ, Bắc Phạt Mông cổ, đó là thân huynh đệ sóng vai đánh giặc. Hơn nữa Tề vương Chu Phù thượng võ, Đại vương Chu Quế cũng thượng võ, hai vị Vương gia đều có tính tình dữ dằn, có thể nói là vô cùng hợp nhau, giao tình luôn luôn thân thiết.

Triều đình điều tra một lần nhưng không tìm được chứng cứ, chỉ bằng một câu của thứ tử Chu vương, liền tước bỏ một vị thân vương, dĩ nhiên làm Chu Quế rất bất mãn, nếu không phải thân tín của hắn trấn an mãi, muốn hắn chờ Yến vương tỏ thái độ sau đó mới quyết định tiếp, hắn đã sớm lên lớp giảng bài chỉ trích triều đình chấp pháp bất công. Hôm nay tấu chương cầu tinh thay Chu vương trình dâng lên còn chưa được vài ngày, Chu vương căn bản không hy vọng từ nhà lao Vân Nam trở về, Tề vương lại bị giáng chức thành thử dân, tiên đế xuống mồ chưa tới nửa năm, Hoàng Thượng đây là muốn làm gì các thúc thúc của hắn?

Đại vương nổi trận lôi đình, lập tức viết một phong tấu chương bằng từ ngữ thật nghiêm khắc, phái khoái mã đưa đến kinh thành, khiển trách thẳng hoàng đế không để ý đến cốt nhục tình thân, ngang ngược làm khó dễ các Vương thúc, bên trong thậm chí lớn mật mỉa mai Chu Duẫn Văn khẩu phật tâm xà, ban đầu ở trước mặt tiên đế thề thốt sống chết sẽ đối xử tử tế với thân nhân, lấy đức thu phục người, thi cốt tiên đế chưa tàn, hắn liền bèo nước nuốt lòi.

Nhìn phong tấu chương của Đại vương Chu Quế, trên mặt Chu Duẫn Văn đầy nộ hỏa, hắn thẹn quá hóa giận đem tấu chương xé tan thành từng mảnh, vỗ ngự án quát: “Đại vương xem thường triều đình, xem thường trẫm, nhất định phải tiến hành nghiêm trị, chư vị tiên sinh không cần phải khuyên trẫm, trẫm nhất định phải nghiêm trị Đại Vương, nếu không thể diện triều đình ở đâu, thể diện của trẫm còn tồn tại?”.

Hoàng Tử Trừng không ngờ kế hoạch nguyên bản tốt như vậy, lại có thể náo động đến trình độ như vậy. Hắn lại không biết, Đại vương phản ứng vì Tề vương, trong đó còn có một nguyên nhân là do Yến vương kháng chỉ cầu ân xá cho Chu vương, đều do Yến vương nổi lên đầu tiên, chư phiên bất mãn mới có một người phát tiết, nếu chư phiên không phát nộ hỏa này ra khỏi lòng, sớm muộn gì cũng biến thành nội thương, muốn phát ra cũng không được.

Hoàng Tử Trừng nhíu mày trầm tư nửa ngày, cảm thấy việc Tề vương trở thành tù nhân là sự thật không thề sửa đỗi, tước quyền phiên vương đã bắt đầu tiến hành, đã như thế này, không bằng nhờ nguyên do này, đem Đại vương diệt trừ, liền gật đầu đáp ứng. Chỉ là, lúc đầu hắn không hy vọng Cẩm Y vệ nhúng tay vào việc Bắc Bình, nhưng hôm nay Tề vương và Đại vương trước sau khiêu khích, làm rối loạn trình tự tước bỏ quyền lực phiên vương của triều đình, vì bảo đảm Bắc Bình không xảy ra chuyện gì, liền hướng về phía Chu Duẫn Văn góp lời, thỉnh Hoàng Thượng đồng ý cẩm Y vệ phái nhân viên đến Bắc Bình làm nội ứng.

Chu Duẫn Văn bị phong tấu chương của Đại vương hung hăng tát một phát vào mặt, khiến cho hắn xấu hổ vô cùng, giờ đây thầm nghĩ phải bắt được Đại vương, sẵn trong cơn tức giận, tất nhiên đều đáp ứng.

Đại Vương bình thường là người hoành hành ương ngạnh, ở trong phiên quốc quả thật có rất nhiều hành vi không hợp pháp, vừa tìm hiểu là được ngay một đống, ngày hôm sau có quan Ngự sử đến bày mưu đặt kể, vu khống Đại vương tham tàn bạo ngược, không hề coi vương pháp vào đâu. Kiến Văn đế lôi lệ phong hành, lập tức công khai hạ chiếu, tước bỏ Vương tước Đại Vương Chu Quế, cả nhà đày đến đất Thục, giao do Thục Vương Chu Bổng Nghiêm trông giữ.

Thật ra Đại vương tuy ngang ngược, nhưng hắn lại không dám tạo phản.

Chu Quế chỉ lớn hơn ba tuổi so với Chu Duẫn Văn, khi còn bé hai người cùng đến trường, chơi đùa cùng nơi, trong ấn tượng của Chu Quế, đứa cháu này chỉ nhỏ hơn ba tuổi so với hắn, tính tình ôn hòa, làm người khiêm tốn, ông cụ non, đôn hậu thuần phác. Hắn cho mình là trưởng bối, xuất ra phái đoàn đến răn dạy hắn một phen, vị cháu hoàng để này cũng sẽ không dám làm gì hắn, sao biết phen này hắn trực tiếp tước bỏ vương vị của mình.

Hắn ở Sơn Tây Đại Đồng, còn không biết lập tức sẽ phải mang theo vợ con, một nhà già trẻ chạy đến Tứ Xuyên đi tìm thập nhị ca Chu Xuân cầu chỗ sống.

Tả thiên điện Cung Không Ninh, hai mươi đến ba mươi vị vương hầu công khanh nữ tử trẻ tuổi đang đi học, đây đều là chút ít cô nương không lấy chồng, lớn nhất mười sáu mười bảy tuổi, nhỏ nhất mười một mười hai tuổi, đều là thiếu nữ trẻ tuổi, nguyệt mạo hoa dung.

Từ Minh Nhi đã ở bên trong, Minh Nhi tiểu quận chúa năm nay mười một tuổi, mắt thấy lễ mừng năm mới, qua năm chính là đại cô nương mười hai tuổi, Trung Sơn vương Từ Đạt chết sớm, huynh trưởng như cha, Từ Huy Tổ cảm thấy tiểu muội tử dần dần lớn, không thể rong chơi cả ngày được, liền đem nàng đưa vào cung, mỗi ngày theo mấy nữ quan học tập học vấn lễ nghi của nữ nhi.

Đang học, Thượng Nghi Cục Thượng Nghi Trịnh phu nhân đột nhiên xông vào, Trịnh phu nhân làm người nghiêm túc nghiêm khắc, những công Hầu nữ hài nhi đều có chút sợ nàng, vừa thấy nàng, nhất thời thành thật, vội giả trang làm ra bộ dáng ôn nhu hiền thục, sợ bị Trịnh Thượng Nghi tìm ra tật xẩu.

Trịnh Thượng Nghi nắm lẩy thước, đi qua bên người các cô nương, ở cuối đại điện dừng lại, hài lòng gật đầu, gương mặt căng cứng hơi nới lỏng xuống, nữ hài nhi thấy thế, liền cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm. Trịnh Thượng Nghi xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn thẳng một vị cô nương mười bốn mười lăm tuổi hỏi: “Thường Quyên, hai điều giáo huấn của nữ nhi gia là thứ gì?”.

Thường Quyên này là một cháu gái của Ngạc Quốc Công Thường Mộ Xuân, nghe Trịnh thượng nghi hỏi nàng, vội vàng đáp: “Một giáo là im miệng không nói, chớ nói bừa gây thị phi; Hai giáo là giản dị, chớ sửa sang dung nhan”.

Trịnh Thượng Nghi nghiêm mặt nói: “Ngươi vừa mới nói xong, tháng trước mới làm lễ cập kê, chưa thành phu nhân, tại sao lại chú trọng sửa sang như thể, bên hông mang một tủi thơm, còn thêu kim khảm ngọc!”.

Thường Quyên mặt đỏ bừng, vội vàng đem túi thơm lấy xuống để trong ngực, Từ Minh Nhi đứng ở sau lưng nàng vừa nghe, vội vàng đem hà bao của mình cất đi, nhìn trộm lên, Trịnh Thượng Nghi chưa phát hiện, không khỏi thè lười hú hồn. Không ngờ động tác lè lười lại bị Trịnh thượng nghi nhìn thấy, Trịnh thượng nghi nghiêm mặt, lại nói: “Từ Diệu Cẩm, nữ nhi gia phụ dung như thế nào, nói cho ta nghe một chút”.

“A?”.

Từ Minh Nhi vẻ mặt đau khổ nói: “Thượng Nghi, ta tiến cung học nghi lễ vẫn chưa tới một tháng”.

Trịnh Thượng Nghi quát: “Đọc!”.

Từ Minh Nhi bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ho khan một tiếng, nhìn không chớp mắt nói: “Phàm là nữ tử, trước học đứng thẳng, phương pháp đứng thẳng, duy trì thanh trinh, thanh thì thân thanh khiết, trinh thì thân vinh. Đi.

Không quay đầu lại, nói không nhấc môi lên, ngồi không động đầu gối, đứng không dao động váy, cười không cười lớn, nộ không cao giọng, không làm việc gì, ngồi chỗ im lặng. Đường trước ít đến, bên ngoài không dòm, chớ nghe dâm thanh, chớ xem tà sắc, huynh đệ mặc dù thân, ngồi không cùng bàn, nên biết nam nữ, thụ thụ bất thân.

“Hả?”. Trịnh Thượng Nghi kinh ngạc nhìn nàng một cái, thần sắc nghiêm túc nhu hòa hơn rất nhiều, nói: “Nữ tử xuất giá, đọc!”.

Từ Minh Nhi lại ho khan một tiếng, hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, liền cất cao giọng nói: “Nữ tử xuất giá, do cha chủ hôn. Đem phu so với trời, dám cãi là bị khinh rẻ. Phu vừa lòng hiền thê, ân ái mặn nồng. Ở nhà đối đãi, kính trọng như mới... Cùng đồng cam cùng khổ, cùng phú quý cùng bần hàn, tử cùng quan tài, sinh chung quần áo...

“Tốt tốt tốt, không cần đọc nữa”.

Trịnh Thượng Nghi vẻ mặt tươi cười nói với những nữ hài nhi vương hầu công khanh gia môn kia: “Các ngươi nhìn xem, Từ Diệu cẩm vừa mói nhập học chưa đầy một tháng, liền có thể đem Nữ Luận Ngữ đọc làu làu, các ngươi nên hướng về phía nàng học tập mới tốt. Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục đi học”.

Trịnh Thượng Nghi hài lòng đi ra, nàng vừa mới đi, đám tiểu thục nữ kia lập tức thay đổi bộ dáng, thoáng cái vây quanh người Từ Minh Nhi, giống như một đám chim non líu ríu đứng dậy: “Minh Nhi, ngươi nghĩ ra biện pháp, đến cả Trịnh Thượng Nghi cũng giấu giếm được”.

Từ Minh Nhi dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên, bản cô nương chỉ cần dùng chút kế nhỏ, còn sợ không lừa gạt được nàng”.

Thường Quyên gở một tấm vải từ trên vai xuống, tấm vải trắng ghi chẳng chịt chữ nhỏ, ghi rất hợp quy tắc, xinh đẹp, mới nhìn thì như hoa văn rậm rạp, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không hiểu được đó là từng dãy văn tự, Thường Quyên nói: “Cũng đừng quên ngươi đã đáp ứng, dẫn ta chơi hồ Mạc sầu, còn mời ta đến Duyệt Giang lâu ăn cơm”.

Từ Minh Nhi cười nói: “Biết rồi, quỷ hẹp hỏi”.

Nàng vung tay lên, hào sảng nói: “Không chỉ mời ngươi, trong điện này có một vị tính một vị, tất cả mọi người ta đều mòi!”.

Trong đại điện lập tức hoan hô một hồi, đúng lúc này, Bảo Khánh công chúa chạy đến, tuổi nàng còn nhỏ, cũng không nhập học, Bảo Khánh công chúa chen vào đám người, nắm chặt ống tay áo Từ Minh Nhi, uốn lượn nói: “Minh Nhi tỷ tỷ, Hoàng Thượng mắng ta”.

Từ Minh Nhi xoay người đem nàng ôm lấy, cười nói: “Ngươi lại bướng bỉnh đến cẩn thận điện? Ta không phải đã nói qua cho ngươi sao, sau này không cần phải đi chỗ đó, giờ đây không phải cha ngươi làm hoàng đế, là chất nhi của ngươi, ngươi cũng không thể muốn chất nhi dẫn ngươi đi chơi”.

Bảo Khánh công chúa bĩu môi nói: “Ta không muốn hắn chơi với ta, ta vào trong bụi cỏ chơi, nghe thấy thanh âm thật lớn trong điện, liền chạy qua xem, hắn cũng rất lớn tiếng hô ta tránh ra”.

Từ Minh Nhi ôm nàng đi đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng làm sao vậy, có người làm hắn tức giận sao?”.

Bảo Khánh công chúa gãi gãi đầu nói: “Dường như là, có một lão đầu râu bạc, nói cái gì không nên tước Chu vương, Tề vương, còn nói không nên hạ chỉ đuổi bắt Đại vương, bắt cả nhà di chuyển đến Ba Thục.

Lông mày Từ Minh Nhi nhíu lại, sắc mặt hơi thay đổi: “Bảo Khánh, ngươi nói rõ ràng, Hoàng Thượng muốn bắt Đại vương, là vì chuyện gì?”.

Bảo Khánh công chúa ngơ ngác nói: “Ta làm sao biết?”.

Từ Minh Nhi nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng lo lắng, nhân tiện nói: “Đi, chúng ta đi tìm Hoàng Thượng”.

Bảo Khánh công chúa khiếp đảm nói: “Tỷ tỷ, chúng ta không cần phải đi, hắn quát rất hung dữ!”.

Khuôn mặt Từ Minh Nhi như có sương lạnh, nàng nói: “Không được, ta nhất định phải hỏi rõ, vô duyên vô cớ, hắn tại sao phải đem Nhị tỷ, Nhị tỷ phu bắt lại!”.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan