Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Tạ Tạ ở trong nhà, Hạ Tầm và An viên ngoại cùng Tạ Lộ Thiền đang ở dưới cây nho uống trà.
Đối với việc huynh trưởng quan tâm đến Tạ Tạ, Hạ Tầm cũng không có ý kiến, nhưng Tạ Lộ Thiền phóng túng cùng một đám tiểu nhân a dua nịnh hót duy lợi ở cùng một chỗ, Hạ Tầm không đồng ý, cho nên hắn thường xuyên mời Tạ Lộ Thiền đến nhà mình, hoặc là mang đi thăm hảo hữu, đi vào nhà hắn làm khách. Hắn là cẩm Y vệ, tiểu dân tầm thường đối với người mặc một thân áo da hổ vẫn hơi sợ hãi, Hạ Tầm và bọn họ gặp nhau mấy lần, không cần động sắc mặt, những người kia đã sinh lòng sợ hãi, không dám đến, qua một thời gian, giao tình tất nhiên phai nhạt, Hạ Tầm ung dung thản nhiên chặt đứt liên lạc giữa Tạ Lộ Thiền và đám bạn xấu.
Thời tiết cuối thu rất mát mẻ, mấy quả nho trên giàn đã sắp chín, ba người ngồi ở đằng kia, sau khi cơm nước no nê, uống trà thơm, đàm đạo thảo luận, cũng coi như vui vẻ hòa thuận.
“Nói đến việc bắt Chu Vương, triều đình làm việc này có phải là quá qua loa hay không”.
Tạ Lộ Thiền đã có vài phần men trong người, nhặt một hạt đậu phông bô vào trong miệng, nhai nhai nói: “Văn Hiên, hành trình đến Khai Phong ngươi là người đi, có lẽ đã tìm ra trong phủ Chu vương có long bào ngọc tỷ, giáp trụ và binh khí?”.
Hạ Tầm lắc đầu nói: “Không có”.
Tạ Lộ Thiền lại hỏi: “Như vậy, ba đội binh mã hộ vệ bên ngoài, Chu vương tích trữ binh mã riêng, lén nuôi tử sì?”.
Hạ Tầm lắc đầu nói: “Cũng không có”.
Tạ Lộ Thiền vỗ bàn đá nói: “Như vậy, chứng cớ gì cũng không có, chỉ bằng một câu của thứ tử Chu vương, liền đem một vị Vương gia giáng chức đày đến Vân Nam, chuyện này, triều đình quá bất công”.
Hạ Tầm cười cười không nói gì, An mập và Hạ Tầm giống nhau, đều hiểu chân tướng rõ trong đó, lúc này xen vào cười nói: “Chuyện trên triều đình, chúng ta là dân chúng đầu húi cua sao biết được, cho dù là Văn Hiên, sợ cũng không biết tình hình cụ thể trong đó, những sự tình này, không cần phải nghị luận”.
Tạ Lộ Thiền nói: “Không phải nói như vậy, sắc lệnh triều đình nghị tội chư vương, chuyện này, khắp thiên hạ đều biết, chỗ này lại không có người ngoài, sao lại không thể nói? Đâu phải chỉ có mình ta nói, dân chúng trên phố, đối với chuyện này đều nghị luận, đức hạnh của Chu vương, ở trong chư vương xem như vô cùng tốt, tự dưng định tội, tất cả mọi người đều cảm giác việc này bất công”.
Hạ Tầm hướng về phía An mập đánh mắt mấy cái, An mập mạp ngầm hiểu, vội vàng nói: “A, Lộ Thiền huynh đệ, ngươi xem ta này, uống rượu ngon của nhà ngươi, lại quên mất ý định hôm nay đến đây, hôm nay ta tới, là hướng về phía Lộ Thiền huynh đệ xin một bộ bức tranh, hôm nay đúng tiết trời thu, An mỗ muốn xin Lộ Thiền huynh đệ một bộ Thu Vũ Tàn Hà Đồ, không biết Lộ Thiền huynh có chịu ban thưởng cho ta không?”.
Tạ Lộ Thiền vừa nghe hắn nhắc tới tranh, tinh thần nhất thời tỉnh táo, lập tức hào hứng bừng bừng giữ chặt hắn, bắt đầu thảo luận họa bút.
An Lập Đồng giả trang ngu ngốc hơn nửa năm, sau đó mới công bố mời được danh y, trị được bệnh, từ đó ở trước mặt người khác không cần tiếp tục làm ra vẻ bị bệnh. Sau khi Hạ Tầm từ Khai Phong trở về, La Thiêm Sự đem một ít chuyện hằng ngày trong nha môn cẩm Y vệ giao cho hắn quản lý, sự vụ cũng gọi là thanh nhàn, đúng một ngày gặp lại hắn, liền mời hắn đi uống rượu, thường xuyên qua lại, hai người lại thân thiết, thường xuyên uống rượu cùng nhau.
Lúc này, Tạ Tạ bưng một mâm nho vừa rửa qua nước giếng tới, tiểu mỹ nhân kéo tay áo, lộ ra hai cỗ tay trắng bóc như ngọc, cặp mắt to kia trong veo như nước, giống như giọt sương bám trên quả nho trong mâm, An mập mạp biết rõ đây là kiều thê của Dương Bách hộ, nghe nói Trung thu sang năm sẽ làm lễ, cho nên mặc dù cảm thấy mỹ nhân đẹp mắt, cũng không dám làm càn, chỉ là giả bộ như đang tập trung tinh thần nghe Tạ Lộ Thiền nói những tâm đắc trong hội họa.
“Đến đây, vừa mới uống rượu, ăn chút nho để giải rượu đi”.
Trên đầu Tạ Tạ có một cái khăn mỏng, buộc hình con bướm, có vẻ dí dỏm đáng yêu, nàng buông mâm đựng trái cây, cười dịu dàng nói.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, đứng lên nói: “Tạ Tạ, ta nhìn miệng giếng bên cạnh thiếu một góc, nhưng giờ đây đã bổ sung rồi sao?”. Vừa nói, hắn đã đi đến.
Ánh mắt Tạ Tạ linh động lóe lên, liền tự nhiên đi theo đến đằng sau.
Hai người đi qua giàn nho, đến bên giếng ở vườn hoa phía sau, liền tránh được ánh mắt của Tạ Lộ Thiền và An mập. Tạ Tạ dựa vào bánh xe bên giếng, cười mà không phải cười nghiêng mắt nhìn hắn hỏi: “Chàng dẫn người ta tới đây, muốn làm gì?”. Trên mặt đều hàm chứa ý cười, một động tác nhăn mày một nụ cười đều hiển lộ vẻ phong tình mê người.
Hạ Tầm liếc qua bên kia giàn nho một cái, lôi kéo cánh tay bóng loáng mát lạnh của Tạ Tạ, nhỏ giọng nói: “Theo ta đến đây”.
Tạ Vũ Phi bị hắn kéo đi, trên mặt hiên lên một vẻ hờn dỗi, làm nũng nói: “Làm gì vậy, ca ca thiếp đang ở đây”.
Hạ Tầm không phân trần, đem nàng kéo đến chỗ phòng đầu tường, phòng này đầy dây thường xuân, mười phần rậm rạp, Hạ Tầm từ giữa cành lá liếc nhìn ra bên ngoài thăm dò, lúc này mới trở lại nói: “Tạ Tạ, có chuyện, ta không đi được, phiền nàng đi làm”.
“Hả?”.
Tạ Tạ còn tưởng hắn kéo mình qua đây, là muốn cùng mình thân mật, chợt thấy thần sắc hắn ngưng trọng, không khỏi cảm thấy hơi sợ.
Nàng vừa mới rửa nho, nhân tiện rửa mặt luôn, trên mặt còn mang chút khí ướt át, một đôi mắt to trong veo như nước, vũ mị linh động, đôi môi giống như cánh hoa anh đào cũng làm lòng người động dung, nàng hơi mấp máy môi như muốn hỏi điều gì đó, Hạ Tầm nếu quả thật có lời muốn nói sẽ nói với nàng, nhìn bộ dáng đáng yêu trước mặt, bàn tay không khỏi hoạt động, liền vươn tay ra, ôm chặt vòng eo nhỏ xíu của nàng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
“Hả? Ô...”.
Tạ Tạ kịp phản ứng, hai tay vòng qua cổ hắn, nhiệt tình không bị cản trở, mang theo vẻ trẻ trung non nót đứng dậy đáp lại.
Sau đó, hai tay Hạ Tẩm hoàn lại từ bên hông tiến về phía bộ mông Tạ Tạ, đi vòng quanh.
Ngay sau đó, chợt nghe một tiếng bốp, rất thanh thúy, dường như là đánh muỗi, thanh âm Hạ Tầm bất mãn vang lên: “Cô nương mười tám xinh đẹp như vậy, nhìn nàng không cho nhìn, sờ cũng không cho sờ?”.
Tạ Tạ cười khanh khách đứng dậy: “Chờ sang năm đủ mười chín tám, bản cô nương sẽ vào nhà của chàng, chàng tùy tiện nhìn, chàng tùy tiện sờ, hiện tại... Không được! Nói đi, có chuyện gì cần bản cô nương tự thân xuất mã?”.
Triều đình sắc lệnh, chư phiên định tội Chu vương.
Mọi người với chuyện này đều quan tâm, nhưng mấy phiên vương là lại dường như đột nhiên biến thành câm điếc, một chút tiếng động cũng không có.
Thỏ chết cáo khóc, các vương gia sao có thể giậu đổ bìm leo?
Nhưng hoàng thượng hạ chỉ nghị tội, sao có thể kháng chỉ?
Cho nên, tất cả Vương gia đều nhìn chằm chằm vào Yến vương, xem hắn làm như thế nào. Yến vương là thân huynh đệ của Chu vương, là đại ca cùng một mẹ của Chu vương, Đại Minh có hơn hai mươi thân vương, giờ đây hắn là lớn tuổi nhất, là Vương lâu nhất, tất cả Vương gia thậm chí đều muốn biết, Yến vương sẽ có hành động gì.
Từ tháng sáu đến bảy tháng, rồi tháng bảy qua tháng tám, hết tháng tám đến tháng chín, Bắc Bình vẫn trầm mặc.
Trong đại điện Yến vương phủ, giờ phút này lặng ngắt như tờ, mấy lần thương nghị không có kết quả, triều đình thúc giục liên hồi, Yến vương đã không thể kéo dài thời gian, hôm nay không thể không triệu tập văn thần võ tướng trong vương phủ nghị tội một lần nữa.
Chu Lệ nắm chặt hai đầu gối, lưng eo thẳng tắp ngồi trên vương vị, sắc mặt so với bầu trời âm u trên nóc vương phủ còn muốn âm trầm hơn, đám văn võ cũng đều giữ im lặng.
“Hoàng Thượng động thủ, Hoàng Thượng thật sự động thủ, lấy Chu vương khai đao, đây là muốn nhắm vào ta, ta đã giao binh quyền, ngươi vẫn chưa yên tâm sao? Ngươi rốt cuộc muốn ép ta đến bao giờ, rốt cuộc muốn ép ta đến mức nào? Khinh người quá đáng!”.
Một cỗ lửa giận xông lên trong lòng, trán Chu Lệ đột nhiên kéo căng lên đầy gân xanh, sau hồi lâu, đám gân xanh mới từ từ biến mất, Chu Lệ thở ra một hơi trọc khí nói: “Việc ngũ đệ, triều đình đã nhiều lần thúc giục, thôi thì hôm nay, dù thế nào cũng phải quyết định một kết quả, tất cả mọi người cùng nói đi, Cát Thành, ngươi là Trưởng Sứ vương phủ của ta, ngươi nói trước đi!”.
“Cái này...”.
Cát Thành vẻ mặt khổ sờ, tiện đây nói qua, chức quan trong vương phủ phần lớn là Vương gia tự bổ nhiệm, nhưng vài quan viên chức vị cao nhất lại do triều đình trực tiếp sai khiến, đứng mũi chịu sào chính là Trưởng Sứ, Trưởng Sứ ở trong vương phủ, tương đương với thừa tướng trong triều đình. Vấn đề là, dù sao vương phủ cũng không phải triều đình, cho nên chức trách trọng yếu nhất của Trưởng Sứ, không phải phò tá Thiên tử, để ý trời đất, thuận bốn mùa, xem xét vạn vật, trấn phủ bốn phía chư hầu, họ hàng bên vợ là dân chúng, tất cả đều được nhậm chức sử khanh đại phu, mà là thay mặt Vương gia chịu tiếng xấu.
Trưởng Sứ, chính là chuyên chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Vương gia hỏi, Cát Thành không có thể không đáp, đành phải ấp a ấp úng nói: “Vương gia trấn thủ Bắc Bình, Chu vương trấn thủ Khai Phong, chư vương không được gặp nhau, cũng không được rời khỏi phiên quốc, từ sau khi ban phiên quốc, có thể nói trong lúc đó Vương gia và Chu vương, rất khó trao đổi qua lại. Chu vương đã làm chuyện gì, Vương gia tất nhiên cũng không biết. Nếu như tùy tiện định tội, bất kể là nói có tội hay vô tội, đều không có chứng cớ. Theo ý kiến của thần, không bằng không đưa ra bình luận, cung thỉnh ân tự định cũng được”.
Chu Lệ hừ lạnh một tiếng nói: “Hoàng Thượng đã hạ sắc lệnh, ta sao có thể không dư đưa ra bình luận, nói đi, rốt cuộc nên nghị tội gì!”.
Vương phủ Nghi Tân Lý Thụy nhịn không được, bước ra lớn tiếng nói: “Vương gia, Chu vương có ý định mưu phản, ngay cả con của hắn cũng hướng về phía triều đình tố cáo, chuyện này còn có thể sai sao? Mưu nghịch là tội lớn, triều đình cách chức hắn làm thứ dân, lưu vong Vân Nam, thật sự là quá nhẹ. Vương gia hôm nay là phiên vương lâu nhất, nên gương mẫu vì triều đình, đề nghị triều đình trị tội nặng hơn, cho dù không giết cả nhà hắn, cũng phải diệt trừ đầu đảng tội ác, giữ lấy chính tông thất phong”.
Nghi Tân này không chỉ là Phò mã, mà còn là quan nhân chưởng quản lễ nghi trong vương phủ, Lý Thụy tự cẩm Trình, là người đọc sách, tuổi trẻ khí thịnh, còn tưởng rằng mình vô cùng trung tâm với triều đình, lời nói rất thỏa đáng, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng liền chọc giận thứ tử Yến vương Chu Cao Hú, Hoàng Thượng dùng chiêu này, rốt cuộc nhắm vào ai, hắn đã sớm minh bạch, hôm nay nhìn con mọt sách Lý Thụy đứng ra, nói thay triều đình, lập tức chỉ vào mũi hắn mắng: “Triều đình nói phản có nghĩa là phản? Bất kỳ bằng chứng nào cũng không cần? Vậy lão tử nói ngươi tạo phản, có phải nên chém đầu chó của ngươi không. Triều đình phóng cái rắm, ngươi đều cho là thơm”.
Lý Thụy run rẩy nói: “Nhị vương tử, ngươi ngươi... Ngươi, đường đường là vương tử, sao có thể học quân nhân thô lỗ, nói năng lỗ mãng, thật sự... Thật sự làm nhục thân phận. Bản quan thẹn là quan Nghi Tân của vương phủ, sẽ nói Vương gia dạy dỗ ngươi! Dạy dỗ ngươi!”.
Lý Nghi dùng những lời này lập tức đắc tội lớp võ tướng đang đứng, những người này quen thô lỗ, ở trước mặt Yến vương tùy tiện đã quen, lập tức chửi ầm lên: “Quân nhân thì làm sao? Không có quân nhân chúng ta đầu đao liếm máu, vào sinh ra tử, sẽ có giang sơn Đại Minh hôm nay? Sẽ có những người quan to hậu lộc mồm mép như các ngươi? Các ngươi đều là người đọc sách chó má, có thể làm được chuyện gì?”.
Mắng một câu như vậy, những Tổng Quản, Điển Bảo, Giáo Thụ quan văn kia sao có thể mặc kệ, đều chen chúc đi lên lý luận một trận, võ tướng đâu thèm để ý cái gì mà Khổng viết Mạnh viết, chỉ nhảy ra cùng nhau.
Chửi, Trưởng Sứ, người chuyên nghiệp chịu tiếng xấu thay cho người khác vội vàng đứng lên quát bảo ngưng lại, không có người nào nghe hắn, Cát Trưởng Sứ bất đắc dĩ, dứt khoát vén tay áo đi lên khuyên can, chờ hắn vất vả đem văn võ tách ra, chật vật không chịu nổi, ngẩng đầu lên xem xét, Yến vương đã chẳng biết đi đâu.
“Điện hạ không thể nghị tội Chu vương!”.
Đạo Diễn quả quyết nói: “Chư vị phiên vương trầm mặc bất động, chính là đang xem cử động của điện hạ, nhất cử nhất động của điện hạ đều quan hệ trọng đại, điện hạ không những không thể nghị tội Chu vươn, còn phải lên lớp giảng giải cho triều đình, cầu khẩn đặc xá cho Chu vương”.
Chu Lệ cười khổ nói: “Đại sư, ngươi nghĩ ra không muốn cứu Ngũ đệ sao? Triều đình hạ chị để chư phiên nghị tội, nhưng tội này còn chưa định xong, Ngũ đệ đã bị sung quân đi Vân Nam, chúng ta cho dù nghị hoặc không nghị tội, đều không cứu được Ngũ đệ trở về, lại chọc giận triều đình, bất tất phải tự làm khổ mình? Cứ hời hợt thì tốt hơn, trần thuật lại mấy cái tội trạng, cho triều đình một chút thể diện”.
Đạo Diễn nói: “Lời ấy của Điện hạ sai rồi. Đây là kế tìm tòi trước khi hành động của triều đình, thứ nhất là bắt Chu vương thử tâm ý chư phiên, thứ hai là bức chư vương tỏ thái độ. Chu vương bào huynh đệ của điện hạ, hôm nay nếu điện hạ vứt bỏ không để ý đến Chu vương, yểu thế hơn triều đình, thì ý muốn tước bỏ phiên vương của triều đình càng thêm kiên quyết, đồng thời cũng làm điện hạ thể hiện mình không có chí tiến thủ trước mặt chư phiên, từ nay về sau chư phiên người nào lo người nấy, khó cùng chung hoạn nạn”.
Chu Lệ im lặng một lát, cô đơn nói: “Đại sư, ngươi cho rằng nếu Chu Lệ làm như vậy, chư phiên sẽ chịu cùng hưởng ứng sao? Sẽ không, tuy giờ đây bọn họ đều chờ đợi, nhưng Chu Lệ vừa dâng thư lên, chư phiên sau khi cân nhắc lợi hại được mất, vẫn sẽ có người thuận theo triều đình, định tội Ngũ đệ. Nếu chư phiên thật có thể một lòng, hắc.
Đạo Diễn mỉm cười nói: “Đúng, cân nhắc lợi hại được mất, vẫn sẽ có người vì tư lợi bản thân, bỏ lương tâm nghị tội Chu vương, nhưng, bọn họ có thể đợi tới hôm nay, là vì cái gì? Cho nên, bọn họ mặc dù nghị tội Chu vương, cũng là không tình nguyện. Điện hạ hôm nay là chư phiên lâu nhất, mặc kệ người khác làm như thế nào, Vương gia không thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục! Ngửa đầu lên không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, công đạo, tại nhân tâm!”.
Ánh mắt Chu Lệ lập lòe, nhiều lần thưởng thức lời nói này của Đạo Diễn, thật lâu sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hai tay chắp lại nói: “Chu Lệ thụ giáo!”.
Yển phiên nghị tội tẩu chương đến!
Văn võ bá quan cả triều đang nhìn, thiên hạ bá tính đang nhìn, thám tử chư phiên Đại Minh phái đến ở trong kinh đã có mặt, tất cả mọi người đang nhìn, đều muốn biết vị Đại Minh chư vương lâu nhất này rốt cuộc định cho Chu vương tội danh gì, lần này sẽ thuận, hay sẽ không hướng về triều đình cúi đầu xưng thần.
Trong điện cẩn thận, Chu Duẫn Văn đã mở ra xem.
Chuyện Chu vương gây nên, tình huống mập mờ, nay niệm chí thân, xin người khoan hồng, tất cả đều là cốt nhục thân tình. Nếu như tra rõ, tổ huấn để lại, thần nào dám nghị tội hắn? Thần chỉ có ngu kiến, hy vọng bệ hạ theo di huấn tổ tông, làm sáng tỏ nhật nguyệt, lấy đức phục thiên địa...”.
Yến vương không nghị tội, Yến vương vì Chu vương không định một tội danh nào, cho dù là một tội danh nhỏ nhặt nhất, ngược lại còn thượng biểu cầu tình vì Chu vương!
Chu Duẫn Văn không ngờ Tứ hoàng thúc lại phản ứng như thể, nhất thời cảm thấy không biết làm sao, phong tấu chương này hắn nói rất mềm dẻo, mỗi câu bên trong đều đem lý lẽ ra nói, tài văn chương cực tốt, hắn bất đắc dĩ kêu lên: “Tiểu Lâm Tử, Tiểu Lâm Tử, lập tức mời Hoàng tiên sinh, Tề tiên sinh, Phương tiên sinh tới gặp trẫm, nhanh, ngay lập tức!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan