Chương 229: Hải thệ độc đáo

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu

“Các vị huynh đệ, a muội và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như huynh muội, ta không muốn báo thù cho nàng sao? Nhưng, trước mắt Trần Tổ Nghĩa đang bảo vệ chặt chè đảo Song Tự, chúng ta không cách nào đi vào, mà thủy sư triều đình bất cứ lúc nào cùng sẽ trở về đây, vạn nhất đảo Song Tự rơi vào tay triều đình, tuyến đường an toàn một lần nữa bị bọn liọ làm tắc, chúng ta bắt buộc phải bỏ căn cơ. Cân nhắc hai việc, ta mới đưa ra quyết định, tập trung nhân mã từ cửa bắc đánh vào, đuổi Trần Tổ Nghĩa ra khỏi đảo Song Tự.

Các vị huynh đệ, Sở Mễ bang đã tan rã, sau này Đông hải chỉnh là của Song Tự bang chúng ta, một nhà quản lý, cho dù Trần Tổ Nghĩa đào tẩu được, chỉ cần khoảng ba năm, thực lực chúng ta đã đủ để chiến một trận với hắn. thường nói quân tử báo thù, mười năm không muộn, chúng ta chờ ba năm cùng không chờ được sao? Giờ đây? Không phải ta không muốn giết Hắn, vấn đề là chúng ta có thể giết được hắn không? Nếu như bây giờ chúng ta đẩu đến lường bại câu thương, chẳng phải sẽ cho quan binh đắc lợi sao?”

Đây đã là buổi tối ngày hôm sau, Hứa Hử giảng sự thật, nói đạo lý, lợi hại, nói đến miệng khô lười nóng, lớp nguyên lão trong bang vẫn không thuận theo, bọn họ đều là bộ hạ cũ Thành vương theo Tô lão bang chủ đi ra ngoài, Tô Dĩnh được bọn hắn trông coi mà lớn lên, đã trở thành nữ nhi của chính mình, trước mắt Tô Dĩnh đã chết, nếu như không thể báo thù cho nàng, lúc xuống dưới cửu tuyền, bọn họ còn có mặt mùi đi gặp Tô tướng quân sao?

Hứa Hử đang nói, một người vội vàng chạy vào buồng nhỏ trên tàu, lớn tiếng bẩm báo: “Đại đương gia, thuyền thăm dò bẩm báo, thủy sư triều đình đã trở lại, ước chừng có hơn ba mươi chiến thuyền đại hạm”.

Hứa Hử lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi: “Cách chỗ này bao xa?”

Người nọ nói: “Dựa vào tốc độ bọn họ, đại khái khoảng hai canh giờ sau, có thể đến đây”.

Trong khoang thuyền nhất thời lặng ngắt như tờ, Hứa Hử bước đi vài bước, sau đó dừng lại nói: “Sắc trời đã tối, thủy sư triều đình đuối tới, chưa hãn đêm nay đã công đảo. Ta nghĩ, truyền lệnh cho thuyền của chúng ta lặng lẽ rút khỏi, để quan binh đi lên, bất kể là Trần Tổ Nghĩa hay quan binh, đều không phải thứ gì tốt. chúng ta tọa sơn quan hổ đẩu, lúc khấn yếu quan đầu trở lại thu thập tàn cuộc”.

Liếc mắt nhìn những đầu mục kia, Hứa Hử lại nói: “Nếu như chúng ta không lùi lại, thủy sư triều đình rất có thể mặc kệ chúng ta là Song Tự bang hay Trần Tổ Nghĩa, xoá sạch tất cả, mọi người đừng quên, nếu không phải triều đình bội bạc, a muội cùng sẽ không..

Lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu, Hứa Hử lập tức hạ lệnh, truyền lệnh đội thuyền canh giữ ở bên ngoài đảo Song Tự yên lặng lui về.

Trần Tổ Nghĩa có thể tung hoành Nam Dương, sự hung tàn của hắn làm cho người khác vừa nghe thấy đã sợ mất mật, thật ra hắn cùng rất giảo hoạt, hắn bị Hứa Hử vây ở trên đảo, không cách nào phái tai mắt ra ngoài, nhưng hắn không hề lo lắng, hướng đi của Song Tự bang thật ra chính là tai mất của hắn, thuyền Song Tự bang vừa rút lui, mật thám Trần Tổ Nghĩa phái ra lập tức phát hiện , Trần Tổ Nghĩa nhận được tin tức, lập tức phán đoán chuẩn xác: thủy sư triều đình đã trở lại.

Trần Tổ Nghĩa không trì hoãn một phút nào, lập tức hiệu lệnh tất cả hải tặc căng buồm rời bến, hắn và Song Tự bang hai bên giống như thương lượng với nhau, thuyền hải tặc Song Tự bang vừa mới nhường lại tuyến đường an toàn, chiến hạm Trần Tổ Nghĩa liền hùng hổ chạy nhanh ra, nắm bắt thời cơ rất hoàn hảo. Hải tặc Song Tự bang trở tay không kịp, vừa thấy bọn họ xông ra, lập tức điều chinh buồm, đối hướng, muốn chặn bọn họ lại, hai bên ở ngoài biển Song Tự triến khai một hồi kịch chiến.

Ước chừng một canh giờ sau, hạm đội Lý Cảnh Long đã tới vùng phụ cận. Hứa Hử nhận được tin tức, chỉ có thể ôm hận thu binh, trơ mắt nhìn Trần Tổ Nghĩa nghênh ngang rời đi, tiện đà chiếm lấy đảo Song Tự, sau đó vội vàng bố phòng, để phòng ngừa thủy sư triều đình tập kích. Hắn đương nhiên hy vọng Lý Cảnh Long đuối theo Trần Tổ Nghĩa, tốt nhất là giết chết Trần Tổ Nghĩa, trừ mối đi họa lớn trong lòng, nhưng vạn nhất Lý Cảnh Long thả Trần Tổ Nghĩa rồi đánh đảo Song Tự?

Hấn không thể không đề phòng.

Lúc Hứa Hử vội vàng phòng bị, một vài lão nhân tách khỏi đoàn đi tìm Tô Dĩnh. Vốn bọn họ không chút hy vọng Tô Dĩnh còn sống, bọn họ và Trần Tổ Nghĩa giằng co lâu như vậy, với kỳ năng bơi vô cùng cao minh của Tô Dĩnh, nếu nàng còn sống, không bị bắt, nàng nhất định có thể bơi ra khỏi Song Tự tụ họp cùng bọn họ.

Hôm nay, bọn họ chỉ muốn tìm được thi thể Tô Dĩnh, để nàng nhập thố yên bình.

Rất ít người biết rõ động quật Quy Bối nhai, bọn họ cùng không biết, Hứa Đại đương gia biết chỗ này, nhưng lại đang bố phòng...


Phía nam Đảo Song Tự, dưới vách Quy Bối nhai, chuyện cờ xí đội thuyền tung bay, đội ngũ nhân mã vội vàng qua lại, giống như không hề phát giác, thể ngoại đào nguyên vẫn yên tình bình thường...

Đêm nay, là một đêm hung hiểm nhất đối với Hạ Tầm. một đêm sốt cao, lúc thân thể hắn và bệnh độc tranh giành quyền khống chế kịch liệt nhất, khí lực cuối cùng của hắn đã chiếm thượng phong, hắn sống, nhưng chính vì thể nên rơi vào tình trạng kiệt sức.

Đến khi bình minh, hắn mơ màng mỡ to mắt, chỉ thấy Tô Dĩnh đang cúi người nhìn mình, đại khái nàng vừa mới tinh ngủ, tóc trên đầu vẫn rối loạn, nhưng điều này làm cho nàng tràn đầy phong tình thành thục lười biếng, nhìn Hạ Tầm, mặt nàng hình như hiện lên chút ôn nhu và thẹn thùng.

Hạ Tầm cực kỳ mệt mỏi, giãy dụa một đêm. tuy cuối cùng dựa vào khí lực khỏe mạnh chống đờ, thực sự đã tiêu hao hết một tia khí lực cuối cùng của Hắn, hắn không còn khí lực đi phân tích thần sắc khác thường của Tô Dĩnh, rất nhanh, hắn liền ngủ thật say.

Một ngày vô sự, đến buổi chiều, nhiệt độ trán hắn hình như lại bắt đầu tăng lên, Tô Dĩnh vừa mới vui mừng một chút lại rơi vào trầm mặc, nàng vốn tưởng rằng Hạ Tầm sẽ sống sót, nhưng không ngờ...

Đầu Hắn lúc nóng lúc lạnh, bệnh trạng giống hệt nam nhân của nàng lúc trước, nhưng Trần Tổ Nghĩa vẫn chưa đi, nàng đành trơ mắt nhìn, không có biện pháp nào. Ngồi ở bên cạnh Hạ Tầm, lẳng lặng nhìn bộ dạng hắn. nước mắt tự nhiên rơi trên mặt Tô Dĩnh.

Đã gần mười năm, nàng chưa từng khóc , lúc này nước mắt lại theo gò má nàng vô thanh vô tức chảy xuống, chảy tới khóe miệng, mặn mặn. tựa như nước biển, vốn chỉ thưởng thức, cảm kích, qua mấy ngày nay tiếp xúc thân mật. bất tri bất giác tình cảm trong lòng lên men, tạo thành rượu thuần mỹ, làm cho nàng mê luyến, làm cho nàng không muốn. Hắn, một chút nữa sẽ chết...

Hạ Tầm cảm giác mình như đang nằm mơ, trong mộng hắn như mất đi cân nặng, luôn luôn có một loại cảm giác say, khi thì đầu lao xuống chạm vào mặt đất, mặt đất lúc cứng ngắc, lúc lại mềm mại, thân thể hắn thì lật đi lật lại, làm hắn hơi mê muội chán ghét. Đột nhiên, hắn như đầm mình vào trong hổ nước mềm mại, hổ nước ôn hòa lại mềm nhuyễn, đáy hổ có một đồng cỏ nhỏ và nguồn nước trải dài, đồng cỏ và nguồn nước nhẹ nhàng cuốn lấy thân thể hắn, mang hắn đến chỗ cố định.

Sau đó, một loại cảm giác cực kỳ thoải mái, từ hạ thể hắn nhộn nhạo phát ra. phảng phất một giọt nước trên mặt hổ bình lặng, tạo nên tầng tầng rung động, vô thanh vô tức truyền sự sung sướng đến toàn thân Hắn.

Hấn mơ thân thể mình đang xích lõa, bị hổ nước mềm mại bao quanh, tựa hổ có một đàn cá nhẹ nhàng nghịch ngợm mổ thân thể của hắn, dần đần, Hắn cảm giác cả bụng dưới sôi trào, dường như nhiệt độ toàn thân đều tập trung vào phần phía dưới, cái đầu nguyên đang hỗn loạn nặng nề cùng không còn thống khổ nữa.

Tô Dĩnh không ngỡ rằng hắn sẽ có phản ứng, tối hôm qua. mặc dù ôm thật chặt thân thể hắn, nhưng nàng vẫn có ý thức trốn tránh, không dám đụng vào chỗ yếu hại hắn, giờ đây nghi hắn rất có thể không sống lâu được, nàng đột nhiên làm chuyện lớn mật, ngay cả chính nàng cùng không tin, vốn chỉ là một loại xúc động không thể hiếu, cùng không hy vọng thân thể của hắn có thể sinh ra phản ứng, không thể tưởng tượng được...

Mặc dù trong động quật đen kịt. không có một tia ánh sáng, nhưng Tô Dĩnh vẫn đang nhấm mắt lại, bởi vì nhắm mất lại, xúc giác của nàng mới linh mẫn, có thể câm nhận rồ ràng cảm giác nóng rực và cứng rắn, đột nhiên nàng khó có thể ngăn chặn sự hưng phấn, hai điếm đỏ trước ngực căng cứng, giống như lá cây liều mạng hướng về ánh sáng trên không trung, trướng trướng khó chịu.

Nàng đã sống hai mươi chín năm. nhưng không biết nữ nhân khi tình dục bộc phát cùng sẽ như núi lửa bình thường, chỉ vuốt ve thân thê cường tráng của hắn, xuân thủy tựa như sóng triều bình thường, ồ ồ thấm ướt khe mông no đủ của nàng. Nàng thở phì phò hổn hển, đột nhiên xoay người một cái, đem chú cá chạch ngoan cố khóa lại, chăm chú bóp chặt, lập tức, đột nhiên đau đớn và sung sướng cùng tràn đến, một cảm giác phong phú khác thường tràn ra toàn thân nàng, nàng thở gấp gáp, phảng phất như nức nỡ nghẹn ngào, lại phảng phất như là rên ri... mang theo sự vui sướng trong sự thỏa mãn.

Nàng bắt đầu hoạt động, đùi nàng rắn chắc mà có lực, vòng eo rắn chắc lại mềm mại, mềm mại đến nỗi có thể vặn vẹo về bắt cứ góc độ nào, cùng rấn chắc đến mức có thể cử động mãi một động tác, bộ mông đầy đặn tròn trịa vì thể mà hiện ra từng đường cong mê người. Trong đêm biến, thủy triều liên tiếp dâng lên, vinh viễn không ngừng nghi, người trong động tựa hổ đang hòa cùng thủy triều, từng nhịp từng nhịp, liên tiếp, vinh viễn không ngừng nghi.

Hạ Tầm bị luồng sóng làm cho người mất hồn đánh thức, hắn không nói chuyện, không ai có thể nói gì, hắn chỉ có thể thả lòng thân thể, truy đuối cực lạc, phát giác được bất đồng phản ứng của hắn, thân thể Tô Dĩnh đột nhiên mềm nhùn, mềm nhùn ngã lên trên người hắn. thể là... càn khôn điên đảo... hồi lâu sau, càn khôn lại điên đảo

Điên đảo điên đảo, điên đảo đảo điên, một đêm điên đảo, làm sao có thể dừng lại một giây...


Sóng biển từng đợt từng đợt, liên miên không ngừng đánh tới, mấy chiếc thuyền bên bờ biển dập dềnh theo cơn sóng, người cầm lái bình tình điều khiến.

Bên cạnh bờ, trên dải đá ngầm. Tô Dĩnh đứng mặt đối mặt với Hạ Tầm. lúc này, cách thời gian Hứa Hử thu phục đảo Song Tự, đã qua nửa tháng.

“Cô thật không muốn đi theo ta?”

Tô Dĩnh lắc đầu, tuy rằng không nờ, nhưng cùng rất kiên quyết: “Ngươi là binh, ta là phi, binh và phi, không nên có liên quan”.

“Cô có thể không làm tặc phi nữa, ta có thể giúp cô lấy một thân phận mới. tuyệt đối không có bất kỳ người nào nhận ra”.

Tô Dĩnh vẫn lắc đầu. nàng quay đầu nhìn về phía hải dương đầy những con sóng, hít một hơi gió biên mặn mà thật sâu: “Nếu đi theo ngươi, đến Kim Lăng, ta sẽ không phải là ta nữa, ta thuộc về chỗ này, ta thuộc về biến rộng”.

Lại nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hạ Tầm. trên mặt hắn hiện lên tia đỏ ửng, cúi đầu xuống, xấu hổ nói: “Ta sinh ra đã là một hải tặc, một mực làm Tam đương gia của Song Tự bang, nhưng ta... không cướp đoạt một món đồ vật nào. Đây là lần đầu, mà lại là cướp đoạt một người nam nhân, dựa vào quy củ cha ta định ra, ta xem như đã phạm vào dâm giới.

Hạ Tầm muốn cười, lại không cười nối, Tô Dĩnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi là nam nhân, ngươi có nhà của ngươi, có tiền đồ của ngươi, ta chỉ là một hải tặc, ta không thể đi theo ngươi. Nếu như... có một ngày ngươi có thể lên trên biến, đến địa bàn của ta, ta... sẽ còn đoạt người!”

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan