Chương 220: Tung Lưới

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu

Những năm gần đây Trần Tổ Nghĩa tung hoành Nam Dương, rất nhiều nước nhỏ ở Nam Dương đều hướng về phía Hắn chắp tay xưng thần, Chu Nguyên Chương treo giải thưởng năm mươi vạn lượng bạc lấy thủ cấp của hắn. nhưng thực sự không làm gì được được hắn, Trần Tổ Nghĩa lâng lâng, có phần tự cao tự đại lên mà làm càn.

Đến nỗi khi Lăng Phá Thiên nói hắn có tướng chân long thiên tử, hắn tin tưởng không chút nghi ngờ, hắn tin tưởng dựa vào trăm tàu chiến hạm của mình, cùng với các mâ phi, là đã có đủ tư cách đến Trung Nguyên.

Huống chỉ Lăng Phá Thiên còn nói với hắn, Bạch Liên giáo ở các nơi khác cùng đang chuẩn bị mưu phản. Trung Nguyên sắp đại loạn, cho nên Trần Tổ Nghĩa không thể chờ đợi được, muốn từ hải vương thăng lên vương giả đại lục, gia tăng chinh phục, chiếm đoạt các tập đoàn hải tặc khác, dùng phương pháp vừa đấm vừa xoa, đặt bọn họ xuống dưới cờ của mình, mà đảo Song Tự càng là địa phương Hắn muốn có trong tay bằng được, bởi vì từ nơi này có thể thẳng tiến đến vịnh Hàng Châu, giết đến thành Nam Kinh, vị trí chiến lược này đối với tên hải tặc như Hắn này mà nói có vẻ vô cùng quan trọng.

Hấn suất lình mười tàu chiến hạm, hào hứng bừng bừng đi đến, bỏ neo ở trên đảo Tiểu Giao. Nơi này là một đảo nhỏ tít mãi bên ngoài sáu quần đảo, nhiều năm kiếp sống hải tặc, làm cho Trần Tỗ Nghĩa trở nên thập phần giảo hoạt, đảo Song Tự vừa mới tới tay, người khác còn chưa tiến vào chiếm giữ, đại quân lại triều đình đã chạy đến áp chế, Hắn là sẽ không vội xâm nhập, đồn trú ở đảo Song Tự.

Đại hạm bỏ neo ở trên phụ cận đảo tiểu giao, Trần Tổ Nghĩa lập tức dùng chủ hạm của hắn. chạy vội tới đảo Song Tự. Trên Đảo Song Tự, Hứa Hử vừa mới suất lình quân chủ lực của hắn rời đến đảo Trần Tiền, còn chưa đến một ngày, trên đảo trừ người mở đường của hắn đến trước, chủ yếu là người Sở Mễ bang.

Tiểu Sở và Tiểu Mê là hải tặc hung danh hiển hách, thật ra nếu chỉ xem tướng mạo lại không hề thấy liung ác, Tiếu Sở ba mươi năm ba mươi sáu tuổi, nhìn tướng mạo giống như một người đánh cá thường xuyên rời bến đánh cá, màu da mặt đen thô ráp, vẻ mặt trung hậu chất phác. Vợ Hắn là Tiểu Mễ, cùng giống như một nữ ngư dân có vài phần tư sắc, tuy ngũ quan hơi bình thường, nhưng thân hình như xà tinh, lại có dáng người nôi bật mười phần mê người.

Hai tên hung nhàn ở trước mặt Hải vương Trần Tổ Nghĩa hung tàn, lại rất quy củ. nghe lời. Trần Tổ Nghĩa tuy đã trở thành vua trên biển, nhưng tuổi lại không lớn hơn bao nhiêu so với Tiếu Sỡ, dáng người cân xứng rắn chắc, hai hàng lông mày rậm, hai mắt hẹp dài, không giận mà vẫn tự hiên uy phong, hai vợ chồng Tiểu Sở và Tiếu Mễ cùng với Lăng Phá Thiên tiếp kiến Trần Tổ Nghĩa lên đảo, đưa Hắn xem xét toàn bộ đảo một phen, Trần Tổ Nghĩa phi thường hài lòng với nơi đây.

Sắp tới hắn chuẩn bị phân phối một đám thân tín đến trên đảo Song Tự ở lâu dài. biến nơi đây thành trụ sở cường đại nhất của hắn ở Đông hải. Buổi chiều, vợ chồng Sở Mễ tiễn Trần Tổ Nghĩa, hắn đang đợi gió đến, gió lên liền đi thuyền về đảo Tiểu Giao. Mặc dù Tiểu Sở và Tiểu Mễ rất cung kính, nhưng nếu thân tín của Hắn chưa lên đảo ở, Hắn là sẽ không qua đêm trên hòn đảo này.

Hấn chuẩn bị quay về đảo Tiếu Giao, trước tiên ở nơi đó một đêm,

Tiểu Sở cười nói: “Tam tỷ, tiểu Sở đợi ngươi đã nhiều ngày..

Tô Dĩnh vội vã nói: “Nhanh chóng chuẩn bị, thủy sư triều đình lập tức sắp đến đây”.

Tiểu Sở khẽ giật mình, biến sắc nói: “Chuyện gì vậy, thủy sư triều đình lại đến nữa?”

Tô Dĩnh nói: “Không sai. lúc chúng ta rời bến. gặp đúng lúc thủy sư triều đình đang chuẩn bị rời bến đến đây, bởi vì bị bọn họ phát hiện, suýt nữa bị chiến hạm của bọn họ đuối kịp, may mắn chúng ta chạy trốn nhanh, kịp thời chạy về báo tin, dựa vào tốc độ thuyền của bọn họ, nhiều nhất một canh giờ, bọn họ sẽ đến đây”.

Tiểu Sở nghe xong lập tức khẩn trương, tuy nói một canh giờ sau trời đã tối. thủy sư triều đình đuối tới đây, đêm nay cùng chỉ có thể vây quanh hải đảo, khả năng lập tức khởi xướng tấn công không lớn, nhưng nhân mâ trên đảo giờ đây còn chưa kịp chuẩn bị, toàn bộ nhân mã của Hứa Hử đã rời đi, hơn nữa bọn họ vừa mới tiếp quản đảo này, bất kể là tình hình trên đảo hay đảo nhỏ, tình hình dòng nước chung quanh, tất cả đều không rõ ràng lấm, lực lượng phòng ngự càng giảm nhiều, hắn không dám chủ quan.

Tiểu Sở định thần lại, nói với quần đạo: “Đại quân triều đã tới một lần cùng không làm gì được được chúng ta, lần này có mười đại hạm chiến thuyền của hải vương ở bên ngoài, Hứa Đại đương gia ở đảo Trần Tiền, có thể kịp thời kéo viện binh đến, tam lộ đại quân trong ngoài hô ứng, nhất định tiêu diệt toàn bộ thủy sư triều đình tại đảo Song Tự. Đến đây, nhanh chóng sai thuyền nhỏ đến báo Hải vương và Hứa đại đương gia, mời bọn họ nhanh chóng sai viện binh đến, nhân mà trên đảo lập tức cảnh giới bến cảng nam bấc, chuẩn bị hòa tiễn đá tảng!”.

Theo từng tiếng tiểu sở ra lệnh, tất cả nhân mã lập tức hành động. Tiểu Sở cùng bỏ qua việc tiếp cận mỹ nhân ngư, xin lỗi một tiếng, liền chạy đến hướng bắc đảo. Trong hải chiến Lăng Phá Thiên là không có quyền lên tiếng, trên thực tế hắn chỉ biết giả thần giả quỷ, dù là trên đất bằng, Hắn cùng không đánh giặc, căn bản không cách nào so sánh với những hải tặc thân kinh bách chiến này, cho nên cùng chỉ có thê phô trương thanh thể theo sát ở phía sau.

Mắt thấy thuyền nhỏ báo tin rời bến chạy như bay hướng về phía đảo Tiểu Giao và đảo Trần Tiền, Tô Dĩnh vừa thở dài một ngụm khí, một nữ nhân tuổi tác tương tự với nàng lấc lắc thân hình như xà tình đi đến trước mặt nàng, một đôi khóe mất hơi chút góc cạnh mang địch ý nhìn nàng.

Tô Dĩnh vừa thấy, cười cười lên tiếng nói: “Tẩu tử Tiểu Mễ, quan binh lập tức đến đây, ngươi xem cần tiểu muội làm chuyện gì?”

Tiểu Mễ khinh miệt liếc mắt về phía mấy thuyền hải tặc đang lục tục rời khỏi phía sau lưng nàng, nói: “Tính toàn bộ người của các ngươi ở lại trên đảo, tống cộng có hai trăm người, còn chưa đủ nhét vào kè răng thủy sư người ta. có thể có công dụng gì? Tam đương gia cùng đừng khách khí. một đường vất vả, tự mình trở về nghi tạm đi, phòng ngự trên đảo này, đã có chúng ta đảm đương”.

Bọn hải tặc sau lưng Tô Dĩnh nghe xong đều có vẻ khó kiềm chế, hai

ngày mai lên đường đi đảo Trần Tiền, tuy hắn cảm chuyện này thấy có phần không giống tính tình của Hứa Hử, bất quá vẫn phải thể hiện ra một khí phách trí tuệ của người thượng vị, muốn có bốn biển, sao có thể là người không có khí lượng bao dung, tương lai tiến binh đến Trung Nguyên nhất thống thiên hạ, tài nghệ Hứa Hử này cùng có thể dùng.

Tiểu Sở và Tiểu Mễ cùng Lăng Phá Thiên tiễn bước Trần Tổ Nghĩa, chỉ sau nửa canh giờ, sắc trời đã tối đen, một con thuyền lớn bốn cột buồm, căng đủ mười hai cánh buồm, nhờ sức gió chạy như bay đến hải đảo, tuy người canh gác từ xa đã phát hiện con thuyền treo cờ hải tặc, vẫn phát ra tiếng báo động, ba người lập tức leo lên đài cao, nhìn về phía xa xa.

Rất nhanh, một tên hải tặc Song Tự bang ở lại trên đảo đã kêu lên: “Là thuyền của chúng ta, Tam đương gia đã trở lại”.

“Hả? Ngươi xác định?”

Tâm tình khẩn trương của Tiểu Sở buông lòng xuống, lại truy hỏi, hải tặc kia khẳng định nói: “Tuyệt đối không sai, thuyền này thật sự là của Tam đương gia chúng ta”.

Tiểu Sở cười ha ha, nói với Lăng Phá Thiên: “Lăng quân sư, ngươi còn chưa gặp qua vị Tô Tam tỷ này đúng không? Đi một chút đi, chúng ta cùng đi nghênh đón nàng, vị Tô Tam tỷ này mang danh Đông hải nhân ngư, kỳ năng bơi cực tốt, quần đạo Đông hải ở đây không ai bằng, đi một chút đi. chúng ta cùng đi nghênh đón nàng.

Có quan hệ đến mỹ nhân ngư trong truyền thuyết các quốc gia trên thế giới đều ghi lại, cùng không biết là loại sinh vật này thực sự tồn tại hay không, trong Tố Dị Ký của Đại Tống đã đề cập tới, thời Thái tông, có một vị Tra Đạo Tra đại nhân đi sứ Triều Tiên, lúc ở trên mặt biển gặp một phụ nhân, “váy hồng, tóc tai thả tung bay, má hơi lộ màu hồng.

Ờ trong nước, cảm giác như đang quỳ lạy rồi biến mất, chính là nhàn ngư”, học giả Đại Tống từ trong huyễn kế đại lục, cùng ghi lại cùng một loại.

Cường đạo trên biển với phương diện truyền thuyết này lại càng không lạ lẫm, bởi vì Tô Dĩnh dáng người mỹ lệ, thân thể mềm mại, lại có một thân kỳ năng bơi cực kỳ cao siêu, bởi vậy liền được khen là Đông hải nhân ngư.

Tiêu Sở hào hứng bừng bừng lôi kéo Lăng Phá Thiên bước đi, Tiêu Mễ lại nghiêm mặt, lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ không vui. Trượng phu của mình tánh tình như thể nào nàng rất rõ ràng, Tiếu Sở thèm thuồng quả phụ Tô Dĩnh này cùng không phải một ngày, hắn xưa nay cướp bóc thuyền trên biển, ngẫu nhiên cùng có thể gặp qua phu nhân tuổi trẻ, nhưng Tiếu Mễ tính ghen lớn vô cùng, những cô gái này một khi được trượng phu hưởng dụng, rất nhanh cùng sẽ bị nàng tìm cớ đánh chết, hoặc là ban cho tại đầu mục cường đạo dưới tay, nhưng địa vị thân phận Tô Dĩnh lại khác, hôm nay hai nhà hợp thành một, nếu như trượng phu thật sự cưới nàng làm vợ, chính mình không làm gì được được nàng, Tiểu Mễ tự nhiên là không vui.

Tiểu Sở không để ý đến sự không vui của nàng, lôi kéo Lăng Phá Thiên chạy vội tới cảng, thuyền kia đi rất nhanh, hơn nữa rất tinh tường tình hình nước chảy, ở trong dòng nước xoáy đầy đá ngầm ngoặt trái quẹo phải vô cùng thuần thục, rất nhanh lại gần bờ, không chờ có bàn đạp,

Tô Dĩnh liền thả người xuống, vững vàng dừng chân trên bờ cát mềm mại.

tay Tô Dĩnh dang ra, hơi hơi áp xuống, ngăn đám lại, khẽ cười nói: “Nếu là như thể, phòng ngự bận rộn, tiếu muội sẽ không quấy rầy Mễ tấu tử, chờ đến khi đánh lùi quan binh, tiểu muội lại mời tẩu tử uống rượu”.

Tiểu Mễ cười ha ha, đôi môi mòng nhếch lên, cay nghiệt nói: “Ta nói thể thì sao, hôm nay chúng ta mới là đương gia đảo chủ đảo Song Tự, Tam đương gia ngươi nên mời chúng ta uống rượu mới đúng. A, đúng rồi, chỗ nhà của Tam đương gia, vốn đã bị ta phân phối cho bộ hạ, nhưng Tam đương gia là khách, mấy ngày trước ngươi vẫn ở nơi đó phải không, lần sau đến. tẩu tử an bài cho ngươi phòng khách, dù thể nào, cùng không thể lạnh nhạt với ngươi”.

Hải tặc đảo Song Tự sau lưng Tô Dĩnh đều tức giận bất bình. Tô Dĩnh vẫn không tức giận, nhẹ nhàng cười, khoát tay nói: “Đi!” Liền tự đi về phía chỗ ở của nàng, eo thon phô diễn, vừa kiện tráng lại thướt tha, mặc dù không bì kịp thân hình phong tao như xà tinh Tiêu Mễ, nhưng lưng thăng eo thon, chân dài, cái mông đầy đặn, vẻ khí chất phong vận này, Tiếu Mễ vô luận như thể nào cùng không bằng được.

Tiểu Mễ cầm chặt đoản đao bên hông, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, nhố một ngụm nước bọt, mắng: “Gái điếm thối bai gia khấc phu, có cái gì hay”.

Chớp mắt trông thấy mấy tên thủ hạ của mình tham lam nhìn chằm chằm vào bộ mông rất tròn của Tô Dĩnh. Tiểu Mễ thẹn quá hoá giận, rút đao quát: “Quan binh muốn đến đây, không mau phòng bị chiến đấu, Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa là lào nương khoét tròng mắt các ngươi ra!”

Mấy tên hải tặc thấy bà tử đương gia phát biếu, lập tức vội vàng giải tán...

Khu vực phòng của Tô Dĩnh là địa phương thanh nhàn nhất, một mặt dựa vào vách núi, chỗ cao nhất chính là một khối cự thạch bằng phẳng đi vào Quy Bối nhai, mặt khác thì là bãi cát bằng phẳng, đi ra ngoài không xa chính là một khu đá ngầm, chỉ có đội thuyền nhỏ nhất mới có thể uốn lượn tiến vào, bến tàu cảng bình thường không có tác dụng, thời gian chiến tranh không tiến công chiếm đoạt, lại ở nơi heo hút hoang vu nhất đảo Song Tự, cho nên lúc Lăng Phá Thiên và Tiểu Sở tranh đoạt địa bàn. ai cùng không thèm đê ý đến cái chỗ này, trước mắt nơi đây vẫn vô chủ.

Bởi vì địa phương khác đều đã bị người Sở Mễ bang chiếm, bãi biến này mặc dù không có giá trị chiến lược, Tiếu Sở cùng phái hải tặc gác bờ biển, cho nên Tô Dĩnh đem người bên nàng an bài ở viện xá của nàng, cùng dựa vào mỏm đá xuôi theo bên canh vách đá, chính nàng thì nhân cơ hội an trí lộn xộn, dẫn theo vài người thân tín chạy về phía đinh núi Quy Bối nhai.

Hành động sắp tới. người nam nhân bị nàng giấu ở trong mật động kia rốt cuộc vẫn là người bụng dạ khó lường, rốt cuộc là bằng hữu hay địch nhân, rất nhanh, nàng có thể chứng thực. Nàng hy vọng Dương Húc không lừa gạt nàng, bởi vì, mặc dù nàng đại biêu đảo Song Tự thường xuyên liên hệ với quan lại thân sì bên kia, nhưng Dương Húc lại là một tiếu tử duy nhất nàng nhìn thuận mắt, nếu như Dương Húc lừa gạt nàng, nàng thể, lúc trước đem Hắn cứu lên như thể nào, sẽ cho Hắn chết như thế đó, nhất định!

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan