Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Một con thuyền có hai cột buồm vượt sóng, hướng về bến cảng Hải Ninh lướt tới.
Đây là lúc chạng vạng tối, gió biển ôn hòa, ánh chiều tà màu đỏ, sắc trời xanh thẳm, mặt nước màu xanh lục.
Hạ Tầm ngồi ở mùi thuyền, nhìn về phía trước, chiếc thuyền như một con cá linh hoạt, rè sóng bạt nước, lướt đi cực nhanh.
Thời đại này biển rộng trời cao, so với thời đại trước của kia hắn, nước biển thanh tịnh, trong hơn nhiều, nơi sâu bốn năm mét dưới nước, vẫn có thể thấy được, tận mất nhìn thấy đàn cá nhẹ nhàng bơi dưới nước, cảm giác này thật sự là rất kỳ diệu.
Hai con cá heo bơi bên cạnh thuyền, khi thì bơi lên phía trước, khi thì lại phía sau. Hạ Tầm nghe nói cá heo trời sinh có một loại cảm giác thân cận với loài người, thường xuyên nghe nói có người rơi xuống nước được cá heo cứu lên bờ, không biết là chúng nó cố tình hay chỉ là một loại tập tính đặc thù, nhưng, giờ phút này nhìn thấy thật không sai, thuyền lớn lướt qua, bầy cá đều bơi ra bốn phía, hai con cá heo chẳng những không đi, ngược lại còn chơi đùa với thuyền biển.
Tô Dĩnh đi tới. ngồi xuống bên cạnh hắn. bởi vì lần này trở lại hải đảo, nàng đối lại chiếc áo liền quần giành riêng cho Tam đương gia trên hải đảo, tư thể có vẻ hiên ngang oai hùng, ngắn gọn, có một thứ mỹ lệ trung tính, đương nhiên, đây là lúc nàng măc quần áo, nếu như nàng lộ ra một thân “bikini làm bằng da cá mập”, dáng người gợi cảm thướt tha, da thịt màu tiểu mạch đầy khỏe mạnh, so với những cô gái tóc vàng mắt xanh trên bãi cát ở quốc gia Âu Mì, thật sự quyến rũ hơn nhiều lấm.
“Ngươi rất lợi hại!”
Tô Dĩnh ngồi xuống bên cạnh Hạ Tầm. hai chân gác lên đầu thuyền, tự do đong đưa theo thân tàu.
“Hả?”
Hạ Tầm thu hồi ánh mắt đang nhìn lên người hai con cá heo hoạt bát lại, chuyến sang bên người Nữ nhân đầy tư vị dà tính này: “Tại sao nói điều đó?”.
“Hứa Hử là tú tài được người trên đảo chúng ta công nhận!”.
Tô Dĩnh mấp máy bờ môi nỡ nang mê người nói:“Cha hắn là quân sư của cha ta. là bộ hạ duy nhất của cha ta vừa có thể làm văn lại có thể làm quân nhân, Hứa Hử từ nhỏ đã bị chúng ta gọi là tó tài, muốn giảng đạo lý, không người nào trong chúng ta nói được hắn, cho nên tất cả mọi người đều rất phục Hắn, nhưng ngươi có thể thuyết phục Hắn, còn làm hắn á khấu không trả lời được, ngươi thật sự rất lợi hại!”
Hạ Tầm mỉm cười đứng dậy: “Cùng không phải vậy, Hứa Đại đương gia là người thông minh, nói chuyện cùng người thông minh, thật sự cần phải dùng rất ít công sức, hắn hiếu rồ ngươi muốn nói cái gì, ngươi nghĩ cái gì, ngươi có thể cho hắn cái gì, có thể cân nhắc trong lợi hại được mất. rất nhanh đưa ra quyết định, nếu như đổi một người khác, chỉ sợ ta nói vã nước bọt, cùng không có tác dụng gì”.
Tô Dĩnh cười một tiếng: “Ngươi nói cùng đại đương gia nói sao lại giống nhau như vậy? Hắn cùng nghĩ như vậy, cho nên, hắn mới rất sảng khoái đáp ứng điều kiện của ngươi”.
“Hắn?”
Hạ Tầm đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó bật cười đứng dậy: “Vậy đại khái là... anh hùng ý kiến giống nhau”.
Tô Dĩnh vui vẻ cười rộ lên: “Nói ngươi giòi ngươi còn tự mình tâng bốc mình”.
Nàng cười trông rất trẻ, cỡi mỡ, đầy ánh dương quang, ánh nắng mặt ữời chiếu lên trên mặt. con ngươi tòa ánh sáng rạng rờ ngây thơ như một hài tử, nhưng lại mang theo một ít Vũ mị thành thục, trang phục gợi cảm. đôi môi quyến rũ, rất giống miêu nữ, Hạ Tầm đột nhiên lại nghĩ đến lúc trước, khi mình hấp hối hết sức, nữ tử tóc dài rối tung giống hải yêu kia. trên mặt nước hay dưới đấy nước, trên bờ hay trên biến, cùng là một người, vậy mà có thể thể hiện ra phong tình hoàn toàn bất đồng.
Tô Dĩnh nhìn thấy hắn soi mói, nụ cười thu lại rất nhanh, nàng nghiêng đầu đi. đón gió biển, một lát sau. vỗ vỗ bả vai Hạ Tầm, nói giống như nói giờn: “Ài, ta nhìn bộ dáng ngươi, thật sự không giống người làm quan, sau này nếu làm quan không nối nữa, hoan nghênh ngươi đến đảo Song Tự, ta cùng có thể chuẩn bị cho ngươi một vị trí Tứ đương gia”.
Hạ Tầm cười rộ lên: “Thật hay giả vậy, không công không sức, lên đảo có thể làm Tứ đương gia, cô làm chủ được chuyện này sao?”
Tô Dĩnh vỗ ngực kiêu ngạo, nói: “Đương nhiên, ta muốn thu ngươi, ai đám nói nhảm”.
Hạ Tầm cố làm ra vẻ cảm ơn chắp tay nói: “Vậy đa tạ Tam tỷ, Dương Húc xem như có thêm một đường lui. nếu thật có một ngày Dương Húc không chịu nổi, nhất định đến Đông hải nương tựa Tam tỷ”.
Tô Dĩnh cười lên ha hả, vỗ vỗ đầu vai hắn như nam nhàn: “Được, chúng ta một lời đã định, nếu ngươi thật sự đến nương tựa đảo Song Tự, Tam tỷ sẽ bao vệ ngươi”.
Nàng nói xong liền cao hứng trở lại. nhìn xem hai con cá heo đang chơi đùa, hào hứng bừng bừng nói: “Hai tên tiếu tử kia, một đường truy đuối chúng ta, ta xuống dưới trêu chọc chúng nó, cho ngươi kiến thức công phu trên nước của Tam tỷ!”
Hạ Tầm giật mình nói: “Thuyền đang đi. điều này có thể sao?”Tô Dĩnh liếc mắt qua hắn. cười ngạo nghễ, nàng không nói gì. chỉ là dùng hành động trả lời nghi vấn của Hạ Tầm.
Tháo thắt lưng, cởi áo ra. bộ đồ tắm làm bằng da cá mập bó sát người, như một mỹ nhân ngư, nhảy xuống nước.
Thời điểm cuối cùng trước khi xuống nước rơi vào ánh mắt Hạ Tầm, là một bộ mông làm cho người khác mất hồn, cơ thể đối xứng hai bên phân bố thành nửa vòng tròn, bộ ngực ngạo nghễ ườn lên, tiếp nước nhẹ nhàng, giống như một “cây đào mật” no đủ đầy nhựa sống.
Hạ Tầm phát hiện, tiểu đệ vô si của hắn đã cứng ngắc.
“Chắc là do rời nhà quá lâu, ta đây tuổi trẻ, có điếm nghĩ đến tiếu Kỳ Kỳ”.
Hạ Tầm an ủi mình như thế, sau đó rất ưu nhã nâng một chân lên, một chân khác đặt lên trên kệ, giấu chân thứ ba đi, nhìn mỹ nhân ngư chơi đùa truy đuổi hai con cá heo trong nước...
“Hứa Đại đương gia, đã đáp ứng tiến hành đàm phán cùng Sở Mễ bang, để kéo dài thời gian. Ờ đây, phải nhờ đến cô”.
“Ngươi cứ nói trực tiếp, muốn ta làm cái gì!”.
“ừm. rất đơn giản, cô cái gì cùng đừng làm. Ta biết, dân chúng bản địa rất nhiều, thương nhân, thân sì, thậm chí người trong công môn, đều có liên lạc mật thiết với các người, nhất là tất cả hương trấn, thôn trại, lý trường, đều có liên lạc dây mơ rễ má với các người, bọn họ muốn thống trị địa phương, muốn mình cai trị thường xuyên, dân chúng có cơm ăn, vài người loạn, vẫn không thể cùng các người giảm việc buôn bán.
Hiện tại. Tào Quốc Công định ra một sách lược tám điều Tịnh Hải. trong đó cần có nhiều thân hào địa phương, nông thôn. bảo giáp, lý trường môn phối hợp, nếu như các người cản trở, bọn họ nhất định sẽ chống cự tiêu cực, nhưng do làm từ trên xuống,
Lý Cảnh Long nhận thánh mệnh đến đây, nắm quyền, muốn dùng trứng chọi đá, cuối cùng vẫn là các người phải đi vào khuôn khố, nhưng thời gian này cùng không biết kéo dài tới lúc nào, nguyên khí dân chúng vùng duyên hải nhất định đại thương, bởi vậy...”
“Ngươi đừng nói nhảm nữa, nói cho ta biết, ta cần làm như thế nào?”
Hạ Tầm trừng mắt lên nói: “Ta trực tiếp nói cho cô biết phải làm như thể nào, cô không nghi ra, lại hỏi ta vì sao làm như vậy, ta còn phải giải thích với cô một đoạn dài, tại sao ta phải làm như vậy với cô, không phải là muốn nói cho cô rõ ràng tiền căn hậu quả? Tại sao ta không nói lý do cho cô biết trước, mà nói cho ngươi biết cần làm như thể nào? Ta nói Tam tỷ này, cô làm nữ nhân được không, tại sao tính tình so với ta còn nóng nảy hơn?”
Hạ Tầm cứng rắn nói. Tô Dĩnh mềm nhùn xuống, liên thanh nói: “Được được được, ngươi nói, ngươi nói, ta nói còn chưa được hai câu. ngươi nói ta một tràng, ngươi có phải nam nhân không?”
“Rốt cuộc ta phải làm như thể nào, mới được gọi là nam nhàn?”
Tô Dĩnh nháy mắt mấy cái. vẫn không nghi ra cách trả lời. nhịn không được thẹn quá hoá giận nói: “Đây chính là câu cửa miệng của ta, ngươi sao phải coi là thật?”
Hạ Tầm hừ lạnh nói: “Khó trách phu tử viết: tiểu nhân và nữ tử rất khó nuôi”.
Tô Dĩnh cả giận nói: “Ngươi đừng xem ta đọc ít sách, câu này, ta nghe hiểu được”.
Hạ Tầm cùng giận dữ nói: “Vậy cô rốt cuộc có nghe ta nói hay không?”
Tô Dĩnh đặt mông ngồi xuống, nối giận nói: “Ngươi đừng nói những lời vô dụng, ta liền nghe”.
“Ta nói câu nào vô dụng, cô nói, cô nói?”.
Hai người đều hơi tức giận một chút.
Sau khi từ biển đảo trở về, hai người lại trở về chỗ ở tại Hàng Châu, Hạ Tầm đi đến hành dinh Tào Quốc Công dò xét tình huống, Lý Cảnh Long và Thiết Huyễn sau khi hoàn thiện tám sách lược Tịnh Hải đã oanh oanh liệt liệt phố biến, còn phái người đi làm. quan địa phương và dân chúng
đối với những phương lược này có chút mâu thuẫn, bởi vậy phố biến không được như ý muốn, Lý Cảnh Long và Thiết Huyễn đều có một bụng tức giận.
Nhìn thấy Hạ Tầm, Lý Cảnh Long xem như tìm được nơi trút giận, tìm mấy lý do vớ vẩn, chửi rủa hắn liên hồi, trong lòng Hạ Tầm mặc dù có ý định khác, cùng không thể nhịn nổi cơn giận trong bụng; Mà bí mật hội kiến với Tô Dĩnh ở đây, rất nhiều thân sĩ làm trong công môn có quan hệ với đảo Song Tự, có nhiều điếm phàn nàn với phương lược Tịnh Hải của Tào quốc công, thúc dục nàng nghi biện pháp đối phó, Tô Dĩnh có thể có chủ ý gì? Chỉ có thê nghe bọn họ phàn nàn, cùng đê một bụng tức giận trong lòng.
Kết quả hai người vừa gặp mặt, còn chưa kịp cung cấp tin tức mình nấm giữ cho nhau, chủ cho thuê nhà là Tiêu Chẩn lại mang mặt mùi bầm đập tìm đến cửa. Ông chủ Tiêu gọi người sửa chữa, trong đêm. hắn uống rượu trở về, bị người chặn đường hành hung, xoá sạch hàm răng trong miệng hắn, lại trói hai tay của hắn sau lưng, đem đầu hắn nhét vào trong đùng quần, ném vào nhà vệ sinh, ngồi chồm hổm ở trên, treo biến là “Hãy xem”.
Ông chủ Tiêu ngồi một đêm, đợi đến buổi sáng mới có người phát hiện, ông chủ Tiêu lo nghĩ trái phải, thời gian gần đây không được tội người nào, chỉ là thường xuyên có một số lời nói thô tục với “Hạ gia nương từ”, cái miệng hại cái thân. kết quả giờ đây làm thân mình mất hết cả hàm răng, môi sưng giống như môi con lợn, thể là chạy đến cửa tìm Hạ Tầm tính sổ.
Hạ Tầm khuyên can mãi, chỉ thiên nói địa thề độc một trận, mới làm cho ông chủ Tiêu bán tín bán nghi rời đi. quay đầu lại hỏi Tô Dĩnh, quả nhiên là do nàng làm, nén giận không được nói nàng vài câu, không để ý đại cuộc, kết quả hai người nói qua nói lại, đều mang theo vài phần tức giận.
Hai người ngồi ở trên giường, tức giận một lúc, Tô Dĩnh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Hắn, nói: “Này!”.
Hạ Tầm nối giận nói: “Cái gì?”
Khóe miệng Tô Dĩnh nhẹ nhàng run rẩy hai cái, nín cười nói: “Ngươi là nam nhân, không có nửa điếm khí lượng của nam nhân, bụng dạ hẹp hòi. còn phải để cho ta nói lời xin lỗi trước sao?”
Hạ Tầm tức giận nói: “Ta chỉ biết, nữ nhân có bản lãnh cãi nhau, không có lý cùng phải có lý, nếu không có lý, nói ra những lời này, cùng là cô có ly”.
Tô Dĩnh nhịn không được buột miệng cười, nhanh nhẩu nói: “Được được, ai bảo ta lớn hơn ngươi. Tam tỷ nhường cho ngươi, là ta sai được không. Ngươi nói đi, chúng ta nên làm như thể nào?”
Hạ Tầm liếc nhìn nàng nói: “Bây giờ cô không ngắt lời ta nữa?”
Tô Dĩnh dựng thẳng tay lên nói: “Ta thề!”
Hạ Tầm thở dài nói: “Được, vậy cô nghe đây, chúng ta làm như vậy..
Hạ Tầm cẩn thận nói một lần từ đầu tới đuôi, rồi hỏi: “Cô thấy thế nào?”.
Tô Dĩnh khen: “Đại huynh đệ, ngươi thật âm hiểm!”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan