Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Tào Quốc Công, Thái tử Thái Phó, Chiết Mân Lường Quảng Tiễu phi Tống Tuần phủ Lý Cảnh Long đã đến Hàng Châu, hắn tới không tính là quá muộn, so với thời gian dự đoán Hạ Tầm sớm hơn ba ngày.
Tào Quốc Công đến Hàng Châu, các nhân viên quân chính quan trọng phủ Hàng Châu tự nhiên muốn tới bái phóng, náo loạn ba ngày mới yên tình, Lý Cảnh Long mấy ngày nay không muốn gặp người, người duy nhất muốn gặp lại thủy chung không xuất hiện, không khỏi nghi thần nghi quỷ hẳn lên.
“Đinh Thạch, trà dùng hổ Bào tuyền pha này, ta cùng đã uống qua; thấp hương Trong Linh Ẩn tự, ta cùng đã qua; đi thuyền bên cạnh Tây hồ, ta cùng làm qua; Dương Húc hắn ở đâu? Có thể tra được tin tức hay không, lo lắng bị bổn Quốc Công trách cứ, dứt khoát chạy mất?”
Thiết Huyễn nào biết hai người bọn hắn có ân oán khác, nghe vậy không khỏi bật cười: “Quốc Công quá lo, Dương Húc lẻ loi một mình đến phủ Hàng Châu, cho dù không tra được tin tức gì, cùng là việc tầm thường, cho dù bị Quốc Công trách phạt, làm sao có thể bỏ đi? Tục ngữ nói khắp thiên hạ đều là đất của hoàng thượng, Hắn có thể chạy đến đến đâu?”
Lý Cảnh Long thầm nghĩ: “Bà nội nó, ta chính hy vọng hắn chạy, lão từ làm chủ trì trong miếu, ngươi nào biết ữong đó có khúc chiết”.
Thiết Huyễn lại an ủi: “Quốc Công không nên gấp gáp, lần này Quốc Công đến Hàng Châu, dân gian đều truyền ra, nếu như Dương Húc không thu hoạch được gì, sớm đã tới gặp Quốc Công thinh tội, giờ đây không thấy bóng dáng, nói không chừng đúng là đã tra được tin tức gì đó, đang lúc khẩn yếu quan đầu, Quốc Công đợi thêm chút ít thời gian cùng không sao, huống chi, đại kế tiêu diệt, cùng không thể hoàn toàn dựa vào tin tức Dương Tông kỳ dò xét, tất cả phủ đạo vùng duyên hải đều chờ Quốc Công đưa ra phương lược tiêu diệt hải tặc, Quốc Công cùng nên sớm chuẩn bị”.
Thiết Huyễn vừa nói chuyện này, Lý Cảnh Long mới tinh ra lần này Hắn đến Hàng Châu là để thanh trừ hải tặc, truy nã khâm phạm triều đình, hắn mới là người chủ sự, Dương Húc chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi, hắn có thể tra được tin tức hay không, chỉ là báo cáo được kết quả công tác hay không mà thôi, chuyện tiêu diệt hải tặc mà không xong, chính mình không thể nào báo cáo kết quả công tác với hoàng đế, hắn bắt đầu thận trọng hơn, liền vội vàng hỏi: “Đúng rồi, hai ngày này quân chính phủ Hàng Châu sai nhân viên đến tìm nhiều lần. bốn Quốc Công một mực không thoát thân được, thời gian này bỏ phí mất rồi. nhưng hai ngày nay ta không thấy ngươi cùng đi, ngươi đang bận chuyện gì ở đây?”
Thiết Huyễn vui vẻ cười nói: “Bấm Quốc Công, hai ngày này Quốc Công bận về việc ứng phó nhân viên quân chính quan trọng phủ Hàng Châu, ty chức thì cải trang vi hành, đi đi lại lại trong dân gian, nắm giữ một số tình huống, viết ra một ít phương lược hành động, chuẩn bị đưa Quốc Công tham khảo”.
Lý Cảnh Long mừng rờ: “Đinh Thạch thật sự có thể làm đều tốt. dùng
cảm làm việc, mau mau mang tới ta xem”.
Thiết Huyễn nói: “Chỉ tiết trên đó Ty chức viết còn thiếu một chút chu đáo ti mi, vốn định cân nhắc sau này mới mời Quốc Công xem qua”.
Lý Cảnh Long nói: “Âm thiên đả hài tử, nhàn rỗi cùng đã nhàn rỗi rồi, lập tức mang tới ta xem.”.
Thiết Huyễn đành phải về công sự phòng của mình, lấy phương lược tiễu phi bán thành phẩm ra.
Mấy ngày nay Thiết Huyễn thật sự không nhàn rỗi, hắn là người làm việc thực sự, tuy hắn chức trách chủ yếu là tra khảo sự tình trong quan binh có người tư thông với hải tặc, nhưng đối với đại cuộc tiêu diệt hải tặc, hắn cùng một mực lo lắng.
Đến Hàng Châu sau, Lý Cảnh Long bận về việc xã giao, Thiết Huyễn thì thay thường phục, thiết thực đi vào dân gian, tiến hành dò hỏi một phen, hắn phát hiện, vùng duyên hải có vài nhóm hải tặc võ trang lớn nhất, tuyệt đại đa số đều là người Mân Chiết sống ở vùng duyên hải ven biển buôn bán bên ngoài Trung Quốc. Bởi vậy vùng duyên hải Mân Chiết hầu như từng nhà đều giao thiệp mậu dịch với bọn buôn lậu, lại tụ hợp một số dân giang hồ không cần mạng, có ít võ nghệ, dần đần hình thành.
Bọn họ bị cấm đoán, chính vì như thể nên mới có cư dân vùng duyên hải âm thầm ủng hộ và yểm trợ, cho nên vài ngày qua Thiết Huyễn đầy lo lắng, từ số lượng thuyền đi biển, đến quy mô khống chế, áo giáp hoàn thiện. cùng với phương diện quản lý cảng lớn cảng nhỏ, trước mắt còn đang hoàn thiện.
Thật ra loạn lạc trên biển thời Minh sơ so với thời kỳ sau cùng không coi là nghiêm trọng lấm, cái này chủ yếu có được là nhờ chính sách cấm biến của Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương cấm biến, cùng lúc áp dụng phương thức rút củi dưới đáy nồi, đại lượng chiêu nạp bộ hạ quân sì của Trương Sĩ Thành. Phương Quốc Trân vào trong bến, sau đó đối người, cho nhập ngũ, cùng lúc đó cho xây công sự ở vùng duyên hải, trang bị tại chỗ, tạo thêm nhiều tàu thuyền, tăng mạnh lực lượng đả kích hải tặc.
Từ Hoài Chiết đến vùng Mân Quảng, Chu Nguyên Chương tống cộng dùng binh hơn mười vạn người, lượng lớn ngư dân tráng đinh bị bắt nhập ngũ, địa phương không còn lực cản trở, chính sách cấm biến phố biến rất thuận lợi. phương tiện phòng bị được thành lập, đối với hải tặc sinh ra rất nhiều uy hiếp.
Nhưng hải tặc, giặc Oa ngày càng hung hăng ngang ngược, càng về sau càng không dễ thu thập, nguyên nhân gây ra là tại chính sách cấm biên của Chu Nguyên Chương. Hải tặc, từ cổ chí kim. chưa bao giờ biến mất. nhưng mà thanh thể huyên náo to lớn như vậy, lại bởi vì cấm biến. Nguyên nhân chủ yếu Chu Nguyên Chương cấm biển, là vì năm đó tranh đoạt Trung Nguyên thất bại, rất nhiều thuộc hạ của Phương Quốc Trân, Trương Sì Thành đã ra biển làm hải tặc, đồng thời cùng ảnh hưởng đến tư duy của các tiêu nông.
Hơn nữa. hắn cảm thấy Đại Minh đã đủ tự cung tự cấp, căn bản không cần cùng quốc gia khác hỗ trợ lẫn nhau, về phương diện khác, Hắn lại muốn lợi dụng thủ đoạn kinh tế, khiến cho man di tứ phương cần giao dịch với Trung Quốc thần phục Trung Quốc, thừa nhận địa vị tông chủ của Trung Quốc, cho nên từ lúc kiến quốc, liền thành lập hệ thống mậu dịch triều cống, ngươi muốn xưng thần tiến cống, ta mới cho phép ngươi giao địch, hơn nữa thời gian giao dịch, địa điếm, số lượng, giống, đều có sự ước thúc nghiêm khắc, đến lúc này, ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích kinh tế của dân chúng vùng duyên hải.
Câu cửa miệng nói dựa vào núi thì ăn núi. dựa vào biển ăn biển. Nhất là sau này chế độ triều cống mậu dịch của Đường triều phá sản, cải biến thành mậu địch, từ đấy về sau, Tống Triều. Nguyên triều cùng đã tiếp tục chính sách này, bởi vậy năm sáu trăm năm trôi qua, mậu dịch trên biên đã trơ thành đường sống quan trọng nhất của cư dân vùng duyên hải đông nam. giờ đây dân cư tăng trưởng, áp lực dân cư vùng duyên hải Mân Chiết mười phần rõ rệt, nhu cầu thông thương càng liên quan đến sinh kế căn bản. cấm biển chẳng khác nào tuyệt đường sinh lộ của bọn họ, chuyện này thật là một tai hoạ ngầm lớn.
Đời sau chúng ta truyền lại, thường thường xuất phát từ chính trị. khuyếch đại phiến diện tác dụng phương diện nào đó, hoặc là toàn bộ đại khái. Chúng ta tuyên truyền nói dân chúng triều đại Nam Tống ngày đêm hy vọng triều đình thu phục phía bắc Hoàng Hà đem về một mảng lớn quốc thố, nhưng tiếu triều đình triều đại Nam Tống lại cứ an cư một góc không muốn phát triển, mà trên thực tế triều đình hoàn toàn muốn phát binh thu phục đất mất, nhưng lão bách tính không nguyện ý xuất binh, tiến hành chống cự rất tiêu cực, bởi vì ở triều đại Nam Tống dân chúng rất có tiền, thời gian sống tương đối khá, bọn họ không muốn vì thu phục đất đai bị mất mà tốn một khoản quân phí khống lồ, không muốn sau khi thu phục đất mất giao lại phải nộp càng nhiều thuế, đi trợ cấp phương bắc nghèo
Cùng một đạo lý, dân chúng vùng duyên hải đối với hải tặc có tình cảm phức tạp, không hề hận thấu xương giống như chúng ta giải thích. Ngoài ra, hải tặc tốt xấu lẫn lộn, trong đó quả thật có vài tên hung tàn đến cực điểm, đốt giết cướp đoạt, nhưng mà trong đó còn có rất nhiều người coi buôn lậu là mục đích chủ yếu, đúng là bọn họ cho trăm vạn dân chúng vùng duyên hải kế sinh tồn và cơ hội phát triển, dân chúng vùng duyên hải, thân sì, thậm chí quan viên làm sao có thể thù địch với bọn họ?
Lý Cảnh Long cùng là không giống như trong truyền thuyết chỉ biết cười ngựa xem hoa, Hắn vẫn rất Sở trường về phương diện luyện binh, sau Thiết Huyễn mang sách lược tiêu diệt tới, Lý Cảnh Long mừng rờ, đọc qua một lần, hắn lại bố sung mấy việc chinh đốn quân ngũ, tăng mạnh quân kỷ, nghiêm túc phòng chống, nội dung thực chiến luyện tập, tổng cộng có tám điều, trở thành Tịnh Hải tám điều của chính mình, sai Thiết Huyễn lấy về chinh thêm lý, chuẩn bị oanh oanh liệt liệt phố biến tại vùng duyên hải.
Lại là một ngày nữa trôi qua, sau giờ ngọ, tại hành dinh Lý Cảnh Long.
Lý Cảnh Long nằm tiêu dao trên ghế dưới cây tử đằng, hai tiếu cô nương thanh tà lanh lợi ngồi xồm bên cạnh nắm chặt đôi nắm tay trắng mịn nhẹ nhàng bóp đùi cho hắn.
“Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu. tây hổ ca Vũ ki thì hưu? Noãn
phong huân đắc du nhân tày, trực bả hàng châu tác biện châu.
Lý Cảnh Long nhàm chán ngáp một cái thật to, nhàm chán hỏi thăm: “Bão Cầm, ngươi nói cái gì du khách đem Hàng Châu lại xem trở thành Biện châu?”
Một tiểu cô nương nháy mắt mấy cái nói: “Bẩm công gia, đại khái là... đại khái là bởi vì mùa hè Biện châu và Hàng Châu cùng rất nóng”.
Lý Cảnh Long nở nụ cười hắc hắc, cái chân to trần trụi cọ xát vào ngực tiêu cô nương khen: “Có đạo lý, rất có đạo lý, bôn Quốc Công có lẽ cùng đã nghĩ đến đạo lý này, ha ha ha ha.
Bão Cầm cô nương chinh lại áo vải bào Tùng Giang, che khuất nụ hoa trên bộ ngực nhỏ nhắn, hai má ửng đỏ, chỉ ngọt ngào cười.
Lúc này, một người thị vệ vội vàng đi đến, đứng lại ở xa, ôm quyền khom người nói: “Quốc Công gia, có người cầu kiến”.
Lý Cảnh Long lười biếng nói: “Nói ta ngủ. không gặp”.
Thị vệ kia lường lự nói: “Hắn nói, hắn tên là Dương Húc, là do Quốc Công phân công, đi đầu đến Hàng Châu làm việc công, nói tiếu nhân chỉ cần báo tên họ, Quốc Công nhất định sẽ gặp. Tiếu nhân đã kiếm nghiệm qua yêu bài của hắn, thật đúng là người trong cẩm Y vệ”.
“Dương Húc?”
Lý Cảnh Long tính thần đại chấn, vọt ngồi dậy: “Hắc! Hắn rốt cuộc đã tới. tiểu từ này không chạy! Nhanh nhanh nhanh, gọi hắn đến đây”.
Lý Cảnh Long đi guốc gỗ cao, mặc một bộ đạo bào, đủng đinh giống như thần tiên sống tiến vào phòng tiếp khách.
Hạ Tầm vội vàng đi vào phòng khách, vừa thấy Lý Cảnh Long, lập tức ôm quyền chào: “Ty chức Tống kỳ Cẩm Y vệ Dương Húc, bái kiến Tào Quốc Công”.
“Hả? Ngươi tại sao ăn mặc bộ dạng này?”
Lý Cảnh Long huênh hoang vốn chuẩn bị cho hắn một màn phủ đầu, chợt thấy hắn mặc một thân áo ngắn vải thô không mới không cũ. đinh đầu đội nón, dưới chân một đôi giày vải màu đen trắng, trên bờ vai còn để một cái hầu bao, hiển nhiên là màn một bộ dáng tiểu thương, nhịn không được phải bật cười.
Hạ Tầm nhìn cách ăn mặc của mình, cười nói: “Quốc Công, không phải ngài phân phó ty chức cải trang vi hành, đến Hàng Châu điều tra khâm phạm của triều đình Lăng Phá Thiên, nơi hắn đang trốn và tình huống hải tặc Đông hải sao, ty chức ăn mặc như thể này, cùng là để thuận tiện tra án”.
Hạ Tầm vừa nói, Lý Cảnh Long bỗng nhớ ra mục đích của mình, vội vàng thu lại khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt chuyển sang nghiêm tóc, quay về bộ dáng bình thường, trầm giọng nói :“Dương Húc, bổn quốc sai ngươi đến Hàng Châu trước điều tra cẩn thận, những ngày này ngươi đi đến nơi nào, bổn Quốc Công đến Hàng Châu, lại không thấy tin tức của ngươi. Ta muốn ngươi điều tra nghe ngóng tình báo, nhưng đã có tin tức nào chưa?”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan