"Sao mắt cậu lại thâm quầng như vậy? Sức khỏe có gì không tốt sao?" Joseph nhíu mày nhìn khuôn mặt phờ phạc của Andrew. Hai má phúng phính của cậu gầy hóp hẳn đi, đôi mắt trũng xuống lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Tôi rất tốt...!" hai con ngươi cũng muốn tụt sâu vào bên trong, phải cố gắng nhướn lên. Cậu đêm nào cũng mất ngủ, kết quả là ban ngày lúc nào cũng lơ mơ. Oáppp... Không được ngủ... Hai mắt lại bắt đầy díu xuống, chắc phải dùng mấy que tăm chống nó lên!
Cái mông đáng thương bị đâm tới nỗi muốn nở hoa. Hậu huyệt đau nhức suốt mấy ngày nay, ngay cả việc đi lại cũng gặp khó khăn. Tất cả là tại tên khốn đó! Làm gì mà bạo lực như vậy, nhu cầu sinh lí của hắn cao muốn chết. Cứ khi nào có cơ hội đều đè cậu ra điên cuồng làm một hồi.
Cậu lập tức đỏ mặt, là mình đang trách hắn làm quá mạnh, không kìm chế ôn nhu với mình sao?
"Không!" lắc mạnh cái đầu cho ý nghĩ kia văng đi, cậu đang nghĩ linh tinh cái quái gì vậy! Hắn chính là một tên mặt người dạ thú, đem việc hành hạ cậu làm thú vui, cậu phải hận chết hắn mới đúng!
Joseph nhìn rõ vẻ lúng túng thất thường của cậu ta. Đôi mày rậm rạp lập tức trăn trở xoắn lại với nhau, có thể kẹp chết con muỗi ở giữa. Ông được dặn dò cẩn thận phải hết sức bảo hộ thiếu niên này, coi cậu ta như trứng mỏng mà nâng đỡ. Hall lão gia mà nhìn thấy cậu ta hiện giờ chắc sẽ tức điên lên muốn đập chết ông. Bộ dạng cậu ta thảm như vậy, chắc chắn có ẩn khúc gì rồi.
"Này, cậu Andrew. Có ai ức hiếp cậu không? Nếu có thì phải nói cho tôi, tôi lập tức đem hắn cách ly, chuyển hắn tới trại giam khác!"
Nếu thực sự có ai đụng tới thiếu gia của tập đoàn Hall, ông nhất định sẽ không để yên. Tù nhân trong nhà tù này rất bạo lực, tính cách cậu ta như vậy, chắc chắn có nhiều người đem cậu ta không vừa mắt.
"... Không..." cậu chột dạ một chút, rồi nói. Không thể để ông ta phát hiện mình bị tên kia cưỡng gian được. Một người như cậu, lòng kiêu ngạo của cậu, không thể để chuyện này bung bét bại lộ ra. Cha mình mà biết nhất định sẽ xấu hổ tới nỗi tăng xông mà chết mất.
Thiếu gia của tập đoàn Hall bị người ta coi như con điếm... tùy ý chà đạp dưới thân. Với tính cách của cha cậu, nhất định không bao giờ bênh vực mà sẽ điên lên gào thét chửi mắng, nói rằng danh dự của Hall gia cũng bị cậu sỉ nhục, đem bôi tro trét trấu hết lên. Nghĩ tới đây cậu kích động nói thêm. "Tôi rất ổn! Chẳng qua dạo này có chút khó ngủ! Không sao hết, thực sự không sao hết!"
"Thật sao?" Joseph còn có chút hoài nghi, nhưng cậu ta khẳng định chắc như đinh đóng cột như vậy. Hay là không có chuyện gì thật? Chỉ là do cậu ta đơn thuần bị mất ngủ.
"Thật! Thật! Chỉ cần uống thuốc để ngủ ngon hơn là được! Joseph, mua cho tôi một chút thuốc bổ mang vào là ổn."
Cậu thực sự là cần uống thuốc an thần. Dạo gần đây, mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh cái khúc thịt to đùng kia lại hiện ra, lù lù ngay trước mắt cậu. Còn mơ thấy nó bá đạo banh khớp hàm mình, chui vào trong miệng càn quấy một trận, đâm phầm phập tới nỗi cậu muốn tắt thở, mồm tràn ra một đống nước bọt. Cậu hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy, là mơ, chỉ là mơ!
Mẹ nó! Ngay cả trong mơ mà cũng không tha cho mình, thực sự là con mẹ nó điên rồi!
Cậu không muốn gặp tên khốn đó. Cái mông đáng thương, không có tội tình gì mà bị hành sưng vều lên. Cậu phải bảo hộ mông nhỏ của mình, tránh xa tên dã thú đó.
Nếu ở lì trong phòng không ra ngoài, chắc sẽ không sao đâu. Đúng! Chỉ cần không ra ngoài là không phải gặp hắn!
"Ông đi ra đi. Tôi muốn ở một mình!" đuổi Joseph ra ngoài, cậu chui vào trong chăn, quấn thành một đoàn lăn vào trong góc tường. Nhịn đói cũng được, đói chết còn hơn là bị "cưỡng gian" mà chết.
"Đói quá... Huhu...!" ở trong căn phòng trống trải mấy tiếng đồng hồ không biết làm gì. Cậu ấm ức kêu lên, vốn ngày nào cũng ăn no căng ba bữa, lại thêm đến đồ ăn vặt toàn là trà sữa, thức ăn nhanh các kiểu, phải nhịn đói còn khổ cực hơn là mất ngủ.
Cậu liền lôi điện thoại ra, lướt facebook để quên đi cái bụng đang réo ầm ầm.
"Tinh tinh!"
"Ý?"
Bỗng dưng có một lời mời kết bạn gửi tới. Vốn có rất nhiều người theo dõi, nhớ không nhầm khoảng hơn 10000 người, cậu thực sự không để tâm tới những kẻ lạ mặt thỉnh thoảng lại gửi lời mời tới facebook của cậu. Cậu chỉ kết bạn với người quen, nhưng lần này lại không nhịn được xem người vừa mới gửi kết bạn với mình là ai.
Kẻ nào đây?
Facebook không có gì nổi bật, dường như rất ít dùng. Không có bạn chung nào cả, hình ảnh cũng ít tới nỗi chẳng rõ mặt chủ nhân của nó là ai. Chắc lại là một kẻ chán ngắt, cậu định lướt qua rồi tiếp tục xem bản tin.
Nhưng bỗng nhiên lại hiện lên hình ảnh của một người đàn ông. Người đàn ông chừng 25 tuổi, góc chụp nghiêng lộ ra xương quai hàm góc cạnh nam tính. Đôi mắt thâm trầm từng trải, mặt không hề lộ ra một chút biểu tình. Có vẻ như đây là một trong số ít lần anh ta chụp ảnh. Thời gian chụp đã từ rất lâu rồi.
Nhưng mà cái tên.
Ray Walker!
Không lẽ lại là hắn đấy chứ?! Tên già khú đó mà cũng dùng facebook sao?!
Không được, không được! Dù có phải hay không thì cũng phải chặn hắn đi! Không thể để hắn theo dõi facebook cá nhân của mình được.
Cậu vội vã kích vào trang cá nhân định nhấn nút "chặn". Chưa kịp làm gì thì một tin nhắn bỗng dưng gửi tới, tinh tinh hiện lên trong Messenger.
"Nếu không muốn chết thì mau xác nhận kết bạn của tôi."
Cái gì? Hắn đoán được mình định làm gì sao?!
Andrew hoảng hồn. Còn chẳng dám nhấn vào ô thoại để đọc, cố coi như nó không xuất hiện. Kệ cha hắn... kệ cha hắn! Một lần nữa cậu lại định nhấn vào nút chặn.
Tinh tinh tinh tinh.
Hai tin nhắn liên tiếp gửi tới. Là tin nhắn bằng hình ảnh.
Hắn gửi cái quái gì vậy? Là hình ảnh gì? Cậu thật sự không nhịn nổi tò mò.
Có nên đọc không??
Nếu đọc nhất định hắn sẽ phát hiện ra mình cố lờ hắn mất. Thôi tốt nhất là bỏ tin nhắn vào thùng rác! Cậu vội vàng đưa tay định di xóa nó đi, nhưng đen đủi thế nào lại ấn thẳng vào nó. Andrew kêu lên một tiếng. "Oái!"
Trong hình chụp là một chiếc côn điện. Chiếc côn màu đen vừa to vừa dài. Quản giáo trong tù cũng có loại côn này, cậu đã từng nhìn thấy vài lần. Thật thắc mắc tại sao hắn lại có được thứ này?
Hắn gửi ảnh cái thứ quái quỷ này làm gì?
"Còn không xác nhận tôi sẽ dùng cái này nhét vào mông cậu."
Cái gì!? Nhét cái này vào mông cậu ư?!
Không!!!
Andrew sợ hãi kêu lên, ấn chấp nhận kết bạn ngay tắp lự!
Mông nhỏ của cậu nếu bị thứ khủng bố này nhét vào khẳng định sẽ nát ra mà chết mất!
Cậu còn trẻ, cậu chưa muốn chết! Hơn nữa nếu còn sống cũng không muốn mông bị đút cây côn dài loằng ngoằng khủng bố như vậy. Thà chết luôn đi còn hơn!
"Ngoan lắm."
Tin nhắn liền gửi tới.
Má nó!! Ngoan cái đầu anh, để anh tồn tại trong danh sách bạn bè của bổn thiếu gia thực con mẹ nó tốn chỗ! Bao nhiêu người muốn kết bạn không được, cậu lại kết bạn với tên khốn kiếp này.
"Ngoan cái đầu anh!"
Cậu lập tức nhắn tin gửi lại.
"Đừng có mà săm soi facebook của tôi. Không có gì cho anh xem đâu!"
Ảnh riêng tư của cậu, nhất định phải khóa hết. Mọi thứ đem khóa hết, để vương bát đản này vào danh sách đen, vào danh sách hạn chế. Đăng cái gì cũng chừa ra không cho hắn nhìn thấy!
"Ảnh cậu hồi nhỏ đây sao?" ảnh hồi cấp 2 của cậu xuất hiện trong inbox. Cậu muốn gào lên! Hắn còn đào cả ảnh cấp 2 của mình nữa!
Andrew trong đó hoàn toàn không giống học sinh cấp 2, giống như một đứa trẻ con tiểu học. Cái mặt phính ra toàn sữa, non choèn choẹt, trông thộn muốn chết, ánh mắt ngây ngô thất thần nhìn vào máy ảnh giống như ngại ngùng. Đó là ảnh chụp với lớp hồi cấp hai, cậu đã sớm quên nó đi. Không ngờ lại bị vương bát đản này đào lại.
"Đừng có đào ảnh tôi!"
Mẹ... Thật không muốn cái mặt đần độn của mình bị ai nhìn thấy chút nào hết. Lát phải khóa hết ảnh vào mới được.
Vốn không dùng facebook bao giờ, vì cho rằng vô bổ, làm tốn thì giờ của hắn. Đàn em có nêu lên việc sử dụng mạng xã hội để thuận lợi cho công việc. Hắn tùy tiện, chẳng quan tâm, mặc đàn em tạo cho mình một tài khoản, nhưng chẳng đụng tới bao giờ. Tất cả thì giờ của hắn đều tập trung vào hắc đạo, một tay hắn lập lên băng đảng lớn nhất mạn bắc châu Âu, tung hoành một mảng trời không đối thủ. Vũ khí, ma túy, hàng cấm trên mọi quốc gia ở khu vực này đều phải qua kiểm duyệt của hắn. Vào tù vẫn được người người run sợ, kính nể như thần. Hắn như cũ cảm thấy xung quanh mọi thứ đều tẻ nhạt, chán ngắt, không gì có thể làm hắn hứng thú.
Không nghĩ tới lại nhặt được một tên nhóc ngoài ý muốn. Tính cách cậu ta bốc đồng, loi choi, lúc nào cũng làm hắn thấy khó chịu. Nhìn cậu ta khóc ướt mắt lại muốn ra sức khi dễ cậu ta một chút.
Hắn muốn khai thác mọi khía cạnh trên con người cậu ta. Trong đầu nảy ra một ý, không biết cậu ta có dùng facebook không nhỉ? Thật muốn xem hình ảnh của cậu ta lúc còn ở bên ngoài nhà tù này.
Đăng nhập vào tài khoản vốn bị bỏ bê từ lâu, không biết tìm kiếm trong vô vàn cái tên trên facebook rộng lớn như thế nào. Hắn nhíu mày. Cậu ta không phải tên là Andrew sao? Họ thì hắn không nhớ, hình như là Hall thì phải.
Không biết cậu ta với tập đoàn Hall nổi tiếng thế giới có quan hệ gì không?
Nhập từ khóa tìm kiếm, rất nhanh, hắn đã tìm thấy thứ mình cần. Facebook của Andrew rất nổi tiếng, xuất hiện ngay đầu tiên trên danh sách tìm kiếm. Quả thực lúc còn ở ngoài cậu ta quen biết rất nhiều, bạn bè cũng không ít.
Sao mà đăng nhiều ảnh như vậy? Đăng nhiều để làm gì? Để được nhiều like sao?
Hắn nhếch miệng khinh bỉ. Cần nhiều người quan tâm tới mình như vậy làm gì chứ, thật phiền phức!
Ảnh nào cũng thấy trên 1 nghìn like. Một nghìn người đó là ai? Thật khó chịu, không muốn họ quan tâm tới tên nhóc đó chút nào cả.
Hắn lướt từng bức ảnh. Cậu ta rất hay chụp ảnh, hầu như là trong mọi hoàn cảnh đều có thể đăng lên được. Trong bức này là cậu ta đang đi chơi với bạn, có bức khác lại chụp một mình.
Còn có... bức ảnh chụp cùng một cô gái.
Cô gái rất xinh xắn, chắc chắn là hoa khôi của trường. Cả hai người cực kì thân mật ôm nhau, cậu ta còn âu yếm hôn lên má cô ta. Tên nhóc này... lúc nào cũng dựng ngược lông lên hóa ra cũng có lúc ôn nhu như vậy.
Hắn không khỏi ghen tị.
Cậu ta đang đứng ở đâu đây? Chẳng phải là Paris sao, xem ra nhà tên nhóc này rất có điều kiện, du lịch rất nhiều nơi. Ăn mặc thì toàn hàng hiệu, hắn suy nghĩ, không hiểu cậu ta đã làm gì mà để bị vào tù như vậy.
Dừng lại một chút, suy nghĩ của hắn bỗng dưng đáng tõm rơi mất một nhịp.
Có phải là cậu ta không? Đáng yêu quá!
Khuôn mặt ngây ngô bẽn lẽn nhìn vào máy ảnh. Đứng bên cạnh một đám nhóc tì khác, đứa nào cũng cười tới tít mắt, răng lợi hở hết ra. Riêng Andrew có vẻ không muốn bị người khác chụp ảnh, cậu ta hơi xị mặt xuống, giống như một con thỏ nhút nhát. Cả người hắn có chút chấn động.
Không để ý tay của chính mình đã lưu bức ảnh về máy từ bao giờ.
Buổi chiều muộn, không khí nhà tù có chút ảm đạm. Các tù nhân hiện tại đang được tự do hoạt động. Có người ở người sân chơi bóng rổ, một số khác thì tập xà đơn ngoài sân.
Hai người, Ray và Leo đang ở trong phòng. Leo tưng tửng ngồi chơi game, còn tên Kai mặt lạnh kia chẳng biết đi đâu mất tăm. Từ chiều tới giờ không thấy hắn về. Ray hay bàn chuyện với Kai, còn tên Leo khùng khùng này, hắn có chút điên, suy nghĩ của hắn rất cổ quái. Ray vốn không ưa ồn ào, thích hợp với Kai hơn. Tên Kai kia giống như cục đá, nói chuyện với hắn nhiều khi không bao giờ quá 5 câu. Không khí xung quanh hắn ta luôn dừng lại ở mức âm độ. Ngay cả hai người bọn họ quen biết Kai nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy tảng băng đó thể hiện ra cảm xúc gì ngoại trừ vẻ lạnh lùng đập không tan nổi đó.
Ray nhìn ra ngoài. Khuôn mặt hắn nhíu lại, giống như đang suy nghĩ.
"Lão đại, anh đang nghĩ gì vậy?"
"Không nghĩ gì." hắn thấp giọng.
Cả ngày hôm nay tên nhóc kia không thấy mặt mũi đâu. Hai tên bạn của cậu ta vẫn như cũ lượn lờ trong nhà ăn, nhưng cậu ta không hề đi cùng. Thằng nhóc này, trốn biệt đi đâu mất.
Hắn mở máy điện thoại ra. Andrew đã off cả ngày rồi, không biết tên nhóc đó đang làm cái quái gì?
Tài khoản của Andrew lập tức sáng đèn, giỏi lắm, cuối cùng cũng chịu ló mặt lên.
"Tiểu tử chết tiệt. Cậu đang ở đâu?"
Đã đọc, nhưng không thèm trả lời hắn. Định thử thách với lòng kiên nhẫn của hắn?
"Tốt thôi. Cậu trốn ở đâu cũng được, nhưng tốt nhất cả đời này đừng có gặp tôi. Tôi đang muốn lột sạch cậu ra cưỡng hiếp cậu trước mặt mọi người đây!"
Lời nói của hắn quả thực rất có tác dụng.
"Tôi mệt a! Đang ở phòng, không muốn ra ngoài."
Andrew điên tiết vồ vồ gối, kìm chế muốn hét lên, cậu muốn chết mất thôi! Đáng lẽ ra không nên kết bạn với vương bát đản này, nghìn vạn lần không nên kết bạn với hắn!
Giờ cậu ở trong phòng cũng không yên. Đã cố ý trốn hắn như vậy, hắn còn định đuổi cùng giết tận mình.
"Tối nay, lúc tắt đèn, xuống nhà ăn gặp tôi."
Cố gắng trốn hắn như vậy, chờ mãi cũng tới buổi chiều, tưởng như ngày dài vô tận cũng đóng lại, thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
Lại bị hắn bắt xuống nhà ăn nữa, không xuống, cậu không xuống đâu!
"Anh điên hả? Tắt đèn là thời gian cấm, xuống đó để tôi bị kỉ luật sao? Anh đi mà xuống một mình!"
Xuống đó, để hắn hành chết cậu, công sức của cậu nhịn đói cả ngày hôm nay vứt đi đâu? Còn lâu, hừ!
"Có xuống không?"
Chỉ ba chữ nhưng cũng làm quyết tâm của cậu bị lung lay một ít.
Có nên trốn tiếp...? Mình trốn, hắn tạm thời không làm gì được mình. Nhưng mà... chỉ một bước ra khỏi cái phòng này, cậu nhất định sẽ bị vồ như con chuột trong lồng. Cái nhà tù nhỏ bé này, đi đâu cũng không thoát được hắn!
Phải làm sao bây giờ?
"Sắp đến 9 giờ, tôi cho cậu thời gian từ bây giờ tới lúc đó để quyết định. Còn không xuống, cậu tự biết hậu quả là gì."
Dọa, dọa, lúc nào cũng dọa! Cậu sợ hắn chắc! Không xuống thì sao, cậu sẽ cho hắn leo cây luôn!
Andrew như đã quyết nằm lăn sang một bên, giữ ý định chắc nịch trong đầu!
Nhưng còn chưa tới 8 rưỡi, khi các tù nhân vừa mới về phòng, cậu đã lọ mọ ở cầu thang.
Má nó, sao mình lại đi xuống thế này...!
Hơn thế nữa, cậu còn tới sớm... Huhu, đầu óc mình bị tên khốn kiếp kia thao túng mất rồi.
Bên dưới chân cầu thang tối mò chính là nhà ăn. Cậu sợ nhất là bóng tối, loay hoay bước sát xuống dưới, lại vội chạy lên.
Không! Không xuống đâu! Tối chết mất, nếu xuống không có ai ở dưới đó thì sao.
Cậu ghét nhất là ở một mình trong bóng tối. Kí ức cũ lúc xưa giống như lại hiện về, cậu rùng mình lạnh toát người, tóc gáy cũng muốn dựng lên.
Andrew ngồi bệt xuống cầu thang. Đã đi tới đây rồi, lại không dám bước tiếp. Nhỡ hắn đang đợi mình thì sao?
Nếu hắn không thấy cậu đâu, dựa vào tính tình của hắn, khẳng định sẽ phát điên việc mình cho ăn cú leo cây to như thế.
Và sau đó khẳng định hắn cũng sẽ không nói đùa.
Cậu nhớ lại khuôn mặt dâm uế ti tiện của đám tù nhân kia, những khuôn mặt thi nhau nở nụ cười xoay vòng vòng trong tâm trí cậu, hiện lên lù lù trước mắt. Âm thanh vang vọng đầy hai lỗ tai giống y như thật. Không muốn! Một lần đó là quá đủ rồi!
"Trời ạ!" cậu nghiến răng, đành lấy hết can đảm lao thẳng một mạch vào trong bóng tối, chạy một đoạn vào giữa nhà ăn.
Vừa lúc đó, điện ở cầu thang lập tức tắt. Không gian bỗng dưng trùm xuống tối mò.
Giống như lạc vào trong bóng tối vô tận, ngay cả đầu ngón tay của mình còn không nhìn thấy. Người Andrew trở nên lạnh toát, luồng khí sau lưng cậu hơi lành lạnh, cảm tưởng giống như có cái gì đang lướt qua đằng sau.
Không... không phải là ma đó chứ!
Cứu với, có ai ở đây không...! Chân cậu muốn nhũn ra, hoảng hốt nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm cầu thang kia nhưng vì quá tối nên chẳng nhìn thấy gì. Muốn trở về điểm bắt đầu cũng không biết phải từ đâu.
"Huhu... Tối quá..." sợ tới nỗi co rúm hết người, cả người cậu run lên, giọng nói giống như sắp khóc.
Nước mắt cậu muốn chảy ra, toàn thân sợ tới mức phát nóng.
"Phịch!" một cánh tay rắn chắc ôm chặt cậu từ đằng sau, kéo cả người cậu dựa vào thân thể của người đó.
"Ray!" nhiệt độ cơ thể hắn rất ấm, lần đầu tiên thấy hắn mà cậu mừng rỡ như vậy, cả người giống như áp vào người hắn để tìm hơi ấm.
Hình như đã không còn sợ nữa.
Cảm giác người trong lòng hơi run lên, hắn nhíu mày.
"Làm cái quái gì mà lâu vậy?"
Hắn đã sớm đúi tay vào túi quần, dựa bàn từ xa nhìn cậu loay hoay ở cầu thang. Hết chạy xuống lại chạy lên, thật chẳng hiểu cậu ta nghĩ gì. Chẳng lẽ cậu ta sợ bóng tối?
Mười tám cái tuổi đầu mà còn sợ bóng tối, hắn muốn phát ra một tiếng khinh thường. Lâu như vậy, mất hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng chạy xuống rồi.
Nhìn cậu ta trong bóng tối loay hoay như một con vật bị bỏ rơi lạc đàn. Hắn định để cho cậu ta đứng đó một lúc. Không nghĩ tới lại nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé tới đáng thương run rẩy liên tục, đôi chân đơn độc run lên cầm cập, cả người giống như sắp ngã khuỵu xuống.
Không được rồi, không để cậu ta như vậy được. Cậu ta đúng là sợ bóng tối. Để như vậy nhất định sẽ khóc.
"Tôi... Tôi..." có nên nói cho hắn là cậu sợ bóng tối không. Nhất định hắn sẽ khinh bỉ cậu.
Cậu là người mạnh mẽ, không được, kệ đi, hắn cũng chẳng quan tâm đâu.
Ray với tay bật công tắc điện, chỗ hắn đứng ngay cạnh cầu dao. Vị trí hai người đang đứng lập tức sáng hẳn lên nguyên một góc nhà ăn. Má nó, nếu như cậu biết cầu dao điện ở chỗ này thì đã chạy một mạch tới đây bật điện lên rồi! Nhận ra bản thân mình đang dựa vào ngực hắn, cậu vội vàng đẩy ra.
Sao mình lại dựa vào người con gấu này! Tởm muốn chết!
Nhìn rõ cậu ta đã hoàn toàn hết sợ, lại còn có sức đẩy mình ra, xem ra hắn có thể vào chuyên tâm vào việc chính rồi. Không cần phải nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa.
"Đi!" hắn lôi cậu về phía trước, kéo xềnh xệch thẳng hướng phía nhà kho. Cậu kêu oai oái, bám lấy cái bàn sống chết không để hắn kéo mình đi. Lại nữa, lại nữa! Cái nhà kho đó là cơn ác mộng của cậu, nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng hắn đóng sầm cái cửa đó rồi chà đạp cậu như thế nào!
"Chờ đã!"
"Sao? Chờ cái quái gì?" hắn rất không kiên nhẫn, lại dùng sức kéo tay cậu.
"Tôi..." không kiếm ra lí do gì để chống chế, cái đầu bí rì muốn xoay mòng mòng không nghĩ nổi đứng chôn chân tại chỗ.
Trong không gian yên ắng bỗng dưng vang lên một tiếng "ọc ọc!"
Âm thanh không lớn nhưng vì nhà ăn rất yên tĩnh nên vọng lại một hồi rõ to. Ray ngẩn ra một cái.
Mặt cậu bắt đầu đỏ rần lên.
Ray nhíu mày.
"Cậu đói sao?"
"À... Cũng hơi hơi, hê hê..." cậu gãi đầu, má nó, ngại chết mất! Cũng là do cả ngày hôm nay cậu không ăn gì, sống chết cố thủ ở trong phòng. Ngay cả nước cũng không uống, thực sự đói quá đi, đói muốn chết rồi.
Tên ngốc! Hắn dùng ngón chân cái cũng có thể đoán được cậu ta vì cái gì mà không ăn. Ngốc không chịu được! Cậu có thể tránh tôi mãi chắc?
"Đi theo tôi."
Lôi cậu kéo về phía trước, hắn đem cậu mang về phía nhà bếp.
Có khi trong ngăn chứa vẫn còn một ít đồ ăn. Phải cho cậu ta ăn no một chút, chứ không làm tình mà cái bụng cứ kêu "rột, rột", hắn cũng không có hưng trí nào làm nổi.
Cửa nhà bếp đã sớm đóng, nhưng không khóa. Bên trong tối om, hắn bật cầu dao lên, rồi đi tới ngăn chứa đồ ăn.
"May cho cậu đấy, hôm nay vẫn còn lưu lại vài suất ăn." khay bằng sắt được đóng kín đáo chứa đồ ăn nằm trong ngăn thông hơi, hắn cầm một khay rồi đưa về phía cậu. "Ăn nhanh lên! Sắp muộn rồi đó."
Andrew nhìn thấy đồ ăn, mắt sáng lên. Cậu không khách khí cầm lấy rồi mở ra, nhưng nhanh chóng xị mặt xuống khi thấy được nội dung bên trong.
"Cái gì thế này? Ăn được hả?"
Trong lúc đói thèm nhất là thịt bò, hoặc là gà rán, tâm trí tưởng tượng ra bao nhiêu là món cậu thích. Cái thứ nằm trong khay chẳng phải đậu phụ cùng trứng rán sao, lại còn cả rau. Rau gì đây? Rau cải!
"Nhìn không muốn ăn."
"Còn kén chọn sao? Không thì vác bụng đói lập tức làm!"
Hắn đã hảo tâm tới cái bụng của cậu lắm rồi, còn kén cá chọn canh. Còn chưa bao giờ hắn kiên nhẫn như vậy!
Andrew nhăn mặt. Thôi vậy, đành ăn cái này còn hơn là để bụng đói bị hành chết. Cậu không muốn làm ma đói a.
"Cho tôi cái thìa." cầm lấy cái khay đặt xuống bàn, cậu đưa tay về phía hắn.
Hắn rút ra một chiếc thìa từ ống để bát đĩa, đặt vào tay cậu. Ăn nhanh lên một chút, hắn không thích tên ngốc lề mề này câu giờ.
"Măm..." Khuôn mặt nhăn nhó cầm trứng rán xúc lên. Bình thường thứ này chắc bị ép cậu cũng không bao giờ ăn, nhưng vì hôm nay rất đói, đói muốn chết, giờ đồ ăn có tệ hơn cậu cũng phải ăn cho được.
Mùi vị của nó cũng không tệ, cậu lại xúc một thìa lớn bỏ vào miệng nhai. Nhìn bộ dáng cậu ta ăn chắc cũng đói sắp chết rồi. Ngay cả đậu rán cũng ăn sạch sẽ, nhưng rau cải như cũ bị gạt gọn sang một bên.
Không thích ăn rau sao?
Đúng là trẻ con!
Hắn cũng không rảnh nhắc nhở tên ngốc này ăn rau. Bình thường cậu ta ăn uống kén cá chọn canh, đồ ăn cũng toàn mang từ bên ngoài vào. Chịu ăn như vậy đã là tốt lắm rồi. Còn nói nữa chắc tới sáng mai mới ăn xong mất.
Cái bụng đã xuôi xuôi không còn cảm giác đói nữa. Andrew ăn tới là ngon miệng, quay sang nói với hắn.
"Ray, tôi muốn ăn thêm a."
"Ăn nữa sao?" vẫn chưa no hả? Hắn lại đứng lên mở tủ lấy ra một suất nữa. "Ban ngày thì nhớ ăn đi. Lần sau không phải chui xuống bếp, ăn rấm rích như con chuột."
Lại còn bảo cậu là chuột? Cậu chu môi, chẳng phải là do hắn hại sao. Cậu đâu có tự dưng mà đi nhịn đói như vậy!
Nhìn cậu ta ăn đến là thoải mái, tâm tình hắn cũng tự dưng tốt lên. Ăn no rồi sao?
"A ~ Thật thoải mái!"
Cái môi nhỏ xíu dính đầy mỡ bóng loáng. Hắn gạt mấy cái khay sang một bên, nhấc bổng cậu đặt lên trên bàn ăn.
"Cậu ăn no rồi. Cũng để tôi ăn cậu đi thôi."
"A!" Andrew hoảng hốt hét lên, thật sự là sơ suất! Tên cầm thú này như cũ vẫn không quên việc chính!
"Không! Tôi không muốn làm!" cúc áo bị mở qua loa vài cái rồi bị lột sạch, coi như giẻ rách vứt qua một bên. Cậu sống chết giữ quần không cho hắn kéo xuống, nhưng khí lực của hắn quá mạnh, lập tức đem quần lột xuống quá đầu gối. Cảm giác mông mát lạnh quen thuộc xộc vào.
Hắn ấn cậu xuống, cả người đè lên áp cậu xuống mặt bàn.
"Đừng có mà loạn. Ở đây đang vắng vẻ, nếu muốn tôi đem cậu ra giữa nhà ăn để làm thì cứ giãy tiếp đi!"
Lại ép buộc cậu! Lúc hắn cho mình ăn, cậu đã hơi có chút nghĩ khác về ăn, nghĩ hắn quả thực cũng không quá tệ. Ít ra không phải cuồng dã đến mức bắt cậu đói lả mà làm.
Nhưng bây giờ cậu đã suy nghĩ lại! Hắn nguyên si vẫn là một tên khốn kiếp, mặt người dạ thú!
Cậu vừa mới ăn no, cả ngày chịu khổ vừa được cảm thấy sung sướng một lúc, hai mắt tràn đầy nước bỗng dưng khóc váng lên.
Đều là tại tên chết tiệt này, hắn hại cậu khổ cực như vậy. Cậu ghét phải nhịn đói, ghét bị đau, vì hắn mà bao nhiêu thống khổ cậu phải chịu đựng hết.
Ấm ức trong lòng tích tụ bị đè nén khiến cậu khóc òa lên. Nước mắt đầy mặt, lã chã rơi xuống.
Da thịt hoàn toàn trần trụi nằm ngửa trên bàn, mà vẻ mặt lại không đồng nhất đỏ tê tái tràn ngập nước mắt ai oán nhìn hắn. Mồm thì mếu máo. Làn mi cong dài dính đẫm đầy nước, hai chân cũng run lên. Trong lòng hắn hơi co rút.
"Cậu đau đến thế sao?"
"Đau, rất đau a... Ô ô... Anh làm tôi đau muốn chết..."
Tiếng nói xen lẫn tiếng nức nở, nói xong cậu ta lại khóc lớn hơn.
Nhẹ nhàng đưa hai chân cậu sang hai bên, Ray cúi xuống xem xét lỗ nhỏ ở giữa. Nơi này vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ có cái sưng hơn lúc trước một chút, màu sắc trở nên đỏ hơn, đặc biệt nổi bật.
Lông mày hắn nhíu lại, phải làm sao đây?
Cậu ta mới bị khai bao không lâu, hắn chẳng phải là người đàn ông đầu tiên của cậu ta sao? Lần trước là do muốn trừng phạt tội lỗi của cậu gây ra nên hắn ác ý làm rất mạnh.
Lỗ nhỏ xinh đẹp cũng sưng lên rồi. Phải làm dịu nơi này trước đã.
"Cậu nín đi, để tôi xem qua nó."
Cúi xuống nhìn huyệt nhỏ e lệ. Hơi thở đầy nóng bỏng phả một hơi vào nó. Đầu lưỡi thô ráp tiết ra nước bọt ẩm ướt, trùm lên nó liếm một cái.
"Ư... ! Sao lại liếm... a a ... Đừng mà..."
"Im nào, nếu không muốn đau nhức nữa thì nằm yên đó."
Đẩy đầu lưỡi đánh một vòng xung quanh lỗ nhỏ, hắn phát hiện lỗ nhỏ có chút phát run. Mà không chỉ nó, cả người cậu ta cũng run lên không ngừng.
Mới liếm nhẹ mà cả cơ thể đã run như vậy.
Hắn tò mò khẽ dùng răng gặm nhẹ thịt non bên ngoài, nhưng tránh để làm cậu bị đau.
"Sao lại nhạy cảm như vậy?"
"Là tại... tại anh liếm như vậy a... Cảm giác rất ngứa, không có đau... Ngứa lắm... Ngứa..."
Di lưỡi liếm quanh miệng lối vào, hắn đẩy nhẹ đầu lưỡi tách ra tiểu huyệt một chút, bắt chước động tác giao hợp khẽ gẩy vào vách thịt bên trong.
"A... a..."
Tiếng kêu thật dễ nghe.
Mới liếm nhẹ chỗ này đã có cảm giác, không biết liếm lên trên thì sẽ thế nào nữa. Hắn đè cậu xuống bàn, một đường cẩn thận liếm từ lỗ nhỏ lên tận trên tính khí đang nằm run rẩy bên trên, nhẹ nhàng liếm qua hai trái cầu nhỏ xinh của cậu.
Nhìn cảnh tượng này đẹp quá.
Khuôn mặt đỏ bừng, ở giữa chân lại vô cùng ướt át. Giống như đem tác phẩm của thượng đế đi nhúng nước.
Tiểu huyệt nhỏ bé tràn ngập nước bọt sáng bóng, tính khí nhạy cảm cũng bị liếm tới run rẩy đứng lên.
"A... Ha..."
"Này, đừng có rên dâm đãng như vậy. Tôi còn chưa có cắm vào mà." tiếng rên làm hắn cũng nóng hết người, giống như gãi vào xương cốt hắn một trận.
Một tay đặt sau lưng cậu, tay còn lại hơi đè cậu ép xuống mặt bàn, làm cả người cậu ngửa lên. Hắn tỉ mỉ liếm lên cái bụng phẳng lì của cậu, rồi mút vào một bên đầu vú đỏ hồng.
Cả hai tay ôm chặt tấm lưng mịn như ngọc mang đến cảm xúc thật tốt, ôm đầy một tay, Ray cực kì tập trung áp miệng vào mút mút núm vú cậu. Cảm giác thật tuyệt, có thể nhắm mắt hưởng thụ một chút.
Thấy hắn không những liếm nơi kia của mình, mà còn giống như triệt để bị nghiện cứ tập trung dán chặt vào ngực mình mút mút một bên đầu vú không nhả, đầu lưỡi thậm chí còn đùa nghịch đánh qua đỉnh núm vú nhạy cảm, đem nó ướt đẫm nước đẩy lên đẩy xuống.
"A... Đừng, xin anh... Ray, đừng liếm nữa... Tôi hết đau rồi..."
Đừng có dịu ngoan như vậy... Cậu cứ nên điên cuồng chống đối hắn còn hơn, để hắn không phải ôn nhu với cậu. Cảm giác kì quái không thể nói nổi nên lời. Nắm lấy cổ chân mềm mại đặt lên vai mình, hắn nói với cậu.
"Đặt một chân lên vai tôi. Tôi sẽ làm rất nhẹ nhàng."
Côn thịt cứng rắn giống như sắp nổ chậm rãi mở huyệt khẩu ướt đẫm đi vào. Khác hoàn toàn so với lần trước, cả người cậu lập tức tràn đầy khoái cảm giống như bị điện giật, há miệng hét to một tiếng. Từng tấc da thịt chặt chẽ tiếp xúc. Điểm nhạy cảm trên quy đầu của hắn được bao lấy thật ướt và nóng, thích tới nỗi khiến hắn nhịn không được hung hãn đỉnh mạnh vào sâu một chút. Vách tràng yếu ớt bị đâm đến co rút lại, cậu run rẩy kêu lên.
"Nhẹ nhàng a... Anh phải nhẹ nhàng... Phải nhẹ nhàng với tôi, nếu anh làm tôi đau... Tôi sẽ không để ý tới anh..."
"Nếu như cậu ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng với cậu!" hắn thở dốc đáp, chết tiệt, sao cậu ta lại quyến rũ như vậy?
"Tôi sẽ ngoan... Tôi sẽ ngoan, chỉ cần anh nhẹ nhàng với tôi..."
Khuôn mặt đỏ bừng vội gật đầu liên tục đáp lại hắn. Có khi cậu ta còn chẳng biết mình nói gì, thần trí đã sớm một mảng mơ hồ, sợi chỉ bạc trong suốt chảy vương vãi xuống cằm, gợi tình không sao tả nổi.
Tên ngốc này, làm xáo loạn tâm tư của hắn.
Thôi, cứ chiều cậu ta một chút cũng được. Hắn cũng không muốn làm cậu ta đau.