Một đêm này, Diệp Cẩm thật khó có được cảm giác ngủ ngon.
Trước khi đi ngủ, nàng hồi tưởng lại chính mình đã tới Diệp gia thôn được một tháng, phát hiện bản thân mình vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, tin tưởng rằng chỉ cần nhẫn nại mọi thứ sẽ sóng yên biển lặng, nhưng sự thật lại là bản thân nàng dù thế nào vẫn bị mọi thứ phiền phức quấn lấy, lúc nào cũng bị khi dễ ức hiếp.
Mà sự mạnh mẽ đêm nay của Lý thị cũng khiến cho nàng đã hiểu rõ ra, người này nha, đôi lúc chính là không thể lương thiện quá, người hiền lành thì dễ bị người khác khi dễ, lúc cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn bằng không ngươi cũng chỉ có thể bị người khác khi dễ.
Về sau, nàng sẽ không để mặc cho người khác tiếp tục khi dễ nữa. . . . . . . . . . . .
Ngày thứ hai.
Bởi vì muốn dậy sớm đi chợ, trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Cẩm mò mẫm trong bóng tối thức dậy.
Hai người Diệp Như và Diệp Qúy vẫn còn đang che đầu ngủ say giấc, Diệp Cẩm đắp chăn cho hai người, đem đầu bọn họ từ trong chăn ra ngoài cũng không thấy tỉnh.
Lý thị đã rời giường được một lúc, khi Diệp Cẩm đi tới phòng bếp, bà đã đi tới sông nhỏ ngay đầu thôn gánh hai thùng nước quay trở về đổ vào lu.Trong nhà không có đàn ông, những việc nặng trong cuộc sống hàng ngày không tránh khỏi việc một mình Lý thị làm hết.
"Nương, mới sáng sớm một mình ngươi sao đã nấu nước?" Thấy quần áo Lý thị bị mồ hôi làm ướt hết, Diệp Cẩm nhíu nhíu mày trong lòng có chút đau," Không phải đẫ nói rồi sao, mấy việc này thì để cho ta và A Như còn có Tiểu Qúy cùng chia nhau ra gánh trở về, dù sao so với một mình nương làm cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn.'
Tuy là mới đến nơi này có một tháng, nhưng Diệp Cẩm nhìn ra được Lý thị là thật lòng thật dạ đối xử tốt với khuê nữ này, trái tim con người lớn lên đều là bằng xương bằng thịt, Diệp Cẩm đã sớm đem bà đối xử giống như à nương chân chính thật sự. Nhìn thấy Lý thị vất vả như vậy trong lòng nàng cũng có chút tư vị.
Cả một đã quen chịu cực khổ, trái ngược lại Lý thị vẫn coi như không có gì. Bà đem đòn gánh dựa vào trên tường, xoay người lấy gáo để trên dây bầu múc một chút nước cứ như vậy mà uống ừng ực một hơi. Lúc này mới nói:" Không sao, cái này so với cuộc sống mà Cẩm nương nhà ta trải qua, gánh một chút nước này cùng không mệt."
Diệp Cẩm cũng không đồng ý:" Như vậy không được, sáng sớm ngày mai ta lại tiếp tục dậy sớm hơn một chút, nương chờ xem, ta và ngươi cùng nhau gánh nước đem về."
Lần này Lý thị cũng không tiếp tục nói lại nữa, chỉ là khóe miệng rõ ràng có chút cong lên bà cười bỏ gáo xuống, dùng khăn lau mồ hôi, hai người lại bắt đầu nhóm lửa làm cơm sáng.
Cơm sáng cùng với cơm tối ngày hôm qua đều giống nhau, vẫn là cháo loãng rau dại như cũ, ngoài ra còn làm thêm mấy cái màn thầu thô. Mỗi ngày ba mẹ con bọn họ lên núi nhặt củi, buổi trưa đều không trở lại, chính là đem theo mấy cái màn thầu uống xem như là bữa trưa tạm thời.
Bữa sáng rất nhanh đã được làm xong, Diệp Cẩm kêu hai tiểu quỷ rời giường, hòa xung quanh mọi người trong nhà cùng nhau ăn. Ba người Lý thị mượn công cụ đem theo lương khô và nước uống lên núi nhặt củi trong sương sớm như mọi ngày. Một mình Diệp Cẩm thu dọn trong ngoài một trận, đợi thu thập gọn gàng xong lúc này mới cầm mấy kiện quần áo đi ra cửa tìm Vương tẩu tử.
Xe trâu nhà thôn trưởng đứng ở cửa thôn hai lần mỗi ngày, người trong thôn ai muốn đi lên trấn trên phải dậy sớm để chờ và đưa hai đồng tiền. Lúc hai người Diệp Cẩm và Vương tẩu tử đến cửa thôn trên xe trâu đã có vài người ngồi sẵn. Vậy mà Diệp Dung Dung và Diệp Oanh Oanh cũng có mặt ở đó.
Một bên mặt của Diệp Dung Dung đã ửng đỏ lên, rõ rành là đã bị người ta cho ăn tát qua, nhìn Diệp Cẩm đi tới hướng bên này, hai mắt oán hận trừng nàng, hận không thể ăn nàng một ngụm.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng có thể gặp được.
Diệp Cẩm nghĩ thầm trong lòng, Vương tẩu tử đã lôi kéo nàng lên xe trâu, kiếm một chỗ trống ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh hai nàng vừa vặn lại chính là lão nhân gia năm sáu mươi tuổi còn tinh thần, khỏe mạnh, trong lòng còn đang ôm tiểu hài tử hai ba tuổi. Khuôn mặt tiểu hài tử kia trắng nõn mập mạp như một cục bột, trên mặt cũng không hề dính bẩn như những đứa trẻ khác ở trong thôn, nhìn thôi cũng đã thấy thương.
"Tiêu đại thúc đi chợ à? Vương tẩu tử cười haha chào hỏi với lão nhân gia.
"Đúng vậy.' Lão nhân gia cười trả lời, " Ngày hôm qua Tiêu Duyên từ trong núi sâu săn thú đã quay lại, đem về không ít thứ, chính là mượn xe trâu của thôn trưởng kéo lên trấn trên bán." Ông chỉ chỉ vào người đánh xe trẻ tuổi phía trước.
Tiêu Duyên nghe đến tên mình quay người hướng tới Vương tẩu tử lễ phép gật gật đầu.
Diệp Cẩm và bọn họ đều không quen nhau, nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt. Vì để tránh cho bản thân đỡ xấu hổ, nàng đem sự chú ý đặt vào bao đồ ở trên mình.
Kiếp trước nàng là cô nhi, một mình cô độc mà lớn lên. Khi học đại học có một người bạn trai cùng quen nhau bốn năm. Thời điểm tốt nghiệp xong chuản bị kết hôn lại kiểm tra chính mình không có khả năng sinh con, sau đó hai người liền chia tay, cuối cùng mãi cho đến khi nàng đã ba mươi tuổi cũng không có kết hôn.
Có lẽ là thiếu sót của kiếp trước, hiện tại Diệp Cẩm hết sức yêu thích đứa nhỏ này, đặc biệt lại là đứa nhỏ xinh đẹp như thế này. Nàng nhìn thây nhịn không được nghĩ tới muốn đưa tay xoa nắn.
"Diệp nương." Vương tẩu tử lôi kéo Diệp Cẩm, "Ngươi đang nghĩ gì vậy, Tiêu đại thúc đang nói chuyện với ngươi kìa."
"A?"Diệp Cẩm ngẩn ra, đột nhiên từ giữa những suy nghĩ lấy lại tinh thần, "Cái gì?"
Nàng giật mình nhìn trái phải hai bên có chút không phân biệt được, nhưng lại trông thấy lão nhân gia bên cạnh và người đánh xe trẻ tuổi ở phía trước tát cả xoay người lại yên lặng nhìn nàng, thoáng cái khuôn mặt của Diệp Cẩm đã đỏ bừng.
Trời ạ, nàng đã làm gì vậy? Nhìn chằm chằm hài tử nhà người ta như thế này, bọn họ sẽ không cho rằng nàng có ý đồ bất lương gì đó chứ?
Diệp Cẩm xấu hổ không chịu được, trên mặt cùng với trứng tôm được nấu chín đỏ thật giống nhau, ấp a ấp úng mà nói:" Ta. . . . . . . . . . . . Ta không nghe thấy. . . . . . . . . . Thật xin lỗi."
Nhìn bộ dạng này của nàng, Vương tẩu tử lấy tay chỉ vào đầu nàng một chút, cười giải vây nói:" Coi ngươi kìa, Tiêu đại thúc hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rổi?"
Trái ngược lại Tiêu đại thúc cũng không nói gì, thoải mái cười nói:" Không sao, yêu thích cháu trai của ta như vậy, trưởng thành giống cha hắn, rất thanh tú anh tuấn ha ha. . . ."
Diệp Cẩm:". . . . . . . . . . . "
Diệp Cẩm không nói nên lời, người này thật đúng là tự kỉ mà, nàng còn không có lén nhìn trộm xem dáng vẻ trưởng thành của cha đứa cháu trai nhỏ nhà ông như thế nào.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi phia trước một chút, phát hiện trên mặt hắn vậy mà lại có một tầng ửng đỏ kì lạ, phỏng chừng cũng là bị cha hắn làm cho xấu hổ rồi.
Bất quá người này lớn lên cũng thật là dễ nhìn.
Cặp lông mày rậm sắc bén như lưỡi đao bay lên nhập vào thái dương, ánh mắt đen như mực sâu và bén nhọn.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và khuôn mặt với những đường nét sâu sắc, nếu như là ở hiện đại nhất định làm cho một đống thiếu nữ mê đắm.
Quan trọng hơn là da hắn đặc biệt bóng loáng trắng nõn, so với chính mình còn đẹp hơn vài phần nhưng mà lại không có một chút nữ tính, thoạt nhìn cr người làm cho người ta có cảm giác chính trực khảng khái vô cùng đặc biệt.
Chả trách cục bột lớn lên phấn nộn đáng yêu như vậy, thật đúng là giống cha hắn.
Chỉ có điều nghe nói Tiêu gia một nhà ba người cũng là mới đến Diệp gia thôn này nửa năm trước, hơn nữa sau khi tới trrong thôn thì lần lượt mua xuống một hoảng đất trống lớn ở dưới chân núi, ở trong thôn này xây dựng một ngôi nhà ngói xanh duy nhất, ước chừng có năm gian phòng, ngay cả tường viện bên ngoài cũng là gạch màu màu xanh xây lên, tạo cảm giác rộng rãi, sáng sủa lại rắn chắc.
Vì vậy mà trong thôn có người suy đoán, bọn họ không chừng là nhà giàu trong thành lân cận, bởi vì chiến tranh phá hủy sản nghiệp vì thế mang theo chút gia sản cuois cùng trốn đến góc xó trong núi này lánh nạn. Bằng không Tiêu Duyên lớn lên khôi ngô, tuấn tú như này làm sao có thể không giống công tử cậu ấm nhà giàu trong thành chứ? Các cô nương trong Diệp gia thôn chưa xuất giá có không ít người nhớ thương đến.
Đáng tiếc duy nhất là Tiêu Duyên vậy mà đã có con trai hai ba tuổi rồi, là một người góa vợ.
Nhưng mà dù như vậy, vẫn có nhiều cô nương trong thôn tranh nhau giành giật muốn gả cho hắn. Dáng vẻ tốt, trong nhà lại có tiền còn không đề cập tới bản thân lại có khả năng. Tiểu tử trong thôn này cùng chỉ có hắn dám đi vào sâu trong núi săn thú, so với những người khác thu hoạch con mồi còn muốn nhiều hơn. Mỗi một khoảng thời gian đều phải mượn xe trâu của thôn trưởng kéo đến trấn trên đi bán.
Diệp Cẩm còn nghe được không ít tin đồn thú vị, nghe nói các cô nương trong thôn này căn bản đã tính toán thời gian hắn đi lên trấn trên, mỗi lần đều vội vàng gấp gáp ngồi trên xe hắn.
Nàng vụng trộm nhìn một chút, thật đúng là như vậy, trên xe trâu hôm nay đúng thật đều là các cô nương, một đám xấu hổ nhát gan chờ đợi, phỏng chừng phần lớn đều vì hắn mà tới, chỉ có rất ít người thật sự là đi lên trấn trên làm việc. . . . . . . . .
- - - - - - - - - - Lời nói với người xa lạ - - - - - - - - - -
Trăm họ đi xem kịch
Tiêu Duyên: Ngươi nhìn chằm chằm bánh bao nhà ta làm gì?
Diệp Cẩm: . . . . . . . . ( Ta không phải cố ý a )
Tiêu Duyên: Ngươi đã thích bánh bao nhà ta như vậy, ta phê chuẩn cho ngươi làm mẹ kế của hắn.
Diệp Cẩm: (⊙_⊙)…?