Mỗi lời nói của Diệp Cẩm đều có cân nhắc tính toán không hề kiêu ngạo, tộc trưởng nghe xong ấn tượng đối với Diệp Cẩm không khỏi tốt thêm vài phần.
Chủ yếu là Diệp Cẩm biết thuận theo ý thích của người khác. Nếu như tộc trưởng này đã thích hiếu thuận, vậy thì nàng liền làm dáng vẻ nữ tử hiếu thuận cho hắn xem, những người quyền cao chức trọng không tránh khỏi ghét người ngỗ nghịch nên là nàng chiều theo ý hắn, chỉ cần ngươi nghe cao hứng không đến tìm ta gây phiền phức là được.
Sự thật chứng minh một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, mặc dù hầu như những thứ nàng nói đều là nói dối vô căn cứ nhưng đối với tộc trưởng mà nói thì lại rất dễ chịu.
Mễ thị nghe Diệp Cẩm nói một phen, cái miệng tức giận nhếch lên, "Ngươi . . . . . . . .Ngươi đúng là nói hươu nói vượn." Nói cái gì mà thời điểm bà tới Lý thị không có ở đó, rõ ràng là một người sống lớn như thế đứng ở trong nhà, không lẽ nào bà gặp quỷ?
"Ai nói hươu nói vượn?" Diệp Cẩm phản bác lại, "Ta nói đều là sự thật, nhị thẩm ngươi đừng vu oan ta."
Mễ thị khó thở chỉ vào Diệp Cẩm, "Ngươi căn bản là nói hươu nói vượn. Nương ngươi lúc đó rõ ràng ở trong nhà, nàng làm như ta mù lòa hay sao, chẳng lẽ nào thú ta thấy là quỷ?"
"Vậy là ngươi biết rõ?" Diệp Cẩm mỉm cười, nháy nháy mắt giảo hoạt nói, "Nhị thẩm, ngươi không phải là bị thứ gì đó dơ bẩn quấn lấy đó chứ? Ngươi nên cẩn thận một chút."
Lúc này Lý thị phản ứng trở lại xen vào nói, "Thì ra là vậy, lúc đó ta thật sự không có ở nhà, sau đó cũng không nghe người nào trong nhà nói qua, vậy mà chuyện kế mẫu sinh bệnh ta đều không hay biết gì cả, xác thật là ta sai." Bà xoay lại nhìn Mễ thị nói, "Lan Hoa, không biết hiện tại bệnh của kế mẫu khỏi chưa. Ngươi đưa chúng ta đi vào xem đi."
Mễ thị trong cơn tức giận, suy nghĩ vẫn ngừng lại ở câu nguyền rủa kia của Diệp Cẩm bản thân bà bị thứ dơ bẩn cuốn lấy, kể cả Lý thị nói gì đó không gặp được làm bà hận không thể đi tới cho Diệp Cẩm hai bạt tay.
Diệp Song Toàn đứng ở một bên vẫn luôn không nói gì giữ chặt bà lại, "Nếu đại tẩu đã nói thế này, vậy liền đi vào trong xem nương đi." Một bên lại dùng ánh mắt tỏ ý kêu Mễ thị yên tĩnh trong chốc lát.
Diệp Song Toàn và Diệp Song Căn kì thật có chút điểm giống chính là người trung thực hiền lành, trưởng thành to khỏe tráng kiện, có khả năng lại biết chịu khổ, vì thế ở trong Diệp gia thôn cũng có thể coi như là có năng lực. Bình thường cũng không thích đến nhà Diệp Song Căn gây phiền toái. Chỉ có điều có một điểm xấu phá hư hắn đó là hắn đối với Diêu thị luôn ngoan ngoãn phục tùng, cơ hồ là nói nói gì nghe nấy.
Diệp Song Toàn dẫn mọi người đến phòng phía đông. Diêu thị đang nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt thì nhắm nghiền, bên cạnh còn có một lão nhân nhìn dáng vẻ có lẽ là đại phu đang bắt mạch cho Diêu thị, lông mày nhíu chặt lại.
Mọi người đều nhìn Diêu thị không tránh khỏi ân cần hỏi han một phen, hỏi thăm đại phu Diêu thị bị bệnh gì, tình trạng như thế nào, có nghiêm trọng hay không. Một lúc sau, Diệp Song Toàn dẫn mọi người đi ra ngoài nói là để cho Diêu thị an tâm tĩnh dưỡng.
Đại phu cũng đi theo ra ngoài, ông vuốt râu nói với mọi người, "Tình trạng người bệnh hiện tại hết sức nghiêm trọng. Vốn dĩ tuổi đã lớn, lần này bị nhiễm phong hàn không chữa trị kịp thời, sợ là phổi đã bị tổn thương, cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian dài mới có thể trị khỏi. Các ngươi cần phải chuẩn bị tâm lí tốt, bạc này khẳng định tiêu tốn không ít, chí ít cần phải đến bảy tám mươi lượng bạc."
Mọi người ở trong nhà chính nghe vậy không khỏi thổn thức một hồi.
Nông gia bình thường chỗ nào lấy đâu ra nhiều bạc như vậy. Đây chẳng phải là muốn mở to mắt nhìn Diêu thị chết đi sao?
Lúc này Mễ thị đột nhiên vọt tới giữa nhà chính, đặt mông ngồi xuống dưới đất gào thét lên, "Ôi chao nương của ta ơi, ngươi cũng thật là đáng thương, cực khổ nuôi hài tử lớn lên lại gánh chịu tội lỗi này. . . . . . hu hu hu. . . . . . . Ông trời đui mù, như thế nào lại không nhắm tới ta. Nương ơi, ngươi yên tâm, bọn ta đập nồi bán sắt cũng nhất định kiếm đủ bạc cho ngươi chữa bệnh. . . . . . . Hu hu hu." Tiếng khóc thật sự thương tâm.
Mọi người trong ngoài nhà nghe tiếng khóc của Mễ thị bắt đầu líu ríu lên, phần lớn đều đang nói Mễ thị và Diệp Song Toàn có hiếu, âm thanh không hòa thuận cũng có nhưng chỉ là số ít. Dù sao Diệp Song Toàn ở trong thôn thật sự có tiếng hiếu thuận nên Mễ thị khóc lóc nói đập nồi bán sắt cũng chữa bệnh cho Diêu thị rất nhiều người tin tưởng.
Ngay cả tộc trưởng và mấy vị trưởng bối ngồi ở bên cạnh cũng đều tin tưởng, nước mắt tứ tung, thập phần xúc động.
Diệp Cẩm và Lý thị nhìn nhau, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu.
Đây là đại phu gì hả? Nào có chuyện vừa tới liền tính toán chuyện tiền bạc với người nhà người bệnh? Không phải trình tự bình thường nên là khai phương thuốc trước để đi bốc thuốc hay sao? Sau đó mới nói bạc chẩn bệnh nhiều ít bao nhiêu chứ? Hơn nữa điều dưỡng thời gian dài cũng không nhất định đòi nhiều bạc như thế, không phải từ từ hay sao?
Xét thấy đức hạnh của một nhà nhị thúc, Diệp Cẩm cho rằng đại phu này thật sự không đáng tin cậy, rất có khả năng có chút phức tạp trong đây.
Mà Lý thị đối với Mễ thị vẫn duy trì thái độ hoài nghi, nếu như là Diệp Song Toàn khóc lóc nói như thế này thì hơn phân nửa bà sẽ tin nhưng ở đây lại là Mễ thị. Mễ thị đối với kế mẫu có thể có cảm tình sâu như vậy sao? Hơn nữa nhìn Diệp Song Toàn, một chút cũng không hề giống như vậy.
Mễ thị vẫn còn đang gào thét, Diệp Cẩm và Lý thị quyết định nhìn Mễ thị trình diễn xong trước.
Mễ thị khóc một hồi mới chậm rãi lau nước mắt từ trên mặt đất đứng dậy, xoay người lại với vẻ mặt bi thương nằm úp sấp xuống dưới chân tộc trưởng, khóc nức nở nói, "Tộc trưởng, ngươi phải làm chủ cho chúng ta. Nhiều bạc như vậy một nhà chúng ta biết lấy ở đâu ra . . . . . . . . . hu hu hu. . . . . . . "
Tộc trưởng vẫn luôn luôn yêu thích nhất người hiếu thuận, Mễ thị vừa văn bắt được uy hiếp tộc trưởng.
Ông tỏ ý bảo Mễ thị đứng lên trước, tiếp theo nhìn về phía Lý thị và Diệp Cẩm nói, "Nếu như các ngươi đã nói trước đó các ngươi không hay biết bệnh tình của Diêu thị. Vậy ta không truy cứu chuyện trước kia nữa. Hiện tại các ngươi cũng thấy được. Diêu thị bệnh nặng, cần nhiều bạc để cứu mạng, Diêu thị mặc dù là kế mẫu Diệp Song Căn nhưng nói đến cùng cũng là trưởng bối chung của lão đại lão nhị, chuyện sinh bệnh lẽ ra phải là hai nhà cùng nhau chia ra, bạc mua thuốc khám bệnh mỗi nhà một nửa là chuyện đương nhiên. Các ngươi thấy thế nào?"
Chúng ta như thế nào? Lão nhân gia ngươi trưng cầu ý kiến bọn ta sao? Trong lòng Diệp Cẩm không khỏi hung hăng phun ngụm nước bọt nhưng lại bất động thanh sắc dùng ánh mắt trấn an Lý thị đang tức giận, trên mặt vừa cười vừa nói, "Tộc trưởng, ngươi nói đương nhiên là đúng, chúng ta có thể đưa bạc cho tổ mẫu chữa bệnh."
Mễ thị nghe nàng nói như thế, thiếu chút nữa cao hứng bật cười ngay tại chỗ giống như đã nhìn thấy bạc đã tới tận tay, nhìn thấy bạc đang lấp lóe sáng. Bà quay đầu lại liếc nhìn Diệp Cẩm và Lsy thị, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Diệp Cẩm liếc Mễ thị trong lòng cười lạnh, đột nhiên tiếp tục nói, "Chỉ có điều. . . . . . . . . Ta có một vài vấn đề muốn hỏi vì đại phu." Trong nháy mắt nàng quay lại chỉ chỉ nhìn chằm chằm lão nhân có dáng dấp giống đại phu, đi lại gần hai bước. "Xin hỏi vị đại phu này, không biết y quán của ngươi ở chỗ nào trên trấn trên. Đoạn thời gian trước phụ thân ta bị thương nặng, ta chạy tới vô số y quán, hiệu thuốc, nhưng nhìn ngươi thật lạ mặt nha."
Lão đầu vừa nghe lời này, nhất thời run sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.