Chương 3: Tin đồn nhảm (3)

"Tẩu tử, ta đã hái không sai biệt lắm, phải trở về làm cơm chiều."

Vương tẩu tử cũng không có tâm tình, nàng nhìn màu sắc bầu trời, nói:" Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngươi chờ ta, chúng ta cùng nhau trở về.

Hai người thu thập đồ vật xong, từng người cầm theo nửa rổ trúc chứa rau dại, chậm rãi lắc lư di chuyển theo con đường nhỏ quay về thôn, những người lưu lại đang mang sắc mặt khác nhau.

Dọc đường đi, Vương tẩu tử nhịn không được mà hỏi Diệp Cẩm:" Cẩm nương, ngươi nói ngươi xem rốt cuộc trong lòng suy nghĩ làm sao, thì nói ra cùng thương lượng với tẩu tử. Ta thấy tên Diệp Đại Trụ này cùng với ngươi cũng không tệ, trưởng bối trong nhà vừa có khả năng làm việc, điều kiện trong nhà vừa tốt, đối với ngươi lại càng dụng tâm, ta thấy cả cái thôn thô tục này không có tiểu tử nào có điều kiện thành gia tốt như hắn, điều kiện như vậy quả thật không có nhiều.

Diệp Cẩm nhếch miệng cười cười, bắt đầu nói:" Tẩu tử, hôn nhân đại sự, nghe theo lời cha nương định, lời của người mai mối, dù cho hắn có tốt đến mấy, nương ta cũng không đồng ý, kia cũng không có cách giải quyết trong chuyện này. Vả lại, ta cũng không muốn lại một lần nữa nghĩ đến những chuyện mơ hồ không rõ vào lúc này, cũng chưa hề đáp ứng hôn sự này, Diệp Dung Dung vì vậy mà hận không thể lột da ta."

Vương tẩu tử vừa nghe xong, nhíu nhíu mày, "Vậy ngươi cũng không thể vì một Diệp Dung Dung, không nên buông tha tên tiểu hỏa tử tốt một cách vô ích? Ta nói với ngươi, nương ngươi kia là người chua ngoa đanh đá, chuyện này ngươi nên vì bản thân mà sớm có tính toán một chút, đừng để đến lúc đó nương ngươi đem ngươi gả đến nhà có tiền để làm tiểu thiếp hoặc tái giá, tới đó xem ngươi khóc thế nào.

Diệp Cẩm đã quen với kiểu ăn nói thẳng thắn mau lẹ của Vương tẩu tử, nghe nàng nói như vậy, cũng không hề tức giận, trái ngược lại có chút dở khóc dở cười.

Tính tình của nương quả là có một chút đanh đá, con người không tệ, đối với nàng cũng rất tốt, làm sao có khả năng đem nàng gả cho nhà có tiền làm tiểu thiếp hay làm vợ kế? Nhiều nhất chính là nghĩ đem nàng tìm một người tốt có tiền để kết duyên mà thôi.

Hơn nữa hôn sự của nàng, đương nhiên cũng sẽ không thể thuận theo để nương đến làm chủ, chỉ có điều là nói thì nói thế thôi, tìm một cái cớ để ngăn chặn miệng lưỡi của người khác, chung quy do nàng không có khả năng đối đáp lại với người khác, chính nàng chướng mắt cửa hôn sự này sao? Nói thật, nàng thật là không có cảm giác Diệp Đại Trụ là một nam nhân tốt đáng tin tưởng dể phó thác, nhiều nhất cũng chỉ là người tốt mà thôi.

Vương tẩu tử nhìn Diệp Cẩm chỉ cười cũng không nói thêm lời nào, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, cũng chỉ có thể từ bỏ, hai người im lặng đi tiếp, chẳng mấy chốc đã đi tới đầu thôn

Nhà của Diệp Cẩm ngay phía đông ở đầu thôn, ba gian gạch mộc cùng với hàng rào bao quanh sân viện mười phần cũ kĩ, cha nương nàng ở gian phòng ngay đầu hướng tây, nàng cùng hai đệ đệ muội muội ở gian phòng giữa, phía đông được dùng làm phòng bếp, ngay cả gian nhà chính cũng không có, triệt để nghèo nàn.

Diệp Cẩm vừa về đến nhà liền vội vàng chui vào phòng bếp, tay chân nhanh nhẹn đem mở số rau dại mới vừa hái hôm nay ra, nhanh chóng rửa sạch bùn đất sau đó bỏ đi những cọng rau bị vàng lá và nát, cuối cũng đem chúng bỏ vào trong sàng trúc đem phơi khô.

Buổi chiều, nhìn thấy sàng trúc chứa đầy rau dại tự mình hái, Diệp Cẩm thật cao hứng, cả chuyện tí tẹo nhỏ xíu vừa mới phát sinh ngay dưới chân núi cũng lập tức tan thành mây khói.

Nếu nói những lời mà Diệp Dung Dung nói cho nàng nghe vào lúc nãy một chút cũng không hề tức giận chính là gạt người, bất quá một tháng qua thị phi phát sinh trên người nàng thật sự vô cùng nhiều chỉ có thể học cách tiếp nhận. Suy cho cùng đối với người dân trong thôn mà nói bất quá cũng chỉ là một người ngoài, lời nói mảy may cũng chẳng có chút trọng lượng nào.

Hơn một tháng trước, Diệp Cẩm vẫn là đích tiểu thư trong phủ Vĩnh Lạc hầu tại kinh thành, tuy rằng không được yêu thương sủng ái nhưng cũng là dòng dõi quyền quý, giàu có không phải như bây giờ ăn đói mặc rách.

Nhưng nào ai biết chỉ trong chớp mắt, nàng trở thành một thôn cô nho nhỏ của Diệp gia trong thôn này.

Từ một phụ nữ trẻ trung hiện đại nàng thật vất vả mới thích ứng được với cuộc sống đại trạch thời cổ đại, cẩn thận dè dặt mà sinh hoạt. Kết quả không ngờ lại xảy ra chuyên cẩu huyết đánh tráo hài tử đại ô long. Năm ấy, mẫu thân của nàng vì muốn con gái mình có được những ngày tháng tốt nhất mà đánh baojddanhs tráo hài tử của Hầu phủ. Thoáng cái một tháng hơn đã trôi qua, đến bây giờ nàng thật sự vẫn không có cách nào để tin tưởng được.

Sau một tháng nàng tự mình đến Diệp gia, không ít người trong thôn vẫn lấy chuyện này treo trên miệng mà nhai lại. Một đám chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của nàng giống như gặp phải quái vật gì đó, chỉ trỏ nói xấu sau lưng nàng dường như trở thành thói quen. Sau khi mọi người thấy không còn mới mẻ, thú vị nữa thì kết quả không lâu sau lại ầm ĩ xảy ra chuyện đề nghị kết nghị kết thông gia.

Diệp Cẩm thật có thể nói là phiền muộn không thắng nổi phiền muộn.

Dù sao chẳng qua ở trong những ngày tháng khổ cực này nhưng đối với linh hồn đến từ hiện đại như nàng mà nói so với ở trong Hầu phủ quả là được tụ do không ít.

Nàng chỉ mới mười bốn tuổi, chỉ cần dốc lòng trải qua cuộc sống trước mắt, nghĩ biện pháp giúp gia đình làm giàu ở chỗ này có chỗ đứng vững chắc, phía sau nhất định có những ngày tháng tốt đẹp đang chờ nàng. Diệp Cẩm tự an ủi bản thân mình.

------- Lời nói với người xa lạ -------

Nữ chủ là người hiện đại, xuyên đến Hầu phủ lúc còn nhỏ, mười bốn tuổi mới đến Diệp gia thôn