Ăn cua là một việc tỉ mỉ tinh tế.
Trước tiên Diệp Cẩm bẻ đi tám chân và hai càng lớn của con cua, đặt trước ở một bên,bởi vì thịt cua sau khi được để nguội đi sẽ tự nhiên tách rời với lớp vỏ rất dễ dàng lấy ra cho nên những cái này phải để lại ăn sau cùng, tiếp đó nàng đem bỏ phần mai ngay bụng cua thuận tiện để lộ ra phần bên trong mai cua, gạch cua bên trong tự nhiên lộ ra ngoài, màu gạch cam hiện ra nhìn thấy vô cùng mê người.
Trước khi làm xong cua bởi vì lo sợ trong nhà không có sẵn muỗng nhỏ nên trước đó Diệp Cẩm đã lấy cây trúc vót vài cái làm thành mấy mảnh trúc đem một đầu vót nhọn tạm thời có thể dùng để ăn cua, dùng mảnh trúc mỏng đem gạch cua ở phần mai và ở giữa thân cua múc ra ngoài, phía trên thêm một ít nước tương sốt đã chuẩn bị tốt liền có thể ăn được rồi. Chẳng qua bên trong sẽ có rất nhiều thứ như là bao tử cua, tim cua và các nội tạng linh tinh các loại cần phải cẩn thận bỏ đi. Mặt khác sau khi ăn xong gạch cua đem thân cua tách mở ra, lúc này thành công nhìn thấy hình dạng từng thớ thịt cua, cái này đương nhiên là cũng ăn được chỉ là cảm giác hơi kém hơn một chút.
Lý thị và Diệp Như, Diệp Qúy nhìn Diệp Cẩm linh hoạt bóc vỏ cua, múc gạch cua mùi vị thơm ngon ra ăn cũng nhịn không được nhìn theo động tác của nàng học theo, đừng nói, lần ăn này hương vị thật đúng là không tệ, mấy người một bên khen ngợi Diệp Cẩm làm tốt lắm, một bên không ngừng ăn thêm vài con nữa.
Trước đó bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cũng chỉ là con cua hấp không hề dùng tới dầu muối hay bất luận các loại gia vị gì vậy mà cũng có thể trở thành món ăn ngon mỹ vị thế này. Ngày trước trong thôn cũng có ăn cua, bọn tiểu hài tử không có chuyện gì liền tới chơi đùa ở dòng suối có thể bắt trở về không ít nhưng cua này lại không giống như tôm, con tôm tốt xấu gì cũng có chút thịt. Còn con này thì vỏ cứng, người trong thôn không biết ăn như thế nào lại còn dùng dầu mỡ chiên qua một lượt, kết quả mất dầu mà còn không ăn được thứ gì. Về sau tự nhiên không còn ai làm cua ăn nữa.
Diệp Cẩm đã ăn xong ba con cua, nàng dùng khăn lau sạch tay, nhìn hai tiểu vẫn ăn vui vẻ , nhịn không được nhắc nhở:" Con cua tính hàn, các ngươi cũng đừng ăn nhiều quá, đối với cơ thể không tốt. Ta thấy cua trong con suối kia không ít, cách hai gày ta lại làm cho các ngươi ăn nữa." Con cua này đều là tính hàn, nàng điều phối riêng gừng lát, giấm và nước với nhau để khi ăn sẽ giảm bớt được tính hàn. Chẳng qua vẫn là không thể ăn nhiều được, nhiều nhất là hai ba con, nếu như ăn nhiều quá ngã bệnh lại phải tốn tiền rồi.
Diệp Như và Diệp Qúy nghe vậy trong nháy mắt liền ủ rũ đi, thật ra bọn họ cũng vất vả không dễ dàng gì mới ăn được đồ ngon như vậy. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Diệp Qúy nói:" Đại tỷ, cua này cũng không có nhiều thịt, bọn ta cũng không thể ăn được nhiều bao nhiêu?" Làm ra bộ mặt đáng thương hề hề nói.
Diệp Như cũng ngẩng đầu lên không ngừng hướng tới Diệp Cẩm liên tục gật đầu, động tác nhai nuốt trong miệng không hề dừng lại, vụng về nói:" Đây cũng không có mấy con, tỷ để cho bọn ta ăn đi, để ở đây buổi tối ta với tiểu Qúy sẽ ngủ không yên."
Diệp Qúy cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Diệp Cẩm bị bộ dạng đáng thương tội nghiệp của hai người bọn họ làm cho bất đắc dĩ, coi chuyện nàng cho ăn giống như là chuyện thương thiên hại lý, cuối cùng chỉ có đành chịu cười đáp ứng.
Nhìn đống vỏ cua chất đầy trước mặt người bọn họ số lượng cua còn lại không nhiều lắm, Diệp Cẩm dùng đũa gắp hai con cua đặt vào trong chén của Lý thị.
Đoán chừng Lý thị là sợ Diệp Như và Diệp Qúy ăn không nên vừa nãy chỉ mới ăn có hai con.
"Nương, ngươi ăn thêm hai con đi, bọn họ ăn đã đủ nhiều rồi, còn ăn nữa sẽ hư bao tử." Diệp Cẩm nói:" Còn lại có bốn con cua để lại cho hai đứa mỗi người hai con, không thể ăn nhiều nữa."
Phá hư bao tử những cái này Lý thị cũng không hiểu nếu Diệp Cẩm đã nói không thể ăn nhiều bà cũng liền không chối từ nữa, đem hai con cua trong chén ăn.
Diệp Cẩm lại nói:" Đúng rồi nương, ngươi xem đem trúc chất ở bên ngoài đã đủ cho ngày mai dùng hay chưa?"
Lý thị gật đầu:" Đủ dùng rồi, chỉ đem phía sau nhau hủy đi một đoạn sau đó mở rộng thêm một chút là được, cũng không đem toàn bộ sân lại một lần nữa cắm lại dùng không được bao nhiêu trúc.
Nghe vậy, Diệp Như từ trong đống cua ngẩng đầu lên hỏi:" Vậy ngày mai chúng ta có cần núi chặt củi hay không? Hay là ở trong nhà?" Đi lên núi mệt muốn chết mà còn bị mấy cành cây đâm xiên, quẹt xước trúng người đau nhức, buổi tối vẫn còn đau ngứa muốn chết. Nếu như ngày mai không cần phải lên núi quả thật không còn gì tốt hơn. Nàng thà ở nhà bón phân quét dọn, Diệp Như nghĩ thầm.
Lý thị gật đầu:" Ừ không cần đi, còn phải xới đất lên bón phân, phỏng chừng phải sau hai ngày mới có thể đem sân chuẩn bị cho tốt được, vậy hai ngày này không cần đi nữa, các ngươi cũng ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.