Chương 10: Được ăn ngon

Diệp Dung Dung theo bản năng lùi về phía sau hai bước, ai ngờ vô tình giẫm phải viên đá, chân bị lệch đi thoáng cái đã ngã xuống mặt đất.

"A____________" Một tiếng thét chói tai thảm thiết từ trong miệng nàng phát ra, mọi người xung quanh nghe tiếng đều quay đầu lại nhìn qua đây.

Vương tẩu tử kỳ lạ nhìn về phía này, "Làm gì mà gào to đến vậy?"

"Diệp Cẩm, ngươi làm cái gì vậy!" Lúc này, Diệp Oanh Oanh lại nổi giận đùng đùng chạy tới.

Nàng ngồi xổm xuống nhìn chân Diệp Dung Dung một chút, khi ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt đã đỏ lên, phẫn nộ nói với Diệp Cẩm:" Diệp Cẩm, ta biết ngày hôm qua muội muội ta đã nói vài câu không dễ nghe với ngươi làm cho Diêu thẩm hiểu lầm nên mới đi đến đến nhà ngươi làm ầm ĩ nhưng ngươi cũng không thể đẩy ngã nàng, ngươi xem xem, chân nàng đã sưng lên cả rồi."

"Tỷ. . . . . . . . . . . . " Diệp Dung Dung cũng phản ứng rất nhanh, thừa dịp kêu lên một tiếng đáng thương.

Diệp Cẩm nhịn không được muốn mở miệng bùng nổ.

CMN, quả nhiên không phải là người một nhà thì không vào chung cửa nhà mà, hai tỷ muội nhà này đều có chung một đức hạnh chính là tài năng diễn xuất, mệt nàng trước kia còn nghĩ rằng Diệp Oanh Oanh là một người tốt.

Diệp Cẩm lựa chọn thẳng thắn không để ý tới bọn họ, hiện tại nàng nhìn thấy vẻ mặt của hai người đều cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

"Không có chuyện gì đâu, tẩu tử." Diệp Cẩm đi tới bên cạnh Vương tẩu tử, "Có vài người làm chuyện xấu quá nhiều nên giờ bị báo ứng rồi."

"Ngươi . . . . . . . . . . " Hai người nghe vậy tức giận đến xanh cả mặt.

Diệp Cẩm quay đầu lại không kiên nhẫn nói:" Ngươi cái gì mà ngươi, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Nàng mười phần bực tức "Diệp Oanh Oanh, không lẽ ngươi nói là ta đẩy thì chính là do ta đẩy hay sao? Con mắt nào của ngươi trông thấy? Ngươi hỏi mọi người xem có ai thấy hay không? Ta chỉ nói là Diệp Dung Dung làm việc xấu nhiều quá lão thiên gia nhìn thấy nên tự mình đẩy ngã nàng một phen, hừ, hơn nữa cứ coi như là ta đẩy thì thế nào, ta đang đứng yên lành ở đây là ai mở to mắt chạy tới đứng bên cạnh ta trước mặt mở miệng tiện mà nói chuyện, đáng đời !"

Nói xong Diệp Cẩm không hề để ý bọn họ, xoay người lại lôi kéo Vương tẩu tử đang sửng sốt kinh ngạc ở trên xe trâu. Đúng lúc Tiêu đại thúc thấy hai người các nàng đang tìm vị trí liền di chuyển lên trên một chút, Vương tẩu tử lại chất đống hàng hóa cao hơn vừa vặn dư ra thêm một khoảng trống đủ chỗ chỗ cho hai người các nàng ngồi.

Lúc này hai người Diệp Dung Dung và Diệp Oanh Oanh hoàn toàn hóa ngốc.

Bọn họ không biết làm sao, từ khi nào mà Diệp Cẩm kia mở miệng nói chuyện lợi hại như vậy? Lúc trước bị mắng đều nén giận vậy mà hôm nay lại hùng hổ dọa người nói ra một tràng lớn như vậy hơn nữa còn làm hai người á khẩu không phản bác lại được.

Phản ứng của Vương tẩu tử cùng các nàng cũng không sai biệt lắm, nàng ngơ ngác bị Diệp Cẩm lôi kéo lên xe trâu, một hồi sau mới phản ứng lại, có chút tò mò nhìn Diệp Cẩm, bị nhìn đến mười phần không được tự nhiên.

Nàng giả bộ ho khan hai tiếng, nói:" Tẩu tử ngươi nhìn gì vậy? Người ta khi dễ ta, ngươi còn không cho phép ta đáp trả lại sao?" Sau cùng lại than thở một câu:" Cung quy thì ta không thể liên tục để người khác bắt nạt chứ. . . . . . . . " Lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy Tiêu Duyên đang dùng bộ dạng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, âm thanh sau đó cũng trở nên càng ngày càng nhỏ.

Nhìn gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn? Nàng không có khả năng cãi lại hay sao? Diệp Cẩm bĩu môi, trừng mắt liếc hắn.

Không hay biết rằng bộ dạng này trong mắt người khác kiều mị đến thế nào, trước đây nàng xinh ra đã vốn xinh đẹp sẵn, ngũ quan khéo léo dịu dàng, làm động tác này vừa lộ ra một cỗ ngây thơ vừa lại giống như đang làm nũng với người yêu vậy, khuôn mặt nghiêm chỉnh của Tiêu Duyên trong chớp mắt đã đỏ ngay cả mang tai cũng trở nên hồng hồng.

Diệp Cẩm không khỏi tò mò nhìn hắn.

Nam nhân này vậy mà thật là dễ dàng xấu hổ, nàng thở dài, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của hắn dường như nhiễm đỏ một tầng son còn mang theo một tia cười, thấy mặt Diệp Cẩm tiếp theo cũng trở nên đỏ lên.

Cũng may trạng thái không duy trì được bao lâu, Tiêu Duyên đã bình tĩnh lại bắt đầu kiểm kê số người, chuẩn bị quay trở về.

Diệp Oanh Oanh dìu Diệp Dung Dung đang khập khiễng khó khăn bò lên xe trâu, thật hiếm thấy các nàng không có tiếp tục gây ầm ĩ. Trước khi xảy ra chuyện bọn họ đã dùng đồ vật chiếm chỗ trên xe trâu nhưng cũng không tránh khỏi lúng túng.

Xe trâu về đến thôn đã đến giờ Dậu (* 5 giờ- 7g chiều)*

Nhà Diệp Cẩm và Vương tẩu tử đều ở đầu thôn, cho nên xuống xe đầu tiên cùng mọi người chào hỏi, hướng đến phụ tử Tiêu gia cám ơn đưa hai đồng tiền một trước một sau xách theo đồ vật về nhà.

Vừa về đến nhà, Diệp Cẩm vào cửa trước tiên liền đem lương thực hôm nay mua được giấu vào trong hầm, đột nhiên nhìn thấy có thật không ít tổng cộng hơn bảy mươi cân lương thực cũng đủ cả nhà nàng ăn trong một đoạn thời gian. Nàng lại đếm đếm số tiền còn lại trong tay vẫn còn lại hơn bốn trăm đồng tiền, nàng lấy ra trong đó một nửa bỏ vào hộp trang sức của mình khóa lại. Mặt khác một nửa còn lại chờ đến tối Lý thị trở về đưa cho bà thu lấy.

Diệp Cẩm giữ lại số tiền đó cũng không có một phần tư lợi trong đó, chỉ là có đôi khi khó tránh khỏi muốn dùng tiền đến lúc đó mở miệng hỏi Lý thị có rất nhiều bất tiện. Hơn nữa nàng cũng không có tính toán ngồi không miệng ăn đến núi lỡ, chút tiền này căn bản không lo được bao lâu, chỉ là nó giải quyết được tình huống câp bách hiện giờ. Còn về chuyện sau này còn phải chậm rải tìm biện pháp mới được.

Đêm nay, Diệp Cẩm khó có được xa xỉ một lần, nấu cơm gạo tẻ.

Từng hạt gạo trắng trong suốt sáng tinh với rau xanh mới mọc non nớt trong vườn rau nhà nàng xem ra cái này cũng thật dễ chịu. Đáng tiếc duy nhất chính là không có thịt, bất quá ở Diệp gia cơm và rau như này cũng xem như là đã xa hoa, tự nhiên liền không có ai oán trách.

Hai tiểu quỷ Diệp Như và Diệp Qúy lớn như vậy hầu như cũng chưa từng được ăn qua cơm tẻ trắng như thế, một hơi ăn chén vẫn còn cảm thấy chưa hài lòng, mở to mắt mong chờ nhìn nàng.

"Đi lấy cơm đi, trong nồi vẫn còn, đại tỷ nấu rất nhiều, đủ cho các ngươi ăn no." Diệp Cẩm cười nói "Bất quá ngày mai không được như vậy, lương thực trong nhà có hạn, ngày mai chúng ta vẫn phải tiếp tục ăn lại cháo loãng, đến lúc đó các ngươi cũng đừng oán giận."

"Sẽ không đâu đại tỷ." Diệp Qúy giành nói" Chúng ta đều hiểu rõ sẽ không oán giận, hôm nay có thể ăn chút gạo trắng chúng ta đã rất cao hứng rồi phải không nhị tỷ?"

Diệp Như có chút ngượng ngùng gật đầu không nói lời nào.

Tối hôm qua hai người xem như là ầm ĩ tranh cãi không nhỏ, từ hôm qua cho đến hôm nay vẫn chưa có nói qua câu nào trái ngược lại cũng không có ầm ĩ nữa bầu không khí cũng hòa dịu lại.

Diệp Cẩm cũng không để ý, nàng xem Diệp Như giống như tiểu hài tử, để nàng ăn cơm trước sau đó đem quyên hoa và dây cột tóc đã mua đưa cho nàng, nhìn nàng đứng dậy thật cao hứng, thái độ lại nhu hòa không ít, phỏng chừng bây giờ đang không được tự nhiên.

"Haha, đem cơm trắng cho hai đứa ăn đã vui mừng đến như vậy, thật đúng là dễ thõa mãn. Được, về sau đại tỷ phải nỗ lực kiếm tiền để cho hai người các ngươi hàng ngày đều được ăn cơm trắng, ngày ngày đều vui vẻ như vậy."

Lý thị nhìn thấy ba đứa con cười cười nói nói, mệt mỏi một ngày cũng đều thành mây khói.

Hôm nay bà cũng không nhịn mà ăn hai chén lớn cơm trắng như trong lời nói Diệp Cẩm qua ngày mai lại phải ăn uống chi tiêu tiết kiệm không thể xa xỉ như vậy nữa vì vậy phải nắm chắc.

Mà lúc này bên trong nhà ngói xanh rộng lớn sáng sủa của Tiêu gia cũng có một cảnh tượng khác.

"Chậc chậc, con trai, ngươi nói xem đều đã nửa năm rồi, ngươi xem trù nghệ của người bây giờ với kkhi đó có tiến bộ lên hay không?" Tiêu lão cha bất đắc dĩ cầm đũa chọc chọc thứ đồ vật đen tuyền ở trước mặt lắc đầu thở dài ngao ngán.

Tiêu Duyên xấu hổ ho khan hai tiếng, nói:" Cha, ta cũng không có biện pháp, ngươi ăn thử xem." Để cho một đại nam nhân trong tay cầm đao kiếm như hắn vào phòng bếp làm cơm có bao nhiêu khó xử, còn trông cậy hắn có thể làm món ngon mỹ vị gì đem ra đây hay sao.

Tiêu lão cha nghe vậy không thuận theo" Cha ngươi đây có thể chấp nhận, Cẩn Du cũng không thể chấp nhận nha, thằng nhỏ đang ở tuổi phát triển." Ông đem tiểu Cẩn Du đang ngồi ăn cơm trắng ngoan ngoãn trên băng ghế nhỏ ngẩng đầu lên:" Ngươi nói có đúng hay không, Cẩn Du?"

Tiểu Cẩn Du nghe vậy, mở to đôi mắt trong veo như nước có chút suy nghĩ.

"Ngươi nói xem, có phải hay không?" Chiếm được sự ủng hộ của tôn tử, Tiêu lão cha làm như thật nói:" Ngay cả Cẩn Du cũng nhìn không được, bằng không ngươi nhanh chóng thú một nàng dâu cho mình, dù sao trong nhà không có nữ nhân vẫn không được, ngươi xem ngươi đã hai mươi tuổi cũng không nhỏ nữa."

" . . . . . . . . . . . . " Tiêu Duyên không nói gì, chỉ e rằng đây mới là là trọng điểm mà hôm nay ông muốn nói.

Bất quá đã bị Tiêu lão cha bức hôn đã nhiều lần Tiêu Duyên đã quen rồi, mặt hắn không chút thay đổi trả lời:" Không vội, nương tử không phải muốn cưới là có liền." Hăn đột nhiên nghĩ tới Diệp Cẩm nếu như là thú nàng thì hắn không ngại ngay lập tức thú nàng trở về chính là không biết cô nương người ta có nguyện ý hay không.

Tiêu lão cha đánh một quyền vào cây bông, tức giận thổi râu trừng mắt.

                                              - - - - - - - - - - - Lời nói với người xa lạ - - - - - - - - - - - -

Tiêu lão cha: Không vội không vội, ngươi không vội ta vội nha, ta còn muốn ôm tôn tử!

Tiêu Duyên: ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi, ngài không phải có tôn tử rồi sao?

Tiêu lão cha: Ta muốn có một tôn tử nữa!

Tiêu Duyên: Bằng không . . . . . . . Để cho tác giả an bài cho ta một người mẹ kế. . . . . . . ngài tự mình sinh đi . . . . . . . . . . .

Tiêu lão cha: . . . . . . . . Thằng nhãi con ngươi qua đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi.