Trên trời, trăng sáng như gương, hàn tinh thấp thoáng.
Khi về đến khách điếm, đêm đã rất khuya. Cả tòa lầu không chút động tĩnh, chắc hẳn mọi người đều đang say giấc.
Ta cũng không đi cửa chính, nhảy qua tường rào, qua ô cửa sổ vào thẳng bên trong. Trong phòng tối đen như mực, ra ngoài hơn nửa buổi tối, ta có phần mệt mỏi, liền để nguyên cả quần áo nằm lên giường.
Đến lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, một bóng đen nhanh như chớp tiến vào.
Ta vô cùng kinh hãi, nửa đêm canh ba thế này, còn có kẻ trộm mò vào hay sao? Sau khi bóng đen đó bước vào, không thấy lục lọi gì mà cứ thế đi thẳng về phía giường.
Ta thầm cười lạnh lùng, chẳng lẽ là tên trộm hái hoa? Có điều, hái hoa cũng không hỏi thăm cho kỹ, sao lại đến tìm lão thái bà như ta? Trong tay đã nắm vững quải trượng, ta chuẩn bị đón đánh.
Ai ngờ bóng đen đó đi đến trước giường, liền kinh ngạc sững người. Trong bóng tối vang lên một giọng nói trong trẻo, “Ai đấy?”
Giọng nói này nghe rất quen, chính là giọng của Thập Lục, ta thở phào một hơi, khàn giọng hỏi: “Thập Lục, có chuyện gì không?” Nửa đêm còn xông vào phòng ta, chẳng lẽ có chuyện gì gấp?
Thập Lục đứng cạnh giường, hồi lâu không nói năng gì.
Ta ngồi dậy, chợt nhớ ra khi quay về đã để nguyên y phục mà đi ngủ, vẫn chưa dị dung. May mà trong phòng tối đen, không ai trông rõ mặt ai.
“Không có chuyện gì thì ra ngoài đi!” Giọng nói của ta cố tình tỏ ra lạnh lùng, tuy ta là lão bà bà, nhưng Thập Lục nửa đêm còn xông vào phòng ta như thế, cũng thật quá đáng.
Thập Lục không nói gì nữa, quay người định bỏ đi.
“Thập Lục.” Ta cầm xâu thịt đặt bên cạnh bàn ném cho Thập Lục, “Bà bà vừa ra ngoài một chuyến, đem ít đồ về cho ngươi.”
Thập Lục quay người đón lấy, trong bóng tối thoáng trông thấy ánh mắt hắn lấp lánh, quay người lui ra không nói một lời.
Xong chuyện ở Túc Châu, trong lòng ta rất thoải mái, liền ngủ đến tận khi trời sáng. Tỉnh dậy, rửa mặt chải đầu xong, lúc định dị dung, ta mới nhận ra chiếc tay nải mà ngày thường vẫn cất chiếc gương đồng tìm mãi không thấy.
Trong đầu ta trống rỗng, đột nhiên phát hiện ra, đây không phải là phòng mình. Những căn phòng trong khách điếm này được bài trí giống hệt nhau, đêm qua tối mịt ta mới về, cũng chẳng thắp đèn mà để nguyên y phục đi ngủ. Lúc này mới hay, hóa ra mình đã vào nhầm phòng.
Đây chắc hẳn là phòng của Thập Lục, vậy mà ta lại đuổi hắn ra ngoài, đường hoàng ngủ trên giường của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, mặt ta liền đỏ lựng lên. Đêm hôm khuya khoắt, Thập Lục sao không ngủ trong phòng, chẳng lẽ cũng giống ta, hắn chạy ra ngoài chơi sao?
Dị dung xong, ta chống quải trương bay ra ngoài cửa sổ. Ta không dám đi ra cửa, nếu để thuộc hạ ở Tây Giang Nguyệt phát hiện ra sáng sớm ta bước ra khỏi phòng Thập Lục, lại chẳng nghĩ ta là trâu già muốn gặm cỏ non sao? Không phải Thập Lục cũng nghĩ thế đấy chứ, nghĩ đến đây, mặt ta lại đỏ bừng. Khi đoàn người xuống nhà ăn sáng, gặp Thập Lục ta liền cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng Thập Lục vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh như gió, cũng không biết đêm qua hắn ngủ tạm ở đâu nữa.
Ở lại Túc Châu vài ngày, chúng ta nhận được tin gửi đến từ Tây Giang Nguyệt, noi Ban Nhược Khanh xuất hiện ở Vị Thành. Tai mắt của Tây Giang Nguyệt trải khắp giang hồ, muốn điều tra hành tung của một người là chuyện rất dễ dàng.
Vào tháng chín, đại hội võ lâm sẽ được cử hành ở Vị Thành, Ban Nhược Khanh đến đó, chẳng lẽ cũng muốn tham gia?
Ta sai Lam Nhạn thông qua địa điểm liên lạc, báo cho đám người tìm kiếm Ban Nhược Khanh biết hành tung của hắn, rồi lập tức cho các thuộc hạ khác quay về, một mình cùng Dịch Thập Luc và Lam Nhạn đến Vị Thành.
Đại hội võ lâm bốn năm tổ chức một lần khiến các thế lực cũ mới trong giang hồ sắp xếp lại từ đầu, để xem ai mới là kẻ có thực tài.
Từ khi lăn lộn giang hồ đến nay, ta vẫn chưa có cơ hội tham gia, cuộc vui lần này không thể không đến xem thế nào? Ngoài ra, ta còn một tâm tư nhỏ khác nữa, chính là hi vọng có thể tận mắt trông thấy gã ác nhân Ban Nhược Khanh bị bắt.
Dọc đường hướng về phía đông, càng gần Vị Thành, không khí của đại hội võ lâm càng sôi sục.
Lam Nhạn vô cùng thích thú, chốc chốc lại hỏi ta: “Bà bà, đại hội võ lâm vui lắm phải không? Bà bà đã tham gia mấy lần rồi?”
Đương nhiên ta chưa từng tham gia lần nào, nhưng làm sao tiện nói ra, già thế này rồi mà chưa từng tham gia lần nào. Còn đang chần chừ, bỗng nghe sau lưng tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn, chỉ thấy bốn nữ nhân vây quanh một cỗ xe ngựa phóng như bay tới.
Không phải ta hẹp hòi, chỉ trách đám người này quá sức phô trương. Thực ra không phải cỗ xe ngựa phô trương cỗ này cũng chẳng hoa lệ cho lắm,chỉ là bốn nữ nhân cưỡi ngựa theo xe kia trông quá sức phô trương.
Ai nấy quốc sắc thiên hương, đều là những mỹ nhân hiếm thấy.
Đám người này đi ngang bên cạnh, tựa như một làn gió thơm thoảng qua.
Dịp này, giang hồ hảo hán đến Vị Thành rất đông, trông thấy mấy mỹ nhân cưỡi ngựa bảo vệ một cỗ xe ngựa lướt qua, ai nấy đều ngẩn người. Bọn họ đều đoán già đoán non không biết người ngồi trong xe là ai, mà lại có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp theo hầu như thế, quả là có phúc!
Ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt mấy nữ nhân kia, khóe môi không kìm được khẽ nhếch lên, xem ra lần này đại hội võ lâm muốn không náo nhiệt cũng khó.
Đại hội võ lâm lần này do nhà họ Ngu, một võ lâm thế gia ở Vị Thành tổ chức, một số nhân vật có máu mặt trong võ lâm đều trong nhà họ Ngu, ta tuy chưa thể coi như một nhân vật trên giang hồ, nhưng thân là người của “Tây Giang Nguyệt”, đi đến đâu cũng đều được người khác kính trọng.
Nhưng ta không muốn đến nhà họ Ngu góp vui, liền tìm một khách điếm để ở.
Trong thời gian đại hội võ lâm, những người ở trong khách điếm, cũng đều là anh hùng hào kiệt đến từ bốn phương. Đi đường suốt mấy ngày trời, ta rất mệt mỏi, ở trong phòng nghỉ ngơi một lượt, rồi dẫn Lam Nhạn và Thập Lục ra ngoài dùng cơm.
Lúc này, bên ngoài khách điếm đang nhốn nháo, nhìn ra ngoài cửa sổ, liền trông thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cửa khách điếm. Quanh chiếc xe, có bốn nữ nhân áo màu đang đứng vây quanh.
Xoa vầng trán có phần đau nhức, ta nghĩ bụng, đám người này sao không đến ở nhà họ Ngu?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bàn bên có người hiếu kỳ hỏi.
Một người khác hạ giọng nói: “Có bốn nữ nhân xinh đẹp đến.”
Cầu thang vang lên rầm rập, hai nữ nhân dẫn đầu đi vào. Bọn họ có đôi mắt sáng, hàm răng trắng bóng, yểu điệu thướt tha, vừa bước vào đã khiến người ta có cảm giác trước mắt sáng bừng.
Cảm giác ấy còn chưa kịp tiêu tan, lại có thêm hai nữ nhân xinh đẹp nữa vây quanh một vị công tử trẻ tuổi bước vào.
Công tử trẻ tuổi kia đứng chắp tay trước cầu thang, khóe môi thoáng cười nhạt, đôi mắt hẹp dài nhìn một vòng quanh lầu, toàn thân mang thứ khí độ xoay chuyển thiên hạ và vẻ phong lưu nho nhã không tả xiết...
Khoảnh khắc ấy, tất cả nữ nhân trong lầu đều say đắm đến ngã gục, trong dó cũng bao gồm cả ta nữa.
Lam Nhạn khẽ nhướng mày, đôi mắt trợn tròn, gần như sắp đứng bật dậy khỏi ghế.
Ta tuyệt đối là người đầu tiên tỉnh lại trong số tất cả nữ nhân, gõ gõ mặt bàn, khẽ nói: “Nhạn tử…”
Lúc này Lam Nhạn mới sực tỉnh, hai má lập tức đỏ ửng, ấp úng nói: “Chàng... chàng...”
Ta “hừ” một tiếng nói: “Hắn thì làm sao, chẳng qua chỉ đẹp hơn bình thường một chút, có gì đáng kể đâu!”
Nghe được câu này của ta, hắn lập tức quay người không giận dữ cũng không bực bội, chỉ nhìn ta cười một cách mê hoặc, rồi đi đến trước bàn bọn ta.
“Vịbà bà này đẹp lão quá, không biết quý tính là gì?” Hắn khẽ cười, cây quạt giấy trong tay phe phẩy thành một đường cong nho nhã.
Tabĩumôi, biết hắn sẽ không buông tha cho ta, liền ngẩng đầu cười nói: “Lão thân họ Cơ, không biết quý tính của công tử là gì?”
“Thì ra là Cơ bà bà, Cơ bà bà, tại hạ họ Hoa!” Hắn mỉm cười nói.
Ta biết ngay mà, hắn không gọi vài tiếng “Kê bà bà” thì đêm nay sẽ ngủ không yên mà.