Chương 14: Giải mộng

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua lớp sương mù buổi sáng, len vào phòng qua khung cửa sổ mở nửa chừng, khiến gian phòng bệnh vốn hơi u ám sáng lên hơn một chút.

Mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên chiếc gối trắng tinh, khiến màu đen càng nổi rõ hơn, màu trắng cũng càng trắng hơn. Trên nền đen trắng ấy là một nửa khuôn mặt đáng thương để lộ ra ngoài mái tóc, người đang chìm trong giấc ngủ vẫn luôn cau mày.

Vệt nắng bò dần lên giường bệnh như một con ốc sên nhẫn nại, sau đó từ từ chiếu ra cánh cửa vẫn luôn mở hé…

Trong hành lang vắng tanh, thỉnh thoảng có một hai người nhà bệnh nhân dậy sớm cầm phích nước đi qua, ai cũng đều khẽ nhón chân vì sợ làm người thân đau ốm của mình thức giấc. Ở đầu cầu thang khu buồng bệnh, tấm biển để “Lối thoát an toàn” phát ra thứ ánh sáng xanh mờ mờ.

“Két”. Cánh cửa mở ra một khe hẹp, một làn khói giống hệ như linh hồn từ đó len ra, lan tỏa trong hành lang hơi u ám.

“Clap, clap…”, một tiếng bước chân nặng nề vang lên bên trong đó, không gần cũng không xa nhưng liên tục không ngừng lại. Gió sớm thổi qua cửa thông gió mở toang cánh cửa ra.

Người đàn ông đang đi trong hành lang dừng chân lại, vứt tàn thuốc gần như đã cháy qua đầu lọc xuống đất, sau đó ôm đầu ngồi thụp xuống, những ngón tay dài nổi rõ từng đầu khớp giận dữ vò xoắn mái tóc mình, miệng phá ra những tiếng rên rỉ đầy kìm nén. Hai vai anh ta run lên dữ dội giống như phải chịu đựng một nỗi đau cực lớn… Mãi lâu sau, người đàn ông đó đứng lên, xoay lưng lại cánh cửa, đầu hơi ngẩng lên nhưng không hề động đậy.

Hành lang cũng dần sáng lên, những ánh nắng êm dịu hợp lại thành cả một quầng sáng bao trùm lên toàn thân người đàn ông đó, khiến anh ta trông thánh khiết như đấng cứu thế.

Cái bóng thẳng đứng đó khẽ khàng lay động, dần dần quay người lại.

Khuôn mặt đẹp đẽ hơi co rúm lại vì đau khổ, xanh xao tới mức rợn người. Trên đó là vô vàn cảm xúc khác nhau, bất lực, hối hận, đau khổ, buồn thương, uất ức…, thậm chí còn có cả một chút niềm vui xem lẫn. Đôi mắt hẹp và dài đó ngầu lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rớm máu ra vậy. Anh ta chớp chớp mắt, quả nhiên có hai giọt máu từ từ lăn ra ngoài vành mắt.

Lâm Hàn đột nhiên mở choàng mắt, thở gấp trong một nỗi sợ hãi cùng cực.

“Gặp ác mộng à? Nhìn cô kìa, mồ hôi ướt đẫm trán rồi”, Hữu Đức giúp cô lau mồ hôi, trong mắt chan chứa nỗi xót thương.

Lâm Hàn khẽ nghiêng đầu tránh sang một bên làm tay anh sững nguyên tại đó. Cô cầm lấy chiếc khăn Hữu Đức đang cầm, giọng khàn khàn: “Để tôi tự làm”.

Má bên trái của Lâm Hàn vẫn còn đau như bị kim châm. Hữu Đức lấy một túi đá rồi dùng khăn bông bọc kín bên ngoài, đưa cho cô. Anh vẫn ân cần chu đáo với cô như vậy. Nhớ tới giấc mộng mới rồi, Lâm Hàn không khỏi rùng mình một cái, trong lòng trào lên một dự cảm không may.

“Việc của Tiền Gia Dũng sắp xếp thế nào rồi?” Nhớ tới khuôn mặt đầy đau thương và tuyệt vọng của vợ anh ta, Lâm Hàn thấy lòng mình co thắt lại.

“Ngày mai hỏa táng”, Hữu Đức nhìn cô, sau đó bổ sung thêm một câu, “Tôi thấy hay là cô đừng đi, để tránh khi đó…”.

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Ngày mai tôi muốn quay về Thượng Hải”, Lâm Hàn gật gật đầu, “Anh giúp tôi đặt vé máy bay được không?”.

“Sáng nay tôi đã đặt xong rồi, chiều may bay”, Hữu Đức dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Tôi muốn đưa Tiền Gia Dũng xong rồi mới quay về”. Điều đó có nghĩa là anh sẽ về cùng chuyến với Lâm Hàn.

Sự chu đáo của Hữu Đức quả khiến người ta cảm động. Lâm Hàn mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng. Cô co người trốn vào nơi sâu nhất, giống như một con cua mượn xác rúc sâu vào cái vỏ ốc bảo vệ mình.

Hôm sau trời vừa sáng Hữu Đức đã đi đến nơi hỏa táng.

Lâm Hàn tự làm thủ tục xuất viện, sau đó cứ đi lang thang vô định trên đường phố Quý Dương. Cứ đi như vậy không biết bao lâu, cuối cùng cô dừng chân trước một cổng chùa. Cô đứng đó rất lâu nhưng không đi vào bên trong. Ở cổng chùa lác đác mấy người lớn tuổi, cả nam lẫn nữ, phía trước bọn họ đều có bày một tờ giấy dầu màu nâu xám, cứ mỗi khi có người đi qua, họ đều dùng âm điệu kéo dài của thổ ngữ Quý Dương mời chào: “Xem bói, đoán chữ, cắt tiền duyên, giải mộng nào…”

Thoạt đầu Lâm Hàn nghe chưa hiểu, nhưng sau mấy lần thì cũng coi như nắm được đại ý. Cô đột nhiên nhớ lại giấc mộng tối qua, bất giác dừng chân trước một ông lão trông có vẻ có dáng tiên phong đạo cốt.

“Cô gái, cháu muốn hỏi việc gì?” Ông lão phe phẩy chiếc quạt làm bằng lá hương bồ trong tay, nhìn Lâm Hàn như đang ngẫm ngợi điều gì.

“Cháu muốn giải mộng”.

“Nếu vậy thì coi như hỏi đúng người rồi”.

Lâm Hàn bèn thuật lại một lượt giấc mộng tối qua. Đó là một việc đầy đau đớn và giày vò, cô phải ngừng lại giữa chừng mấy lần mới có thể kể hết được.

Cuối cùng khi nghe xong, ông lão dùng chất giọng địa phương rất nặng của mình lý giải giấc mộng đó. Trong một chuỗi những câu văn dài ngoẵng, Lâm Hàn chỉ nghe được hai chữ khiến cô dựng hết lông tóc gáy lên: Tai nạn. Cô sợ tới mức mặt trắng bợt ra, mù mị nhìn khắp xung quanh, dường như mình đang bị một thế lực vô cùng lớn kéo vào một vòng xoáy vậy…

Ông lão đó thấy bộ dạng của Lâm Hàn cũng sợ hết hồn, vội đứng dậy vỗ vỗ vào vai cô nói: “Cháu gái, đừng sợ, phải cẩn thận thôi, cẩn thận, cẩn thận, có hiểu không? Cẩn thận để ý thì sẽ không sao hết, phải để ý!”.

Lần này thì Lâm Hàn hiểu, cô vui mừng nở một nụ cười, túm lấy tay ông lão rồi hỏi liền một mạch: “Như vậy tức là Hoan Dạ sẽ không sao có phải không? Chưa chắc đã có chuyện đúng không? Chỉ cần chú ý là được phải không?”.

Ông lão đó ngẩn cả người vì sự kích động của Lâm Hàn, chỉ liên tục gật đầu một cách máy móc. Thấy ông lão xem bói liên tục gật đầu như vậy Lâm Hàn càng mừng rỡ, cảm thấy ông giống như Bồ Tát xuống trần với ánh sáng thần thánh lấp lánh xung quanh mình. Cô lấy ví tiền ra, lấy tất cả mấy tờ một trăm tệ trong đó nhét vào tay ông lão: “Một chút lòng thành xin ông hãy nhận cho!”

Trong niềm vui sướng tột cùng đó, Lâm Hàn chỉ muốn đi gặp Hữu Đức ngay lập tức. Nghĩ vậy cô liền chặn một chiếc taxi lại, song tới khi ngồi lên trên rồi, nghe tài xế hỏi cô mới nhớ ra không biết khi đó Hữu Đức ở đâu. Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc – là số điện thoại ở Quý Dương, chắc là máy bàn ở khách sạn. Cô nhận cuộc gọi, liền nghe thấy ngay giọng Hữu Đức chứa đầy lo lắng: “Lâm Hàn, cô chạy lung tung đi đâu vậy? Sao cô đi ra ngoài mà không nói một lời thế? Không biết người khác lo tới mức nào hả?”.

“Tôi không sao, về ngay bây giờ đây. Anh đang ở khách sạn à? Cứ ở đó chờ tôi về nhé, đừng có đi đâu đấy”, Lâm Hàn vội vã dặn dò.

Tắt máy rồi, Lâm Hàn ngồi giở lại nhật ký cuộc gọi, bất giác nghĩ: Trọng một chuỗi các sự cố đó, người nào cũng thần hồn nát thần tính cả. Nhưng có thể không sợ hãi hay sao? Hy vọng là tất cả những chuyện này đã kết thúc rồi. Những hình ảnh đầy máu me lần lượt lướt qua trong đầu cô, từng khuôn mặt vốn sống động và quen thuộc đến vậy. Phải giải thích như thế nào về những chuyện đó đây? Vương Linh, Ngô Thục Hoa, Tiêu Khâm, vì sao bọn họ lại tự sát? Tiêu Khâm chết vì tình ư? Không có lý nào. Trong cái xã hội hiện đại này, đừng nói chỉ có một chút tình cảm mới chớm, thậm chí ngay cả hai người yêu nhau tha thiết suốt bao nhiêu năm thì cũng chưa chắc đã có hành vi kích động đến vậy. Còn cái chết của Vương Linh và Ngô Thục Hoa, theo lẽ thường thì lại càng khó giải thích hơn. Dường như tất cả bọn họ đều chẳng có lý do gì để tự sát, nhưng rõ ràng lại toàn là chết vì tự sát.

Trên đường đi ra sân bay, Lâm Hàn liên tục nhắc lái xe taxi đi chậm, cuối cùng cũng đến được sân bay mà không xảy ra sự cố nào. Hành vi của cô làm cho Hữu Đức chẳng hiểu ra làm sao, nhưng anh cũng không hỏi han gì mà chỉ ngồi yên để mặc cô.

Lâm Hàn nghĩ, anh ấy luôn tỏ ra bình tĩnh và lý trí, trong mấy ngày liền xảy ra nhiều chuyện đến vậy, nếu như không có anh thì e rằng cô đã sụp đổ mất rồi.

Máy bay hạ cánh an toàn. Khi vừa đặt chân xuống đất, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy như được tái sinh, có lẽ tất cả mọi chuyện đã qua đi thực sự. (Type bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Khi vẫy tay chào tạm biệt Hữu Đức, cô lại nhớ cảnh huyên náo vài hôm trước khi cả bọn mười người khởi hành đến Quý Dương, bất giác sống mũi cay cay, nghẹn ngào hỏi: “Hoan Dạ, chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?”.

“Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ gặp nhau luôn”, Hữu Đức mìm cười, lộ ra hàm răng trắng muốt. Anh khẽ ôm lấy Lâm Hàn, sau đó xách va li đi ra sảnh nhà ga.

Lâm Hàn nhìn theo cái bóng mỗi lúc một xa của anh, lòng mừng vui khôn tả: Vẫn còn lại anh, vẫn còn lại anh ở bên cô mãi mãi.

Có một điều mà cô khuôn biết, câu nói của anh: “Chúng ta sẽ gặp nhau luôn.” Quãng thời gian tiếp sau, nó giống như một lời dự báo, một lời nguyền.