Uý Lam nằm trên giường, trong lòng bắt đầu hối hận, lẽ ra không nên đồng ý đi cùng với chú ấy, dù không được đến trường nữa cũng đâu có sao. Xung quanh quá mức yên tĩnh, Uý Lam có chút sợ hãi, cả người trốn trong chăn chỉ chừa ra đôi mắt chăm chú nhìn về phía cửa.
Trong đầu Tằng Trạm bây giờ toàn là dư vị đôi môi nhỏ nhắn của Uý Lam, thật non mềm, anh muốn mỗi ngày đều được nhắm nháp, mỗi ngày phải hung hăng ngậm vào trong miệng cắn mút chơi đùa, còn cả bộ ngực sữa nhỏ bé kia, ráng nuôi thêm vài năm đợi nó căng tròn, không biết sẽ tuyệt đến thế nào. Cô bé không muốn đi với anh sao? Không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng đừng mơ.
Thời điểm nửa đêm, Tằng Trạm rón rén đi đến cửa phòng Uý Lam, anh cũng biết hiện giờ mình còn ở trong thôn, không nên liều lĩnh, bất quá ...anh chỉ vào xem, sờ sờ vài cái thôi.
Cánh cửa bị đẩy ra, Uý Lam hoảng sợ bật dậy, trừng mắt nhìn Tằng Trạm lớn tiếng hỏi " Chú vào đây làm gì?"
Tằng Trạm bị giọng nói đột ngột vang lên của Uý Lam hù doạ, dùng tay vỗ vỗ lên vị trí trái tim, nhẹ nhàng nói " Tôi chỉ vào xem...xem em có đắp kín chăn hay không "
Uý Lam nghi ngờ nhìn anh nói " Đắp kín, chú ra ngoài được rồi "
Tằng Trạm vẫn đứng bất động ở cửa, trong phòng tối đen không ai nhìn rõ mặt ai.
" Tôi có mấy câu muốn nói với em " Tằng Trạm vừa nói vừa đi vào phòng, không biết do chột dạ, hay xấu hổ vì bị cô bắt gặp, mà bước chân anh loạng choạng đụng vào góc bàn, trên đùi truyền tới từng trận đau nhói.
Uý Lam vòng tay ôm ngực mình, sợ sệt lên tiếng " Chú ra ngoài đi "
Tằng Trạm bỏ qua lời cô, trực tiếp ngồi lên giường, giơ tay bắt lấy cánh tay Uý Lam, kéo cả cơ thể nhỏ nhắn của cô ôm vào trong ngực. Uý Lam kinh hoàng la hét,, nắm tay đấm bụp bụp vào lồng ngực rắn chắc của anh.
" Chú...buông ra..." Giọng Uý Lam lanh lảnh thét lên.
Tằng Trạm dùng tay bịt miệng cô nói " Không được la hét "
Uý Lam nước mắt tràn mi, ú ớ gật gật đầu.
" Miệng tôi thật đau " Tằng Trạm kể lể, đem đầu vùi vào ngực Uý Lam, để phần trán rộng lớn áp trên bộ ngực sữa lăn qua lăn lại.
" Chú ..." Uý Lam bị ấn đến khó chịu dè dặt nói " Tôi không muốn đi thành phố với chú nữa "
Tằng Trạm ngẩng đầu, nhìn cô hỏi " Tại sao? " Cô bé này cứ liên tục thay đổi chủ ý.
" Không đi " Uý Lam cảm thấy chú rất đáng sợ, dĩ nhiên không muốn ở cùng một chỗ với chú.
" Chắc chắn không đi?" Tằng Trạm lập lại.
Uý Lam kiên quyết gật đầu nói " Ừ, không đi "
Tằng Trạm nhếch mép lộ ra nụ cười ma quỷ, âm thanh thản nhiên trầm thấp vang lên " Em không đi với tôi, vậy cùng tôi không có bất kỳ quan hệ gì, giờ tôi lập tức đi nướng gà ăn " Dù sao, anh cũng đang thèm thịt.
Uý Lam cho rằng Tằng Trạm nói đùa, vẫn khăng khăng nói " Không đi "
Tằng Trạm cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, trên người anh có sẳn dao nhỏ, rất tiện, anh bước tới chuồng gà, thật hôi, có chút ghét bỏ, anh vươn tay nắm ngay một con, xách lên. Âm thanh của đám gà kêu loạn trong đêm tối đặc biệt rõ to, Uý Lam vội vàng đứng dập lao nhanh ra ngoài.
Tằng Trạm dùng dao nhỏ cứa một nhát lên cổ con gà, máu phun ra xối xả, Uý Lam vừa đi ra liền thấy ngay cảnh tượng này, run rẩy, sợ hãi, kinh hoàng, cô hét lên thảm thiết. Tằng Trạm bỏ ngoài tai tiếng kêu khóc vang trời của cô, đem con gà chết queo vứt trên đất, tiếp đó giơ tay bắt thêm con mới, đặt dao lên cổ nó rồi nhìn cô đe doạ.
" Em đi với tôi, tôi sẽ không giết nó, nếu em không đi, tôi đem toàn bộ đám gà vịt trong chuồng giết hết " Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh, lộ ra một đôi mắt cực kỳ dữ tợn tà ác.
Hai chân Uý Lam mềm nhũn, cơ thể run run té ngã xuống đất, vừa khóc vừa nói " Chú là đồ khốn khiếp "
Giết một con là đủ, Tằng Trạm cũng không muốn làm quá, nhưng để cho cô bé trước mặt ngoan ngoãn hơn, đành phải giết luôn con này, tay anh cứa mạnh, máu tươi tiếp tục phun ra, rơi đầy trên mặt đất, anh lớn gằng từng tiếng hỏi " Có đi hay không?"
Uý Lam cảm thấy muốn ói, dùng hai tay che miệng lại. Tằng Trạm nở nụ cười thật tươi, khuôn mặt trở nên khát máu, vứt con gà trên tay xuống đất, vừa định quay về phía chuồng, Uý Lam liền lập tức nói
" Tôi đi, tôi đi, chú đừng đụng đến đồ cưới của tôi "
Tằng Trạm hài lòng mỉm cười, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều " Em nếu đổi ý không đi, tôi sẽ tiếp tục giết chúng "
Uý Lam khóc lóc gật gật đầu " Đi, đi, tôi đi "
Tằng Trạm nấu nước đem hai con gà chết nhổ lông, còn rửa qua rửa lại mấy lần, sau đó nhóm lửa nướng gà, dù sao ngày mai cũng đi rồi, phải ráng ăn cho hết. Uý Lam ngồi im một bên, ánh mắt dại ra, mặc cho Tằng Trạm loay hoay hết nấu rồi nướng
Tằng Trạm nhìn cô bé, giọng điệu dịu dàng an ủi " Em trở về thành phố với tôi, mỗi ngày đều có thức ăn ngon, còn về phần đồ cưới, sau này tôi chuẩn bị cho em "
Nghe được anh nói không cần lo chuyện đồ cưới, Uý Lam có chút buông lỏng, nhìn về phía anh đáp " Ừ "
Uý Lam ăn 'đồ cưới' của mình, còn nhìn về phía người giết 'đồ cưới' của mình mỉm cười.
Tâm tình Tằng Trạm tốt hẳn lên, vui vẻ chờ trời sáng, bạn của anh sắp tới đón.
Thành phố G cách thôn này khá xa, nên từ sáng sớm, Tằng Trạm đã dắt Uý Lam đến chào từ biệt trưởng thôn, Uý Lam không ngừng dặn dò trưởng thôn nhớ chiếu cố đám gà vịt của mình. Trưởng thôn cười vui vẻ xoa đầu cô nói
" Đi đến nhà chú ở phải cố gắng học tập "
Khoé mắt Úy Lam đỏ hoe, nhẹ giọng đáp " Dạ "
Trưởng thôn tiếp tục căn dặn " Phải biết ngoan ngoãn nghe lời chú "
Đáy lòng Tằng Trạm nói thầmTruyện đang được edit duy nhất tại D.đ Lê Quý Đôn. Muốn nhanh chóng đọc chương mới hãy qua Lê Quý Đôn đọc. Cung Quảng Hằng là web trộm cắp truyện này!!!đúng đúng, lúc nào cũng phải nghe lời anh.
Lúc này một chiếc xe việt dã đã đợi sẳn, Tằng Trạm mở cửa cho Uý Lam ngồi sau, còn bản thân ngồi kế bên ghế tài xế, Cao Nhẫm quay đầu quan sát Uý Lam, vẻ mặt tràn đầy thích thú.
" Trời, sao lại có cô bé mềm mại trắng nõn đây?" Tuy là dân thôn quê, nhưng cô bé này quả thật rất đẹp mắt, giống như một con búp bê.
Tằng Trạm liếc nhìn Cao Nhẫm một cái, nhấn mạnh " Lo lái xe của cậu đi "
Uý Lam quay đầu nhìn lại phía sau, thôn xóm dần mất hút, trong lòng thương cảm, không biết lần này rời đi là đúng hay sai? Cao Nhẫm lái xe rất nhanh, đường quê lại đất đá gồ ghề, cơ thể nhỏ nhắn của Uý Lam liên tục xóc nảy, làm cô cực kỳ khó chịu, nhưng hành trình này phải hai tiếng mới xongTruyện đang được edit duy nhất tại D.đ Lê Quý Đôn. Muốn nhanh chóng đọc chương mới hãy qua Lê Quý Đôn đọc. Cung Quảng Hằng là web trộm cắp truyện nàyUý Lam nghiêng người nằm xuống đệm xe, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cao Nhẫm liếc nhìn cô bé ngồi sau qua kính chiếu hậu, thấp giọng hỏi Tằng Trạm " Cô bé này là ai?"
Tằng Trạm bâng quơ đáp " Không phải chuyện của cậu "
Cao Nhẫm hiểu ra đôi chút, nhỏ giọng trách Tằng Trạm " Cô bé nhỏ như vậy, cậu nhắm chứa nổi cậu không " Cao Nhẫm từng thấy qua chỗ nam tính của Tằng Trạm, kích cỡ không phải bình thường, đứa nhỏ kia vóc người ôm yếu, lại còn chưa trưởng thành, làm sao đi vào?
Tằng Trạm không vui nhìn Cao Nhẫm, hiện giờ chưa được, nhưng nuôi thêm mấy năm sẽ được thôi.
Tằng Trạm đành lái qua vấn đề khác " Như thế nào, mọi việc ổn chứ? " Anh đang nói tới công ty hai người cùng nhau mở.
Cao Nhẫm gật đầu, đầy tự tin nói " Dĩ nhiên, có Cao Nhẫm đây, thì có gì không được chứ " Dứt lời anh còn nói thêm " Cậu còn nhớ Nghê Như không?"
Nghê Như? Là người đã theo đuổi anh ba năm, lúc đó anh còn bận việc học nên đã từ chối. Tằng Trạm gật đầu nói " Có biết "
" Hiện giờ đang làm ở công ty chúng ta " Cao Nhẫm nói tiếp " Xinh đẹp hơn trước rất nhiều, nếu cậu tới làm ở công ty thì sẽ là thư ký của cậu, còn giờ...là thư ký của mình " Cao Nhẫm đúng là có hứng thú với Nghê Như, chỉ là cô gái đó không chịu chấp nhận anh thôi.
Tằng Trạm ừ hử đáp lời, anh cũng không quá quan tâm.
" Ba của cậu, thăng chức như diều gặp gió " Cao Nhẫm nhìn Tằng Trạm cười cười, giọng giễu cợt " Bây giờ đã là tổng tham mưu "
Tằng Trạm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đáy lòng khinh bỉ, tư lệnh sao, trong mắt của anh không đáng một xu, anh chỉ muốn một điều duy nhất - trả thù ông ta.
" Chú..." Xe chạy được bốn mươi phút, Uý Lam ngồi dậy, hai tay vịn lên lưng ghế trước mặt, mệt mỏi gọi Tằng Trạm. Tằng Trạm quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch, và vẻ suy yếu của cô, chắc không phải bị say xe đi?
Ánh mắt Tằng Trạm nhu hoà, ân cần hỏi thăm cô " Như thế nào?"
Uý Lam bụm miệng, thì thào " Tôi khó chịu, tôi không thể...tôi muốn xuống xe "
Cao Nhẫm xuyên qua kính chiếu hậu ngắm cô, khuôn mặt xinh đẹp, âm thanh nhẹ nhàng, chỉ là...tên Tằng Trạm này khẩu vị thật nặng, Cao Nhẫm đánh cái rùng mình, nói với Tằng Trạm " Chắc là say xe rồi "
Tằng Trạm gật đầu, Cao Nhẫm đem xe tấp vào lề, Tằng Trạm leo xuống phía ghế sau, ngồi kế bên cô bé, giơ hai tay ra nói " Nằm trong lòng tôi sẽ thoải mái hơn "
Uý Lam không chút nghĩ ngợi tiến vào lồng ngực Tằng Trạm, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên người anh, hai tay ôm cổ anh thật chặt. Tằng Trạm ấn mở cửa sổ, để cho Uý Lam dễ thở hơn. Cao Nhẫm ngồi yên quan sát hai người, có chút giật mình, Tằng Trạm mà anh biết có bao giờ đối với phụ nữ tốt như vậy, Cao Nhẫm tiếp tục lái xe, rất nhanh chạy vào đường cao tốc, lướt đi êm ái. Uý Lam trong lồng ngực ấm áp của Tằng Trạm cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.
Tằng Trạm ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ say, cúi xuống hôn lên má cô, lại nhìn cái miệng anh đào đỏ hồng đang hé mở, môi anh lại tìm xuống.
" Khụ..khụ..." Đúng lúc này Cao Nhẫm ho khan mấy tiếng nhắc nhở anh.
Tằng Trạm liếc về phía Cao Nhẫm, sao đó xoay mặt cô bé hướng vào ngực mình, đây là của anh, ai cũng đừng mơ tưởng tới, cảm thấy như vậy cũng chưa an toàn, Tằng Trạm dùng cơ thể cao lớn của mình vây chặt cô lại, kín cổng cao tường...muốn nhìn cũng đừng hòng. Cao Nhẫm nhìn hành động ấu trĩ của bạn mình thở dài, anh không có hứng thú với bé gái nha