Chương 3: Thứ tốt

Ở nhà thôn trưởng đến khi trời tối, Uý Lam có chút không yên, muốn trở về nhà, trưởng thôn thấy vậy định đứng lên đưa tiễn, người đàn ông liền xua tay. " Không cần, tôi cõng cô bé trở về là được" Uý Lam cảm thấy lời nói này có chút khác thường, kéo góc áo người đàn ông nói " Không cần đâu " Trưởng thôn xuỵt một cái, ngăn lại lời cô nói, sau đó răn dạy " Uý Lam, phải biết lễ phép " Người đàn ông gật gật đầu, ngồi xổm xuống, nói với Uý Lam đang ở phía sau " Leo lên " Lưng người đàn ông thật rộng, nhìn vào cũng rất thoải mái, Uý Lam không nghĩ ngợi lung tung nữa mà bò lên, hai tay bắt lấy cổ anh, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng nói " Về nhà thôi " Trưởng thôn có chút ngượng ngùng vỗ vỗ đầu " Làm phiền cậu! " Người đàn ông lắc đầu, cõng trên lưng cô bé Uý Lam nhẹ tênh, từng bước đi về nhà. Con đường trở về không dài cũng không ngắn, nhưng với thể lực cường tráng của người đàn ông cũng không đáng bao nhiêu. Uý Lam tựa đầu trên lưng người đàn ông, căn bản không chút buồn ngủ, hai chân mảnh khảnh cọ cọ trên người anh, rồi mở miệng hỏi " Chú tên gì? " Người đàn ông ngẩn người, hơi thở nóng hổi của cô bé phun lên tai anh, có chút ngứa ngáy khó chịu, chọc người ta muốn phạm tội. Cô bé nhìn thật gầy, nhưng áp trên lưng lại rất mềm mại, cõng đến cả người anh cũng thoải mái theo. Người đàn ông quay đầu nhìn cô, bắt gặp một đôi mắt to tròn đen láy, Uý Lam có chút chần chờ nói " Không muốn trả lời " Người đàn ông cũng không nói chuyện, bước đi có phần nhanh hơn. Uý Lam bắt đầu có chút mệt mỏi, dựa sát vào lưng người đàn ông, hai chân không nhịn được đong đưa tới lui, trên đùi anh bị cô đá trúng rất nhiều nhưng anh không lên tiếng, Uý Lam đành mặc kệ, nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ. Tôn Hiểu Tuyết đứng cách đó không xa, nhìn người đàn ông cõng Trầm Uý Lam trên lưng. Anh cũng nhìn thấy Tôn Hiểu Tuyết, nhưng anh vốn không quen biết cô gái này, tự nhiên sẽ không cùng cô chào hỏi, một đường đi thẳng về phía trước. Tôn Hiểu Tuyết hít một hơi sâu, cầm đèn pin trong tay, chạy theo người đàn ông nói " Đường tối, tôi đưa hai người đi " Người đàn ông đứng lại, Trầm Uý Lam cũng mở mắt ra, nhìn Tôn Hiểu Tuyết rồi nói " Tôi cũng có đèn pin " Mặt Tôn Hiểu Tuyết đỏ lên vì xấu hổ, cúi đầu nhìn xuống dưới chân. Người đàn ông trả lời " Không cần " Dứt lời, anh tiếp tục cõng Uý Lam đi về nhà, để lại Tôn Hiểu Tuyết đứng im tại chỗ, mắt có chút hồng. Người đàn ông dừng lại bên cạnh nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề sinh lý, Uý Lam đem hai lỗ tai bịt lại, lùi lại một khoảng khá xa, tiếng đi tiểu thật đáng ghét... Người đàn ông quay trở ra, Uý Lam có chút ghét bỏ nhìn anh, anh cũng trừng mắt lại cô, Uý Lam lại hỏi " Chú tên gì? " Người đàn ông nhướng mày nói " Hỏi cái này làm gì? " Uý Lam mím môi, hừ một cái nói " Chú ở nhà của tôi, phải nói " Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng khuôn mặt cực kỳ ngây thơ, anh cảm thấy rất thích, nhất là cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu ra... " Tằng Trạm " Anh đáp lại một câu, sau đó lườm cô một cái " Đi " Uý Lam dậm chân " Đi không được " Tằng Trạm xoay người, ngồi xuống nói " Nhanh " rồi thở dài, trời hôm nay lạnh quá. Uý Lam leo lên, trong lòng ước ao, giá mà nhà mình có một con ngựa. Tằng Trạm vừa về nhà, chuyện đầu tiên là đi đun nước, bếp đã có sẳn lửa, phải nấu thật nhiều nước, anh muốn lau người. Uý Lam nhìn anh đi tới đi lui chuẩn bị, cũng vội vàng nói. " Tôi cũng muốn " Tằng Trạm ngẩn người chốc lát, rồi không thèm để ý đến cô. Uý Lam tiến lên nắm góc áo anh nhẹ nhàng nói " Chú, tôi cũng muốn " Chú...Tằng Trạm quay đầu đi, có gọi anh là cha anh cũng chẳng quan tâm, Uý Lam mặt có chút hồng nói " Trên người tôi ngứa..." " Tự làm lấy " Tằng Trạm bước đi, đem nước nóng dời đến phòng mình, cởi bỏ quần áo. Uý Lam vẫn lẽo đẽo vào theo, nhìn người đàn ông trước mặt nửa thân trên trần trụi, màu da khoẻ mạnh, thân hình cân đối, nhất là mấy khối cơ trên ngực thật hấp dẫn chết người. Uý Lam là một cô bé đơn thuần, trong suy nghĩ ngây ngô của cô chỉ đang thắc mắc, bộ ngực của chú ấy, có giống bộ ngực của cô hay không? Nghĩ như vậy, Uý Lam bèn lấy ngón tay, chọc chọc vào ngực nhỏ của mình, lại chạy tới trước mặt Tằng Trạm dùng ngón tay chọc lên ngực anh, rất cứng, thì ra ngực hai người không giống nhau ....

Uý Lam đang ngủ rất say sưa, gần như chẳng có trở mình. Nhưng bên kia, Tằng Trạm nhắm mắt hoài vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ. Rõ ràng cô bé không xài cái gì, vì sao lại thơm như vậy? Mùi hương thơm ngát quấn quanh chóp mũi anh, từng chút khơi dậy dục vọng trong anh, Tằng Trạm chậm rãi ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài, bước đến trước cửa phòng Uý Lam. Cánh cửa này, một chút tác dụng cũng không có. Tằng Trạm đem cánh cửa di động về bên phải, sau đó lại đẩy mạnh, một tiếng ' cạch ' vang lên cửa dễ dàng mở ra, cô bé vẫn ngủ rất say, cả người trốn trong chăn. Tằng Trạm không biết vì sao mình muốn vào đây, càng không biết mục đích vào đây để làm gì. Chỉ biết nhẹ nhàng tiến vào, lén la lén lút ... Trong bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ, anh bước lại gần, chỉ nhìn thấy cái trán của cô. Tằng Trạm ngồi xuống giường, tay hơi vươn ra, Uý Lam bỗng nhiên xoay người quay mặt về phía anh. Tằng Trạm rất muốn bật đèn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cứ vậy giơ tay, vuốt ve vầng trán trơn bóng, mịm màng, cảm xúc cực kỳ tốt. Cô bé có chút nhíu mày, lầu bầu một tiếng, lại xoay người. Tằng Trạm nín thở, lại tiếp tục rón rén, duỗi tay mò vào trong chăn của Uý Lam, bên trong thật ấm áp, anh lưu luyến không muốn rời, nghiêng người thêm chút nữa, bàn tay mò lên mông cô. Tim anh nhảy bang bang, trong lòng hoảng loạn, đáng chết, rốt cuộc anh định làm cái gì? Không chút nghĩ ngợi anh cấp tốc rút tay ra, đứng lên bước ra khỏi phòng Uý Lam. Cảm xúc căng mềm trên tay vẫn còn, anh ngồi xuống giường, móc cự vật ra dùng tay tự giải quyết. Lúc trước chỉ biết nếu không giải quyết vấn đề sinh lý thì thật khó chịu, bây giờ mới biết có phụ nữ bên người lại không được chạm vào càng khó chịu hơn rất nhiều ,.. Ngày hôm sau Uý Lam dậy sớm, đem tóc cột lại, cầm lấy bánh bao bắt đầu ăn, liền nhìn thấy Tằng Trạm đi ra, trải qua chuyện tối qua, Uý Lam nhận định Tằng Trạm là người tốt, vội vàng cầm lấy bánh bao chạy tới đưa cho anh nói " Chú, ăn đi " Tằng Trạm mím môi, bánh bao này rất khó nuốt, chỉ là trong ba lô của anh cũng chẳng có thứ gì ngon, nếu không anh nhất định sẽ đưa cho cô ăn. Tằng Trạm cầm lấy bánh bao, ngồi xuống một bên. Uý Lam bưng ly sữa đưa tới trước mặt anh, bĩu môi nói " Trưởng thôn đem tới, để cho chú uống " Tằng Trạm nhớ, hình như trưởng thôn có nói cô bé Uý Lam này không thích trò chuyện, vậy mà lúc này...nói cũng không ít. Uý Lam ngơ ngác nhìn ly sữa, trong ký ức của cô, cô đã từng uống qua một lần, thật muốn uống thử một ngụm, chỉ một ngụm thôi cũng được. Tằng Trạm nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô nói " Em uống đi " Nói xong anh lại cúi đầu im lặng nhìn bánh bao trong tay mình. Uý Lam trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn anh, lại nhớ tới lời nói của trưởng thôn ' chú ấy đang bị thương, cần phải bổ sung dinh dưỡng, con không được uống lén ' Uý Lam lắc đầu nói " Trưởng thôn nói, nhất định phải đưa cho chú uống " " Kêu em uống thì em cứ uống " Tằng Trạm nghiêm khắc nói, đầu cũng không ngẩng lên. Bị anh nạt nộ, Uý Lam có chút khó chịu, cắn môi đứng lên, hai tay run run, chú vì sao đối với cô dữ dằn như vậy. Qua một lúc sau, Tằng Trạm mới ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mặt của Uý Lam, cô khóc, nhìn nước mắt của cô trong lòng anh bỗng mềm nhũn, đưa tay nhéo nhéo má cô, nhẵn nhụi, trơn bóng, mềm mại, dù là tơ lụa tốt nhất cũng không bằng, bởi làn da cô còn rất ấm áp. " Tôi không thích uống sữa " Tằng Trạm nhẹ giọng trả lời. Uý Lam bị anh nhéo thật không thoải mái, lùi một bước, kết quả đụng phải cái ghế, ngã về phía sau.

" Á " Uý Lam kêu một tiếng, ly sữa hắt lên người cô, một mảnh ướt nhẹp. Tằng Trạm nắm lấy cổ tay gầy yếu của cô kéo lại, để cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn ly sữa chỉ còn một nửa, lại nhìn phần ngực ướt đẫm của cô, mang theo vị sữa ...bây giờ anh phát hiện thật ra sữa cũng là thứ tốt ...