Cách thành phố G rất xa, có một sơn thôn nhỏ, người trong thôn không tiếp xúc với bên ngoài, mỗi người đều thật thà chất phác, khuôn mặt luôn tươi cười xán lạn.
Nhưng trong thôn có một ngôi nhà khá rách nát, là nơi ở của một cô bé mồ côi, cô bé không thích nói chuyện, chỉ có đôi mắt to đen nhìn thấy ai cũng tò mò chớp chớp, thấy có người khóc cô cũng khóc theo, thấy người khác cười cô cũng cười, hỏi cô bé muốn đi đâu, cô dùng tay chỉ chỉ nơi mình muốn đến rồi cười ha hả chạy đi.
Không có ai nghe được cô bé nói chuyện, nhưng mọi người trong thôn đều gọi cô là Uý Lam.
Cô bé mỗi lần nghe thấy " Trầm Uý Lam " chỉ nhẹ gật đầu. Cho dù khuôn mặt cha mẹ cô đã quên, nhưng không thể ngay cả tên họ mình cũng không biết. Một cô bé lẻ lo, sống dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ và tiếp tế của người dân trong thôn, tuy không khá giả gì, nhưng chỉ cần không ra khỏi thôn, cô cũng không bị đói chết.
Năm Trầm Uý Lam bảy tuổi, lẽ ra cô bé phải vào trường tiểu học trong thôn như mấy đứa trẻ cùng tuổi, nhưng Uý Lam vẫn ở nhà, giáo viên tốt bụng thấy Uý Lam đáng thương, nên cũng kéo cô đến trường, an bài một chỗ ngồi trong lớp cho cô, Trầm Uý Lam mặc dù nghe không vào, nhưng lại rất thích thú với tiếng phổ thông lưu loát dễ nghe của giáo viên.
Người trong thôn chủ yếu nói tiếng địa phương, Trầm Uý Lam vốn không thích nói chuyện, vậy mà vừa mở miệng lại dùng tiếng phổ thông trả lời. Trong thôn này có mấy người nói được tiếng phổ thông lưu loát. Mấy đứa nhỏ đều hâm mộ Uý Lam vô cùng.
Khi Trầm Uý Lam sắp học xong tiểu học, mặc dù thành tích không tốt, nhưng không có giáo viên nào trách mắng cô, Uý Lam giống như người suy dinh dưỡng, thân hình gầy trơ xương, quan hệ với các bạn trong trường lại không tốt, người lương thiện thì cười với cô, người ác ý lại khinh thường đánh cô một trận.
Lúc đầu cô có không đề phòng bị đánh suốt, sau đó biết chạy như điên để né tránh. Trầm Uý Lam không muốn đi học, đọc sách thật đáng sợ, rất nhiều người bắt nạt cô.
Khi Trầm Uý Lam mười hai tuổi, theo lý đã vào trung học, nhưng do không có tiền, cô bé đóng cửa, suốt ngày nhốt mình trong nhà, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài người đến xem cô, hoặc tiếp tế đồ ăn cho cô.
Trong thôn cũng có người kết hôn sớm, nên khi Trầm Uý Lam mười lăm tuổi, bà mối bèn đến tìm cô.
Trầm Uý Lam nhìn bà mối Trương, gương mặt khó hiểu, cô chẳng biết kết hôn là cái gì, vì sao đến nói với cô, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, cô đẩy bà mối Trương đi ra ngoài, nói: " Không lấy, không lấy "
Giọng cô bé này thật thanh thuý dễ nghe, bà mối Trương đành đen mặt quay về, nghĩ cũng phải, Trầm Uý Lam tuổi vẫn còn nhỏ.
Trong thôn tiếp đón một người đàn ông lạ mặt, bộ dáng cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, khiến rất nhiều cô gái chưa lấy chồng trong thôn bị mê hoặc.Trầm Uý Lam đứng ở gần đó, bèn lén đi theo phía sau, nghe các cô gái bàn tán.
" Bộ đội đặc chủng đó! "
" Giải ngũ! "
" Có chuyện gì vậy?"
" Nghe nói bên thôn khác có người bị thương "
" Bị thương à? "
" Ừ đúng vậy "
" Chỗ nào? "
" Không cởi áo, mình làm sao biết được!"
Trầm Uý Lam cười thầm, nhón chân nhìn lén người đàn ông phía trước. Trầm Uý Lam không biết anh lớn lên có đẹp mắt hay không, nhưng vừa nhìn thấy cô bỗng khóc, âm thanh còn vang vọng, trưởng thôn nhất thời giận tím mặt, trừng mắt nhìn Trầm Uý Lam.
Đây là công binh, không đồng ý đưa đón, tự mình về nhà, sớm nhận được chỉ đạo từ bên trên, để cho thôn tiếp đãi đàng hoàng, ai ngờ con nhóc Trầm Uý Lam lại khóc lóc om xòm. Thấy người đàn ông liếc mắt một cái, Uý Lam bị doạ sợ, xoay người chạy về nhà.
Người đàn ông cao lớn uy vũ nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của cô bé, một đoạn cổ trắng bóng đập vào mắt anh, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay màu đồng của mình, thật không thể so bì...
Người đàn ông đi theo trưởng thôn vào trong, ở nhà thôn trưởng dùng xong cơm chiều. Trưởng thôn đang buồn bực, ở thôn này ngoại trừ nhà Uý Lam, mấy nhà khác thật không có phòng trống để cho vị này ở tạm.
Suy nghĩ một lát ông cũng quyết định: " Đi nhà Uý Lam vậy " đúng là có nghèo một chút, nhưng tốt xấu gì vẫn có chỗ ngủ nha!
Đường nhỏ trong thôn buổi tối không có đèn đường, tối thui, trưởng thôn cầm theo đèn pin, chiếu thẳng về hướng đông của thôn đi tới. Trưởng thôn lau mồ hôi trên trán, nhà của Uý Lam thật là xa nha! Trầm Uý Lam vừa ăn xong bát cơm nguội lạnh, bỗng nghe tiếng trưởng thôn gĩ cửa " Uý Lam, mở cửa " Thôn trưởng đối với Uý Lam rất tốt, cô biết điều đó, nên vội vàng chạy ra, vui vẻ mở cửa, cánh cửa cũng quá cũ nát, âm thanh kẽo kẹt vang lên, làm người đàn ông có phần thương cảm. " Uý Lam " Trưởng thôn xoa xoa đầu cô, hai mắt Uý Lam to tròn chớp chớp, hết nhìn trưởng thôn lại nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh. Người đàn ông cao một mét tám sáu, so với người trong thôn cao hơn rất nhiều, Uý Lam ngước đầu lên nhìn, ở trong mắt cô, đây là một người khổng lồ. Trưởng thôn cười nói " Trong thôn không còn phòng trống, nhà con thì dư phòng, cho chú này ở lại mấy ngày được hay không?" Chú? Trưởng thôn cũng hơi xấu hổ, người đàn ông này mới hai mươi sáu tuổi, còn Uý Lam mười lăm, lẽ ra ở tuổi này trong thôn đều gọi là anh, nhưng người này...trưởng thôn không biết làm sao, ho khan một tiếng. Uý Lam cúi đầu, lúc sớm đã gặp qua người đàn ông này, anh ta lớn như vậy, khoẻ như vậy, nhìn vào liền biết không phải người tốt. Người trong thôn đa số đen sì, nhưng người này...đen không đen, trắng không trắng, màu da thật kỳ quái! Uý Lam tò mò quan sát anh một lúc, hàng mi dầy rậm, đen tuyền nhìn thật khác đàn ông trong thôn, còn cái mũi...thật là cao nha, người trong thôn đều tẹt lét. Người đàn ông cũng quan sát cô bé phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy rằng cơ thể không đủ dinh dưỡng, da có hơi vàng, nhưng ánh mắt kia, tròn xoe, hai con ngươi đen láy sáng long lanh, tuy còn nhỏ, nhưng cũng thật có ý tứ. " Uý Lam! " Trưởng thôn kêu lên một tiếng. Uý Lam phục hồi tinh thần, chỉ chỉ vào hai gian phòng trong nhà, rồi chỉ một gian, lại chỉ về phía mình, chỉ gian còn lại, lắc lắc đầu không có ai ở, nhưng bên trong chỉ đặt một tấm ván mỏng manh làm giường. Mùa đông trời rất lạnh, trưởng thôn quên nghĩ tới vấn đề này. Người đàn ông hờ hững nói " Tôi không sao cả " Anh chỉ về phía ba lô của mình, nó chứa rất nhiều quân y giữa ấm. Trưởng thôn nói thêm vài câu, rồi hẹn " Ngày mai tôi sẽ đưa chút chăn lại đây" nhìn người đàn ông gật đầu, trưởng thôn liền cứ vậy rời đi. Uý Lam nhìn người đàn ông, rồi chạy nhanh về phòng mình, khoá cửa lại. Cửa như vậy có khoá hay không, có gì khác biệt, người đàn ông quan sát nhà Uý Lam một vòng, rách nát, chẳng còn chỗ nào tốt cả, Uý Lam ở phòng bên trái, bên phải là chỗ ngủ của anh. Người đàn ông mặc quần áo thật dày lên người, để giữ ấm, đeo ba lô lên đi vào phòng ngủ của mình. Phòng ngủ? Người đàn ông cười thầm, bên trong chỉ có một tấm ván giường, ngay cả chăn cũng không có. Một cái bàn gỗ màu đen cũ kĩ nằm trơ trọi, người đàn ông không muốn đặt ba lô lên đó, tuy tro bụi không phải rất nhiều, nhưng cũng thật dơ, anh cảm thấy cực kỳ ghét bỏ. Uý Lam trốn trong phòng không hé răng tiếng nào, nhìn cái chăn mình đang đắp, chăn của cô rất mỏng, nhưng đã nhờ nó vượt qua bao nhiêu mùa đông rét lạnh, cô lại nhìn về phía ngăn tủ cũ nát, bên trong kỳ thực còn một cái chăn, rất dày, nhưng mà...bà mối nói, cô cái gì cũng không có, nhưng muốn làm cô dâu vẫn phải cần có chăn đệm. Một lúc sau, người đàn ông đến gõ cửa phòng Uý Lam, cô ngồi dậy nhìn chằm chằm qua khe cửa hẹp. Gõ một lúc lâu, thấy cô bé bên trong không trả lời, người đàn ông đành phải nói. " Toilet ở đâu? " Anh đã đi tìm xung quanh, căn bản không có.
Uý Lam ngẩn người, toilet? Bởi vì nhà cô cách chỗ đi vệ sinh rất xa, mỗi đêm cô chỉ để một cái thùng gỗ nhỏ dùng để đi tiểu, đại tiện thì giải quyết vào ban ngày. Uý Lam đứng dậy, ra mở cửa, ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông rồi nói
" Toilet rất xa."