Chương 6: Chương 6

"È hèm." Nhìn cô gái có dáng người nhỏ nhắn tên Phương Đồng Ân phía trước, khóe miệng của Lệ Minh Kiệt càng cong lên.

"Nếu nói như vậy, đừng quên, hôm nay thầy giáo sẽ gọi điện thoại đến nhà tôi, nếu như cha tôi nghe điện thoại, cậu nhớ giúp tôi nha! Cha tôi rất quý cậu, ai bảo lúc nào chơi cờ cậu cũng thắng ông cơ." Cô cười gian trá, quay đầu về phía cậu lộ ra nụ cười lúm đồng tiền chói mắt.

"Ý là có phúc cùng hưởng, có nạn một mình tôi gánh chứ gì." Biết ngay mà! Cô luôn gọi cậu là bạn thân này bạn thân kia, sao có thể thật lòng tốt như vậy? Còn không phải là muốn cầu cạnh cậu.

"Làm gì đến mức đấy! Tôi giúp cậu ứng phó với cha mẹ của cậu, còn cậu thì chỉ cần giúp tôi ứng phó với cha của tôi thôi, lại còn có thể ở nhà tôi ăn uống thả phanh, cũng không cần phải kêu chú gọi dì, tính đi tính lại đằng nào cậu cũng có lợi."

"Dạ vâng ạ! Giải quyết xong tất cả, tiện thể giúp cậu làm bài tập, đúng không?" Đột nhiên cậu nghĩ đến chuyện hôm nay thầy giáo cảnh cáo cô ngày mai nhất định phải nộp bài tập, đúng là một công đôi việc!

"Ha ha, cậu nghĩ tôi tiểu nhân như vậy hả? Làm sao có thể để cho cậu giúp tôi làm bài tập được? Chữ của chúng ta khác nhau, thầy giáo nhất định sẽ phát hiện, ngốc ạ!" Phương Đồng Ân đi chậm lại, sóng vai cùng cậu đi về phía trước.

Lúc nào cũng là cái lí do này! Lệ Minh Kiệt không nhịn được toét miệng cười, phải kiềm chế mới có thể không cười ngoạc mồm ra, cậu hiểu rất rõ cô, đã biết trước được cô muốn nói gì ngay sau đó.

"Mặc dù cậu không cần làm bài tập hộ tôi, nhưng cậu có thể cho tôi mượn đáp án của cậu." Cô bật ra tiếng cười đắc ý, tính toán phương hướng rất tốt.

"Cứ đà này thì cậu chẳng bao giờ học khá lên được." Cậu chịu thua tỏ vẻ mặt đắc dĩ, ánh mắt không còn lạnh lẽo nữa, nụ cười cũng không còn nhợt nhạt như xưa.

"Không sao, đến lúc đó hẵng hay, bây giờ là thời gian vui chơi, ai muốn suy nghĩ cái vấn đề phiền toái như vậy cho mệt?"

Ánh hoàng hôn chiếu xuống, hai bóng người in trên đường phố rộng rãi bị kéo ra thật dài, quấn quít lấy nhau, giống như tình bạn của họ, luôn gắn bó bền chặt, không có bất kì khoảng cách nào.

"Mẹ, con mang Minh Kiệt trở về rồi!" Vừa mới mở cửa nhà, giày còn chưa thèm cởi, giọng nói của Phương Đồng Ân đã truyền khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

Bà Phương từ trong phòng bếp thò đầu ra, "Cất cặp sách, rửa tay, thay quần áo nhanh lên rồi còn chuẩn bị ăn bữa tối nữa."

"Thơm quá! Hôm nay ăn cà ri hả mẹ?" Phương Đồng Ân bị mùi thức ăn mê người hấp dẫn liền đi thẳng tới phòng bếp, đến cặp sách cũng không thèm để xuống, cầm trực tiếp cái bát nhỏ lên, tự cho mình nếm một chút thịt cà ri và khoai tây, cho đỡ thèm.

"Đồng Ân, không phải mẹ đã nói rồi sao? Phải rửa tay trước đã." Bà Phương nhìn thấy bộ dáng tham ăn của cô con gái, bất lực lắc đầu.

"Cháu chào bác, lại tới quấy rầy bác rồi, thật ngại quá." Lệ Minh Kiệt đi theo sau lưng của Phương Đồng Ân, lễ phép chào hỏi.

"Minh Kiệt, con đến rồi! Khách sáo gì nữa? Con cứ coi nơi này như nhà của mình đi, đợi lát nữa ăn cơm ha!" Bà Phương híp mắt cười mà nói, vỗ vỗ bờ vai của cậu, sau đó hình như phát hiện ra cái gì đó, "Ôi, mới đây không thấy, hình như con lại cao hơn một chút rồi."

"Thật á? Cậu cao hơn á?" Thần ăn Phương Đồng Ân tò mò mở to hai mắt, cẩn thận quan sát Lệ Minh Kiệt.

Cô cao 1m63, coi như đạt tiêu chuẩn, cho tới nay cùng cậu đứng ở một khối, hai người đại khái là có thể nhìn thẳng mắt với nhau, chiều cao cũng gần như tương tự nhau.

Cho đến khi mẹ nhắc đến, cô mới phát hiện, lần tựu trường này đứng bên cạnh cậu, hình như cô phải khẽ nâng mắt mới có thể nhìn thấy ánh mắt của cậu.

"Đúng đó mẹ, nghe mẹ nói mới thấy, con cũng thấy hình như cậu ấy cao hơn một chút . . . Minh Kiệt, thịt cà ri mẹ tôi nấu cực kỳ ngon, cậu thử một chút đi." Phương Đồng Ân lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, đem bát trên tay đưa cho Lệ Minh Kiệt.

"Đồng Ân, không phải mẹ đã nói trước khi ăn con phải rửa tay và cất cặp sách đi sao?" Bà Phương không nhịn được lần nữa lên tiếng trách cứ cô con gái.

"Mẹ, Minh Kiệt cũng ăn, cậu ấy cũng không rửa tay cất cặp sách, sao mẹ khôngmắng cậu ấy?" Phương Đồng Ân vội vàng chuyển sự chú ý của mẹ sang cái bát chứa đầy thịt cà ri đút vào miệng Lệ Minh Kiệt.

Ha ha ha, chiêu lấy người khác làm bia đỡ đạn này của cô quả là lợi hại! Muốn làm chuyện xấu thì cùng nhau làm, bao nhiêu trách nhiệm thì đã có cậu gánh vác.

Mới cắn một miếng thịt cà ri tươi ngon, Lệ Minh Kiệt đang muốn mút tương dính trên tay, thì nghe thấy mình bị đổ oan, lúc này mới cậu bé phản ứng chậm này mới nhìn chằm chằm con người phiền toái tên Phương Đồng Ân.

"Tại con dạy hư nó chứ còn ai vào đây nữa." Bà Phương thấy vẻ lung túng của cậu, không nhịn được cười một tiếng, sau đó xoay người lại cốc trán cô con gái của mình.

"Vâng! Là con! Rõ ràng cậu ấy cũng tham ăn." Phương Đồng Ân mãn nguyện tỏ vẻ vô cùng hả hê.

"Được rồi! Hai con đi rửa tay nhanh lên, chờ cha con về rồi cả nhà mình cùng ăn cơm."

"Tuân lệnh, quan lớn." Phương Đồng Ân đem bát trên tay Lệ Minh Kiệt để sang một bên, tranh thủ lúc cậu chưa hoàn hồn liền kéo cậu rời khỏi hiện trường, "Đi! Còn ngẩn người ra đấy làm cái gì?"