Chương 30: Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em - Chương 30: Kết

Trương Hân oán hận nhìn tôi, chắc chắn cô ta đang không cam lòng, thế nhưng bây giờ tôi lại thấy rất thoải mái, quay lại nhìn cô ta cười đắc ý, như trả lại những lần tính kế của cô ta với tôi.

Trương Hân nhìn thấy nụ cười của tôi thì càng tức điên lên, cô ta liền hướng Lục Lăng Tranh, hô to: “Lục chủ tịch, liệu anh có biết hay không, Trần Hạ từng bị rất nhiều người đàn ông chơi, đứa con của cô ta cũng không biết có phải là lừa anh nói là con của anh hay không, một người đàn bà dơ bẩn như vậy, anh còn có thể ở bên cô ta sao?”

Lục Lăng Tranh nghe thấy câu nói này thì dừng bước, khi tôi còn chưa phản ứng được, anh đã giao Hạt Dẻ vào tay Lục Lăng Thiên, dặn: “Che mắt nó lại.”

Sau đó bước thẳng đến Trương Hân, nắm lấy cổ áo cô ta nhấc lên, gằn từng tiếng nói: “Vốn tôi còn nghĩ chuyện năm đó cho dù là cô gây ra, nhưng nhờ đó mà tôi đã có được Hạ, còn có con của chúng tôi, vậy thì tha cho cô cũng chẳng sao. Thế nhưng bây giờ nghe cô nói vậy, có vẻ như ban đầu cô muốn để vợ tôi phải gặp chuyện tệ hơn nữa thì phải.”

Lý Dương thấy Trương Hân mặt trắng bệch, liền chạy tới, thế nhưng Lục Lăng Tranh lại phản ứng nhanh hơn, chỉ thấy anh đá một cái, Lý Dương liền văng ra, những người còn lại trong phòng càng không dám động đậy, bọn họ cũng không muốn kiếm chuyện với chủ tịch của Sky.

Lục Lăng Tranh vứt Trương Hân xuống, khiến cô ta va vào bàn ăn, đập mạnh một cái, cả người chật vật không chịu nổi, anh nói: “Lục Lăng Tranh tôi từ trước đến giờ chưa từng ngại việc đánh phụ nữ. Bây giờ tôi đổi ý rồi, chẳng những cô không thể sống được yên ổn, tôi còn muốn cả nhà cô cũng không đươc yên, ai bảo họ lại dạy ra một cô con gái như cô chứ.”

Nói xong, anh liền quay lưng, bước đến gần nắm tay tôi, kéo đi, trước khi đi tôi còn nghe được tiếng Trương Hân ở phía sau la lên: “Không, anh không thể làm như vậy?”

Lục Lăng Tranh kéo tôi đi ra ngoài, Lục Lăng Thiên thì bế Hạt Dẻ theo sau, thế nhưng khi đến gara, anh liền quay sang nói với Lục Lăng Thiên: “Em đưa nó đi chơi công viên nước hết ngày hôm nay đi, buổi tối đưa nó về nhà anh là được.”

Lục Lăng Thiên nhìn qua chúng tôi một chút, sau đó cười nói: “Được thôi, Hạt Dẻ ngoan, chú đưa con đi chơi nha!”

Hạt Dẻ còn quay lại khẽ gọi chúng tôi một cái: “Cha, mẹ!”

Lục Lăng Tranh liền tiến lên, hôn cái trán của thằng bé, nói: “Ngoan, Hạt Dẻ ngoan ngoãn đi chơi với chú nhé, một lát cha mẹ sẽ đến đón con.”

Hạt Dẻ có vẻ vẫn còn nghi hoặc, thế nhưng lại rất nghe lời hôn lại má của anh, rồi vẫy vẫy tay với chúng tôi: “Vậy Hạt Dẻ đi chơi, cha mẹ xong chuyện rồi, nhớ đón con nha.”

Ở nông thôn, khi gia đình bận rộn, người ta cũng thường gửi con cho hàng xóm, nên Hạt Dẻ cũng không lạ gì, thằng bé cũng rất ngoan ngoãn, liền để cho Lục Lăng Thiên bế nó đi.

Đợi cho xe bọn họ hoàn toàn khuất đi đằng sau, Lục Lăng Tranh mới lái xe chở tôi đi.

Trên đường đi, không ai nói với nhau câu gì, khiến cho không khí khá là ngộp ngạt. Ngay khi tôi định ngủ một chút cho qua thời gian, thì anh lại mở miệng:

“Khi đó anh vào nhầm phòng, nhìn thấy em nằm trên giường, anh còn tưởng em cũng giống như những người phụ nữ muốn quyến rũ anh trước đây. Lúc em vùng vẫy, anh lại nghĩ rằng em đang dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, càng ra sức. Giờ nghĩ lại, lúc đó anh chẳng khác nào tên khốn. Rõ ràng em đã rất hoảng sợ, xin anh tha nhiều lần, nhưng anh lại không nghe.”

Không ngờ rằng anh lại nhắc lại chuyện này. Khi anh nhắc đến, tôi cũng nhớ lại ngày hôm đó.

Lúc đó là tiệc chúc mừng tốt nghiệp, mấy đứa chúng tôi quyết định gom góp với nhau, xài sang một bữa, suy nghĩ giải thoát 4 năm đại học làm chúng tôi hưng phấn, gan cũng lớn rất nhiều, uống không chút cố kị.

Riêng tôi vì từ nhỏ hay uống rượu trái cây trên đảo, nên tửu lượng rất khá, cũng uống vài li, nhưng ngày hôm đó, không hiểu sao lại choáng rất nhanh, cả người lại nóng lên khó chịu, giờ nghĩ lại, chắc do Trương Hân giở trò quỷ đi.

Cô ta lúc đó đã nói, cô đã đặt sẵn một phòng tại khách sạn này, để lỡ chúng tôi có say thì lên ngủ luôn, nên đã khuyên tôi lên ngủ, còn đưa chìa khóa cho tôi. Vào phòng một hồi thì nhận ra có người mở cửa, sau đó áp lên người tôi.

Sáng hôm sau, khi tôi còn chưa tỉnh táo, thì Trương Hân lại mang một đống người bước vào, lúc đó tôi còn không mặc quần áo, cả người đều là dấu vết hoan ái, chật vật không chịu nổi. Trương Hân bắt đầu huyên thuyên chuyện tôi bị một đám người cưỡng hiếp, còn ra vẻ tội nghiệp tôi.

Thế nhưng đầu óc tôi cũng khá thanh tỉnh, tôi nhớ đêm qua chỉ có một người, nhưng Trương Hân lại chắc chắn là nhiều người, khiến tôi cảm thấy nghi ngờ. Quả nhiên không lâu sau, tôi nghe thấy Trương Hân nói chuyện điện thoại với đám côn đồ về việc trả thù lao cho sắp xếp cưỡng hiếp tôi, tôi mới biết sự thật. Nhưng lúc này, chuyện tôi bị cưỡng hiếp tập thể đã lan khắp trường, lời ra tiếng vào khiến tôi khó chịu, huống chi, khi đó tôi còn nhận ra mình mang thai.

Thời gian sau này, mỗi khi nhìn thấy Hạt Dẻ, tôi đều cảm ơn trời cao, đã khiến anh là người bước vào căn phòng đó mà không phải lũ côn đồ kia.

Tôi vừa kết thúc hồi tưởng, thì Lục Lăng Tranh lại nói tiếp: “Thế nhưng anh không hề hối hận về chuyện đã cưỡng hiếp em. Cho dù thời gian có quay trở lại, anh cũng vẫn sẽ khiến cho chuyện đó xảy ra, chỉ là, anh sẽ nhẹ nhàng một chút.”

Tôi nghe vậy, lập tức bật cười, đây là lời của một người nên nói khi sám hối sao. Tôi lại hỏi: “Mà khi đó, làm sao anh có chìa khóa vào phòng em thế, em từng nghe Trương Hân nói, cô ta đưa một chìa khác cho lũ côn đồ mà.”

Anh như nghĩ tới cái gì, bật cười, nói: “Em cũng nghe hôm giờ Lăng Thiên nói rồi đó. Hồi đó, anh rất ngang tàng, có chịu nghe ai đâu. Hôm đó anh uống hơi say, trên đường về phòng thì đụng phải lũ côn đồ. Lúc đó cảm thấy bọn đó trong thang máy nói chuyện bậy bạ về chuyện sắp làm, anh lại thấy ồn, liền không nói không rằng, xông lên cho chúng một trận, giờ nghĩ lại, chắc lúc không cẩn thận, anh đã đánh rơi chìa khóa, rồi cầm nhầm của chúng.”

Tôi nghe vậy thì ngạc nhiên: “Chỉ thấy ồn mà anh đánh người ak?”

Anh khẽ ho một cái, nhợt nhạt nói: “Còn trẻ không hiểu chuyện, đặc biệt nóng tính.”

Tôi cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi đột nhiên nói: “Anh biết không, em đã luôn nghĩ, may mắn năm đó người đó là anh. Trước đây thì em cảm thấy may mắn, vì em chỉ trao thân cho một người mà không phải là một lũ côn đồ. Rồi khi nhìn Hạt Dẻ, em lại đoán anh nhất định rất tuấn tú. Còn bây giờ, em rất may mắn, vì người em trai thân là người mà em yêu.”

Anh đưa một tay sang nắm lấy tay tôi, tôi quay đầu lại, thấy anh đang nhìn phía trước, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, anh nói:

“Hạ, hay hôm nay chúng ta đi cục dân chính nhé!”

Anh đột nhiên nói vậy khiến tôi hơi bất ngờ, vì tiện cho việc làm hợp đồng, làm giấy tờ, đương nhiên là tôi có mang đầy đủ giấy tờ. Nhưng anh cầu hôn bất ngờ như vậy vẫn khiến tôi giật mình.

Một tay anh cầm vô lăng, tay kia nắm lấy tay tôi đưa lên môi hôn một cái, anh nói: “Bây giờ đi đăng kí, ngày mai chúng ta về nhà được không? Sau này, mỗi ngày anh đều sẽ đối tốt với em.”

Nhà mà anh nói đương nhiên không phải là căn hộ chung cư Vinhome, anh đang nhắc đến đảo Rùa. Đối với tôi, cũng chỉ có nơi đó được xưng là nhà.

Tôi thấy anh không nhìn tôi, thế nhưng bàn tay nắm vô lăng của anh lại siết chặt, tiết lộ tâm tình của anh. Tôi chẳng phải một người thích làm giá, hơn nữa giữa chúng tôi ngay cả con cũng có rồi, nên chẳng có gì phải do dự, liền nói:

“Được, để khi tham gia Hội Thắp Đèn cuối năm nay, anh có thể lên chức con rể mà bái tế rồi.”

Lục Lăng Tranh nghe vậy thì cười to, sau đó giẫm ga thật mạnh, xe liền lao đi như gió.

Trời trong xanh, mây trắng bay bồng bềnh, đẹp hơn bao giờ hết. Chúng tôi sẽ kết hôn, rồi trở về đảo, sau này sẽ luôn ở bên nhau. Cùng nhau trồng hoa, câu cá, mùa xuân thì đi hái trái cây, mừng năm mới, mùa hè đi tắm biển, câu cá, cắm trại, mùa thu tham gia lễ thu hoạch, lên núi đào khoai, mùa đông thì cùng nhau ấp trong chăn sưởi ấm, còn tham gia những lễ hội cùng với mọi người trên đảo. Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ tách ra nữa.

Cám ơn trời, cám ơn đất.

Cám ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian.

Cám ơn gió, cám ơn mưa.

Cám ơn vận mệnh, đã cho anh gặp được em.

(Trích Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm, vốn là đã cho chúng ta gặp nhau, nhưng Trà sửa một chút cho hợp tên truyện luôn.)

HẾT.