Chương 3: Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh - Chương 3: Cực Phẩm Cô Bé Lọ Lem

Lâu Nghiêu Nghiêu chờ mong nửa ngày, kết quả tin nhắn này như đá chìm đáy biển. Rõ ràng tin nhắn lúc trước được gửi tới trước đó không lâu, kết quả cô phát ra một hồi ngốc, lại trả lời tin nhắn, cư nhiên lại không để ý tới? Là không phát hiện, hay là hiện tại bề bộn nhiều việc? Nếu như không trả lời, có phải đã nói rõ Tần Chí không nghĩ trả lời tin nhắn của cô?

Lâu Nghiêu Nghiêu trong lòng ngũ vị phức tạp, nếu là trước kia, cô sớm gọi điện thoại, mặc kệ anh đi làm hay đang họp, đều phải nghe! Nhưng là, như vậy có phải hay không có vẻ giống cố tình gây sự? Cố tình gây sự rất nhiều năm Lâu Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên có cảm giác.

Nhớ rõ bạn tốt từng nói qua: nữ nhân cố tình gây sự tự nhiên khiến người ta chán ghét, nhưng nếu như người không thể cho cô cố tình gây sự, như vậy, sẽ cô cũng chán ghét, thật đáng buồn. Lâu Nghiêu Nghiêu hiện tại liền cảm thấy chính mình thật đáng ghét, lại thật đáng buồn.

Cảm tình dù thâm cũng không chịu nổi, giống như cô lúc trước thích Trần Hạo, theo Trần Hạo, bởi vì thái độ của anh vẫn không tiếp thụ cũng không cự tuyệt, tự do ở giữa cô cùng Lâu Thanh Thanh, cô cũng quên là khi nào thì mất đi cảm giác thích, nhưng cô không nghĩ buông tha, cũng không thể buông tha, bởi vì cô sao có thể làm cho Lâu Thanh Thanh như ý. Cô không chiếm được gì đó, Lâu Thanh Thanh cũng đừng nghĩ sẽ có. Ôm tâm tư này, cô cùng Lâu Thanh Thanh tranh tới tranh lui, cuối cùng cô thắng, cũng thua. Cô thành công cùng Trần Hạo đính hôn, nhưng hai người kia, lại lấy từ "Không thể nói cho cô, sợ xúc phạm tới cô", vụng trộm kết giao năm năm! Suốt năm năm, cô giống đứa ngốc, bị bọn họ đùa giỡn xoay quanh.

Cô thật ngu ngốc, mới có thể không phát hiện? Nếu không phải bạn tốt nói, thấy bọn họ cùng đi khám phụ khoa, cô nhất định vẫn chẳng hay biết gì. Cô Lâu Nghiêu Nghiêu đến tột cùng làm sai cái gì? Hai người kia muốn đối với cô như vậy, một là sắp kết hôn vị hôn phu, một là có quan hệ huyết thống chị gái cùng cha khác mẹ, bọn họ coi như cô đã chết sao? Bọn họ đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Có thể dự đoán, nếu như cô không phát hiện, Lâu Thanh Thanh rất có thể ôm bụng tham gia hôn lễ.

Trước lúc đính hôn mẹ đã khuyên cô, Trần Hạo hội muốn cùng cô kết hôn, hoàn toàn là vì công ty Trần gia xuất hiện nguy cơ, cần một khoản tiền lớn mới có thể xoay sở, trước đó cũng đã cùng mẹ xin giúp đỡ quá vài lần, nhưng mẹ cự tuyệt, nhưng một khi thành thân gia, có thể để lão công của con gái bị phá sản sao? Cô lúc ấy tuy rằng chần chờ, nhưng sao có thể bỏ qua cơ hội đánh bại Lâu Thanh Thanh? Mẹ Lâu Nghiêu Nghiêu là Phương Hi Lôi là một người công tác cuồng, tuy rằng xinh đẹp, nhưng đối với những người theo đuổi mình chưa từng liếc mắt nhìn một cái, không chịu nổi phụ thân thúc giục, cuối cùng chọn một người đồng dạng công tác cuồng Lâu Viễn Chí để kết hôn, lúc ấy Lâu Viễn Chí đã có bạn gái, đối mặt bạn gái ôn nhu khả nhân cùng cường thế nhiều tiền nữ thủ trưởng, Lâu Viễn Chí che giấu người trước tin tức, lựa chọn người sau. Người hướng chỗ cao đi, không gì đáng trách.

Chính là, lúc ấy bạn gái ở chung đã mang thai, cô vụng trộm sinh ra đứa nhỏ, năm đó, nữ nhân này có tìm Lâu Viễn Chí không, Lâu Nghiêu Nghiêu không biết. Chỉ biết là, năm cô mười ba tuổi, ông ngoại qua đời, năm thứ hai, nữ nhân kia liền mang theo Lâu Thanh Thanh vào cửa, nói đến cô cũng đáng thương. Đối mặt nữ nhân kia quỳ xuống dập đầu, cùng Lâu Viễn Chí khẩn cầu, Phương Hi Lôi tuy rằng thực chán ghét chuyện này cũng thực chán ghét việc Lâu Thanh Thanh tồn tại, nhưng cũng không cứng rắn đuổi Lâu Thanh Thanh đi, nhưng bởi vì như thế, cô cùng Lâu Viễn Chí vốn được luật pháp công nhận là vợ chồng nhưng quan hệ lại lạnh như băng, mấy năm nay vẫn tương kính như băng.

Người khác đều nói, Lâu Thanh Thanh là cô bé lọ lem, mà cô do không thể chấp nhận chị gái kia, cái gì đều cùng tỷ tỷ tranh đoạt trở thành ác độc muội muội! Lúc trước là thích tỷ tỷ này, cô là con gái một, đột nhiên có một tỷ tỷ, làm sao có thể không hiếu kỳ, không thích, lúc ban đầu, tất cả đều tốt đẹp, tỷ tỷ cũng đối cô thực khiêm nhượng, cái gì đều làm cho cô, nhưng mà cô rất nhanh liền phát hiện phụ thân vẫn đối chính mình mặt lạnh, cư nhiên đối với tỷ tỷ vô cùng nhân từ, gần như muốn gì được nấy, tỷ tỷ chưa bao giờ cùng cô tranh, không cùng cô cướp, bởi vì chỉ cần cô không tranh không cướp, phụ thân sẽ bù lại gấp mười, gấp trăm lần cho cô!

Lâu Nghiêu Nghiêu sao có thể không hận, có thể không ghen tị?

Đúng, cô ghen tị. Cô chính là người hẹp hòi, ích kỷ. Chị muốn là cho, vậy thì toàn bộ đều không muốn, toàn bộ đều cho xuất hiện đi! Chị muốn hiền lành? Vậy chị liền vẫn hiền lành cho ta.

Cho đến khi Trần Hạo xuất hiện.

Chị gái cái gì cũng không cùng cô tranh, không cùng cô cướp, lại sau khi cô tỏ vẻ đối Trần Hạo có hảo cảm, cũng bắt đầu hướng Trần Hạo tranh, người khác đều nói cô ác độc, cướp của chị gái gì đó còn chưa tính, liền bạn trai cũng cướp, rõ ràng… Rõ ràng… Là cô trước coi trọng.

Đến tận đây, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn vặn vẹo. Cho nên nói, Lâu Nghiêu Nghiêu biến thành như vậy không có tính cách tốt đẹp, cùng Lâu Thanh Thanh cũng không thoát được quan hệ.

Cuối cùng, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng đi lên vết xe đổ của mẹ, nếu như không phải bị tố giác, có lẽ rất nhiều năm về sau, cái kia mang theo đứa nhỏ tới cửa, sẽ là Lâu Thanh Thanh. Đây là chị gái giống cô bé lọ lem thiện lương cùng khiêm nhượng! Nếu như phía trước chính là chán ghét chán ghét Lâu Thanh Thanh, hiện tại chính là hận không thể để cô đi tìm chết. Lâu Thanh Thanh cũng thật sự đã chết, chết dưới sự thông minh của cô.

"Nghiêu Nghiêu, thực xin lỗi, chúng ta không phải cố ý gạt em, chị biết em vẫn thích Trần Hạo, em nhất định không chấp nhận được đả kích này, chúng ta không muốn em bị thương tổn, mới che giấu chuyện này."

"Nghiêu Nghiêu, Trần Hạo yêu em, em yên tâm, chị sẽ dẫn đứa nhỏ rời đi nơi này, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em."

… … …

"Ha ha, đúng thì thế nào? Tôi cố ý, cô với người mẹ cao quý của cô đều ghê tởm, trừ cướp bạn trai người khác, các người còn có thể làm cái gì?"

"Tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ, Lâu Nghiêu Nghiêu, cho dù cô cùng Trần Hạo kết hôn thì thế nào? Tôi sẽ thành cây kim trong lòng các người, chỉ cần cô nhìn đến Trần Hạo, cô sẽ nghĩ đến tôi, về sau các người có đứa nhỏ, cô sẽ nghĩ đến con của tôi! Ha ha, Lâu Nghiêu Nghiêu, cô cho là cô thắng? Không, cô thua, cô đời này đều chỉ có thể sống ở dưới bóng ma của tôi! Không có cơ hội xoay người!"

Lâu Thanh Thanh điên rồi, cô cũng điên rồi, cô cầm lấy dao gọt hoa quả, nhằm phía Lâu Thanh Thanh đâm tới. Sau đó hai người vật lộn, cô thể trạng khí lực cũng không bằng Lâu Thanh Thanh, tự nhiên đánh không lại đối phương, chỉ có thể bị động bị Lâu Thanh Thanh thôi đến đẩy đi, kết quả lôi kéo nửa ngày, cô trượt chân ngã ở thượng, nói đến cũng là Lâu Thanh Thanh không đúng, rút lại lực trụ, liền như vậy ngã xuống trên người cô. Kia bả đao, liền như vậy cắm vào.

Diễn nửa ngày Lâu Thanh Thanh không thể tính đến, ngày đó đã xảy ra một tai nạn xe cộ, Trần Hạo sớm đã tới lại bị chặn giữa đường, bỏ lỡ kịch hay lại phấn khích này.

Sau đó… Lâu Nghiêu Nghiêu bối rối gọi điện thoại cho Tần Chí. Lâu Thanh Thanh tuy rằng chết ngoài ý muốn, nhưng cô cũng nên tỉnh ngộ, dù sao, lúc cô còn sống cũng không cho Lâu Nghiêu Nghiêu quá, bây giờ cô đã chết, cũng không làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu quá.

Mãi tới khi điện thoại có tin nhắn mới, Lâu Nghiêu Nghiêu mới hồi phục tinh thần, cô sờ sờ mặt, phát hiện trên mặt tất cả đều là nước, cô khóc… Khóc? Cô vì sao muốn khóc, hai người kia căn bản không đáng để cô khóc!

Không thèm lau nước mắt, Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng mở di động xem tin nhắn, là Tần Chí gửi đến, chỉ có một chữ "Hảo", thậm chí dấu chấm câu cũng không có, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại phi thường thỏa mãn, nhìn một lần lại một lần, nhìn mãi không chán.

Lúc Trần Hạo cùng Lâu Thanh Thanh đẩy cửa ra đi vào, liền nhìn đến Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở bên cửa sổ, nhìn di động cười giống đứa ngốc, vẻ mặt ngu ngốc, trên mặt còn có nước mắt chưa khô. Hai người đều bị dọa nhảy dựng, sẽ không phải là ngã đến ngu chứ?

Lâu Thanh Thanh áp chế niềm vui khó hiểu nơi đáy lòng, thử hô một tiếng: "Nghiêu Nghiêu."

Lâu Nghiêu Nghiêu lúc này mới chú ý tới hai người, nhướng mày, rút tờ giấy lau nước mắt, chán ghét đánh giá hai người, Lâu Thanh Thanh buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi kẻ ô vuông mộc mạc màu xám cùng quần bò bạc trắng bệch, dưới chân là một đôi giày vải trắng, mộc mạc thật giống như bọn họ ngược đãi cô, không xinh đẹp giống vài năm sau, mà Trần Hạo mặc áo sơmi trắng quần tây, trước sau như một dương quang suất khí.

Lâu Nghiêu Nghiêu phiên cái xem thường: "Lâu Thanh Thanh, đừng như vậy gọi tôi, tôi với cô không thân."

"Nghiêu Nghiêu, chị biết em còn đang giận chị, còn trách chị, nhưng chị thật sự không lấy của em gì đó, em ngày hôm qua hôn mê, Phương a di đã tìm được rồi, là em không cẩn thận đánh rơi xuống dưới bàn." Phương Hi Lôi chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với Lâu Thanh Thanh, tất nhiên sẽ không cho cô gọi mẹ.

Nghe Lâu Thanh Thanh ủy ủy khuất khuất thanh âm, Lâu Nghiêu Nghiêu một trận phiền chán, đánh rơi xuống bàn? Cô tròng mắt là plastic làm sao? Cái hộp lớn như vậy lại không nhìn thấy.

"Tốt lắm, hiểu lầm giải trừ là tốt rồi." Nhìn đến Lâu Nghiêu Nghiêu sắc mặt càng ngày càng không tốt, Trần Hạo làm người hoà giải: "Nghiêu Nghiêu, đói bụng không? Anh mang theo bánh dâu tây em thích nhất này."

Lâu Nghiêu Nghiêu lười liếc mắt một cái, trực tiếp tiễn khách: "Bác sĩ nói tôi cần tĩnh dưỡng, mời các người về đi."

Trần Hạo nghĩ cô còn đang tức giận, huống hồ anh cùng Lâu Thanh Thanh tới, Lâu Nghiêu Nghiêu khẳng định ghen tị, anh lộ ra một cái hiểu rõ tươi cười, trấn an nói: "Nghiêu Nghiêu, tức giận thế nào cũng không thể bắt thân thể của mình chịu tội được, ngoan, trước ăn sáng đi."

Ngoan? Lâu Nghiêu Nghiêu thiếu chút nữa không nhịn xuống sở muốn nôn vào mặt anh, luyến tiếc tin nhắn trong di động, cô nhịn xuống xúc động, cô làm cho bọn họ đi, chính là lo lắng mình không áp được lửa giận, lấy ghế dựa đáp vào mặt họ, cô cũng không muốn thật vất vả có một lần trọng sinh, lại bởi vì đem hai người kia đáp chết, lại trắng công dã tràng.

Trần Hạo nghĩ đến mình hoa mắt, anh thấy cái gì? Cái kia luôn luôn đối anh khúm núm, nói gì nghe nấy Lâu Nghiêu Nghiêu, cặp kia luôn luôn mang theo ái mộ cùng khát khao ánh mắt, lại không chút nào che giấu sự chán ghét, không, không chỉ là chán ghét, nói là căm hận cũng không đủ. Trần Hạo không chút nghi ngờ, cô thậm chí muốn bóp cổ mình.

"Nghiêu Nghiêu…"

Không đợi anh nói cái gì, Lâu Nghiêu Nghiêu đã lấy gối đánh hai người: "Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn đến các người này đôi cẩu nam nữ!"

Cô bé lọ lem cũng tốt, vương tử cũng tốt, không liên quan tới cô, các người muốn ngoạn tình yêu cũng tốt, muốn ngoạn bùn cũng tốt, thật có lỗi, tôi không phụng bồi, các người chính mình ngoạn đi! Khi Phương Hi Lôi đến liền thấy một màn như vậy, ở cửa phòng bệnh, Trần Hạo che chở Lâu Thanh Thanh, hai người chật vật né tránh, Lâu Nghiêu Nghiêu khí phách cầm cái gối đầu đập xuống người bọn họ. Phương Hi Lôi nhíu mày nhìn, không ra tiếng, hoàn toàn không có ngăn cản ý tứ, thẳng đến Lâu Thanh Thanh thấy được, hét lên một tiếng: "Phương a di!"

Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu liền nhìn thấy mẹ mình đứng ở bên cạnh, cũng không biết bị thấy được bao nhiêu, nhất thời có chút ngượng ngùng, vừa rồi cô đập sảng khoái, liền cùng người đàn bà chanh chua giống nhau, xong rồi…

Trần Hạo sửa sang lại quần áo, tuy rằng thực chật vật, nhưng là phi thường thong dong lễ phép kêu một tiếng: "Phương a di."

Lâu Thanh Thanh dắt góc áo đứng ở bên cạnh, bộ dáng như con dâu nhỏ, giận mà không dám nói gì, ủy khuất. So với một đôi này, liền càng cảm thấy Lâu Nghiêu Nghiêu vẻ mặt hung ác cầm lấy gối đầu là không thể nói lý!

Phương Hi Lôi bất động thanh sắc hỏi: "Đây là có chuyện gì."

"Phương a di, chúng ta đến thăm Nghiêu Nghiêu, nhưng Nghiêu Nghiêu…" Mặt sau Lâu Thanh Thanh cũng không nói gì, bất quá cũng không cần nói.

"Tốt lắm, các ngươi đi về trước đi, ta sẽ nói Nghiêu Nghiêu." Phương Hi Lôi sắc mặt không thay đổi.

Trần Hạo nhìn nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu sắc mặt, biết điều ly khai, trong lòng anh thực nghi hoặc, sao một ngày không gặp, Lâu Nghiêu Nghiêu liền biến thành như vậy? Lâu Thanh Thanh cũng đồng dạng nghi hoặc, nhưng chỉ có thể rời đi, cô ở trước mặt Phương Hi Lôi luôn luôn thuận theo, cũng không muốn phá hủy hình tượng này.

Thấy bọn họ đi rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu khúm núm kêu một tiếng: "Mẹ."

"Ừ." Phương Hi Lôi lên tiếng, kéo Lâu Nghiêu Nghiêu đi vào phòng bệnh, trong lòng còn đang suy nghĩ, làm cách nào giải thích nguyên nhân Lâu Viễn Chí không tới, mới có thể làm cho cô không phải khổ sở, nhìn mẹ cau mày không nói lời nào, Lâu Nghiêu Nghiêu không yên nói: "Mẹ, người tức giận?"

Phương Hi Lôi sửng sốt: "Ta tức giận cái gì?"

Lâu Nghiêu Nghiêu muốn nói lại thôi.

"Đứa ngốc, mẹ là mẹ con, làm sao có thể giúp đỡ người ngoài bắt nạt con gái mình." Phương Hi Lôi vừa nhìn liền hiểu, trong lòng có chút đau lòng, con gái cô ở bên ngoài bị người ta nói ác độc mạnh mẽ, ở trước mặt cô cùng Lâu Viễn Chí, lại thật cẩn thận, sợ chọc bọn họ chán ghét, đặc biệt đối Lâu Viễn Chí. Về phần đánh người chuyện? Đánh liền đánh đi, dù sao cũng không là thứ tốt.

Nghe được mẹ nói như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu lại nổi lên nước mắt, nhịn không được bổ nhào vào trong lòng Phương Hi Lôi, cô sao lại may mắn như vậy, có một ngườimẹ sủng ái cô như vậy, lại có một người luôn dung túng cô Tần Chí.

Phương Hi Lôi sửng sốt một chút, cảm nhận được ủy khuất của con gái, cô tuy rằng không rõ nhưng rất nhanh ôm lấy Lâu Nghiêu Nghiêu, trấn an vỗ lưng cô, cô bình thường công tác bận rộn, thời gian ở nhà rất ít, cảm tình cùng con gái có chút xa cách, con gái lại thân thiết cha hơn, cho nên từ lúc Lâu Nghiêu Nghiêu còn nhỏ, hai người chưa bao giờ như vậy. Ngửi mùi hương thản nhiên trên người mẹ, Lâu Nghiêu Nghiêu hút hấp cái mũi: "Mẹ."

"Ừ."

"Mẹ."

"Ừ."

"Mẹ, con sẽ không bao giờ không nghe lời mẹ nữa."

Vì Trần Hạo, mình không hiểu chuyện cùng mẹ ầm ỹ, không để ý mẹ ngăn trở cùng Trần Hạo đính hôn, chuyện đã phát sinh cô không thay đổi được, nhưng còn chưa phát sinh, thì sẽ không bao giờ phát sinh.

Phương Hi Lôi cảm thấy hai mắt của mình cũng có chút ướt át, bà nhẹ nhàng vỗ lưng con, không nói gì, thật cũng tốt, giả cũng tốt, có thể nói như vậy là tốt rồi.