Cuộc sống của Phong tiếp tục tiếp diễn Phong được gia đình chị Ngân nhận nuôi vẫn giữ họ và tên và Nguyễn Văn Phong . Cậu sống cùng với gia đình chị Ngân và cậu được mẹ của chị mua cho đồ chơi và đồ dùng sinh hoạt nhưng nỗi đau đớn, buồn của cậu vẫn không thể phai đi được là tích dụ theo năm tháng mặt ngoài cậu không có một chút đau buồn nhưng trong tâm trâm là nỗi ám ảnh về ngày bị lạc mất ba mẹ. Cùng thời gian bị lạc mất con trai mẹ và cha Phong không từ bỏ cơ hội tìm kiếm đứa con trai mất lạc vì để trôi đi nỗi nhớ con cô đã nhận nuôi một cô con gái dành rất cả niềm yêu thương cho cô lấy tên là Chỉ . thời gian trôi nhanh như thổi mới nó là đã hai năm kể từ ngày cậu mất lạc , thời gian này là thời gian cậu vào lớp một vì nhà gần trường nên cậu được chị ba dẫn đi học ,chị ba lớn hơn cậu hai tuổi nên năm nay đã là học sinh lớp ba. Trên đường đi học Phong khóc hút hít nói :
"Chị cha mẹ sẽ không bỏ rơi em chứ "
Chị ba có tên là Chi an ủi
"Không đâu , cha ,mẹ cho tên đi học để biết đọc biết viết để thành công trong tương lai đó"
Phong phản bát :
"Em biết đọc viết rồi mà "
Trúc khuyên tiếp:
"Thế vì trên trường để có bạn có chứ . Chẳn lẽ bạn bè em đồng tuổi em đi học hết mà em ở nhà"
Phong không biết nói gì nói:
"Thế cũng được chị "
Nói rồi cô dẫn cậu vào trường tiểu học văn bân . Cậu được chào đón vào trường bởi thầy hiệu trưởng . Rồi cậu được phân vào lớp 1a . Lúc vào cậu được ngồi chung với một đứa có thân hình có thể nói là to nhưng không mập. Thằng nói tên Thịnh , nó bắt chuyện với cậu và hỏi thăm xem cậu tên gì và hai người làm quen với nhân từ đó hai người trở thành bạn thân. Đi đâu hai người điều như hình với bóng. Hai người có thể nói điều học giỏi. Tiểu học hai người được năm năm học sinh giỏi và cấp hai , cấp ba cũng như thế. Nhưng đã có một việc ở năm cấp hai mà hai người không bao giờ nên việc này đã thấy đổi cả hai người , biến hai trở nên mạnh mẽ hơn.