Chương 3: Chương 3

_ Ánh trăng như nước, dưới ánh trăng ngắm sen nở. _

_ Lỗ tai nhỏ, ta rất buồn a, ngươi nói cho ta một chút chuyện ngoài cung đi! _

_ Lỗ tai nhỏ, ngươi có đói bụng không, chúng ta lặng lẽ đến ngự phòng ăn trộm điểm ăn đi? _

_ Lỗ tai nhỏ, ngươi biết võ công à? Ta cũng rất muốn học, đáng tiếc bọn họ không cho. _

_ Lỗ tai nhỏ, ta rất muốn rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài a...... _

_ Khuôn mặt buồn bực của thiếu niên, vẻ mặt lạnh lùng của cô gái, lại bởi vì vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói mà hơi hơi động lòng. _

_ Đúng vậy, nàng cũng muốn rời đi, đến một địa phương mà bọn họ tìm không được...... _

***

Nàng muốn trốn...... “Đừng lãng phí thời gian, ngươi không trốn thoát được.” Trên giường bỗng nhiên lại truyền đến thanh âm hữu khí vô lực.

Bước chân bất chợtkhựng lại, Nguyễn Chân Chân quay đầu trừng mắt nhìn nam nhân trên giường, hắn không phải đang nhắm mắt lại sao? Làm sao mà biết nàng muốn làm gì?

“Ta chỉ cần mở miệng, Bất Tam, Bất Tứ sẽ lại đây ngăn ngươi lại...... Đối phó hai người bọn họ, ngươi có bao nhiêu phần thắng?”

Không có phần thắng! Đối với lão nhân gia tuổi có thể làm tổ phụ tổ mẫu của nàng, chỉ là vài tiếng rống giận lúc trước, đã biết nội công kinh người, nàng cũng không nắm chắc phần thắng.

“Cho dù ngươi ra khỏi căn nhà này...... Cũng không ra được thôn trấn.” Hắn nói đứt quãng: “Vừa rồi những người đó, ta là chủ nợ của bọn họ , ngươi đã vào thôn trấn, lại đả thương ta, không có lời nói của ta...... Bọn họ sẽ không thả ngươi rời đi.”

Vậy làm sao bây giờ? Thế nào cũng phải [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng], hung hăng chạy qua đó, bổ thêm cho hắn một chưởng để diệt khẩu sao?

Nguyễn Chân Chân đang suy nghĩ, lại nghe hắn nói: “Cho dù ngươi giết ta, những người đó cũng không nhất thiết sẽ buông tha ngươi...... Tuy rằng bọn họ sẽ cao hứng một trận, nhưng tâm địa bọn họ đều xấu xa hung ác, chẳng những sẽ không cảm kích ngươi, có lẽ còn có thể đem ngươi diệt khẩu, cuộc giao dịch này, ngươi cảm thấy có lời sao?”

Chỉ bằng quan sát của nàng, loại chuyện thiếu đạo đức này, đám người kia tuyệt đối làm được! Không cần nghĩ đến chuyện khác chỉ bằng thái độ bọn hắn đối với vị Nguyên công tử sẽ biết, một đám không lương tâm, bắt nạt kẻ yếu.

“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Trái cũng không phải, phải cũng không thành, Nguyễn Chân Chân thiếu kiên nhẫn. Sống mười chín năm, nàng vẫn chưa bao giờ gặp qua người có thể nhìn xuyên suốt lòng nàng từ ngoài vào trong như thế, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Chờ ta khỏe hơn, sẽ nói cho ngươi biết cũng không muộn.” Hắn thở hổn hển một hơi, không nói nữa.

Hắn kỳ thực là muốn nói: “Chờ ta khỏe hẳn, sẽ tính toán sổ sách với ngươi” ! Nguyễn Chân Chân âm thầm cười lạnh.

Đêm đã khuya, ánh nến có chút héo hắt.

Cửa“Chi nha” Một tiếng mở ra, , lão thái bà bưng một chén dược từ bên ngoài tiến vào, còn không quên giận dữ trừng nàng một cái, lại dè dặt cẩn trọng hầu hạ Nguyên Dắng uống xong thuốc , nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, mới tức giận nhìn Nguyễn Chân Chân nói: “Còn thất thần làm gì? Đến cách vách đi tắm rửa thay quần áo lấy chăn đến đây.”

“Lấy chăn...... Làm gì?” Tắm rửa thay quần áo thì nàng biết, nhưng lấy chăn làm gì?

“Đương nhiên là ở nơi này chăm sóc công tử, chẳng may buổi tối công tử có chuyện gì...... Hừ!” Lão thái bà hầm hừ mấy tiếng, ngụ ý là nếu công tử bảo bối nhà bà ban đêm không may chết đi, vậy hung thủ như nàng cũng đừng mong sống nhìn thấy ánh thái dương ngày mai, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.

“Nga...... Được.” Nàng ngoan ngoãn làm theo. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hẳn là chính là chỉ tình hình trước mắt của nàng đi?

Một đêm này, Nguyên Dắng thoải thoải mái mái ngủ ở trên giường, lấy tơ lụa gấm vóc trải thành đệm ấm áp, mà Nguyễn Chân Chân ngủ ở trên đất, càng không ngừng nghe hắn bởi vì ngực đau đớn náo loạn cả một đêm, một lát khát nước muốn uống nước, một hồi rên rỉ ý định không muốn cho nàng được dễ chịu.

Thật vất vả chịu đựng được đến trời sắp sáng, nàng thật sự chịu không nổi nữa, mới ngủ gật một chút, cố tình lại nằm thấy làm ác mộng đến, trong mộng chính mình bởi vì độc dịch cốt tán phát tác mà trơ mắt xem tay chân đều hóa thành máu loãng......

Khi nàng bị Nguyên Dắng từ ác trong mộng tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh, có thể nghĩ giấc mộng kia đáng sợ đến mức nào.

Đương nhiên Nguyên đại công tử cũng không có lòng tốt cứu nàng ra khỏi ác mộng như vậy, là bởi vì hắn đã đói bụng muốn ăn gì đó...... Ép buộc một đêm, nàng còn chưa có đói,nhưng hắn lại đã đói bụng trước?

Cũng may nàng từ nhỏ làm thị nữ, biết hầu hạ người khác như thế nào, hơn nữa nàng đối với Nguyên Dắng có chút áy náy, cũng nén giận mặc hắn náo loạn. Chờ hắn lại an nhàn ngủ say, mặt trời đã nổi lên ở phía chân trời, gà trống đã ở ngoài cửa sổ cất tiếng gọi bình minh.

Quên đi! Nguyễn Chân Chân thở dài, dự tính ngày thứ hai sẽ rời khỏi Ô Long Trấn. Nàng không đợi sư phụ đến đây nữa, ở lại cái trấn nhỏ cổ quái kì lạ này, không biết còn có thể có bao nhiêu chuyện thái quá, nàng không có thời gian rảnh để phụng bồi, không bằng tự động rời đi tìm kiếm chỗ ở của sư phụ.

Đáng tiếc là, không đợi nàng rời đi, trước hết đã bị một đám người tìm tới cửa.

Tiếp theo nàng bị thập phần trịnh trọng thông báo, bởi vì đả thương người, nàng phạm vào chương nào đó của “Điều lệ cư dân ở lại” trấn , phải tiếp nhận sự thẩm vấn của cư dân Ô Long Trấn.

☆☆☆

Không hiểu,Nguyễn Chân Chân đã bị đưa đến căn nhà rách nát dưới tàng cây của Khúc phòng thu chi. Bên trong là một đám người ngồi một loạt như hổ rình mồi nhân, đúng là đám người mà hôm qua nàng đã gặp được, dùng lời Nguyên Dắng mà nói chính là những người “Tâm địa hung ác xấu xa”

Bọn họ giống như nhau đồng loạt lấy ra những quyển vở sắp rách, thông bái với nàng, đem điều lệ chi bảo của trấn tiến hành xử phạt đối với nàng.

“Cái gì?” Nguyễn Chân Chân không thể tin được lỗ tai chính mình: “Ngươi nói lại lần nữa?”

“Bởi vì ngươi cố ý đả thương người, hơn nữa người bị thương chính là ngôi sao mới, tài tử, tinh anh tương lai của bản trấn vì vậy tội thêm một bậc.” Khúc phòng thu chi đem bản án sang sảng lặp lại một lần: “Kết quả xử phạt là: Bồi thường Nguyên gia một ngàn lượng bạc trắng.”

Một ngàn lượng? Nói đùa sao! Nàng hiện tại không xu dính túi, một lượng cũng không có, chứ đừng nói một ngàn lượng.

“Ta không có!” Không khi dễ người ta như vậy chứ? Nàng đã chịu mệt nhọc hầu hạ hắn suốt cả một đêm, thấy tính mạng hắn không còn gì nguy hiểm nữa mới yên lòng, đám dân trấn hiếp người quá đáng dựa vào cái gì muốn nàng bồi thường một ngàn lượng? Đêm qua vị Hoa đạo sĩ hùng hùng hổ hổnói muốn giúp nàng cầu tình đâu rồi? Chẳng lẽ nàng ta cố ý trốn rồi sao?

“Nguyên công tử, Nguyễn cô nương không phục phán quyết, khổ chủ như ngươi có ý kiến gì không?” Khúc phòng thu chi đột nhiên chuyển ánh mắt, hướng cửa nói một câu.

Nghe vậy, Nguyễn Chân Chân cũng nhanh chóng quay đầu nhìn lên, a! Nguyên đại công tử cư nhiên nằm trên ghế da Bạch Hổ quý báu, được hai lão bộc trung thành và tận tâm nâng đến đây.

“Ay yo! Đáng thương quá, chỉ mới một đêm mà thôi, sao lại tiều tụy thành thế này!” Cô chủ khách sạn lắc lắc đầu chậc chậc có tiếng: “Theo ta thấy a, một ngàn lượng cũng không đủ.”

Nữ nhân này, lại dám nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng? Nguyễn Chân Chân trợn mắt nhìn cô chủ khách sạn.

“Không sai, tài tử của trấn chúng ta, tán tài đồng tử a, nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra, không biết có bao nhiêu người thương tâm muốn chết nha......” Ngữ khí Hoàng Phủ tiên sinh ai oán càng giống như nói mát.

Những người này gió bề nào che bề nấy, lòng dạ hiểm sâu. Lúc trước còn ước gì Nguyên Dắng chết sớm, đầu thai sớm? Hiện tại trước mặt người ta, lại ào ào nói lấy lòng khoe mẽ. Cùng với những người tâm địa hung ác xấu xa này so sánh với Nguyên Dắng, hình như hắn cũng không làm người khác khó chịu như vậy...... _ (hơ hơ, bị sói dụ) _

Nguyễn Chân Chân một mặt căm giận nghe, một mặt ở trong lòng âm thầm tính toán, nếu nàng cùng Nguyên Dắng thương lượng, để cho nàng rời khỏi nơi này trước, khi quay lại sẽ đem tiền đến bồi thường hắn, không biết hắn có thể đáp ứng?hay không

Còn chưa nghĩ xong đối sách, đã nghe thấy thanh âm mơ hồ như diều đứt dây vang lên: “Ta có biện pháp tốt, ngươi muốn nghe một chút hay không?”

Di? Là đang nói với nàng? Nguyễn Chân Chân nhanh chóng ngẩng đầu, hồ nghi nhìn về phía Nguyên Dắng thoải mái nằm ở tên ghế da, tò mò hỏi: “Biện pháp gì?”

“Bất Tam, Bất Tứ, dọn dẹp.” Nguyên Dắng không trả lời nàng, lại ra kệnh cho hai người hầu ở bên cạnh,

“Vâng! Công tử.” Nghe được chủ nhân triệu hồi, lão nhân cùng lão thái bà cười thành hai đóa đại cúc hoa, bước đến đuổi hết các vị thành viên xét xử ở trấn đi.

“Làm sao vậy! Quá xong đã đoạn cầu liền sao?” Hoàng Phủ tiên sinh oán giận, còn muốn ở lại tiếp tục thưởng thức.

“Thực không cần chúng tôi dự thính sao?Chẳng may có đánh nhau......” Khúc phòng thu chi một mặt ý còn chưa hết.

“Biến nhanh!” Nguyên Dắng khỏi bày giải vẫy vẫy tay, trực tiếp đuổi bọn họ đi.

Cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, những người không liên quan lần lượt rời đi, lão bộc củaNguyên gia giống như hai tượng môn thần đóngcửalại.Phòng trong im ắng, chỉ còn lạihai vị đương sựmắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Ngươi nói mau, là biện pháp gì?” Nguyễn Chân Chân có chút lo âu, nàng xác thực rất muốn chạy nhanh rời khỏi địa phương quỷ quái này, nhưng lại nghĩ, nếu vạn nhất cùng sư phụ bỏ lỡ, chẳng phải là càng chậm trễ thời gian?

“Đừng vội, ngươi không ngại nói cho ta biết trước, ngươi muốn cái gì?” Bởi vì trên người có thương tích, lúc này hắn không giống hôm qua cố tình làm bậy, bất cần đời như vậy. Hắn nói chuyện ngữ khí rất chậm, thanh âm cũng trở nên ôn hòa, bộ dáng đâu vào đấy tựa như...... Một công tử quý tộc có giáo dưỡng.

Nguyễn Chân Chân theo dõi hắn, bỗng nhiên có chút hoảng thần, mình dường như đã từng nhìn qua khuôn mặt này, hai mắt này ở nơi nào? Nhưng, ở nơi nào vậy nhỉ?

“Sao lại không nói lời nào?” Hắn cũng nhìn chằm chằm nàng,xem một hồi lâu mới mở miệng thúc giục.

“Ta......” Trầm mặc một hồi, nàng cẩn thận trả lời: “Ta muốn ở lại chỗ này.”

Nàng vẫn muốn lưu lại, ở lại chỗ này chờ sư phụ tìm đến nàng, cho nàng giải dược. Sau đó giống như một người bình thường, sống một cuộc sống yên tĩnh thẳng đến khi nhắm mắt xuôi tay , đây là nguyện vọng duy nhất của nàng.

“Ha ha......” Hắn nở nụ cười, biểu cảm như trút được gánh nặng, ngữ khí cũng có vẻ thập phần thoải mái: “Vậy ngươi cứ lưu lại thì được rồi.”

“Nhưng những người bên ngoài không muốn để cho ta lưu lại.” Nàng ủy khuất oán giận.

Bọn họ không chỉ có không cho nàng lưu lại, còn muốn nàng bồi thường một ngàn lượng bạc, thật sự là đủ! Nói trắng ra địa phương này cũng không có gì tốt, người ở đây cũng vậy.

“Cũng không phải không cho ở, mà là...... Ngươi biết làm cái gì?” Hắn lại vòng trở về đề tài trọng tâm nguyên thủy nhất.

“Ta không rõ ý tứ của các ngươi, vì sao phải biết làm gì đó mới có thể lưu lại.” Nàng trả lời giống như đang giận dỗi: “Nếu nhất định phải có đáp án, ta đây...... Biết giết người.”

Khá lắm, nha đầu thành thật! Nguyên Dắng không nhịn được bật cười, đưa tới một trận mãnh liệt ho khan, ho xong mới hỏi lại: “Nếu ta nói cho ngươi biết, thiên hạ đệ nhất sát thủ hiện tại đang ở trong trấn giúp giết heo, ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào?”

“Cái gì?” Thiên hạ đệ nhất sát thủ Tiêu Tàn Dạ? Gã Tiêu Tàn Dạ đã hủy toàn bộ “Kim Phong Tế Vũ lâu” ở nơi này?

“Hắn tinh thông cũng là giết người, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng không hơn gì hắn?”

“......” Nàng một trận á khẩu không trả lời được.

“Cho nên, nếu ngươi muốn lưu lại, lại không cần bồi thường tiền, chỉ có một biện pháp.”

“Cái gì biện pháp?”

“Cầm cho ta.”

“Cầm...... Cái gì?” Nàng hoài nghi lỗ tai mình.

“Ngươi đả thương ta, phải bồi tiền cho ta. Bất quá,nhìn ngươi toàn thân cao thấp cũng không có gì đáng giá có thể bồi thường , ta mở hiệu cầm đồ, ở trong cửa hàng của ta, bất cứ thứ gì cũng có thể cầm, ngươi có thể suy nghĩ đem bản thân ngươi cầm để trả nợ. Sau này có ta bảo bọc cho ngươi, ngươi vừa không cần rời đi, cũng không cần bồi thường tiền, càng không ai đến làm khó ngươi, ngươi nói biện pháp này được không?” Hắn giải thích tường tận, nói vô cùng êm tai.

“Ta không có nghe sai chứ?”

“Không sai.”

“Cầm cho ngươi?”

“Ừm, hừ!”

“Ta đem chính mình cầm cho ngươi làm gì?” Hắn sẽ không bị nàng một chưởng chém thành thần kinh thác loạn chứ? Nàng nhớ rõ ràng vừa rồi cũng không đánh vào đầu của hắn a.

“Làm nha đầu, làm thiếp.”Hắn cười rực rỡ, “Bất Tam, Bất Tứ tuổi lớn, ta thiếu người hầu hạ, nhìn ngươi rất thích hợp, thế nào?Đề nghịvừa rồi của ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Dựa vào cái gì?” Nàng giận dữ, taynắm thành quyền, nắm thật chặt, cố nénkhông tiến lên một chưởng đánh chết hắn.

“Dựa vào cái gì? Ha ha......” Tựa lưng vào ghế ngồi, mặt hắn tái nhợt nhìn nàngchăm chú, đôi mắt đen giống như tấm màn đen tập trung những ngôi sao sáng nhất, rạng rỡ lấp lánh.

“Đúng, dựa vào cái gì?”Nguyễn Chân Chân cười lạnh đứng lên, một đôi mắt long lanh với hàn ý bức người.

Không sai, nàng xuất thânlà nha hoàn, nhưng nàng thật vất vả mới thoát khỏi ác mộng của Tín Dương Hầukia, còn có thể ngốc đến mứclại nghe mộtnam nhânkhác sai khiến Hắn cho rằng hắn là ai vậy? Thật sự là quá đủ rồi!Vừa rồi còn tưởng rằng hắn là người có thể thương lượng, nàng từng nghĩ rằng mình áy náy vì vết thương của hắn, hối hận, cầu nguyện cho hắn ...... Tất cả đều là chó má! Namnhân nàykhông chỉkhông phải người tốt, mà còn là một tên xấu xa đáng ghê tởm!

“Bằng ngươi không có lựa chọn nàokhác, ngươi có sao?” Nguyên Dắng cười đến càng vui vẻ, bộ ngực chấn động khẽ động nội thương, làm cho hắn cảm thấy đau, nhưng vẫn là cười đếnrất vui,điều này làm cho biểu cảmtrên mặt hắn có chút cổ quái.

“Ngươi làm sao mà biết ta không có?”Nàng hỏi lại.

“Không ngại nói ta nghe thử một chút?” Hắn thưởng thức nàng tức giận đến mặt mày xanh mét, miệng nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tiểu Tước Nhi!” Oanh một tiếng!Đầu óc Nguyễn Chân Chântrống rỗng, khiếp sợ cùng kinh hoàng,quả thực bị hắndọa đến choáng váng. Người nọ là từ chỗ nào biết được nàng chính làKì hạ sát thủ “Toàn Mộc Tước” của “Bách Điểu Các”?

“Ngươi nói cái gì?Ai là Tiểu Tước Nhi?Ngươi nhận sai người rồi?” Nàng không thừa nhận, ôm tâm lý cho rằnghắn bất quámay mắnmèo mùgặp chuột chết mà thôi.

“Còn muốn lừa ai vậy?Toàn Mộc Tước.”Hắn vạch trần nàng, ung dung xemngười nào đó vì quá kinh hoàng mà trợn to đôi mắt hắc bạch phân minh, một chữ cũng nói không nên lời.

“Ngươi nên biết, nếu ta thả ra tin tức, sẽ có bao nhiêu cừu gia ở bên ngoài thôn trấnchờ muốn cái mạng nhỏnày củangươi?”

“Ngươi...... Ngươi còn biết gìnữa?”Nàng thật vất vả phục hồi tinh thần lại.

“Hẳn là so với trong tưởng tượng của ngươi nhiều một chút.”

“Nói đến nói đi, không phải chỉ là cái mạng sao?” Nàng cả giận nói: “Ta cho dù chết, cũng tuyệt không chịu ngươi uy hiếp!”

“Đúng, chết cũng không có gì hay để dọa người, đối với người như các ngươi mà nói, chết có lẽ là một giải thoát.” Hắn hừ nhẹ một tiếng “Chỉ sợ không dễ dàng chết như vậy, cảm giác 『 dịch cốt tán 』...... Hẳn là rất khổ sở đúng không?”

“Ngươi...... Làm sao có thể biết?”Nguyễn Chân Chân triệt để hoang mang lo sợ.

Cũng không phải không từng nghĩ tới việc tự sát,bất đắc dĩ từ nhỏ nàng đã bị bức dùng “Dịch cốt tán”, sớm có nghe thấy những thống khổ của người bị trúng “Dịch cốt tán”trước khi chết, phải kêu rên bảy ngày bảy đêm, thẳng đến khi toàn thân thối rữa hóa thành một bãi máu loãng, sinh mệnh mớichân chính kết thúc.

Trước khi chết còn phảixem chính tay, chân, đùi của mình hóa thành máu loãng sau đó mới tắt thở, nhớ tới cái loại tình hìnhkhủng bốnày, nàng đã không nhịn được nữa, buồn nônmột trận.

“Ta cóbiện phápgiải 『 dịch cốt tán』,chẳng lẽngươi không muốn thử xem?” Hắn nhìnkhuôn mặt nhỏ nhắnkhông hề có chút huyết sắc, khẽ dụ dỗ: “『 dịch cốt tán』trong ba tháng, trên người ngươi còn có thuốc có thể ăn sao?”

Nàng quả thực đã đem viên thuốc giải cuối cùng uống vào luôn rồiNguyễn Chân Chân không chịu nổikích thích cùng kinh hách hơn nữa, hai tay chống đỡ mép bàn, hai chân như nhũn ra run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Tuổi còn nhỏ, trí nhớ đã kém như vậy, cư nhiên đã quên ta là ai.”Trong lời nói của hắn tiện thể nhắn, có lòng tốt nhắc nhở nàng: “Đại danh của côngtửnhà ngươilà Nguyên Dắng, nhớ kĩ chưa!”

“Vì sao...... Lại làm khó ta?”Nàng không hiểu hắn sao lại coi trọng nàng?

Nếu so với những nữ nhân mà nàng đã từng gặp qua mà nói, trừ bỏcô chủ khách sạn trang điểm quá lòe loẹt không thể thấy rõ dung mạo,nữ đạo sĩhành vi cùng ngôn ngữcổ quái, không phải còn có một vịnữ đại phubộ dạng xinh đẹp như hoa, thanh lệ thoát tục sao?Saocố tình lại là nàng rơi vàopháp nhãncủa hắn?

“Bởi vì nhàm chán.”

“Bởi vì...... Nhàm chán?”Nàng không dự đoán được hắn lại sẽ nói ra mộtnguyên nhânlàm người ta hộc máunhư vậy.

“Thôn trấn nàyquá buồn, nhàm chán đến chết được, hơn nữa những tên xấu xa hư hỏng kialại không thú vị chút nào.Thật vất vả mới có người mớiđến đây, không tận tình chơi đùa không phải quá mức làm thất vọng chính mìnhsao?Ngươi nói có phải hay không? Chân Chân......” Hắn cố ý kéo dài tên nàng, nàng chán ghét thầm nghĩ muốn một phen bóp chếthắn.

“Nói sao đi nữa ngươi làm ta bị thương, làm cho ta đau thành như vậy, còn kém một chút sẽ chết. Ta là một người có thù tất báo, nếu chỉ giết ngươi như vậy, lại giống nhưquá dễ dãi cho ngươi rồi, không bằng làm cho ta, tra tấn ngươi cả đời, ngươi cảm thấy ý tưởng này thế nào? Rất tuyệt đúng không?”

Nguyễn Chân Chân không bao giờ nữa muốn nghe những lời hàm hồ độc ác của hắn nữa. Nhắm chặt mắt, tâm quyết định dứt khoáy, đã nghĩ cắn lưỡi tự sát, đột nhiên lại nghe hắn vội vàng kêu lên: “Uy uy uy, muốn chết cũng phải nghe ta nói hết......”

“Nói cái gì?”Nàng mở to mắttrợn tròn nhìnhắn.

“Quên nói, nữ đại phu cứu ta lại làthần ycó thể khởi tử hồi sinh, nếu ai muốn tự sát, cho dù chỉ còn nửa cái mạng nàng ấy vẫn có thể cứu trở vềđến...... Muốn chết kỳ thực cũng không dễ dàng, tục ngữ nói chết tử tế không bằng nhẫn nại sống, cần gì phải lãng phíthời gianquý giá của mọi người?”

“......” Như thế rất tốt, ngay cả chết cũng chết không được.

“Ta đếm tới mười, ngươi suy nghĩ cho kĩ cómuốn làm hay không!” Hắnnắmphần thắng, hứng thú dạt dàoxem nànggiãy dụalần cuối cùng.

Nàng không nói lời nào, đôi mắt to xinh đẹp gắt gaonhìn trừng trừng vào mắt hắn, hận không thể hy vọng hắn đột nhiên thương thế phát tác mà chết, đỡ phải còn sống nơi nơi gây tai họa hại người. “Một, hai, ba.....” Hắn chậm rãi đếm, đột nhiên tăng tốc nhanh hơn: “Bốn năm sáu bảy bát chín mươi! Đã đến giờ!”

Họ Nguyên khốn này tuyệt đối là cố ý chỉnh nàng! Nguyễn Chân Chân tức giận đến sôi lên, bỗng nhiên lĩnh ngộ đượcmình càng tức giận, thì tên khốn kiếp kialại càng vui vẻ, nàng làm sao cho hắn toạinguyện chứ?

“Nói mau đi!Mùa xuân chỉ có một lần, kế hoạch thì mỗi ngày mỗi thay đổi...... Thời gian quý giá nha!” Nguyên Dắng dang hai tay ra, nở nụ cười gian xảo.

Hắn biết nàng không phục, tiếc rằng đường thoát cao thấp trái phảikhông chỉ bị hắn tuyệt đối cắt đứt, ngay cả cửa sau hắn cũng đã bịt kín, chỉ duy nhất một cái cầu độc mộc cho nàng đi. “Ta...... Chỉ làm nha hoàn không làm thiếp!”Hít sâu một hơi, Nguyễn Chân Chân cuối cùng cũng khôi phụcbình tĩnhngày xưa.

“Úi chà chà, thà rằng làm nha đầu cũng không làm thiếp?Ái mộ công tử tanhư thế, cho dù không danh không phận cũng nguyện ý sao?”Hắn ngạc nhiên nói.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ muốnbiết người này có liêm sỉ hay không.

“Nhưng ta rất cần một người để làm ấm giường nha!”

Hắn lại tự nhủ giảng ralý dophi thường quang minh chính đại

“Ấm cái đầungươi! Nói thật cho ngươi biết, cô nãi nãi ta cái gì đều khôngbiết, chỉ biết giết người! Ngươi có muốn thử xem không?” Nàng lại dễ dàng bị hắn chọc giận, trong ngày thường hiếm khi nổi giận, từ khi cùng tiểu tử này dây dưa không rõ, nói chưa được ba đâu thì sẽ nhất địnhphát hỏa, thật đúng là việc lạ! Bất quá nàng nói những lời này đềulà lời nói thật, bởi vì nàng không biết làm gì hết ,làm ruộng dạy học săn thú thêu hoacho nên mớilưu lạc đếnkết cụckhông thể không đem chính mình cầm cho hắn, hắn không phải thấy thế mới bức nàng sao?

“Ai nha!Ngàn vạn đừng chống đối trưởng bối, cô nãi nãi có thể lợi hại hơnngươi rất nhiều, không có việc gì thì nhưng đừng chọc nàng ấy!”Hắn cười ha ha nói những lời nàng hoàn toàn không hiểu.

Cách vài trăm thước bên ngoài Như Ý khách sạn,vừa bước vào đại môn cô chủ khách sạn đột nhiên đánhcái hắt xìvang dội, xoay người hồ nghi nhìn về phíachân trời......

“Dù sao ngươi về sau chỉ có thể nghe ta, ta gọingươi làm sao thì ngươi phỉa làm vậy, do ta quyết định!” Chính hắn là chủ nhân.

“Nếu ta không nghe lời ngươi thì sao?”Nàng khiêu khích liếc hắn.

“Một, đến tiền; Hai, giam kín thẳng đến khi độc phát bỏ mình; Ba, kéo ra bên ngoàithôn trấn, trên cổ treo một tấm bảng đề năm chữ thật to『Toàn Mộc Tước tại đây』,chờ đợi cừu giađến...... Ngươi chọncái nào?”Hắnđắc ý.

Sau một lúc lâu...... “Làm thì làm!Ai sợ ai?” Nguyễn Chân Chân hổn hển rống giận với Nguyên Dắng: “Ta nói cho ngươi......”

Ai biết hắn không đợi nàng nói xong, mày buông lỏng, thần kinh run lên, cả người giống như đạt được ý nguyện, nhìn ra ngoài cửa hét to: “Bất Tam, Bất Tứ, mau vào nâng ta về nhà......”

Cửa gỗ “Chi nha” Một tiếng mở hẳn ra, hai mái đầu ló ra, tất cả đều là một mặt không thể hiểu nổi cùng...... Vui mừng quá đỗi.

“Công tử, khi nào thì ngài học được bụng dạ đen tối của Khúc phòng thu chi thế?Còn có một nửa gian trá của Hoàng Phủ tiên sinh? Lạicó thểdễ dàng đem ngườiáp chế tới taynhư vậy, lão nô thật sự là rất rất rất bội phục ngài......”

“Ô...... Công tử cuối cùng có thể bảo hộ chính mình rồi, thật sự là...... A di đà phật, bồ tát phù hộ a!” Hai người thay phiên nhau nói làm Nguyễn Chân Chân thiếu chút tức hộc máu,chủ nhânnhà mình làm ra loạiuy hiếp lợi dụng, thiếu đạo đứcvừa đấm vừa xoanày, thân là người hầu lại còn cảm thấy vui mừng thay phiên nhau cảm tạ Phật tổ?

Trong phút chốc, nàng rất hối hận, không nên bởi vì muốn giải dược mà nghe lời sư phụđi đếnđịa phương quỷ quáinày.

Nàng ngây thơ cho rằng mình có thể sống qua những ngày tháng bình yên, lại không biết bốn chữ “Bắt đầutừ đầu”này, đối vớitayđầy máu tanh như nàng mà nói, căn bản chính là một ước nguyện không bao giờ có thể thành hiện thực được.

Thiên hạ quạ vốn dĩ màu đenhắc, chưa từng có cái gọi là cõi Cực Lạc? Sớm biết như thếmình hẳn là tìm một địa phươngkhông có người, an tĩnh chết đi, mà không phải giống hiện tại, ngay cả chếtcũng chết không được. Trời ạ! Nàng rốt cuộc đã gặp phải ma đầu sát tinhnào?