_ Hơi hơi mở mắt ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng tú lệ kia thật sâu. _
_ Qua bao thăng trầm, cuối cùng nàng cũng đã quay về trong lòng hắn, ngủ say ngoan ngoãn như một chú mèo con _
_ Vậy, nàng có phải cũng yêu hắn hay không? Lấy sinh mệnh, dùng hết toàn bộ sức lực, toàn tâm toàn ý, liều mạng yêu! _
_ Nàng dường như nghe được nghi vấn của hắn, ở trong mộng khẽ ngâm một tiếng, càng thêm không muốn xa rời, co rút vào trong lòng hắn, cùng da thịt hắn chạm nhau, chân quấn quýt lấy nhau, hắn nhướng mày cười nhẹ, đây là câu trả lời của nàng! _
Tại gian biệt viện không thấy ánh mặt trời này, cảm thấy nghi hoặc không chỉ riêng mình Nguyễn Chân Chân, còn có Ngột Tựu đối diện Cơ Dương đang hỏi cho rõ ngọn nguồn.
“Ngươi có biết gã hoàng tôn kia vì sao cứu Tiểu Tước Nhi không?” Ngột Tựu đầy bụng nghi vấn.
“Ta làm sao biết!” Cơ Dương cười lạnh mấy tiếng, chua chát nói: “Đại khái tiểu đồ đệ ngươi rất lẳng lơ phóng đãng, không biết câu dẫn linh hồn nhỏ bé của người ta lúc nào mà thôi!”
“Một khi đã như vậy, ngày mai ta liền mang Tiểu Tước Nhi khởi hành đến Xiêm La quốc, giúp ngươi chuẩn bị mọi chuyện, sau đó sẽ đến đón ngươi.” Ngột Tựu dằn lòng giúp hắn chu toàn.
“Phải không?” Cơ Dương hừ nhẹ một tiếng, vẫn cứ lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi không phải nghĩ như vật đâu! Chỉ sợ mang Tiểu Tước Nhi đi là thật, tới đón ta là giả.”
“Ngươi đã không tin ta, vậy rốt cuộc muốn như thế nào?” Ngột Tựu chán ghét trừng mắt nhìn giả nữ nhân đang đối diện gương đồng trang điểm tỉ mỉ, thấy người đó không vội không chậm khẽ nhướng mày, từ hộp son lấy ra màu son đỏ chói thoa lên môi.
“Rất đơn giản, ta muốn ngươi tự tay giết tiểu tiện nhân kia, chúng ta cùng đi Xiêm La.” Cơ Dương cũng không giận, âm độc lại quyến rũ nhìn hắn từ trong gương, chắc như đinh đóng cột nói: “Bằng không, chúng ta ôm nhau chết chung.”
Hiện thời hắn cái gì đều không có! Quyền thế, địa vị, danh dự, tiền tài, toàn bộ đều tan thành mây khói, bên người cũng chỉ còn lại nam nhân này, đáng tiếc còn có mang dị tâm, bất cứ lúc nào cũng muốn thoát khỏi mình.
“Ta là sư phụ của nàng ấy!” Ngột Tựu mới không nỡ xuống tay giết Nguyễn Chân Chân bây giờ.
“Thôi đi, đừng nói ngươi không hạ thủ được, trong lòng ngươi đang nghĩ gì chẳng lẽ cho ta không biết sao?” Cơ Dương đứng bật dậy, đem hộp son trong tay ném mạnh trên mặt đất.
Ngột Tựu đang muốn trở mặt, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
“Hầu...... Không, phu, phu nhân, không tốt, bên ngoài có mấy hắc y nhân đằng đằng sát khí , đang cùng bọn thuộc hạ giao thủ.” Có thủ hạ ở bên ngoài lo lắng bẩm báo.
Ngột Tựu hung tợn trừng mắt nhìn Cơ Dương trừng trừng, xoay người xông ra ngoài, vẫn là chờ giải quyết chuyện bên ngoài rồi mới tiếp tục tính sổ giả nữ nhân này!
Ngoài phòng, trong viện, đang đánh nhau đến náo nhiệt, bốn hắc y nhân, trong đó có hai người đang cùng các sát thủ Bách Điểu Các giao thủ, hai ngườikhác đang ứng ở một bên phất cờ hò reo cố lên trợ uy.
“Dừng tay!” Ngột Tựu liếc mắt một cái nhìn ra tất cả những thủ hạ không có ai là đối thủ của hai người kia, bởi vì người tuy rất đông nhưng đều đã bắt đầu chống đỡ không được.
“A, tên lợi hại cuối cùng cũng đã ra, cứ mãi phái đám lính tôm tướng cua thật sự là lãng phí thời gian của chúng ta mà!” Hắc y nhân bàng quan thứ nhất mở miệng, thanh âm nũng nịu, vòng eo nhỏ nhắn quấn quanh một cây roi bằng vàng xem ra là một nữ nhân.
“Không phải còn có một tên giả nữ nhân sao? Sao lại không thấy đi ra? Một lần giải quyết cho xong, đỡ phải phiền chết người.” Hắc y nhân thân hình khôi ngô tục tằng một quyền đánh bay hai gã sát thủ, người này ra tay ngoan độc, chiêu chiêu bị mất mạng, tính tình hiển nhiên không tốt lắm.
“......” Một vị nam tử cao lớn khác cũng không thèm nói một tiếng, trở lại vung một chân xoáy gió đem mấy sát thủ đá hộc máu, chưởng pháp vững vàng, mười phần khí thế.
Đó không phải là do nhóm sát thủ dưới trướng của “Bách Điểu Các” võ công quá yếu, mà là hai người kia chính là cao thủ hiếm thấy. Xem xét Ngột Tựu thủ hạ bởi vì bị đánh cho mặt xám mày tro mà giận không thể át, nữ hắc y nhân không khỏi vui vẻ thầm nghĩ, nếu hắn biết được một trong hai người là giết khắp thiên hạ không địch thủ “Thiên hạ đệ nhất sát thủ của hôm qua”, người còn lại là ‘Đại tướng quân tiền triều xx”, trên mặt sẽ xuất hiện loại biểu cảm nào?
“Dừng tay!” Ngột Tựu thét to một tiếng, một mặt âm thầm đoán lai lịch đối phương, một mặt coi như khách khí hỏi: “Không biết chư vị đến đây, có gì phải làm sao?”
“Lôi thôi dài dòng quá!” Đứng ở một bên đang xem cuộc chiến một hắc y nhân khác lại không chút khách khí, khẩu khí còn lớn hơn đòi mạng lớn tiếng la hét: “Gia chủ của ngươi chết đâu rồi? Gọi hắn lăn ra đây gặp ta!”
Tầm mắt quét về phía hắn, chỉ cần liếc mắt một cái, Ngột Tựu đã biết trên người người này không hề có nửa điểm võ công đáng nói, cố tình còn dám ở trong một đống cao thủ lớn giọng như thế, có thể thấy được thân phận người này thật sự không bình thường.
“Các hạ là ai? Có phải có chút hiểm lầm gì với Hầu gia nhà ta hay không......” Hắn lời còn chưa dứt đã bị tiểu tử hắc y nổi trận lôi đình đánh gãy.
“Lầm cái đầu mẹ ngươi, hắn bắt lão bà yêu dấu của ta, ngươi còn dám trợn mắt nói nói dối? Hiểu lầm? Ta khinh!”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đối phương miệng nói lời ngông cuồng, chưa từng chịu qua khuất nhục như thế này, mặt Ngột Tựu vặn xoắn, không tiếp tục giả vờ khách sáo nữa.
“Ta là ông nội của ngươi, Nguyên Dắng đại gia, kêu tên giả nữ nhân chết tiệt đó mau mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!” Trên gương mặt luôn thích cười hiếm khi xuất hiện vẻ lạnh lẽo, trên đời này đại khái không có chuyện gì có thể làm cho hắn xuất hiện vẻ mặt khủng bố như vậy.
Chỉ có thể là, vì nữ nhân của hắn.
☆☆☆
Hiện tại...... Là cái tình huống gì?
Nguyễn Chân Chân trừng mắt, một đôi mắt to, ngây ngốc nhìn mấy người đang đứng ở đối diện, lòng tràn đầy kinh sợ cùng khó có thể tin.
Tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ có chút xa, nhưng nàng vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ, Tạ chưởng quầy, Tiêu đồ tể, cô chủ khách sạn, còn có...... Nguyên Dắng.
Nước mắt nói đến là đến, tràn đầy đôi mắt long lanh. Nàng cho rằng, sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa ......
Nguyên Dắng không thể chịu nổi khi thấy lão bà thân yêu của mình rơi lệ, gấp đến độ muốn giơ chân, bất đắc dĩ lão bà lúc này còn bị người ta kiềm kẹp, không thể để cho hắn ôm vào trong ngực dỗ rồi lại dỗ, thực mẹ nó tồi thế!
“Chân Chân! Bọn họ có phải khi dễ nàng hay không? Nàng đừng khóc mà, ta ở đây, ở đây mà, đừng khóc được không? Nàng đừng sợ, chờ ta tới cứu nàng , nếu bọn họ đánh nàng một cái tát, ta liền chặt tay bọn họ; Bọn họ đá nàng một cước, ta liền phế gốc rễ của bọn họ. Nguyên Dắng ta nói được thì làm được, ai không sợ thì cứ lăn ra đây cho Lão Tử xem!” Hắn kiêu ngạo phách lối lớn tiếng uy hiếp.
Nghe vậy, vừa bị Tiêu Tàn Dạ cùng Tạ chưởng quầy sửa chữa một chút, lúc này đang nằm loạn thất bát tao ngã nghiêng trong viện, đám sát thủ“Bách Điểu Các” cảm thấy phát lạnh. Quý công tử thoạt nhìn như được nuông chiều từ bé, tâm địa lại ác như vậy, khẩu khí lại lớn như vậy? Còn muốn phế đi gốc rễ của bọn họ!
Nhưng nhìn hai người hắn mang đến, võ công sâu không lường được, thân thủ đối phó với bọn họ nhiều người như vậy đều dư dả thoải mái thật sự, không biết vị Nguyên công tử này trên người có mang kì nghệ gì hay không? Thế ngoại cao thủ thuộc loại khó gặp ở trong chốn giang hồ?
Chỉ có Nguyễn Chân Chân biết, hắn mới không phải là cao thủ gì cả, hắn chỉ là một người ở một địa phương kỳ quái tên là “Ô Long Trấn”, mở ra một hiệu cầm đồ kỳ quái, luôn lấy thái độ ngông nghênh nhưng chân thành làm chút chuyện ngu xuẩn quái dị làm người ta cười sặc sụa.
Nàng biết nam nhân kì quái này, cho dù không có ai làm chỗ dựa cho hắn, không có ai hỗ trợ, một khi hắn hạ quyết tâm làm việc gì, cho dù người đang ở hiểm cảnh, vứt bỏ tính mạng, hắn cũng phải đi mạo hiểm thử một lần.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn chính là như vậy, rõ ràng không phải là đối thủ của nàng, vẫn to gan lớn mật, mặt dày mày dạn trêu cợt nàng, thẳng đến khiđem nàng chọc giận đến mức ra tay đem hắn đánh chết khiếp......
“Chàng làm sao có thể đến......” Nàng nghẹn ngào, không hề chớp mắt cứ mãi nhìn thẳng hắn, sợ giây tiếp theo hắn sẽ biến mất không thấy. Thật lâu sau, nàng lại thì thào hỏi chính mình cũng như hỏi hắn: “Làm sao có thể?”
Hắn làm sao có thể tới cứu nàng? Còn đến cùng với cô chủ khách sạn? Chuyện này không khỏi cũng quá kỳ quái nha?
“Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ nha!” Nguyên Dắng từ xa xa nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy lại nghe không rõ nàng đang nói cái gì, càng phát ra lo lắng.
Nghe không rõ ràng nguyên nhân trừ bỏ giữa hai người có khoảng cách, ngoài ra còn có cô chủ khách sạn đang cùng Cơ Dương ngươi một câu ta một câu cò kè mặc cả.
“Ta khuyên ngươi nha, vẫn là ngoan ngoãn thả cháu dâu nhà ta, bằng không đừng trách lão nương ta thô lỗ.” Cô chủ khách sạn vừa cười lạnh vừa uy hiếp.
“Ta biết ngươi là ai, cũng biết thế lực của ngươi, chọc ngươi, thiên hạ này có chỗ có thể để cho ta dung thân, đúng không?” Cơ Dương cũng cười, chẳng qua gương mặt nữ nhân cùng tiếng nói nam nhân, nhìn thế nào đều cảm thấy kỳ quái.
“Rất thức thời, vậy còn vô nghĩa làm gì? Mau đưa người thả?”
“Ta không tin thả người xong, ngươi sẽ quên đi như vậy.” Nữ nhân này có tiếng rất không phân biệt rõ phải trái khó xữ, hắn cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi vạn nhất khinh thường lời nói của nàng liền mệt lớn.
“Vậy ngươi muốn sao? Biểu diễn chiêu chó cùng rứt giậu à? Lão nương ta không rảnh đểxem đâu!”
Bên tai, một nữ nhân thực cùng một giả nữ nhân nói không dứt, Nguyên Dắng chỉ có thể há hốc mồm nhìn đến miệng lão bà nhà mình mấp máy, nhưng một chữ đều không nghe thấy, lập tức không khỏi nổi trận lôi đình.
“Con mẹ nó! Hết thảy câm miệng cho ta!” Hắn hét lớn một tiếng, trơn trừng mắt.
Quả nhiên, an tĩnh......
Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn mặt Nguyên công tử giống như lật sách, một giây trước còn hung ác gầm thét, giây tiếp theo đã đối với lão bà của mình liếc mắt đưa tình, chỉ kém không bổ nhào qua chó vẩy đuôi mừng chủ.
“Chân Chân, nàng muốn nói cái gì nha? Lặp lại lần nữa được không?” Hắn đưa tay cuốn thành loa hô to.
“Ta hỏi chàng......” Nguyễn Chân Chân cố lấy dũng khí, đỏ mặt, cũng dùng sức hô lên: “Chàng, chàng còn muốn ta sao?”
“Vô nghĩa, ta không muốnnàng còn muốn ai? Nàng nghĩ rằng ta phong lưu lắm sao?” Nguyên Dắng vừa tức lại bất đắc dĩ điên cuồng gào thét lại.
Trong đầu óc của nha đầu kia rốt cuộc chứa cái gì? Chẳng lẽ nàng không nhìn thấy mình đối với nàng có bao nhiêu chấp nhất sao?
“Vậy chàng...... Có thể lại cưới nữ nhân khác hay không?” Nàng lại kêu, đuôi mắt còn vụng trộm liếc cô chủ khách sạn đang ở một bên xem diễn.
Ủa? Sao nàng ấy cũng không giận chút nào? Nếu đổi lại là đã sớm tức giận đến chạy mất.
“Cưới cái gì mà cưới?” Nguyên Dắng trợn trắng mắt, “Ta có nàng là đủ rồi, nàng chính là lão bà ta mai mối cưới hỏi danh chánh ngôn thuận nha!”
Chỉ một mình nàng đã khiến cho hắn phí thời gian nhiều năm như vậy, nơi nào còn có dư thừa khí lực cưới người thứ hai? Hắn còn muốn sống lâu vài năm, cùng nàng sinh vài đứa bé mập mạp nữa.
“Ta không phải thiếp sao?” Nàng choáng váng.
“Nữ nhân khó hiểu này, hở chút là giận dỗi, chỉ biết tâm vào chuyện vụn vặt, nàng không thấy thì không biết hỏi sao?” Nguyên Dắng quả thực sắp bị nàng làm cho tức chết rồi.
“Không sai, thời điểm hắn cưới ngươi, thật là nghi thức cưới thê tử, chúng ta đều đi tiền biếu, thế nào? Hắn còn muốn cưới nữa sao? Khẩu vị lớn quá rồi!” Tiêu Tàn Dạ ở bên cạnh xen mồm, trong lòng thẳng thắn mắng, nữ nhân ngốc như vậy sao lại cũng có người thích?
Nguyễn Chân Chân đem tầm mắt chuyển về hướng Tiêu Tàn Dạ, người này chưa bao giờ nói một câu vô nghĩa, cũng không nói một câu nói dối, nghe hắn hẳn là không sai đi?
Khi nhìn thấy hắn cũng khẳng định gật đầu, ánh mắt lung linh lại mở lớn hơn nữa.
“Vậy...... Vậy nàng ấy thì sao?’ Nàng kiên trì nhìn về phía cô chủ khách sạn, người mà hắn đã từng nói rất quan trọng với hắn.
“Nàng là tiểu bà bà của ta a, trời ơi! Ta cũng không muốn loạn luân.” Nguyên Dắng kêu rên.
Trời ơi! Nguyễn Chân Chân choáng váng, cũng thầm than trong lòng, , làm nửa ngày thì ra cô chủ khách sạn này không chỉ có huyết thống quan hệ thân thích, mà còn là bà bà có bối phận cao như vậy? Lần này mắc cở chết đi rồi, thật là một đám quạ đen giăng đầy trời mà!
“Các ngươi nói nhảm xong chưa?” Ngột Tựu không thể nhịn được nữa, duỗi tay ra, đem Nguyễn Chân Chân từ trong tay thủ hạ bắt đi qua, chế trụ cổ họng của nàng.
“Dừng tay!” Nguyên Dắng quá sợ hãi, định tiến lên, bị cô chủ khách sạn cứng rắn giữ lại
“Được rồi, muốn tự tử cũng không phải phiền phức như vậy, tránh sang một bên, đừng làm cho chúng ta thêm phiền toái.”
“Ta mặc kệ! Các người mau cứu nàng!” Hắn ăn vạ, kiên quyết không tránh sang một bên, “Nếu nàng có chút cái không hay xảy ra, ta cũng không sống được a!”
“Ai a uy, chúng ta vì cứu lão bà ngươi, đã động viên hết người có võ công ở thôn trấn mang hết đến đây, Tiểu Kinh cùng Tiểu Cù còn đang ở giữa đường tiếp ứng, còn chưa đủ nghĩa khí sao? Còn uy hiếp chúng ta muốn đi tìm chết? Nói hay quá?” Tiêu Tàn Dạ lạnh lùngnói.
“Được rồi, Nguyên Dắng nhà ta cũng coi như có tình có nghĩa, các vị đừng cùng hắn so đo nga.” Thân là tiểu bà bà, khuỷu tay nhi há có thể hướng ra ngoài? Thấy thế, cô chủ khách sạn tươi cười khả ái hoà giải.
“Các ngươi tránh ra, trước tiên thả chúng ta ra ngoài.” Ngột Tựu phát hiện những người đến từ Ô Long Trấn này không phải quái lạ bình thường, nếu buông tay cho bọn họ tán gẫu, nói không chừng có thể tán gẫu ba ngày ba đêm chưa dứt được, hắn cũng không tâm tình nghe bọn họ tán gẫu việc nhà.
“Chúng ta? Chúng ta ở đây là ai cùng ai nhỉ?” Cô chủ khách sạngiả vờ ngây thơ, lộ ra vẻ mặt chỉ có“Đơn thuần” thiếu nữ mới có.
“Ta cùng nàng.” Hắn bắt chặt Nguyễn Chân Chân trong lòng, những người còn lại hắn còn khuya mới quản.
“Ngươi nói cái gì?” Cơ Dương không nhịn lên ra tiếng : “Ngay cả ta ngươi cũng không quan tâm? Ngươi thực sự muốn chia tay sao?”
“Quan tâm ngươi làm cái gì? Thành thật nói cho ngươi biết, Lão Tử đối với ngươi đã sớm ngấy, cho rằng mặc vào nữ trang, trước ngực mang thêm hai khối vải thì sẽ là nữ nhân sao? Ta khinh, nhìn ngươi ở trên giường Lão Tử ép buộc, Lão Tử đã muốn ói rồi.”
Vừa nghĩ đến hai đại nam nhân ở trên giường...... Trường hợp đó làm tất cả mọi người đây không nhịn được vặn xoắn chặt mày, lại mạnh mẽ lắc đầu loại bỏ những hình ảnh hạn chế trong não.
“Tốt lắm, ta đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy......” Cơ Dương thê lương cười khổ, ôm nỗi hận hai mắt nhìn chằm chằm Ngột Tựu, thở dài.
Nam nhân này không lương tâm, mình vì hắn ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần, quyền thế cũng xem đạm bạc, thầm nghĩ cùng hắn tay chắp tay nhau, mà hắn đã sớm bắt đầu ghét bỏ mình từ lâu.
“Đều tránh ra!” Ngột Tựu không muốn tiếp tục trì hoãn thời gian, đi từng bước một bám trụ Nguyễn Chân Chân đi ra khỏi cổng. Cô chủ khách sạn không có thời gian quản Nguyên Dắng, chỉ phải âm thầm ý bảo mọi người lui về sau.
“Bọn họ cố kỵ ngươi, sợ ngươi tổn thương con tiểu tiện nhân này, ta thì không sợ!” Không ngờ Cơ Dương từ phía sau đột nhiên ra tay tập kích hắn, nắm ngón tay bén ngót bám thật sâu vào trong lưng Ngột Tựu
“Chết tiệt giả nữ nhân!” Ngột Tựu tức giận vung tay đánh một chưởng, đem Cơ Dương đánh bay ra ngoài.
Lẽ ra võ công của Cơ Dương hẳn là cùng Ngột Tựu tám lạng nửa cân, mọi người thấy hắn đột nhiên bị một chưởng đánh bay về phía sau, máu tươi phút chốc phun ra, hiển nhiên trên người đã bị thương nặng, cũng cảm thấy rất kỳ quái
“Ha ha......” Nội thương tổn hại tâm mạch Cơ Dương ngã xuống đất không dậy nổi, lại còn thê lương cười thảm, nghe vào trong tai tại mọi người, chỉ cảm thấy tiếng cười so với khóc còn thảm hơn.
“Ngươi cười cái gì?” Ngột Tựu chán ghét hỏi, đồng thời cảm giác phía sau lưng một trận vừa tê vừa đau.
“Ta cười cái gì...... À...... Ta cười ngươi cho là có thể thoát khỏi ta...... Lại không biết, chính mình cũng không sống được......” Cơ Dương cười đứt quãng nói: “Ngươi cho là...... Chỉ có ngươi có thể có khống chế dịch cốt tán của người khác sao? Ta cũng có độc dược khác...... Cho ngươi sống không bằng chết......”
“Chết tiệt, mau đưa giải dược cho ta!” Ngột Tựu biết lời này của hắn không giả, hắn hơi hơi dồn khí đan điền, liền biết mình đã trúng độc.
“Không có...... Giải dược......” Cơ Dương cười càng lợi hại hơn, “Ta không phải từng nói qua với ngươi sao, chúng ta......Chết cũng muốn chết ở một chỗ, ngươi quên...... Quên...... Quên......” Hắn vẫn chưa nói xong đã tắt thở, này quả nhiên là không có giải dược gì để cho Ngột Tựu.
“Cho dù ta chết, ngươi cũng đừng hòng sống!” Ngột Tựu trừng mắt nhìn người bị mình kiềm chế trong lòng mà không thể ra tiếng Nguyễn Chân Chân, cười âm hiểm, tay vừa dùng sức......
“Con mẹ ngươi! Dám gan ở ngay mặt bản công tử giết lão bà ta, chán sống rồi!” Nguyên Dắng không hiểu từ nơi nào bật ra, trong tay giơ một bình hoa men sứ xanh thật to, nhất quyết không tha đánh thật mạnh, thật mạnh vào Ngột Tựu bị hắn đánhngã xuống đất mắng to.
“Ngươi cho là Lão Tử đã chết sao? Nói cho ngươi hay, Lão Tử không có sở trường nào khác, chính là hay thù dai, lúc này cho dù ngươi chết cũng chưa làm Lão Tử hết giận? ? Ngươi không phục? Không phục thì có gan đứng dậy đánh nhau với ta!”
Mọi người nhất thời không nói gì.
Chủ nhân đám sát thủ “Bách Điểu Các” Ngột Tựu lại chết trong tay một tiểu tử quý tộc không hề có võ công, cho dù lúc trước thân đã trúng độc, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chết dưới danh nghĩa của hắn, vấn đề là người ta chết vẫn không thể nhắm mắt, thế nhưng còn bị tiểu tử này mắng thành là vì không phục đang trừng hắn!
“Tướng công!” Nguyễn Chân Chân bị tất cả tình cảnh trước mắt này biến thành hoảng sợ, vô lực ngồi sững trên đất.
“Lão bà ngoan ngoan! Đừng khóc nga, tiếp tục khóc sẽ không đẹp!” Nguyên Dắng thấy thế, ném bình hoa đi, nhanh chóng chạy xông lên đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, một trái tim tràn đầy tình mật ý cuối cùng cũng có chỗ phát huy.
“Tướng công, thực xin lỗi, ta hiểu lầm chàng, chàng đừng trách ta, ta cho rằng...... Chàng không cần ta.” Nguyễn Chân Chân vừa hối hận lại vừa khổ sở, ôm Nguyên Dắng nức nở.
“Không trách nàng, không trách nàng đâu! Nhưng không được có lần sau a! Tướng công ta không chịu nổi loại kinh hách này, thật sự là rất kích thích.”
Ai, người không có võ công như hắn nếu không phải vì lão bà, ai lại kiên trì đi ra ngoài hành tẩu giang hồ?
“Ta sẽ không nữa, tướng công......” Nguyên gia nương tử tiếp tục khóc.
“Thực sự? Nàng nói phải giữ lời nha.”
Cô dâu mới khóc lóc nức nở, lời tâm tình triền miên.
Đám sư nghiệt còn lại của “Bách Điểu Các” gặp đại thế đã mất, cũng ào ào chạy trối chết đi , còn lại cô chủ khách sạn vây quanh thi thể Cơ Dương bắt đầu nghiên cứu.
“Truyền thuyết hắn không phải luyện ma công sao? Sao lại bị một chưởng của Ngột Tựu đánh chết?” Tiêu Tàn Dạ hỏi.
“Luyện thành ma công lợi hại thì có tác dụng gì? Sống không thể yêu, không bằng chết ở tong tay người mình âu yếm còn tốt hơn.” Cô chủ khách sạn thở dài: “Tuy rằng hắn không phải người tốt gì, bất quá chết kiểu này, cũng coi như thảm thiết.”
“Ừm, hắn lúc trước đã uống thuốc độc vào.” Tạ chưởng quầy hiếm khi lên tiếng.
“Khó trách, hiển nhiên ngay từ đầu đã dự tính đồng quy vu tận.” Tiêu Tàn Dạ gật đầu tán thành.
“Ta đi nhanh đi, Tiểu Kinh bọn họ còn ở giữa đường chờ đó.” Cô chủ khách sạn nhắc nhở mọi người.
Bởi vì sợ thôn trấn có việc, không thể đến toàn bộ, liền để lại Khúc trướng phòng cùng Hoa đạo sĩ bọn họ canh giữ ở trấn , Tiểu Kinh cùng Tiểu Cù thì ở nửa đường tiếp ứng.
“Chân Chân, chúng ta về nhà!” Nguyên Dắng mặt mày hớn hở ôm lão bà không buông tay.
“Vâng, về nhà.” Nguyễn Chân Chân cũng ôm tướng công không chịubuông tay.
☆☆☆
Ai, thật sự là có xa nhau mới biết tình yêu quý trọng đến bao nhiêu mà! Một màn cảm động lòng người trước mắt, Tiêu Tàn Dạ nhìn thấy đều chậc chậc thành tiếng, ai ngờ......
“Trước không thể về nhà!” Thanh âm sát phong cảnh chợt vang lên.
“Vì sao?” Ánh mắt nhìn về phía cô chủ khách sạn, chẳng lẽ vị trưởng bối này muốn chia rẽ uyên ương?
“Vừa nhận được tin Tiểu Kinh dùng bồ câu đưa tới, Quách Đại tiết độ sứ đối với hoàng gia gia ngươi trung thành và tận tâm thề sống chết đền đáp, đang lãnh binh đến trước Ô Long Trấn chúng ta tìm ngươi.” Cô chủ khách sạn tay trái dương dương tự đắc phất phất tờ giấy trong tay, tay phải buông lỏng, một con bồ câu “Hổn hển” vỗ vỗ cánh bay đi.
“Không lầm chứ! Ngày đó Võ Thiên Tướng không phải bị bà bà đuổi đi sao? Hắn chẳng lẽ không tin tưởng bản công tử thân đã mang hoạn bệnh hiểm nghèo không thể sống lâu trên thế gian sao?” Nguyên Dắng nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm biết thế, chúng ta diễn trò đưa tàng cho hắn thấy, miễn cho bọn họ chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày ba lần tới tìm ta phiền toái!”
“Tướng công......” Nguyễn Chân Chân lo lắng xem xét hắn, tay nhỏ bé gắt gao tóm lấy tay hắn.
“Ta không sao, nàng đừng lo lắng.” Nguyên Dắng biết được nàng lo lắng, bàn tay to nắm giữ tay của nàng trấn an nói: “Nếu không thể về nhà, chúng ta đi bỏ mạng ở thiên nhai, ta cũng không cần đi đoạt thiên hạ gì cả!”
“Không sống lâu trên nhân thế sao?” Cô chủ khách sạn mày liễu giương lên, một đôi mắt hạnh cười tủm tỉm, “Đây là biện pháp tốt, không cần phải ngươi bỏ mạng thiên nhai, chỉ là không biết cháu dâu nhỏ của ta có chỗ nào cấm kỵ gì không?”
“Cháu dâu nhỏ của ngươi? Ai nha?” Tiêu Tàn Dạ hừ một tiếng hỏi, sau đó nga thanh, nhìn về phía thê tử của Nguyện gia.
Nguyễn Chân Chân nhất thời phản ứng không kịp, thấy mọi người nhìn về phía chính mình, mới đột nhiên ý thức được cô chủ khách sạn nói người kia chính là nàng.
“Ta...... Ta, ta không có ý kiến.” Mặt nàng đỏ lên, ngữ khí lại dị thường kiên định. Chỉ cần có thể làm cho Nguyên Dắng không phiền não nữa, vui vui vẻ vẻ qua ngày giống như bình thường, muốn nàng thế nào đều được.
“Vậy không thể tốt hơn rồi!” Cô chủ khách sạncười hì hì, vỗ tay ba cái: “Tiêu đồ tể, ngươi nhanh đi tìm hai chiếc xe ngựa; Lão Tạ, xuất ra bản lĩnh giữ nhà của ngươi, tìm người giúp đỡ trang điểm cho cháu dâu ta.”
“Vâng.” Tiêu Tàn Dạ xoay người bước đi, đi về phía sau viện tìm xe ngựa.
Tạ chưởng quầy gật gật đầu, đi vào phòng ở, không biết đang vội tìm cái gì. Thời gian khoảng nửa nén hương, hắn từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một bao gì đó.
“Tiểu tử lại đây, ăn này.” Cô chủ khách sạnlấy ra một viên thuốc màu đỏ, nhìn Nguyên Dắng ngoan ngoãn ăn vào, sau đó lại bảo Nguyễn Chân Chân: “Ta nói, cháu dâu à, đem kiện quần áo lão Tạ làm mặc vào đi.”
Nguyễn Chân Chân nhìn về hướng Tạ chưởng quầy, thấy tay hắn run lên, lấy ra một bộ áo tang màu trắng.
Nàng phút chốc mở to hai mắt......
☆☆☆
Sông dài mặt trời lặn, mặt trời chiều ngã về tây.
Cảnh sắc như vậy luôn làm lòng người buồn bã,hơn nữa lại thêm một vị vong nhân, hai chiếc xe ngựa, ba cỗ thi thể,trường hợpkiacàng làm người ta đau lòng.
“Đây...... Đây là?”Quách Kính Trungtiết độ sứĐại Chutiền triều kinh hãi nhìn cô chủ khách sạnmang theo mộtnàng dâutrẻ tuổiđể tang, ngồi ở trongmột chiếc xe ngựa, do Tạ chưởng quầyvén màn xe.
“Ai, tuổi còn trẻ, đã thủ tiết, thật sự là...... Mệnh khổ oa......” Cô chủ khách sạn đau lòng muốn chết, khóc lóc nức nở, Nguyễn Chân Chân bên cạnh cũng nhanh chóng che mặt khóc thảmtheo, hai người kẻ xướng người hoạ, tiếng khóc ai oán làm người ta đau lòng.
“Hoàng tôn...... Hoàng tôn bệ hạ, ngài ấy......” Quách Kính Trung quá sợ hãi, khó có thể tin xoay người, bước chân lảo đảo hướng một chiếc xe ngựa khác chạy đi.
Đánhxe Tiêu Tàn Dạ xốc màn che trên, lộ ra ba cỗ thi thể, trong đó một khối đúng là Nguyên Dắng.
Quách Kính Trung chưa từ bỏ ý định, đưa tay thăm dò hơi thởcủa hắn, gặp đã mấthơi thở, mới giận tím mặt rít gào nói: “Là aidám can đảmđối với hoàng tôn bệ hạ Đại Chu ta bất lợi? Lão phu thề với trời! Nhất định phải tìm rahung thủnày, đưa hắn thiên đao vạn quả, đưacả nhàhắn xử trảm, diệt cửu tộccủa hắn!”
“Không cần tìm nữa, hung thủ chính là hai tên nắmkháctrong xe!” Tiêu Tàn Dạnhanh chóng thuyết minh: “Bắc Hán vương triều Tín Dương Hầu cùng Bách Điểu Các Ngột Tựu.”
“Thì ra là bọn họ!” Hai người này tội ác chồng chất, là việc thiên hạ đều biết, Quách Kính Trung cũng có nghe thấy.
“Hoàng tôn bệ hạ đã đi như vậy...... Lão thiên gia, ông thật không có mắt a, chân chính làm cho Đại Chu ta không người nối nghiệp mà!” Quách Kính Trung bi thương trong lòng, không chịu được lão lệ tung hoành.
“Đại nhân mời nén bi thương!” Võ Thiên Tướng cùng một vài cấp dưới chạy nhanh tiến lên nâng dậy khuyên giải an ủi: “Nghe nói Dự Vương tam thế tử lưu lạc ở dân gian vùng Hán Xuyên, đại nhân, chúng ta phải đến đó tìm ngay, vô luận thiên tân vạn khổ cũng nhất định phải tìm được thế tử, đây cũng là hậu nhân Đại Chu triều ta !”
“Đúng vậy, các ngươi nói rất đúng, chúng ta phải đi Hán Xuyên ngay, lão phu nhất định phải tìm được thế tử bệ hạ, trọng chấn cơ nghiệp Đại Chu.” Quách Kính Trung dường như lại tìm được đường đi tới cùng sức mạnh, ông nhanh chóng lau khô nước mắt, dẫn dắt mọi người đối với“Thi thể” Nguyên Dắng ba quỳ chín lạy, sau đó cáo biệt mọi người, dẫn dắt nhân mã chạy nhanh về hướng Hán Xuyên.
“Ai, ta nói cháu dâu à, kỹ thuật diễn của hai chúng ta xem ra cũng không tệ a, cứ như vậy cũng có thể qua mặt được người ta, ngày mai chúng ta ở trong trấn thành lập một cái gánh hát, nói không chừng có thể gặp may nga!” Cô chủ khách sạn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, vừa cảm thán vừa ngắm nhìn đại đội nhân mã đi xa.
“Tướng công thực sự không có việc gì chứ?” Nguyễn Chân Chân một lòng muốn nhảy xuống xe ngựa đi xem tướng công nhà mình, tuy rằng cô chủ khách sạnnói rằngviên thuốc mà Nguyên Dắng uốngvào là có thể làm cho người ta ngất đi, tuy rằng Nguyệt đại phu y thuật cao minh, nhưng nàng vẫn không yên lòng.
“Đừng lo mà, trở về tìm Nguyệt đại phu lấy giải dược uống vào sẽ tỉnh, bất quá nếu để cho Nguyên tiểu tử cùng hai ác nhân đồng nằm ở trên một chiếc xe ngựa, nếu hắn biết được, lại khóc lóc om sòm!” Cô chủ khách sạn một phen giữ chặt nàng, kêu Tiêu Tàn Dạ đem Nguyên Dắng khiêng lại đây, sau đó mấy người cùng nhau đào hố, đem Cơ Dương cùng Ngột Tựu mai táng ngay tại chỗ.
“Tốt lắm, chúng ta đối với hai người này đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, đại công cáo thành, chúng ta về nhà đi!” Cô chủ khách sạn vỗ vỗ tay lên đất, gọn gàng nhảy lên xe ngựa.
“Giá!” Tiêu Tàn Dạ hét lớn một tiếng, dùng sức nhất kéo dây cương, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
Bọn họ phải về nhà! Nguyễn tướng công Chân Chân ôm ấp Nguyên Dắng không hề hay biết, của nàng, phu quân của nàng, trong lòng ấm dào dạt.
Từng cho rằng hạnh phúc không thuộc về nàng, từng cho rằng ông trời chưa từng chiếu cố nàng, kỳ thực nàng sai lầm rồi!
Có hắn, nàng còn có một cái nhà ấm áp mà có tình yêu của hắn, hạnh phúc đâu có xa?