Chương 3: Sự chung sống quái dị

Lăng Ngạo cả đời cũng chưa từng chịu tội như vậy, thân thể như bị ném vào liệt hỏa thiêu đốt, mỗi một tế bào trên người đều đang gào thét__ nóng!

Khó chịu quá! Có người đang tách môi y, đổ vào miệng y thứ gì rất đắng. Ta không muốn uống!! Không muốn uống!!

Nhưng ngặc nỗi y không có một chút sức lực phản kháng nào, mơ mơ hồ hồ mặc người khác giày vò thân thể mình. Chỉ cần đừng giày vò chết ta là được.

“Tử Trúc, ngươi tỉnh lại. Uống dược đi.” Hiên Viên Cẩm ôm Tô Tử Trúc, tính toán canh giờ, vừa đến giờ liền lập tức cho y uống dược.

“Đừng ồn!” Lăng Ngạo vẫn không quên nam nhân đã làm thân thể mình tới mức này, niên kỷ không lớn, cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng ánh mắt lại hung hãn như báo. Đối với nam hài này y có chút sợ hãi, dù sao hiện tại bản thân là miếng thịt trên tấm thớt, muốn xắt thế nào, xắt bao nhiêu miếng đều dựa vào quyền lực của người ta.

“Đừng nháo, Tử Trúc. Uống dược đi, thân thể mới khỏe lại.” Hiên Viên Cẩm trước sau làm như hai người, Lăng Ngạo còn chưa mở mắt trong lòng đã hừ lạnh một tiếng, đây là sách lược ôn nhu sao? Quản sách lược nào của ngươi, hiện tại thân thể này phải tốt lên mới là trọng điểm, y còn phải tính đến chuyện sau này nữa.

“Đắng quá!” Lăng Ngạo không tình nguyện mở mắt ra, nhận lấy chén dược trong tay Hiên Viên Cẩm, nhìn nước dược đen thui trong đó, chưa cần uống vào, cũng cảm thấy được dạ dày đang cự tuyệt tiếp nhận, trong cổ họng giống như có cái cầu dao tự động, cạch một tiếng liền đóng chặt.

“Ngoan, uống đi, ta chuẩn bị phù dung cao mà ngươi thích ăn rồi.” Hiên Viên Cẩm giống như đang dỗ dành hài tử, nói rồi lại giống như làm ảo thuật, lấy ra một gói bao bằng giấy dầu, mở ra bên trong là vài khối bánh ngọt hình tròn màu xanh nhạt. Hiên Viên Cẩm đưa bánh này đến trước mặt Lăng Ngạo, Lăng Ngạo nhìn nhìn, thứ này ăn ngon sao? Y thích ăn bánh kem.

“Đây là ta lấy từ trong cung ra, là khẩu vị mà ngươi thích.” Hiên Viên Cẩm đem chén dược đẩy tới miệng Lăng Ngạo một chút, Lăng Ngạo nhìn nước đen thui đó, thầm quyết, uống đi. Mẹ nó, một lát nữa bánh kem không ngon, ta phải đánh ngươi!

Đổ thẳng nước đen vào bụng, phù dung cao chưa cầm được đến tay, dạ dày đã cuộn lên một tầng sóng, ọe, oa ~~

Toàn bộ đều phun ra ngoài, hơn nữa chuẩn xác không chệch toàn bộ phun lên người Hiên Viên Cẩm, một chút cũng không lãng phí!

A, Lăng Ngạo biết mình thập phần thất lễ, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Xin lỗi nha ~~~” Ta thật sự không phải cố ý, dược đắng như vậy, dạ dày cũng cự tuyệt tiếp nhận. Ta không phải cố ý báo thù ngươi đâu!!!

“Bỏ đi, ngươi uống không được thì đừng uống nữa, uống nhiều nước chút đi.” Hiên Viên Cẩm nhăn mày đứng lên, không bao lâu liền có một nô phó tiến vào, động tác lanh lẹ thu gom sạch sẽ tàn tích của chén bể, còn đổi chăn mới cho Lăng Ngạo.

Hiên Viên Cẩm sau khi tắm rửa thay y phục sạch sẽ thì mới trở lại, đẩy cửa vào vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng ngủ xém chút khiến tròng mắt hắn rơi xuống. Tô Tử Trúc quỳ sấp trên giường, bên cạnh đặt một hộp dược cao, mà ngón tay y đang quệt một khối dược cao lớn đi vào hậu đình.

Dược cao này là vừa rồi y nói với nô phó quét dọn, mặt sau đau lợi hại, phải đòi kim sang dược gì đó tới trị thương. Cái này chắc là có tác dụng đi. Khi đang chuẩn bị bôi vào thì Hiên Viên Cẩm trở lại, kỳ thật không ngờ được hắn sẽ trở lại, y cho rằng ngươi này đã đi rồi, tức giận rồi chứ.

“Ngươi bôi thứ gì vậy? Sao có thể bôi loạn!” Hiên Viên Cẩm lúc này mới phản ứng lại, lấy khăn tay lau sạch dược cao trên ngón tay y.

“Kim sang dược.” Lăng Ngạo thành thật trả lời, trong lòng có chút không vui, người này sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, bôi chút dược cao cũng không cho phép?

“Ta lấy dược tới cho ngươi, dược không thể dùng bậy.” Hiên Viên Cẩm lấy một bình nhỏ màu tuyết trắng trong ngực ra, từ bên trong đổ ra một viên dược hoàn trắng như tuyết nhét vào miệng Lăng Ngạo. Sau đó lại moi ra một hộp tròn màu hắc lục, nắp hộp vừa mở, một cỗ vị đạo thơm mát ập tới, rất thơm.

Hiên Viên Cẩm quẹt chút dược cao lên ngón tay. Lăng Ngạo thầm nghĩ, nhỏ mọn! Khi ngón tay đó tiến nhập vào trong thân thể mình, y nhất thời biết được cái gì gọi là linh đan diệu dược. Cảm giác đau rát trong nội thể lập tức tiêu giảm, cảm thấy thanh thanh mát mát, rất dễ chịu.

“Ba ngày tới đừng xuống giường, tự nhiên sẽ khỏi.” Hiên Viên Cẩm thay đổi bạo khí lúc đầu, trở nên dịu dàng, khiến Lăng Ngạo có cảm giác được sủng mà lo sợ, lông tơ sau lưng không ngừng dựng lên. Sói chúc tết cho gà là cảm giác gi?

Bạn đang �

“Ngươi vẫn là người trước đó sao? Dịu dàng như vậy?” Lần này đến phiên Lăng Ngạo hoài nghi, người này vẫn là nhân vật hung ác lúc đầu? Lăng Ngạo không biết lúc này mặt y có bộ dáng gì, đây là gương mặt mê hoặc chúng nhân, trời sinh dung nhan mỹ lệ, hai đường tuấn mi lúc này hơi nhếch lên, con mắt sáng rực có chút nghi hoặc, sóng mũi cao thanh tú nằm trên đôi môi khẽ nhếch, rất hoạt bác.

“Ha ha ha…” Hiên Viên Cẩm thấy tuấn nhan thanh lệ của Tô Tử Trúc thế nhưng lại có biểu tình khả ái này, không tự chủ được cười lớn. Tử Trúc trước đây luôn lạnh mặt, ngàn năm bất biến, chỉ có khi người khác xem y là luyến đồng mới lộ ra nộ ý. Còn bình thường luôn là bộ dạng trời có sụp xuống cũng không kinh sợ đến y, hiện tại y thế này lại khả ái đến cực điểm.

Lăng Ngạo thấy hắn không có ý dừng lại, dứt khoát không để ý tới nữa, thu lại hộp dược cao có hiệu quả thần tốc đó. Chuyện không vui trước không cần bàn, phải ngủ cái đã, xương cốt toàn thân đều muốn rã ra rồi.

“Tử Trúc ~~ ngươi tức giận sao?” Hiên Viên Cẩm nín cười, nhưng ý cười trong mắt thì không biến mất. Thấy vậy Tô Tử Trúc thu lại dược cao như bảo bối, trong lòng còn nghĩ, y cũng không phải là người mà những thứ dung tục không lọt vào mắt a. Ít nhất thứ có ích với y y vẫn rất trân trọng.

“Tức giận cái gì! Hiện tại mạng nhỏ của ta đã nằm trong tay ngươi, nào dám tức giận với ngươi chứ! Ta thật sự rất mệt, xương cốt cũng sắp rã ra rồi, muốn ngủ một giấc, ngươi có cho phép không?” Lăng Ngạo thật sự rất mệt, thân thể này ốm trơ xương, một chút thịt cũng không có, sao còn chống đỡ nổi giày vò.

“Tử Trúc, đây là lần đầu tiên ngươi nói nhiều với ta như vậy.” Tử Trúc trước đây chỉ khi cùng hắn đàm luận tới thi thư mới sẽ thao thao bất tuyệt. Trừ phương diện thi thư ra, Tử Trúc đối với cái gì cũng luôn là bộ dáng không liên quan tới mình, tự nhiên cũng rất ít nói.

Không nói nên lời, Lăng Ngạo không biết thân thể này trước đây có tính cách gì, y không thể nào giả trang làm người đó, đối với Tô Tử Trúc y một chút cũng không hiểu rõ. Y trọng sinh, thân thể là của người ta, nhưng linh hồn vẫn là của mình, ngay cả bản tính cũng là của mình, y không muốn thay đổi. Chỉ cần có thể giữ lại cái mạng này, y có thể tạm thời nhịn nhục chịu khổ. “Nếu ngươi nguyện ý, sau này ta cũng sẽ nói nhiều với ngươi như vậy. Hiện tại ta có thể ngủ chưa?”

Đầu óc y tuy còn đang suy nghĩ, nhưng mí mắt đã nặng chịch, một lòng muốn khép lại với nhau. Nói y trời sinh chậm chạp cũng được, dù sao sự thâm trầm, lãnh tĩnh, thông minh trí tuệ của y chỉ có thể biểu hiện ra khi phẫu thuật. Còn lúc khác y chính là một người bình thường tới không thể bình thường hơn.

“Ngủ đi.” Hiên Viên Cẩm nói rồi cũng thoát y sam vén chăn chui vào. Lăng Ngạo đã không còn khí lực trừng hắn, chỉ cần để y ngủ, cái gì cũng không quản nữa.