Ba Sơn huyện, Tần phủ.
"A a a! ! ! Ôn túy của bản tọa sao lại bị diệt."
"Kẻ nào? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vu Bành phẫn nộ vạn phần, ôn túy là thủ đoạn ép rương của hắn, bồi dưỡng được ôn túy vô cùng khó khăn, cũng không phải dễ dàng có thể hình thành, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn tranh thủ thời gian hướng phía trong phòng đi đến.
Tại cái bàn bên trong phòng trưng bày một cái bình, trên miệng bình để đó trái tim vừa lấy ra không bao lâu, bên trong bình hình như có một loại vật sống, hút lấy trái tim chất dinh dưỡng, trong chớp mắt, trái tim sống sờ sờ liền khô quắt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Vu Bành lấy đi trái tim khô quắt, mở nắp bình ra, một cỗ tà khí nồng đậm từ bên trong toát ra, chỉ thấy bên trong bình có hai đoàn thịt không thể diễn tả đang di chuyển, hô hấp.
Mỗi một lần hô hấp đều có đại lượng tà khí toát ra.
"Các ngươi đừng nóng vội, bản tọa đang điều tra xem là ai đã g·iết con của các ngươi, chờ tìm được, bản tọa sẽ moi tim hắn cho các ngươi đánh bữa ăn ngon."
Bên trong này chính là thứ hắn ép rương giữ gốc.
Vì bồi dưỡng thứ hùng ôn túy này.
Hắn đã hao tốn gần năm năm, dùng vu thuật gieo rắc ôn dịch xuống các thôn trang lớn, dùng bí pháp làm phụ trợ đem ôn dịch phổ thông luyện chế thành ôn túy mang tà tính, sau đó tiếp tục bồi dưỡng, cuối cùng luyện chế thành công.
Hắn cùng Tần Huyện thái gia muốn những thứ khác nhau.
Đối phương rất cần tiền tài.
Còn thứ hắn cần chính là đem thứ hùng ôn túy này bồi dưỡng thành Thư Hùng Tà Túy duy nhất trên thế gian, một khi thành công, như vậy thế gian này sẽ không ai là đối thủ của hắn, nhất là tên hòa thượng thối tha kia.
Vừa nghĩ tới tên hòa thượng xấu xí thối tha kia, hắn liền giận không chỗ phát tiết.
Bốn mươi năm trước.
Hắn đang ở độ tuổi tráng niên trong bộ lạc, bởi vì bản thân ưu tú, hắn có hy vọng rất lớn có thể trở thành Vu đầu của bộ lạc, nhưng ai có thể nghĩ tới tên hòa thượng thối tha kia lại xuất hiện, nói với tộc trưởng bộ lạc là hắn tâm thuật bất chính, cần phải tiếp tục ma luyện.
Chỉ một câu nói đơn giản đó, đã khiến hắn mất đi tất cả, cơ hội kế thừa truyền thừa đều không còn.
Muốn trách thì trách đám người trong bộ lạc quá ngu xuẩn.
Vậy mà lại thật sự tin là muốn ma luyện hắn.
Hắn không muốn chờ đợi lâu như vậy, sau khi tên hòa thượng thối tha kia rời đi, hắn liền ra tay g·iết c·hết tộc nhân vốn không bằng hắn, nhưng có thể tiếp nhận truyền thừa Vu đầu, cướp đoạt truyền thừa rồi trốn khỏi bộ lạc.
"Tên hòa thượng thối tha, hãy chờ ta."
Lúc này.
Lâm Phàm mang theo hai nàng đi hết thôn này đến thôn khác, giải quyết ôn dịch, hiệu quả của cổ trùng, con giun rất thần kỳ, sau khi đi vào trong cơ thể, trong thời gian cực ngắn liền có thể trị hết bệnh.
Hai nàng đi theo phía sau đạo trưởng.
Các nàng cảm thấy đạo trưởng tiếp theo chắc chắn sẽ lại đại khai sát giới, bởi vì sau khi tiêu diệt hết đám quan binh kia, đạo trưởng liền không có đổi đạo bào.
Một lát sau.
"Xung quanh không còn thôn nào khác sao?"
Lúc này sắc trời đã muộn, đi bộ cả ngày trời, rốt cuộc cũng đã đi hết một lượt các thôn xóm quanh huyện Ba Sơn, đáng lẽ giải quyết ôn dịch đều đã giải quyết xong.
Cũng không nghĩ tới ôn dịch lại nhiều như vậy.
Thôn nào cũng có.
Ngay cả người đang ăn cơm cũng nhiễm phải ôn dịch.
"Đạo trưởng, không còn nữa." Người dẫn đường của thôn Bình An đáp.
Hắn thật sự sùng kính đạo trưởng đến cực điểm.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng sợ hãi với trận ôn dịch này, quá mức thê thảm, không chỉ thôn Bình An của bọn hắn bị nặng, mà những nơi khác còn thảm hơn.
Điều khiến hắn kinh hãi hơn chính là, hắn đi theo đạo trưởng, vậy mà lại gặp phải tình huống người ăn thịt người.
Cũng không phải là dân chúng quá tàn nhẫn.
Mà là trong tình huống đó, ngay cả người lớn cũng không chịu nổi, huống chi là trẻ con.
"Vậy thì tốt, đêm nay chúng ta tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi."
Lâm Phàm bảo hai nàng dọn dẹp gỗ, chất thành đống, nhóm lửa, ánh lửa xua tan hắc ám xung quanh, mang đến hy vọng và ấm áp cho ngôi làng u ám tràn đầy tử khí này.
Dân làng được cứu chữa nấu cơm, nướng thịt ngựa.
Lâm Phàm mượn đá mài ở nhà một hộ dân không người, tìm một chỗ ngồi xuống, một tay cầm lấy rìu, một tay ấn lưỡi rìu, chậm rãi mài.
Đá mài thấm nước đầy đủ ma sát với lưỡi rìu, phát ra tiếng chít chít chít.
Hồ Đắc Kỷ nhìn đạo trưởng, dưới ánh lửa, đôi mắt đạo trưởng lóe sáng.
Mùi thịt ngựa thơm phức bay trong gió, nàng cầm một miếng thịt ngựa đi đến bên cạnh đạo trưởng, ngồi xuống, "Đạo trưởng, ăn chút gì đi."
"Không đói, ngươi ăn đi." Lâm Phàm nhẹ giọng nói.
"Đạo trưởng, ta mài cho huynh, vất vả cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi một chút."
"Cảm ơn, nhưng không cần, ta phải tự mình mài cây rìu này, ta mới yên tâm, ngày mai có thể sẽ có rất nhiều người phải c.h.ế.t, rìu mà không sắc bén, chém sẽ rất mất sức."
Hồ Đắc Kỷ ngẩng đầu nhìn mặt trăng bị mây đen che khuất, "Đạo trưởng, sao huynh không phóng thích Đạo Hồn, để chúng nó nhân lúc ban đêm tiêu diệt hết đám ác nhân kia đi?"
Lâm Phàm lắc đầu, "Ta không muốn g.iết nhầm người vô tội."
Hồ Đắc Kỷ không nói nữa.
Nàng không hề ngu ngốc.
Nàng biết cảnh tượng người ăn thịt người kia đã khiến đạo trưởng bị chấn động, cũng biết trận ôn dịch và nạn đói này là do ai gây ra, chính là do Huyện thái gia của huyện Ba Sơn.
Nàng đứng dậy rời đi, không làm phiền đạo trưởng nữa.
Lúc này Miêu Diệu Diệu đang ăn như hổ đói, vị thịt ngựa cũng coi như không tệ.
"Muội muội."
"A?" Miêu Diệu Diệu đang nhét đầy thức ăn trong miệng nghi hoặc nhìn nàng.
"Ăn ít một chút, chừa bụng lại."
"? ? ?"
Miêu Diệu Diệu không thèm để ý, vẫn tiếp tục ăn như hổ đói.
Hồ Đắc Kỷ cũng không nói gì thêm.
Đến lúc nên hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu, có đôi khi phải tự mình lĩnh ngộ, không phải chuyện gì cũng cần đại tỷ tỷ như nàng phải nói thẳng ra.
. . .
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời ban mai bao phủ huyện Ba Sơn.
Cửa thành trống rỗng, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Một tên lính canh trên tường thành dụi mắt, vừa đi tiểu vừa đánh rắm, muốn phun hết chất lỏng trong bàng quang ra ngoài.
Đột nhiên.
Ba bóng người từ xa chậm rãi đi về phía bên này.
"Hắc."
Tên lính cười khẽ, cầm lấy cung, lắp tên, nhắm vào bóng người ở phía xa, buông tay, hưu một tiếng, sau đó nhón chân lên nhìn.
"Chậc, vậy mà không bắn trúng."
Hắn tiếp tục lắp tên.
Lần này không buông tay vội vàng nữa, mà nheo mắt, tiếp tục nhắm, hưu một tiếng, mũi tên lại bay chệch hướng.
"Aizz, suýt trúng rồi, khoảng cách hơi xa."
Sáng sớm đã có bia ngắm thế này, cũng thú vị đấy chứ.
Hơn nữa hắn phát hiện người tới hình như rất to gan, biết rõ có người đang bắn tên về phía mình, vậy mà còn không chạy, chẳng lẽ đang nghi ngờ kỹ thuật của hắn, cho rằng hắn tuyệt đối không bắn trúng sao?
"Làm gì thế?" Lại có một tên lính vừa đi tiểu vừa đi tới.
"Bắn người đấy."
"Bây giờ còn có người dám tới đây, hay là chúng ta so tài một chút, xem ai bắn trúng, người thua phải mời người kia uống rượu."
"Không thành vấn đề, tới nào."
Lúc này.
Lâm Phàm mặt không chút thay đổi đi về phía cửa thành, từng mũi tên rơi xuống trước mặt hắn, đám lính đứng trên tường thành căn bản không biết hắn là ai, cứ thế bắn tên muốn làm hắn bị thương.
Trong mắt bọn họ, mạng người dưới thời đại loạn lạc này căn bản không đáng một xu.
Hai nàng đi theo sau lưng đạo trưởng nhìn về phía đám lính trên tường thành.
Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng mơ hồ có thể thấy bọn chúng đang cười toe toét.
Cười?
Lại còn dám cười?
Sợ là đám người này không biết mình sắp tiêu đời rồi.
Các nàng có thể cảm nhận rõ ràng, lửa giận của đạo trưởng đang dần dần bùng phát, nếu như lửa giận có thể ngưng tụ thành thực thể, thì tuyệt đối có thể thiêu cháy những người đến gần.
Theo các nàng thấy, hôm nay huyện Ba Sơn này sợ là phải nhuốm máu.
Đến lúc này Miêu Diệu Diệu mới nhớ tới tối hôm qua tỷ tỷ vì sao lại bảo nàng ăn ít một chút, chừa bụng lại.
Thì ra là biết đạo trưởng muốn tới đây đại khai sát giới.
Đáng c.h.ế.t!
Ta đúng là quá ngốc.
Hai tên lính trên tường thành vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
"Aizz da, tên này có chút lợi hại nha, vậy mà có thể dùng tay không bắt tên, mũi tên vừa rồi ta rõ ràng sắp bắn trúng đầu hắn rồi mà."
"Mẹ kiếp, lão tử không tin bắn không c.h.ế.t được hắn."
"Chú ý một chút, ngươi xem bên cạnh hắn hình như có hai nữ nhân."
"Nhìn rõ mặt mũi chưa?"
"Không nhìn rõ, nhưng mà dáng người có vẻ rất ngon."
Không lâu sau.
Lâm Phàm mang theo hai nàng đi tới cửa thành, hai tên lính trên tường thành thò đầu ra nhìn xuống dưới, lại không thấy mục tiêu đâu nữa.
Bọn chúng cũng không dám tự ý mở cửa, đại nhân đã hạ lệnh, không được phép mở cửa cho người lạ vào.
Đám quan binh hôm qua ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về, cũng không biết tình hình thế nào.
"Đạo trưởng, ta vào trong giúp huynh phá cửa thành mở ra." Hồ Đắc Kỷ nói.
"Không cần, ta tự mình đến."
Lâm Phàm xua tay, hít sâu một hơi, năm ngón tay siết chặt, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, vận chuyển pháp lực, quát lớn một tiếng, tung ra một quyền, oanh một tiếng, cửa thành trực tiếp bị đánh xuyên một lỗ thủng.
Chốt cửa bên trong cửa thành không chịu nổi lực trùng kích như vậy, trực tiếp gãy lìa.
Tiếng động lớn kinh khủng kinh động đến dân chúng trong thành.
Dân chúng nghe tiếng động liền dừng bước lại, ngây ngốc nhìn, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó chỉ thấy cửa thành chậm rãi bị đẩy ra, trước mắt xuất hiện ba người xa lạ lai lịch bất minh.
Tiếng động lớn như vậy, tự nhiên kinh động đến quan binh canh giữ cửa thành.
"Có kẻ xông vào, g.iết hắn."
Có quan binh hét lớn, thổi tu huýt, báo động cho những người khác.
Lâm Phàm rút rìu ra, mở Công Đức Chi Nhãn, đám quan binh xông tới liền biến thành những con quái vật gớm ghiếc, xấu xí, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Hắn biết, chỉ có thể dùng rìu trong tay chém g.iết hết đám chúng.
Một tên quan binh xông lên trước, vung đao bổ về phía đầu Lâm Phàm.
Lâm Phàm không nói gì, giơ tay bổ rìu xuống, một cái đầu bay lên cao, thân thể không đầu máu phun như suối, ầm ầm ngã xuống đất.
Hắn nhấc chân nhảy lên, cười toe toét.
"Ngông cuồng, ngươi là ai, dám trắng trợn g.iết quan binh trước mặt mọi người?"
Một người đàn ông trung niên tướng mạo đường hoàng, mặc áo giáp, nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới, vừa nhìn đã thấy đối phương cầm rìu, chém bay đầu thuộc hạ của mình.
Cảnh tượng này khiến hắn chấn động.
Hắn biết người hung ác thời buổi này rất nhiều.
Nhưng mà dám trắng trợn g.iết người như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Lão tử là Lâm đại hiệp trừng ác dương thiện, đám người các ngươi gieo rắc ôn dịch, tai họa người vô tội, lão tử hôm nay sẽ thay trời hành đạo, chém hết đám các ngươi."
Lâm Phàm phẫn nộ quát.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên nói: "Tên điên, ở đâu ra mà dám hồ ngôn loạn ngữ, người đâu, g.iết hắn cho ta."
Hắn phất tay, không muốn nhiều lời.
Người bình thường có thể không biết, nhưng là thân tín bên cạnh Huyện thái gia của huyện Ba Sơn, hắn tự nhiên biết trận ôn dịch này là chuyện gì xảy ra, Huyện thái gia vơ vét của cải, hắn cũng nhân cơ hội vơ vét của cải, hơn nữa hắn cảm thấy Huyện thái gia có khí chất đế vương.
Nghĩ lại, bây giờ thế đạo hỗn loạn thành như vậy, triều đình lại mặc kệ không hỏi, chi bằng chiêu binh mãi mã, âm thầm phát triển, đợi thời cơ chín muồi, liền trực tiếp khởi binh tạo phản, để Huyện thái gia làm hoàng đế khai sáng triều đại, còn hắn cũng có công lao theo rồng, chẳng lẽ còn thiếu chỗ tốt của hắn sao.
Đám quan binh nhận lệnh xông lên.
Lâm Phàm vung rìu chém loạn xạ, dưới tác dụng của Công Đức Chi Nhãn, hắn chém đều là yêu ma quỷ quái.
Phập! Phập!
"A. . . Đau quá."
"Tay của ta."
"Chân của ta."
"Não của ta. . ."
Máu tươi bắn tung tóe, tay chân rơi đầy đất.
Người đàn ông trung niên trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi tên gầy yếu kia, vậy mà lại có thực lực khủng bố như vậy.
Đám dân chúng sợ hãi hét lên.
"G·iết người rồi, g·iết người rồi."
"Mau chạy đi."
Đối với dân chúng mà nói, bọn họ nào từng gặp qua tình huống như vậy, vứt đồ đạc trong tay, chạy tán loạn.
Bọn họ cảm thấy thế đạo này thật sự quá tệ rồi.
Ôn dịch hoành hành, sống lay lắt qua ngày.
Bây giờ lại có người phá cửa thành, trực tiếp đại khai sát giới, còn để cho người ta sống nữa hay không?
Tần phủ.
"Hôm qua ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về sao?"
Huyện thái gia Tần gia nhíu mày, đáng lẽ hôm qua phải trở về rồi, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
"Vâng." Sư gia đáp.
"Tên Trần Sơn kia đang làm cái quái gì vậy, người không về, sao hắn không đến bẩm báo, đi, gọi hắn đến đây cho ta, phái thêm người đến thôn Bình An xem tình hình thế nào."
Nhưng đúng lúc này.
Một giọng nói hoảng hốt vang lên.
"Đại nhân, không hay rồi."
Tần Huyện thái gia cau mày, có chút khó chịu, là ai vậy, dám lớn tiếng la hét ở chỗ này, nếu như là chuyện vớ vẩn, nhất định phải chém đầu.
Một người đàn ông loạng choạng chạy vào, ngã nhào xuống đất, cũng không để ý đến cơn đau ở đầu gối, vội vàng nói: "Đại nhân, có ba người phá cửa thành xông vào, Trần đại nhân dẫn người ngăn cản, nhưng tình huống không ổn rồi."
"Cái gì? Đi, mau dẫn ta đi xem." Tần Huyện thái gia cả kinh, nhưng vừa đi được vài bước, lại dừng lại, "Quan binh ngăn cản không nổi sao?"
"Đại nhân, ngăn cản không nổi, thuộc hạ đến đây báo tin, đối phương đã g.iết mười mấy quan binh rồi."
Tần Huyện thái gia nheo mắt, biết tình hình không ổn, "Gọi hết những kẻ ăn cơm nhà họ Tần ta trong huyện này tới đây, ai có thể g·iết tên kia, thưởng ngàn lượng bạc."
"Vâng, đại nhân."
Chờ sau khi người rời đi.
Tần Huyện thái gia rời khỏi phòng khách, đi về phía Vu đại sư.
Gặp phải chuyện này, cũng chỉ có thể dựa vào Vu đại sư.
Cửa thành.
"A! A! A!" Người đàn ông trung niên ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch nhìn kẻ sát nhân đang đi tới, "Đừng g.iết ta, ngươi muốn hỏi cái gì ta đều nói, chỉ cần ngươi đừng g.iết ta, ta có bao nhiêu tiền đều cho ngươi."
Lâm Phàm cầm rìu, vẻ mặt không hề thay đổi, đi đến trước mặt người đàn ông, cúi đầu nhìn xuống.
Hắn khom lưng, dịu dàng giúp người đàn ông tháo mũ giáp xuống.
Người đàn ông trung niên run rẩy, nặn ra nụ cười méo mó, hy vọng có thể thương lượng với tên sát thần trước mắt, nhưng câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến hắn rơi vào hầm băng.
"Rìu của lão tử chỉ chém thân thể kẻ ác, mũ giáp của ngươi vướng víu quá."
"A?"
Phập!
Lâm Phàm vung rìu bổ về phía đầu Trần Sơn, một cái, hai cái, ba cái, mỗi một nhát rìu đều vững vàng chém vào đầu đối phương, mỗi lần nhấc rìu lên, vết máu trên mặt đất lại thêm một chút.
【 Công đức +0. 3 】
"Ha ha, võ công cao cường, lại đi giúp đỡ kẻ ác, đúng là lãng phí võ công."
"Thật là đáng c.h.ế.t mà."
Dân chúng trốn trong các cửa hàng ven đường, có người len lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi nhìn thấy vị tướng quân trấn giữ cửa thành là Trần Sơn bị đối phương chém đến mức không ra hình người, thì tất cả đều kinh hãi.
Có người bị cảnh tượng máu me này dọa đến mức tiểu ra quần, toàn thân run rẩy.
Cho dù có công đức tới, chứng tỏ đối phương đã c.h.ế.t.
Nhưng hắn vẫn không có dừng động tác.
Mãi đến khi lưỡi rìu không chém trúng da thịt trên đầu, chạm vào mặt đất, hắn mới dừng lại.
"Hắn ở đây."
"Chính là hắn."
"Tần Huyện thái gia có lệnh, ai g·iết được tên này, thưởng ngàn lượng bạc."
Lâm Phàm ngẩng đầu lên.
Một đám người liều mạng lao đến, hung thần ác sát.
Đám người này đều là thuộc hạ của thế lực đen tối trong huyện Ba Sơn.
Vừa có thể g.iết người, lại có thể kiếm bạc.
Đối với những kẻ tham lam tiền tài như bọn chúng mà nói, còn chỗ nào tốt hơn chỗ này nữa.
Lâm Phàm đứng trong vũng máu, lưng thẳng tắp, đôi mắt thờ ơ mang theo vẻ điên cuồng, tự lẩm bẩm.
"Ngàn lượng bạc, dùng bạc để định giá hành động của lão tử, quả thực là sỉ nhục mà."
Hắn ngẩng đầu, dang hai tay, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
"Sư phụ à."
"Tại sao người xấu trên thế giới này đều điên cuồng như vậy."
"Đôi mắt này khiến đồ nhi phải chịu đựng quá nhiều tra tấn, đồ nhi thật sự sợ. . . G·iết không nổi a."
Dứt lời, hắn cúi đầu, nhìn những con quỷ dữ đang lao đến, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.
"Nhưng mà cứ từ từ g·iết, dù sao cũng sẽ g·iết hết."
"Khặc khặc khặc. . ."
Tiếng cười khàn khàn, quỷ dị khiến hai nàng sau lưng không khỏi rùng mình.
Hai nàng nhìn nhau.
Vị đạo trưởng mặc đạo bào ngược sáng ngược chiều kia, chẳng lẽ là g·iết người đến mức phát điên rồi sao, ngay cả Đạo Hồn sau lưng đạo trưởng hình như cũng đang hưng phấn gào thét.